Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014
Tử hoa thôn (Thung lũng thiên đường)
Thung lũng phủ đầy tuyết trắng trông giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Dòng suối mùa hè chảy quanh thung lũng giờ đã đóng băng. Mọi thứ nơi này đều nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Bên bờ suối, một chàng trai tuổi chừng 16 đang kiên nhẫn ngồi câu cá. Chàng mặc một chiếc áo choàng lông có mũ hất ngược ra sau, để lộ đuôi tóc dài buộc cao. Khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng vì giá lạnh. Tiếng bước chân lạo xạo trên tuyết không làm chàng quay lại, chỉ khẽ nói:
- Khẽ thôi nào, Hyorin. Ta gần như bắt được một con cá hồng rồi đó. Thật là...
- Xin lỗi...
Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên phía sau khiến chàng trai vội vã ngoảnh lại. Trước mặt chàng là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tóc nàng tết bím, buộc bằng một dải nơ màu tím buông trước ngực. Dù trời rất lạnh nhưng nàng chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng dài đến gót chân bên ngoài chiếc váy màu tím. Chiếc mũ trùm của chiếc áo choàng hờ hững trên tóc nàng.
Phải mất một lúc chàng trai mới có thể cất lời:
- Công chúa, làm thế nào cô vào được đây?
Nàng hơi kinh ngạc trước cách gọi của chàng nhưng vẫn đáp gọn:
- Ồ, ta chỉ đi rồi tới đây thôi.
- Thật sao? - Chàng gật đầu rồi hỏi tiếp - Vậy cô làm gì ở đây?
- Ta muốn tìm một người rơi xuống vực mấy tuần trăng trước. Không biết huynh có biết hay không?
Cách nàng nói chuyện, phong thái, vẻ ngoài và trang phục của nàng khiến chàng trai rất có hảo cảm. Chàng gật đầu:
- Đúng là có một người rơi xuống thung lũng này nhưng ta không biết có phải là người cô cần tìm hay không.
- Vậy sao? - Mắt nàng ánh lên tia hy vọng. Gò má nàng vốn dĩ nhợt nhạt giờ đã có chút hồng lên khiến nàng càng trở nên xinh đẹp bội phần. Nàng vội nói - Huynh có biết giờ người đó ở đâu không? Có thể đưa ta tới đó không?
Chàng trai ngập ngừng nói:
- Xin lỗi, ta không thể bỏ đi khi chưa câu được cá. Việc này rất quan trọng.
- Vậy xin chỉ cho ta đến đó như thế nào. Ta có thể tự đi một mình.
- Công chúa, cô không thể tìm được đường đâu. Không dễ dàng gì phân biệt được đâu là đường đâu là suối đã đóng băng. Nếu cô đi nhầm, cô sẽ bị rơi xuống nước lạnh đấy.
- Ồ, ta hiểu... Nhưng ta... ta thực sự rất lo lắng cho huynh ấy, vì vậy mà ta...
Chàng trai e ngại nhìn nàng. Chàng rất muốn dẫn nàng đi ngay lập tức nhưng Hyorin đã nói nếu không có cá hồng đừng hòng gặp mặt cô. Thấy chàng trai do dự, nàng nói khẽ:
- Nếu vậy ta sẽ ngồi đây đợi huynh, có phiền không?
- Ồ, xin lỗi cô nương. Nếu cô kiên nhẫn một chút, ta sẽ dẫn cô tới đó. Ta cũng đến đó mà.
- Vậy ta sẽ đợi.
Chàng trai sắp xếp một chỗ ngồi cho nàng rồi lại nhấc cần câu lên tiếp tục câu cá.
- Xin lỗi công chúa. Nếu cô không phiền, ta có thể biết tên cô không?
- Ồ, ta không phải là công chúa - nàng ngượng ngùng đáp - Ta họ Yoon. Yoon So Eun.
- Ồ, thật trùng hợp quá. Ta cũng họ Yoon. Ta là Yoon Jae Bum. Cô nương thật là xinh đẹp đó.
Nghe lời tán thưởng của chàng, So Eun hơi đỏ mặt. Nhưng nhìn vẻ mặt thành thực và có phần ngây thơ của chàng, nàng nghĩ có lẽ người ở đây luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy.
- Yoon công tử, có thể cho ta biết tình hình của huynh ấy thế nào không?
- Ồ, huynh ấy vẫn còn bất tỉnh. Gia gia của muội ấy đã làm mọi cách mà huynh ấy vẫn không tỉnh lại - Jae Bum ngoảnh nhìn. Thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, chàng khẽ hỏi - Vậy cô và huynh ấy là...?
So Eun không trả lời ngay. Jae Bum vội nói:
- Nếu cô thấy không thoải mái thì không phải trả lời. Ta chỉ hỏi vậy thôi.
- Huynh ấy là phu quân của ta.
- Phu quân? - Jae Bum thốt lên kinh ngạc - nếu mà như vậy thì cô nhất định là lo lắng lắm. Ta không thể khiến cô phải đợi được. Chúng ta đi thôi.
- Không sao đâu, Yoon công tử. Ta có thể đợi. Ta biết tại sao huynh ấy lại như thế rồi. Ồ, nhìn kìa, hình như có cá cắn câu.
Jae Bum ngoảnh lại và nhấc cần câu lên. Chàng gỡ con cá ra khỏi móc câu rồi cho vào chiếc thùng gỗ nhỏ để bên cạnh.
- Chỉ cần một con cá nữa là đủ cho Hyorin.
- Hyorin? Có phải chính là gia gia của cô ấy đã cứu phu quân của ta?
- Đúng vậy. Cô không biết đâu, muội ấy tuy trẻ tuổi nhưng đáng sợ lắm. Ngay cả gia gia của muội ấy cũng phải kiêng dè mươi phần.
So Eun nhẹ mỉm cười:
- Công tử thích cô nương đó lắm, phải không?
Jae Bum không nói gì. Chàng không ngờ cảm xúc của mình lại dễ dàng bị đọc ra như thế.
- Nếu công tử thích cô nương ấy, hãy cho cô ấy biết. Đừng khiến cô ấy buồn nhé.
Jae Bum nhìn gương mặt buồn bã của nàng, khẽ hỏi:
- Ngọc diện huynh khiến cô buồn sao?
- Ngọc diện huynh?
- À, vì khuôn mặt của huynh ấy đẹp như ngọc nên Hyorin gọi huynh ấy như vậy.
- Ồ. Không, huynh ấy không làm ta buồn. Chỉ là... ta nghĩ, nếu có cơ hội được ở bên người mình yêu thì đừng để lãng phí phút giây nào. Công tử sẽ không bao giờ phải hối tiếc sau này.
- Ta hiểu - Jae Bum khẽ thở dài - Đừng lo, công chúa. Huynh ấy sẽ ổn thôi, rồi cô sẽ thấy.
- Yoon công tử, cám ơn công tử đã an ủi ta.
- Không có gì. Ồ, lại có cá cắn câu rồi này. Công chúa, có cô ở bên cạnh, câu cá hình như nhanh hơn thì phải. Giờ thì được rồi. Chúng ta đi thôi.
So Eun đứng dậy, đi theo Jae Bum tiến sâu vào thung lũng. Thật sự là nếu không có chàng, nàng sẽ không thể nào tìm thấy nhà của Hyorin.
- Công chúa, cô tới đây một mình sao? Như thế nguy hiểm lắm.
So Eun khẽ thở dài, gật đầu:
- Ta biết. Chỉ là ta không muốn người nhà ta phải mạo hiểm thôi. Ta đã trốn khỏi nhà để đi tìm huynh ấy - nàng ngừng lời rồi nhìn ra xung quanh, tán thưởng - Ta không biết là lại có thung lũng tuyệt đẹp như thế này ở dưới vực thẳm.
- Ta chắc cô không biết là không phải ai cũng vào được thung lũng này. Chỉ những người có trái tim trong sáng mới có thể nhìn thấy lối vào. Với những người có dã tâm thì nơi này chỉ là một vực thẳm bình thường mà thôi. Vì vậy khi nhìn thấy cô, ta đã hỏi làm thế nào cô vào được đây.
- Ồ, thật là kỳ diệu. Nơi này rất đẹp, giống như là thiên đường vậy. Phu quân ta thật may mắn đã gặp được mọi người ở đây. Nếu không, ta e là ta không bao giờ có cơ hội được gặp lại huynh ấy.
- Đúng là Ngọc diện huynh may mắn thật. Chúng ta gặp huynh ấy khi huynh ấy vừa mới ngã xuống. Nếu không thì huynh ấy đã bị chôn vùi trong tuyết rồi.
So Eun thở dài. Nàng định nói thêm thì vừa lúc tới cây cầu đá dẫn tới một ngôi nhà đá ba gian xinh đẹp. Khói bốc lên từ mái nhà, mang theo hương dược liệu thơm ngào ngạt. Jae Bum vui vẻ hét to:
- Hyorin, bọn ta về rồi này. Nhìn xem ta mang ai tới cho muội đây.
So Eun đột nhiên chậm bước chân. Tim nàng đập thình thịch vì hồi hộp. Nàng hy vọng Ngọc diện hyung mà Jae Bum nói tới chính là Junho.
Một cô gái đáng yêu với làn da nâu khỏe mạnh xuất hiện ở ngưỡng cửa. Trên tay cô là một chiếc khăn tay màu tím, tay còn lại cầm một cái khung thêu nhỏ. Nhìn thấy chiếc khăn tay, tim So Eun như muốn vỡ òa vì sung sướng. Đó chính là chiếc khăn nàng đã tặng cho Junho.
Lúc này nàng đã chắc chắn Junho chính là Ngọc diện hyung. Nàng từ từ bước tới dù trong lòng nàng rất muốn chạy thật nhanh, nhưng nàng không thể điều khiển được chân mình.
Oppa, cuối cùng muội đã tìm được huynh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét