Tuyết rơi dày. Gió thổi mạnh
qua khe núi. So Eun quỳ bên vực thẳm nơi Junho rơi xuống mấy ngày trước đã hàng
giờ. Đám thuộc hạ của Il Woo đứng vây quanh, sẵn sàng ngăn cản nàng nhảy xuống
dưới bất kỳ lúc nào. Nhưng So Eun không định làm gì. Nàng chỉ lặng lẽ quỳ ở đó.
Nàng không tin Junho đã chết. Nàng chắc chắn hắn đang ở đâu đó và có ai đó đang
giúp đỡ hắn. Chắc chắn là hắn vẫn bình an. Nàng buộc bản thân mình phải mạnh mẽ
hơn để chờ đợi hắn.
"Nhưng từ giờ trở đi,
ta sẽ không bao giờ rời xa muội nữa"
"Từ giờ trở đi, ta sẽ
không tổn thương muội, không bao giờ khiến muội phải buồn nữa. Ta hứa với muội"
"Nhưng chỉ cần một
người quan trọng đứng về phía ta là đủ rồi".
"Chính là muội".
Những lời Junho đã nói vang lên
bên tai nàng. So Eun bất
giác khóc nức nở.
"Oppa, huynh đã hứa
với muội. Huynh không được rời xa muội, có biết không?"
- Onnie.
Tỉ đã quỳ ở đây hàng giờ rồi. Xin tỉ đứng dậy đi.
Những lời
Suzy nói khiến So Eun càng mất kiểm soát. Nàng khóc òa lên. Suzy ôm nàng trong
tay cô, không biết phải an ủi nàng thế nào.
- Onnie,
xin đừng khóc. Biểu ca nhất định là sẽ không sao đâu.
- Muội...
muội cũng tin như vậy sao?
Suzy gật
đầu.
- Tất
nhiên. Huynh ấy là người tốt. Ông trời nhất định sẽ bảo vệ huynh ấy. Onnie, nếu
tỉ bị ốm, huynh ấy sẽ rất lo lắng và buồn, tỉ có biết không? Giờ chúng ta phải
đi thôi, cũng không còn sớm nữa. Tỉ phải nghĩ đến Lee bá bá. Ông ấy hẳn đang
rất lo lắng.
So Eun lau
nước mắt rồi gật đầu:
- Muội nói
phải, Suzy. Cám ơn muội. Ta không biết phải làm gì nếu không có muội...
- Đừng nói
như vậy, biểu tẩu. Muội phải thay mặt biểu ca chăm sóc cho tỉ.
So Eun
gượng cười. Biểu tẩu! Suzy thật khéo chọn thời điểm để gọi nàng như vậy. Những
lời nói này của cô khiến lòng nàng ấm áp hơn.
Khi chiếc
xe dừng lại trước cổng Kim gia trang, So Eun xuống xe, đứng lại trước cổng chưa
muốn vào. Tiếng cười quen thuộc như văng vẳng đâu đây trong gió. Nàng ngẩng đầu
nhìn ra xung quanh. Tiếu
gia gia! Nàng thầm kêu trong lòng. Có phải huynh đấy
không? Có phải huynh đang ở đây bảo vệ cho muội không? Oppa!
- Noona,
tỉ về rồi hả? Mọi người làm gì mà lâu quá vậy. Đệ đang định quay lại tìm. Ơ, mà
hyung đâu? Đang ngủ trong xe hả?
Nước mắt
bất giác lăn dài trên má So Eun khiến Myungsoo hoảng sợ thốt lên:
- Noona,
có chuyện gì vậy? Đừng làm đệ sợ nhé. Có chuyện gì với hyung sao?
- Myungsoo
oppa!
- Suzy?
Sao muội lại ở đây? Có chuyện gì thế? Mọi người mau nói ta nghe?
Suzy không
trả lời, lắc đầu ra hiệu cho chàng đừng hỏi gì thêm nữa. So Eun lúc này lẳng
lặng đi vào trong. Myungsoo mất bình tĩnh nhìn Suzy và cô không còn cách nào
khác phải nói sơ qua mọi chuyện cho chàng nghe.
- Ta nghĩ
nhất định là do đại ca ốm yếu của muội gây ra rồi - Myungsoo nghiến răng giận
dữ nói - Chắc chắn là hắn đã sai bọn chúng giết hyung. Chứ không làm sao tự
nhiên bọn Hắc phục kỵ lại dây dưa với chúng ta làm gì?
Suzy khẽ
thở dài:
- Không
phải đâu oppa. Không liên quan gì đến huynh ấy. Huynh ấy nói chúng định lấy bí
kíp chế tạo vũ khí của Tử hoa thôn mà thôi.
Myungsoo
lúc này quay người nhìn theo So Eun, chàng đau lòng nói:
- Giờ
chúng ta phải làm sao với noona đây? - chàng nhìn trời. Tuyết vẫn rơi lã chã
xuống mặt chàng lành lạnh - thật khó có thể tìm được hyung dưới vực đó trong
thời tiết như thế này.
- Oppa,
chúng ta phải nói sao với Lee bá bá về biểu ca bây giờ?
- Thì sớm
hay muộn cũng phải nói với bá bá thôi. Ta nghĩ ông ấy đủ mạnh mẽ để chấp nhận
chuyện này. Người mà ta lo lắng là noona - Myungsoo bất chợt quay qua Suzy, nhận
ra vẻ mặt trắng bệch mệt mỏi của cô và cả người cô đang run rẩy vì lạnh. Chàng
dịu giọng nói - Thật khổ cho muội, Suzy. Lại đây nào.
Nói rồi
Myungsoo dịu dàng kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt trong tay mình. Trong giây
phút đau lòng này, được ở bên nhau, cho nhau một chút hơi ấm quả là một niềm
hạnh phúc vô biên. Cả Suzy và Myungsoo đều dựa vào nhau, nhắm mắt lại, tạm thời
cố gắng quên đi sự đau khổ trong lòng họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét