Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014
Tử hoa thôn (Giấc mơ kỳ lạ)
Junho mơ hồ tỉnh giấc. Hắn cảm giác như mình vừa trải qua một giấc ngủ dài. Trong giấc mơ, hắn thấy mình cùng với So Eun. Nàng nhẹ nhàng lại bên hắn, mỉm cười với hắn, hôn hắn và ... Junho dụi mắt để cho tỉnh hẳn. Có lẽ hắn nhớ nàng quá nên mới mơ một giấc mơ lạ lùng như vậy. Hắn tự trách bản thân mình. Từ trước tới nay lúc nào hắn cũng rất tôn trọng nàng, làm sao lại có thể mơ một giấc mơ tồi tệ như thế.
Junho mở mắt ra. Hắn nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xinh đẹp, dường như thuộc về một cô gái. Không những thế còn là một cô gái trẻ vì được trang trí rất nữ tính và sặc sỡ. Bất giác hắn phát hiện trên người hắn không mặc gì, chỉ được đắp lên một cái chăn mỏng. Hắn kinh hãi nhìn sang bên cạnh và tim hắn suýt nữa thì ngừng đập vì sốc khi nhận ra người đang nằm bên hắn chính là So Eun. Nàng đang say ngủ, đầu gối lên một tay còn tay kia thì nắm hờ lên khuỷu tay bên này. Mái tóc dài mềm mại của nàng rủ xuống, che lên vai nàng để trần trắng muốt như ngọc.
Junho khẽ khàng nhích lại gần, cố gắng để không khiến nàng thức giấc. Có lẽ những gì hắn trải qua không phải là một giấc mơ. Hắn lặng lẽ ngắm nàng ngủ. Tại sao nàng và hắn lại ở đây? Tại sao nàng và hắn lại...? Có rất nhiều câu hỏi hắn không thể trả lời được, hắn phải chờ nàng tỉnh dậy. Nhưng lúc này hắn tự cho phép mình hoàn toàn thư giãn, chỉ tập trung vào một việc duy nhất là ngắm nàng.
So Eun bất giác mở bừng mắt ra. Khi nàng thấy khuôn mặt hắn và ánh mắt đang say sưa ngắm nhìn nàng, So Eun vội vã nhắm mắt lại. Hai má nàng ửng hồng và một cách vô thức, nàng kéo chăn trùm lên kín mặt.
- Eunnie à!
Nàng cắn môi, không trả lời. Đây quả là một tình huống khó xử nhất trên đời đối với nàng. Khi làm việc này, nàng chỉ nghĩ đến duy nhất một thứ, đó là làm sao cứu được mạng sống của Junho. Nhưng giờ đây nàng lại không biết làm sao để đối diện với hắn.
Junho hiểu nàng đang nghĩ gì. Hắn nhẹ mỉm cười rồi dịu dàng nói:
- Nếu muội không bỏ chăn xuống là ta sẽ tự tay làm đấy.
- Huynh dám...
- Sao không? Làm sao thê tử lại có thể cấm phu quân làm chuyện đó chứ?
- Ai là thê tử của huynh?
Junho lại mỉm cười, đưa tay kéo mép chăn xuống nhưng tay nàng giữ chặt không chịu buông. Hắn đột nhiên kêu khẽ lên một tiếng rồi ôm ngực, mặt hắn nhăn lại vì đau đớn.
- Oppa! Huynh không sao chứ? - So Eun sợ hãi đẩy chăn ra, đặt tay lên má hắn, lo lắng hỏi.
Hắn nhoẻn cười, nắm chặt lấy hai bàn tay nàng:
- Ta biết là nó hiệu nghiệm mà.
So Eun giờ mới biết là bị hắn lừa, cố gắng rút tay ra nhưng không được. Hắn kéo tay nàng ôm sát vào ngực hắn, mặt hắn trở lại nghiêm nghị:
- Xin lỗi muội, Eunnie à. Dù ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng ta biết chắc những gì muội làm tất cả đều là vì ta. Vì vậy, đừng xấu hổ. Nói cho ta biết tại sao muội lại tìm thấy ta? Điều cuối cùng mà ta còn nhớ là Il Woo hyung đã tới cứu muội khỏi tay bọn Hắc phục kỵ.
So Eun kể vắn tắt lại mọi chuyện cho hắn nghe. Khi nàng nhắc đến cuốn sách mà gia gia của Hyorin cho mượn, mặt nàng lại đỏ ửng lên. Junho vuốt nhẹ má nàng, âu yếm nói:
- Cám ơn muội, Eunnie. Thật là vất vả cho muội. Nhìn xem, muội gày đi bao nhiêu.
So Eun lắc đầu:
- Để đổi lại mạng sống của huynh thì có đáng gì chứ. Từ giờ huynh sẽ không còn phải phụ thuộc vào Tử hoa thôn nữa. Chúng ta về Kim gia trang và sống bình yên ở đó đến hết đời, có được không oppa?
- Tất nhiên rồi. Ta sẽ sống ở bất kỳ nơi nào mà muội muốn - Hắn nằm sát lại bên nàng hơn nữa rồi ôm nàng vào lòng - Eunnie à, cám ơn muội. Cám ơn muội đã yêu ta.
Nàng khẽ thở dài, dụi đầu vào ngực hắn. Junho ôm nàng chặt hơn nữa rồi khẽ thì thầm:
- Ta thực sự rất yêu muội. Ta yêu muội còn hơn cả mạng sống của ta.
- Không, muội không cho phép huynh yêu muội hơn mạng sống của huynh. Hứa với muội đi, oppa! Huynh không bao giờ được rời xa muội nữa, cho dù là phải chết. Được không?
Junho cúi nhìn nàng, thấy nước mắt đã trào ra từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Hắn vô cùng cảm động. Hắn không trả lời mà chỉ cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài say đắm...
0o0
- Vậy là linh nghiệm rồi, phải không? Ngọc diện tiểu tử, ngươi trông cũng không tệ khi ngươi tỉnh dậy. Hahaha...
Tiếng cười sảng khoái của lão nhân khiến So Eun đỏ mặt. Nàng hoàn toàn không muốn nói chuyện đêm qua trước mặt cả Hyorin và Jae Bum. Junho đưa tay sang nắm tay nàng rồi ngoảnh nhìn lão nhân, lễ phép nói:
- Cám ơn lão rất nhiều, tiền bối à. Cả tiểu thư và Yoon công tử đây nữa. Nếu không có mọi người, ta nhất định đã bị chết rồi.
- Ngọc diện đại ca - Hyorin đột nhiên nhớ ra, cô rút trong áo ra chiếc khăn màu tím rồi đưa cho Junho - Muội xin lỗi. Muội đã mượn nó để học cách thêu thôi.
- Không phải chỉ là cách thêu mà là cách thêu từ Yoon, phải không? - So Eun liếc nhìn sang Jae Bum cười cười khiến cả Hyorin và Jae Bum ngượng ngùng cúi đầu.
- Ồ, không có gì phải ngượng đâu nhóc. Ta biết ngày này thế nào cũng tới thôi - lão nhân đột nhiên nghiêm giọng tiếp - Ta chỉ cần...
- Chỉ cần cá hồng tươi, tẩm lá hồi thơm, có phải không gia gia?
- Sao con có thể nói như vậy chứ? Ta trông giống người chết vì ăn cá sao hả? Nhưng nói một cách nghiêm túc, Hyorin à, món cá hồng của con là nhất đó. Jae Bum, ngươi nói đi, sao hả?
- Gia gia, có ông và Hyorin ở đây, con còn có thể nói khác được sao?
Jae Bum hóm hỉnh đáp khiến tất cả phá lên cười. Hyorin đứng dậy, lấy thêm súp và cá hồng nướng cho mọi người. Không khí dễ chịu, ấm cúng khiến cả So Eun lẫn Junho đều cảm thấy bình yên, hạnh phúc. Cả hai dường như không muốn chia tay những con người đáng yêu này.
- Hai người không thể ở lại thêm sao?
So Eun mỉm cười, cảm động vì sự hiếu khách của lão nhân, nàng đáp:
- Tiểu nữ đã đi khỏi nhà mấy ngày nay rồi, sợ là người nhà đang rất lo lắng. Tiền bối, chúng ta sẽ còn trở lại đây thăm lão mà.
- Phải vậy không? Các ngươi hứa nhé? Ngọc diện tiểu tử, ta chờ ngươi tới uống rượu với ta đấy.
- Được, tiền bối. Nhất định là vãn bối sẽ tới.
- Gọi ta là gia gia đi. Đừng có khách sáo mãi như thế.
- Ồ, rất vui lòng! Gia gia!
So Eun quay qua Hyorin mỉm cười:
- Hyorin à, muội thích thêu lắm, phải không? Muội biết đấy, gia trang chúng ta chuyên dệt lụa nhưng thỉnh thoảng cũng làm một số sản phẩm theo đơn đặt hàng. Vì chất lượng tơ của chúng ta rất thượng hạng nên không dễ gì để thêu trên đó. Nhưng ta nghĩ muội rất có tài. Nếu muội muốn, chúng ta có thể đặt hàng thêu từ chỗ muội.
- Ồ, noona, tỉ thật có mắt nhìn người. Hyorin là người giỏi nhất ở thung lũng này đó. Năm nào muội ấy cũng đoạt giải thưởng cao nhất.
- Onnie, tỉ nghĩ muội có thể làm được không?
- Tất nhiên rồi. Vậy thỏa thuận thế nhé? Người của ta sẽ đưa lụa tới cho muội. Về họa tiết thì có đôi khi khách hàng họ mang tới nhưng cũng nhiều khách hàng yêu cầu chúng ta thiết kế cho họ. Vì thế khối lượng công việc sẽ rất lớn. Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu đích thân muội lựa ra những cô gái giỏi nhất để cùng làm. Như thế sẽ hiệu quả hơn, phải không?
- Noona, tỉ thật thông minh và biết cách buôn bán nữa - Jae Bum ngưỡng mộ nói - Thực sự thì đệ không nghĩ là một công chúa xinh đẹp, dịu dàng như tỉ lại có thể làm được việc lớn.
Junho có chút phật ý trước sự ngưỡng mộ thái quá của Jae Bum. Hắn đứng dậy, ngoảnh sang lão nhân, nói:
- Cũng không còn sớm nữa, gia gia. Bọn con phải lên đường rồi.
Khi Hyorin và Jae Bum chỉ còn là một cái chấm nhỏ dưới thung lũng, Junho và So Eun mới lên ngựa rời đi. Kể từ lúc rời khỏi nhà Hyorin, hắn im lặng một cách bất thường trong khi So Eun cứ tủm tỉm cười không ngừng. Không nhịn được, hắn cau mày nói:
- Tiểu huynh đệ đó ngưỡng mộ làm muội vui lắm sao?
- Oppa, huynh ghen hả?
So Eun ngoảnh lại nhìn hắn, khúc khích cười. Hắn quay mặt đi, làu bàu:
- Nếu mà thế thì sao?
- Thì muội rất vui chứ sao.
So Eun đáp rồi không buồn để ý tới thái độ của hắn nữa, nàng ngả người ra sau, dựa vào ngực hắn rồi nhắm mắt lại. Tiếng vó ngựa đều đều và sự mệt mỏi khiến So Eun nhanh chóng thiếp đi. Junho ghìm cương, tháo dải lụa vẫn buộc ngang eo nàng ra, rồi buộc thật chặt nàng vào người hắn để giữ cho nàng không bị ngã.
Một tay ôm nàng, một tay giật dây cương, Junho phi nước đại về phía bờ sông.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét