Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Muội là của huynh)



- Jae Bum, huynh làm gì mà la lối om sòm vậy? Đã bắt được cá hồng cho muội chưa?

Jae Bum tự đắc giơ cao chiếc thùng gỗ cho Hyorin thấy.

- Cô nương kia... Cô nương kia là ai thế?

Lúc này Hyorin mới nhận ra sự có mặt của So Eun. Jae Bum mỉm cười, vẫy tay về phía nàng:

- Công chúa, cô lại đây. Đây là Hyorin mà ta đã nói với cô.

- Công chúa? - Hyorin cau mày hỏi - Hây, sao huynh có thể nói với người lạ về muội chứ?

- Hyorin à, cô ấy là phu nhân của Ngọc diện hyung đó.

- Phu nhân? Ai nói thế? Cô ấy nói? Huynh tin những gì cô ta nói sao?

So Eun lúc này đã đến trước mặt Hyorin, nàng run run hỏi:

- Tiểu thư, có phải bên góc của chiếc khăn cô đang cầm có thêu một chùm hoa yoongyo màu hồng và bên dưới nó là một chữ "Yoon" có phải không?

- Làm sao mà... Làm sao cô biết? - Hyorin kinh ngạc hỏi.

- Vì chiếc khăn đó là của ta. Ta đã tặng nó cho phu quân.

Hyorin hết nhìn chiếc khăn tay rồi lại nhìn So Eun. Lúc này cô đã có thể tin những gì nàng nói với Jae Bum là thật. Hơn nữa, trang phục trên người nàng cũng được làm từ một loại tơ y hệt.

- Nếu mà như vậy thì...

- Tiểu thư, có thể cho ta gặp huynh ấy ngay bây giờ, được không?

- Phải đó Hyorin à, cô ấy đã rất lo lắng và đã đi một mình đến đây để tìm huynh ấy.

Hyorin dịu dàng nói:

- Tất nhiên rồi, xin mời vào trong.

So Eun vẫn không thể bước nhanh hơn. Nàng quá hồi hộp đến mức không thể thở nổi. Nàng đặt tay lên ngực, cố gắng hết sức để theo sau Hyorin và Jae Bum vào trong.

Khi bước vào phòng khách, So Eun càng ngửi thấy mùi dược liệu đậm đặc hơn. Đó là một căn phòng bài trí giản dị. Một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi bên một chiếc bàn thấp, bên trên bày la liệt thảo dược và chai lọ lỉnh kỉnh.

- Gia gia!

- Khẽ thôi nào Hyorin. Để ta còn làm việc chứ.

- Gia gia. Có phu nhân của Ngọc diện đại ca tới tìm.

Lão nhân ngẩng nhìn. Lúc này, So Eun mới có thể nhìn rõ người đang nằm trên giường tre bên cạnh lão nhân. Đó chính là Junho. Nàng quên mất cả phép tắc, chạy tới bên giường khẽ kêu lên:

- Oppa! Oppa!

Nàng nắm chặt lấy tay hắn, nước mắt nàng rơi lã chã xuống ngực hắn. Khuôn mặt hắn trông như đang ngủ. Nàng không tưởng được là cuối cùng nàng có thể gặp lại hắn, giống như một giấc mơ. Mọi người đều đã mất hết hy vọng và không ai tin hắn còn sống, vì vậy khi nàng bảo mọi người đưa nàng quay trở lại vực thẳm để tìm hắn, ai nấy đều tìm cách trì hoãn, ngăn cản nàng. Cuối cùng, không thể chịu đựng nổi, nàng trốn đi tìm hắn. Vì quá vội vã, nàng chỉ kịp mang theo một chiếc áo choàng mỏng. Nhưng ý chí tìm lại Junho mãnh liệt tới nỗi nàng quên hết cả giá lạnh.

- Này tiểu cô nương!

Lão nhân gọi to khiến nàng giật mình ngoảnh lại. Nhận ra là mình đã thất lễ, nàng vội vã lau nước mắt rồi cúi chào:

- Xin lỗi tiền bối. Vì tiểu nữ quá vui mừng khi gặp lại huynh ấy nên...

- Không sao. Vậy hắn là phu quân của ngươi?

- Dạ...

- Và ngươi là người Tử hoa thôn?

- Không, tiểu nữ không phải.

- Thế thì lạ nhỉ. Nếu ngươi không phải là người Tử hoa thôn thì hắn phải được cứu sống rồi chứ, tại sao hắn vẫn cứ bất tỉnh mãi thế này nhỉ?

- Tiền bối nói sao? Tiểu nữ không hiểu cho lắm. Có phải có cách nào khác có thể cứu huynh ấy mà không cần phải đưa huynh ấy về Tử hoa thôn, phải không ạ?

- Onnie, đúng là có đấy ạ - Hyorin nhanh nhảu đáp - Trong một cuốn sách của gia gia, họ có nói nếu Ngọc diện đại ca hòa hợp với một cô gái không có dòng máu của Tử hoa thôn thì huynh ấy sẽ sống.

Khi nghe thấy từ "hòa hợp", cả So Eun và Jae Bum đều đỏ mặt.

- Đúng vậy. Vì thế nên nếu hắn và ngươi là phu thê thì ta tự hỏi tại sao lại không linh nghiệm.

So Eun hơi cúi đầu. Để bảo vệ nàng trước bọn Hắc phục kỵ, Junho đã từng gọi nàng là thê tử của hắn, nên khi đến Thung lũng này, nàng nghĩ sẽ an toàn hơn nếu nàng nói với họ hắn là phu quân của nàng. Nhưng trong tình huống này nàng không thể giấu họ sự thật.

- Tiền bối, tiểu nữ... Thực ra thì chúng ta vẫn chưa thành thân. Xin lỗi, tiểu nữ không định nói dối lão, nhưng lão biết đấy, sẽ an toàn hơn cho tiểu nữ khi ở một nơi xa lạ như nơi này. Tiền bối à, huynh ấy thực sự là hôn phu của tiểu nữ. Mong lão tiền bối đừng giận.

- Không sao, ta có thể hiểu mà - Lão nhân thở dài - Nhưng nếu các ngươi chưa phải là phu thê thì ta nghĩ đưa hắn trở lại Tử hoa thôn là thượng sách.

- Chúng ta không thể làm vậy, tiền bối - So Eun vội vã đáp - Huynh ấy... không được phép vào thôn.

- Ồ, Hyorin đã nói đúng. Vậy... nhưng nếu sử dụng cách kia thì có hơi quá đáng với ngươi... liệu ngươi có thể làm được không?

- Tiểu nữ hiểu lão định nói gì, tiền bối à. Không sao đâu. Điều quan trọng nhất lúc này là mạng sống của huynh ấy. Những chuyện khác, tiểu nữ không để tâm.

- Ồ, ngươi thật là người có tình, tiểu cô nương. Nếu mà ngươi đã nhất quyết thì ta sẽ đưa quyển sách này cho ngươi, ngươi khắc biết phải làm gì. Hyorin à, con cho họ mượn phòng của con nhé.

- Được, gia gia à. Onnie, đi theo muội.

- Tiền bối, tiểu thư, ta thật không biết phải cảm ơn mọi người như thế nào - So Eun cảm động nói.

- Không cần đâu. Ngươi lo cho hôn phu của ngươi là được rồi. Ngọc diện tiểu tử này sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm. Jae Bum, giúp ta đưa tên tiểu tử này vào phòng Hyorin mau lên.

Khi So Eun còn lại một mình với Junho, nàng ngồi xuống bên hắn, nắm tay hắn dịu dàng nói:

- Oppa, là muội. Huynh có cảm nhận được không? Thật may là cuối cùng muội có thể gặp lại huynh. Muội không ngại phải làm chuyện này. Chỉ cần huynh tỉnh dậy và có thể sống mà không phải về Tử hoa thôn, muội có thể làm bất kỳ chuyện gì.

So Eun đứng dậy, thổi tắt nến. Nàng từ từ cởi trang phục rồi nằm xuống bên cạnh Junho.

Oppa! Từ lúc này, muội sẽ là người của huynh.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét