Gió lạnh
lùa tuyết vào phòng qua cửa sổ mở rộng. Bất chợt, cửa chính bật mở và một người
đàn bà đẹp lộng lẫy bước vào.
- Yoon
tiểu thư, cô không lạnh khi đứng ở đó sao?
So Eun
ngoảnh lại, nhận ra người đang đứng đó là Hwang Jung Min. Nàng khép cánh cửa sổ
lại.
Hwang Jung
Min mỉm cười, ngồi xuống.
- Cô quan tâm ta sao? Ta nghĩ
với thù hận chất chứa trong tim cô, cô lẽ ra phải căm ghét ta mới đúng.
- Bà không phải là người đã
giết cha mẹ ta. Hơn nữa, ta và Junho oppa đã quyết định sẽ quên hết mọi chuyện
trong quá khứ. Chúng ta không làm gì gây tổn hại đến Tử hoa thôn các người cả.
Cớ sao các người phải làm thế này? Bà không sợ bị quả báo sao?
Nghe từ "quả báo",
Hwang Jung Min nhăn mặt lại vì giận dữ:
- Sao cô dám nói năng kiểu đó
hả? Ý cô là sao?
- Bà thực sự không biết hay giả
vờ không biết? - So Eun mỉa mai hỏi - bà có biết tại sao ta ở đây không?
- Tất nhiên. Con trai ta mời cô
tới để bàn về chuyện dệt và nhuộm tơ, không phải sao?
So Eun lạnh lùng mỉm cười, lắc
đầu:
- Tất nhiên là không phải. Ta
bị ép buộc phải tới đây đúng vào ngày thành thân của ta. Bae Il Woo đã thuê bọn
Hắc phục kỵ bắt cóc Bae lão phu nhân rồi dùng bà ấy để uy hiếp Junho, ép ta
phải tới đây.
- Chuyện đó...
So Eun nói tiếp:
- Cũng chính con trai bà và Bae
Seung Yoo đã thuê Hắc phục kỵ ám toán bọn ta trên đường bọn ta trở về nhà, đẩy
Junho oppa rơi xuống vực thẳm. May mắn là ông trời có mắt, huynh ấy lại được
người của Thung lũng Thiên đường cứu sống. Có phải con trai bà và nhân tình của
bà che giấu bà tất cả những chuyện này không?
Mặt Hwang Jung Min sắt lại khi
nghe nàng dùng từ "nhân tình", bà ta rít lên:
- Cô nói láo!
- Còn chưa hết đâu, nhị phu
nhân. Ta tin chắc Bae Seung Yoo còn chưa nói với bà Junho oppa chính là Bae Il
Woo thực thụ. Huynh ấy mới là cháu nội thực sự của Bae gia và là Thiếu chủ của
Tử hoa thôn.
- Ý cô là Lee Junho? - Hwang
Jung Min lắp bắp thốt lên.
- Đúng vậy, là huynh ấy. Nhân
tình của bà đã bảo Joo đại phu giết huynh ấy, nhưng nhờ tấm lòng nhân từ của
đại phu, huynh ấy vẫn sống. Đó chẳng phải là ý trời sao, nhị phu nhân?
Tay Jung Min run rẩy khiến bà
ta vội giấu chúng xuống dưới áo. Bà ta chỉ thốt lên:
- Ngươi nói láo!
So Eun nhìn thẳng vào mắt bà
ta, dằn từng tiếng:
- Bà có thể không tin nhưng đó
là sự thật.
Hwang Jung
Min tái mặt. Bà ta cố hết sức để tự trấn tĩnh bản thân. Cho dù bọn họ có làm
những chuyện tội tệ nào đi nữa thì Bae Il Woo vẫn là con trai bà ta và Bae
Seung Yoo là cha của chàng.
- Yoon
tiểu thư, cô có tài kể chuyện lắm. Cho dù những gì cô nói là sự thật thì ta
nghĩ họ nhất định có lý do để làm những chuyện đó.
So Eun thở
dài. Mặt nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Mẹ? Mẹ
làm gì ở đây?
Cả So Eun
và Hwang Jung Min đều giật mình ngoảnh lại. Bae Il Woo đang đứng ở ngưỡng cửa
từ lúc nào. Mặt chàng trắng bệch. Có lẽ thời tiết giá lạnh khiến sức khỏe của
chàng suy giảm nghiêm trọng. Dường như tuyết thảo vẫn chưa có tác dụng hữu hiệu.
- Il Woo
à.
Hwang Jung
Min lúng túng nói trong khi So Eun vẫn ngồi im lặng. Thấy vẻ mặt bất thường của
mẹ, Il Woo nói:
- Mẹ về
phòng đi. Con có chuyện muốn nói với So Eun.
- Được rồi, con trai. Con đã
uống thuốc chưa? Trời rất lạnh nên con đừng ở đây lâu quá.
- Con biết. Mẹ đừng lo.
Hwang Jung Min ngập ngừng giây
lát rồi chợt nói:
- Il Woo à, nếu con có ý định
thuyết phục cô nương này thì vô dụng thôi. Mẹ nghĩ...
Nhưng Il Woo chỉ im lặng nhìn
bà ta. Ánh mắt sắc lạnh của chàng khiến bà ta im bặt.
- Vậy... mẹ đi đây...
So Eun kinh ngạc trước thái độ
của bà ta. Từ một người đàn bà sắc sảo, tự tin, bỗng chốc bà ta trở nên rụt rè
trước mặt Bae Il Woo. Có lẽ bà ta ngày càng phụ thuộc và có ảo tưởng lớn đối
với con trai của mình.
- So Eun à, muội đã nghĩ về
những gì ta nói chưa?
- Bae Il Woo, ngươi ép buộc ta
tới đây mà còn muốn ta nghĩ về những gì ngươi nói sao?
- Xin lỗi
muội, So Eun. Ta không muốn làm như vậy đâu. Chỉ là ta không còn cách nào
khác...
- Thật
sao? Ngươi dám cấu kết với bọn Hắc phục kỵ để bắt cóc bà bà của ngươi. Bae Il
Woo, Bae Il Woo mà ta biết không phải là ngươi. Người luôn dịu dàng, nghĩa khí
không phải là ngươi.
- So Eun,
muội nói vậy là không công bằng với ta. Ta chưa bao giờ than phiền bất kỳ điều
gì cho dù ta luôn ốm yếu. Mọi thứ ta làm đều vì Bae gia và Tử hoa thôn này.
Nhưng ta được gì? Ta không phải là thiếu chủ thực sự, huynh đệ thân thiết của
ta cướp đi người mà ta yêu, còn người ta yêu lại muốn giết cha ta để trả thù.
Đó là lỗi của ta sao? Tại sao mọi người lại muốn lấy đi tất cả những gì mà ta
có?
- Bae Il
Woo, ngươi lầm rồi. Không ai muốn cướp đi cái gì của ngươi. Junho oppa sẵn lòng
rời bỏ Tử hoa thôn dù huynh ấy biết chắc mình sẽ chết. Huynh ấy biết cha ngươi
giết cha mẹ ta, lại sai người giết huynh ấy khi huynh ấy mới chưa đầy tháng,
nhưng huynh ấy vẫn gắng hết sức để bảo vệ ngươi. Huynh ấy còn cầu xin ta tha
thứ cho cha ngươi và ta đã làm thế. Nhưng ngươi, nhìn xem ngươi đã làm gì với
tất cả bọn ta?
- Nhưng
tại sao muội lại theo đệ ấy? Rõ ràng muội đã gặp ta trước. Ta cảm nhận được
tình cảm của muội dành cho ta, tại sao...
- Bae Il
Woo, ngươi nói thật nực cười. Chẳng phải ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là
ta chỉ luôn xem ngươi như bằng hữu sao? Ta đã nói Junho opppa là người mà ta
yêu. Ta chưa bao giờ nói dối ngươi. Ngươi nói là ngươi hiểu...
- Nhưng đó
là vì ta nghĩ Junho đã chết...
So Eun
cười đau khổ:
- Bae Il
Woo, rốt cuộc thì ngươi cũng đã nói ra. Ngươi thực sự muốn huynh ấy chết, phải
không?
Bae Il Woo
thở dài, rồi buồn rầu nhìn nàng:
- So Eun,
muội vẫn không chịu hiểu lòng ta. Ta thực sự không muốn nhưng vì muội ép ta
thôi...
So Eun
không hiểu ý chàng muốn nói gì. Nàng ngước nhìn chàng ngờ vực. Bất giác nàng
cảm thấy chóng mặt, không đứng vững rồi cuối cùng không còn biết gì nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét