Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Sự lựa chọn khó khăn)



Xung quanh So Eun, tiếng mọi người rì rầm đầy kinh ngạc.

- Hắc phục kỵ!

Nàng hơi run người ngoảnh lại, tự hỏi tại sao chúng lại tới đây. Junho đứng dậy nhưng Myungsoo nhanh hơn hắn, đã bước ra phía trước, giận dữ hỏi:

- Ngươi làm gì ở đây?

- Myungsoo, đừng bất nhã như thế con - Kim chủ quản điềm tĩnh nói rồi ngoảnh sang nhìn đám người Hắc phục kỵ, ông mềm mỏng nói - xin các vị thứ lỗi. Mặc dù các vị không được mời nhưng đã tới đây thì xin tôn trọng cho, để nghi lễ của chúng ta được hoàn tất.

- Hoàn tất? - Một trong đám Hắc phục kỵ cười nhạt - Ông đùa ta phải không? Hôm nay chúng ta tới đây là để nói với các người một chuyện. Nếu Lee Junho muốn bà bà của hắn còn sống thì phải hủy hôn lễ ngay lập tức.

So Eun ngoảnh nhìn sang Junho hoảng sợ.

- Bà bà của ta? Ý ngươi là sao? - Junho thốt lên.

- Ngươi không hiểu sao? Ta nói lão bà đó hiện đang trong tay chúng ta. Nếu muốn gặp lại lão bà của ngươi thì phải để tiểu thư đây đi cùng bọn ta.

- Ngươi...

- Có phải Bae Il Woo sai các ngươi làm không?

- Myungsoo ...

- Hyung, nhất định là gã chứ còn ai vào đây? Cũng chính là gã đã thuê bọn Hắc phục kỵ giết huynh trên đường trở về Kim gia trang. Giờ lại chính là gã muốn phá hoại hôn lễ của huynh.

- Có phải như vậy không? Myungsoo oppa, có phải không? - Suzy run người hỏi.

- Suzy, những gì ta nói là sự thật. Ta không định nói nhưng gã đó thật là quá đáng rồi. Ta không thể chịu đựng được thêm nữa. Ngươi vừa nói gì? Muốn đưa noona của ta đi khỏi đây sao? Đừng có mơ đi.

So Eun nắm cánh tay Myungsoo kéo lại, rồi điềm tĩnh nói:

- Myungsoo, đừng quá kích động. Vậy là các ngươi muốn ta đi với đám Hắc phục kỵ các người có phải không? Được, ta đáp ứng. Nhưng để chúng ta gặp bà bà trước đã. Nếu không thì ta sẽ không đi đâu hết.

Một trong đám Hắc phục kỵ cười to:

- Ồ, tiểu thư đây thật là biết cách nói chuyện đó. Vẻ đẹp của cô đúng là có một không hai. Chả trách là... - Gã đột nhiên dừng lại rồi nói lảng đi - Vậy hãy gặp chúng ta cách gia trang này một dặm. Nhưng chỉ cô và Lee Junho thôi. Khi cô đi với chúng ta, tự khắc lão bà sẽ được thả ra.

Junho lại gần So Eun, nắm lấy tay nàng. Hắn thực sự không biết phải nói gì. Hắn không thể để nàng đi với chúng, nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc bà bà không lo.

So Eun nhìn vào mắt hắn, rồi nói:

- Oppa, muội chính là lý do khiến Bae Il Woo làm ra những chuyện thế này. Vì vậy, chuyện giữa huynh ấy và muội lần này nhất định phải giải quyết một lần cho xong. Để muội đi được không?

Hắn xiết chặt tay nàng trong tay mình. Thâm tâm hắn nghĩ đó vẫn là cách tốt nhất lúc này. Hắn sẽ cứu bà bà trước rồi sau đó sẽ giải quyết chuyện này sau. Nghĩ vậy rồi, hắn gật đầu và nhìn vào mắt nàng. Dù không nói ra lời nhưng hắn muốn nàng hiểu hắn không còn cách nào khác và hắn yêu nàng. So Eun cảm nhận được suy nghĩ của hắn, nàng mỉm cười.

- So Eun.

- Dạ, samchon.

- Đừng gọi ta là samchon nữa, gọi ta là cha đi So Eun. Cho dù hôm nay con và Junho chưa hoàn tất nghi lễ nhưng ta đã coi con như con dâu của ta rồi.

- Cha - So Eun ứa nước mắt nói - Con sẽ không sao đâu, cha đừng lo - rồi nàng hạ giọng nói tiếp - oppa nhất định sẽ tìm được cách cứu con. Con tin ở huynh ấy.

Dứt lời, So Eun ngoảnh ra nhìn khách, hơi cúi người thi lễ rồi nói:

- Thành thật xin lỗi các vị. Hôm nay đã khiến các vị thấy bất tiện rồi. Giờ cũng đã muộn, xin mời các vị dùng bữa tối rồi nghỉ lại ở Kim gia trang đêm nay. Chúng ta đã sắp đặt xong hết cả rồi. Xin đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của các vị.

- Yoon trang chủ khách sáo quá!

- Ồ, chúng ta không để tâm đâu, trang chủ!

Nàng mỉm cười, cảm ơn khách rồi quay qua đám người Hắc phục kỵ, nàng nói:

- Đi thôi!

Khi họ ra đến cổng gia trang, Junho nắm tay nàng rồi nhún mình lướt đi. Dưới ánh trăng lành lạnh và nổi bật trên nền tuyết trắng, So Eun trông thật kiều diễm trong chiếc hanbok đỏ rực. Cảnh tượng này nếu ở trong một hoàn cảnh khác sẽ khiến người ta vô cùng ấn tượng và xúc động.

Cuối cùng, Junho và So Eun cũng nhìn thấy một chiếc xe lớn đậu cách gia trang một dặm. Đám người Hắc phục kỵ đứng dày đặc xung quanh chiếc xe. Nhìn chiếc xe sang trọng, được làm từ thứ gỗ tốt khiến Junho biết nhất định nó không phải của bọn Hắc phục kỵ.

Junho và So Eun hạ chân xuống tuyết. Đúng là họ đã giữ lời. Khi Junho để nàng đi về phía chiếc xe thì họ cũng dìu Bae lão phu nhân xuống xe. Từ lúc So Eun rời khỏi Tử hoa thôn, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại lão bà. Mắt lão bà bị bịt kín bằng một dải lụa đen, hai tay bị trói chặt ra sau. Cả Junho và So Eun đều cảm thấy xót xa.

Nàng tiếp tục bước lên phía trước trong khi một gã Hắc phục kỵ dìu lão bà đi về phía Junho đang đứng. Khi So Eun thấy Junho đã đỡ được lão bà trong tay hắn, nàng mới trèo lên xe rồi ngoái nhìn Junho lần cuối cùng.

Hắn cũng đứng ngây ra đó nhìn nàng với tất cả tình yêu, sự cảm động và cả quyết.

Nàng hiểu hắn nhất định sẽ tới đón nàng trở về.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét