Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Cầu thân)



Junho cho thêm củi vào lò sưởi. So Eun đã để sẵn trên bàn ấm trà và đã lui về phòng nghỉ ngơi. Loại trà đặc biệt này So Eun học từ sư phụ nàng, được ướp từ hoa yoongyo khô.

- Cha, mời cha uống trà.

- Ừ - Lee Sang nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm rồi khẽ thở dài - Vậy con chính là thiếu chủ của Tử hoa thôn. Hóa ra thân phận của con lại cao quý như vậy.

- Cha, chuyện đó không làm thay đổi điều gì cả. Cha vẫn mãi là cha của con.

- Junho à ...

- Cha, giờ con có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cha. Con muốn thành thân sớm.

- Thành thân? - Lee Sang vui sướng thốt lên - Thật tốt là con vẫn nghĩ đến chuyện thành thân trong lúc này. Nếu có thể thì chúng ta tiến hành luôn ngày mai.

- Cha, cha muốn có con dâu đến như vậy sao cha? - Junho mỉm cười - chúng ta cũng phải cần vài ngày để chuẩn bị, không thể làm quá xuềnh xoàng được.

- Ờ phải. Chỉ là cha mừng quá thôi. Mà con đã hỏi So Eun chưa?

- Chưa, cha à. Con muốn xin cha bằng lòng trước.

- Có gì mà không bằng lòng chứ? Cha mừng còn không hết nữa là. Junho à, dù cha mẹ So Eun đã mất nhưng còn có mộ của bà ấy ở đây. Con cũng phải xin bà ấy cho phải phép.

- Con biết rồi, thưa cha.

- Ta sẽ đi bàn với Kim chủ quản để lo mọi việc.

- Vậy cha giúp con nhé. À, từ lúc con về tới giờ vẫn chưa thấy Myungsoo. Nó đi đâu rồi cha?

- Ồ, cái đó... Nó tới Hắc phục kỵ để dò thám tin tức của con. Suzy nói chuyện đó chỉ là tình cờ, không liên quan gì đến Bae Il Woo nhưng Myungsoo không tin.

- Đệ ấy lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Nếu có chuyện gì xảy ra thì... Để con đi tìm đệ ấy.

- Junho à, con vẫn còn chưa khỏe hẳn...

- Không sao đâu cha.

- Hyung!

Tiếng reo vui mừng vừa cất lên ngoài cửa thì một người lao vào phòng như một cơn lốc, ôm choàng lấy Junho.

- Hyung. Huynh vẫn còn sống. Đệ biết mà. Đệ chắc chắn như vậy mà.

- Thôi được rồi, Myungsoo. Đệ mau lại đây cho ấm. Người đệ như đóng băng vậy.

Junho mỉm cười, gỡ tay Myungsoo ra rồi kéo chàng lại ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh lò sưởi.

- Vậy đệ đã đi đến chỗ bọn Hắc phục kỵ hả? Có tìm được gì không?

- Có chứ. Khi đệ tới đó, chúng đang mở tiệc ăn mừng. Chúng là lũ ô hợp, có luật lệ gì đâu nên đệ chỉ cải trang một chút là vào được trại của bọn chúng. Noona có kể với đệ là Bae Il Woo đã giết chết Jung nhị gia, nhưng đệ thấy gã còn sống nhăn. Một tên cướp nói với đệ chúng kiếm được rất nhiều vàng nhờ giết một ai đó.

- Chúng được thuê giết người sao?

- Đúng vậy, bá bá. Chúng đã cố giết chết hyung để có tiền. Đám lâu la ở dưới không biết là chúng đã giết ai nhưng chẳng phải quá rõ ràng sao? Huynh thấy chưa, thật không đáng để huynh bảo vệ gã ốm yếu đó.

- Ôi trời ơi - Lee Sang thốt lên - chúng biết chắc là Junho nhất định sẽ chết khi không được sống ở Tử hoa thôn mà vẫn còn cố giết nó. Chúng không thể đợi được sao?

Junho im lặng. Hắn nhớ lại sự xuất hiện của Il Woo khi hắn bị rơi xuống vách đá. Hóa ra hyung của hắn chỉ muốn diễn một vở kịch trước mặt So Eun mà thôi. Hắn thở dài rồi nói:

- Myungsoo, thật vất vả cho đệ. Ta xin lỗi đệ. Giờ ta không sao rồi và ta cũng không cần phải ở Tử hoa thôn mới sống được nữa. Vì thế, đệ đừng nói với Suzy chuyện này. Con bé sẽ buồn.

- Nhưng đệ vẫn bực lắm, hyung. Nếu chúng ta không dạy gã một bài học thì gã cứ coi thường chúng ta mãi.

- Thôi được rồi, Myungsoo.

- Myungsoo, con cũng phải nghĩ cho Suzy nữa chứ. Nếu con muốn thành thân với Suzy, con phải chấp nhận thực tế là Bae Seung Yoo là cha con bé và Bae Il Woo thì là đại ca của nó.

Myungsoo thở dài. Junho vỗ nhẹ vào vai chàng rồi vui vẻ nói:

- Cha nói đúng đó. Thôi nào, giờ ta có tin tốt lành báo cho đệ.

- Chuyện gì vậy hyung?

- Hyung của con sắp thành thân rồi đó - Lee Sang đáp thay Junho.

Myungsoo cau mày nói:

- Đó mà là tin tốt lành sao, samchon? Bá bá nghĩ con muốn có tỉ phu giống như huynh ấy sao? Noona là cô gái đẹp nhất ở trên đời này, bá bá biết đấy. Bá bá không nghĩ như thế là quá xuềnh xoàng sao?

- Hmm, có vẻ như đệ mới khó khăn chứ không phải So Eun rồi. Vậy thì cha à, có lẽ con cũng sẽ phải cân nhắc lại ai sẽ là phu quân của Suzy, ha?

Lee Sang và Myungsoo phá lên cười.

- Hyung, giỏi lắm - chàng chìa tay ra rồi nói - chúc mừng huynh! Nhưng đệ phải cảnh cáo huynh. Phải đối xử với tỉ ấy cho tốt. Nếu không, huynh biết nắm đấm của đệ rồi đó.

- Ta biết, Myungsoo. Đừng lo.

- Samchon, vậy bá bá đã định ngày cho lễ thành thân hay chưa?

- Ta nghĩ chỉ cần một ngày để chuẩn bị thôi. Vì vậy ngày mốt là được rồi.

- Sớm vậy sao bá bá? - Myungsoo thốt lên rồi bất giác mỉm cười, nháy mắt với Junho - có phải noona của đệ quá xinh đẹp nên huynh cầm lòng không được, phải không?

Nghe những lời này, Junho bất giác nhớ lại những giây phút ngọt ngào bên nàng trong ngôi nhà xinh đẹp ở Thung lũng thiên đường.

- Hyung, huynh đang mơ hả?

Junho bừng tỉnh, hơi đỏ mặt vì ý nghĩ vừa rồi. Hắn lắc đầu rồi đổi đề tài:

- Đệ đi gặp Suzy đi. Con bé chắc đang rất lo cho đệ.

- Cũng được, đệ đi đây. Samchon, bá bá ngủ sớm đi nhé.

- Được rồi, Myungsoo. Mau đi đi con.

Junho cũng bước ra ngoài. Nhìn gia trang lúc này chìm trong tuyết trắng mênh mông, hắn cầu mong cho mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp. Bất giác, hắn vẫn nghĩ đến Tử hoa thôn, đến bà bà và mẹ của Suzy. Họ là những người phụ nữ ngây thơ, không biết được những người mà họ yêu quý đã làm những chuyện xấu xa gì. Hắn cầu mong Bae Seung Yoo và Bae Il Woo có thể dừng lại.

Nhưng giờ điều quan trọng nhất với hắn là So Eun. Nàng đã không ngần ngại trao cả con người nàng ra để cứu sống hắn. Hắn nhất định phải cho nàng một danh phận. Junho bước tới phòng So Eun, gõ cửa.

- Oppa, sao huynh còn tới đây giờ này?

Junho nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, bất giác nhận ra hắn yêu nàng nhiều biết bao nhiêu. Hắn lẳng lặng bước tới, ôm nàng thật chặt trong vòng tay hắn rồi thì thầm:

- Ta rất nhớ muội nên không thể ngủ được.

So Eun mỉm cười trên vai hắn:

- Muội cũng thế, oppa.

- Nào tới đây Eunnie - Junho buông nàng ra rồi kéo nàng ngồi xuống - Ta có chuyện muốn nói với muội.

- Có chuyện gì sao oppa?

Junho lắc đầu khi thấy vẻ mặt lo lắng của nàng.

- Đừng lo. Là chuyện vui thôi.

- Nhìn huynh nghiêm trọng quá, làm muội sợ... Nào, nói muội nghe mau đi.

Junho nắm chặt hai bàn tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng rồi nói:

- Eunnie à, muội có bằng lòng thành thân với huynh không?

So Eun đờ người trong giây lát như thể thoạt đầu không hiểu hắn nói gì, rồi sau thì mặt nàng đỏ lên. Nàng ấp úng nói:

- Sao lại đột ngột như vậy chứ? Huynh đã hỏi cha huynh chưa? Rồi còn cha mẹ của muội...

Junho cúi xuống, hôn nhẹ lên bàn tay nàng, rồi mỉm cười:

- Tất nhiên là cha bằng lòng rồi. Cha chỉ sợ muội từ chối huynh thôi.

So Eun đã trấn tĩnh lại. Nàng cố nghiêm nét mặt nói:

- Bá bá nói đúng đó. Huynh nghĩ mọi chuyện xuềnh xoàng thế sao?

- Ôi trời, sao muội và Myungsoo nói giống hệt như nhau vậy chứ?

- Myungsoo? Đệ ấy về rồi sao? Đệ ấy thế nào rồi oppa?

Junho phật ý nói:

- Chúng ta đang nói về chuyện thành thân mà muội lại hỏi ta về Myungsoo là sao? Muội thực sự không muốn thành thân với ta?

So Eun nhoẻn cười, gật đầu:

- Huynh có gì tốt mà kêu muội thành thân với huynh chứ?

- Ồ, muội không biết đấy thôi. Các cô nương xếp hàng dài ngoài kia chờ ta kìa. Nếu muội từ chối thì thôi được, ta sẽ...

- Sẽ sao? - So Eun vẫn tiếp tục trêu hắn - chọn một cô nương trong số họ đi. Muội sẽ thành tâm chúc phúc cho huynh.

- Muội nói nghiêm túc đó hả? Không hối hận? Thôi được, vậy thì... ta... sẽ... - Junho đứng dậy rồi bất ngờ bế nàng lên tay bước ra ngoài.

So Eun không dám kêu to vì đêm đã khuya, đành vòng tay ôm lấy cổ hắn. Biết thế nên Junho càng ôm chặt nàng hơn.

- Huynh đi đâu thế? - So Eun thì thầm hỏi.

- Rồi muội sẽ thấy.

So Eun lúc này nhận ra hắn đang đưa nàng đến mộ mẹ nàng. Nàng ngoảnh nhìn hắn, vô cùng cảm động. Junho đặt nàng đứng xuống đất rồi nói:

- Eunnie à, ta muốn xin mẹ muội cho phép chúng ta thành thân.

So Eun nắm tay hắn, lẳng lặng bước theo hắn. Cả hai quỳ xuống trước mộ mẹ nàng. Trên tấm bia đá giờ đã được khắc tên bà.

- Mẹ, con là Lee Junho. Con không biết nói những lời hoa mỹ, bóng bẩy. Con chỉ thành tâm xin mẹ cho phép con được thành thân với So Eun. Con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy suốt cuộc đời này. Xin mẹ hãy chúc phúc cho chúng con.

Nước mắt đã lăn dài trên má So Eun khi nàng lặng lẽ nhìn Junho cúi người thi lễ. Nàng thấy đau lòng vì cha mẹ không thể chứng kiến ngày hạnh phúc nhất đời nàng.

Hiểu nàng đang nghĩ gì, Junho kéo nàng vào lòng, khẽ nói:

- Eunnie à, đừng khóc nữa. Ta yêu muội. Ta rất yêu muội.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét