Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014
Tử hoa thôn (Quyết ý)
Junho mở mắt ra. Trước mắt hắn là khoảng không mờ mờ sáng. Hắn nhắm mắt rồi lại mở ra lần nữa, ngoảnh đầu để quan sát. Hắn nhận ra mình nằm trong một căn phòng đơn giản, xung quanh hắn từ sàn đến trần nhà đều bằng gỗ. Nhà của Yoon gia. Junho cố ngồi dậy nhưng đầu vẫn còn nặng và đau nhức. Những gì hắn còn nhớ láng máng chỉ là hắn bị trúng độc rồi sau không biết gì nữa.
- Oppa, huynh cứ nằm yên đó.
Một giọng nói dịu dàng cất lên bên cạnh rồi hắn cảm thấy một bàn tay mềm mại nắm tay hắn thật chặt.
- Eunnie!
Giờ hắn mới nhìn rõ khuôn mặt nàng. Nàng đang mỉm cười nhưng mắt nàng nhòa lệ. Hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào má nàng để tin chắc hắn không nằm mơ. Nàng chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Trông muội nhợt nhạt và mệt mỏi quá. Vì ta mà muội phải...
So Eun đặt ngón tay lên môi hắn, ngăn không cho hắn nói, rồi thì thầm:
- Huynh có biết mình đã hôn mê bao lâu rồi không? Muội đã rất lo sợ. Nếu không có Joo đại phu, muội cũng không biết phải làm gì.
Junho vỗ nhẹ vào má nàng rồi cố gắng hết sức kéo nàng vào trong vòng tay mình. So Eun gối đầu lên ngực hắn. Nước mắt nàng nhỏ xuống ướt đẫm áo hắn. Hắn ôm nàng, dịu dàng nói:
- Xin lỗi muội, Eunnie à. Ta đã khiến muội phải chịu khổ suốt những ngày qua. Nhưng từ giờ trở đi ta sẽ không bao giờ rời xa muội nữa.
- Nhưng... nhưng còn hôn thê của huynh thì sao?
Junho ôm nàng chặt thêm chút nữa, khẽ đáp:
- Hôn thê nào chứ? Ta chỉ là... chỉ là nói dối muội thôi.
So Eun ngồi dậy, đấm nhẹ vào ngực hắn.
- Huynh... huynh... muội giết chết huynh.
- Ui da, muội định giết ta thật đấy hả?
- Huynh đáng chết. Huynh có biết làm muội đau khổ thế nào không?
Junho nắm tay nàng, khẽ gật đầu:
- Ta đã sai rồi. Eunnie à, từ giờ ta sẽ không bao giờ tổn thương muội nữa, không bao giờ khiến muội phải buồn nữa. Ta hứa với muội.
- Huynh làm được không?
- Muội không tin ta hả? Ta có thể thề...
So Eun giật tay hắn lại, khẽ lắc đầu:
- Không, không cần. Muội tin huynh.
Bất chợt có tiếng ai đó hắng giọng bên ngoài cửa khiến So Eun và Junho ngoảnh nhìn ra.
- Hyung!
- Ồ... ông... à là ai...? - Junho ngơ ngác hỏi người vừa gọi hắn là hyung. Người này cao lớn với chùm râu dài, ăn mặc giống như một thương gia. Hắn chưa từng gặp bao giờ.
- Huynh không nhận ra đệ sao? - Người này mỉm cười, đổi lại giọng nói khiến Junho ngay lập tức nhận ra Myungsoo. Hắn cố gượng ngồi dậy, thốt lên:
- Myungsoo dongsaeng!
- Hyung, huynh không cần ngồi dậy đâu. Thật mừng là cuối cùng huynh đã tỉnh lại.
- Sao đệ phải cải trang vậy? Ta gần như không nhận ra đệ.
- Noona sẽ kể huynh nghe sau. Noona, tỉ đi nghỉ đi. Đã trông huynh ấy mấy ngày nay rồi.
- Ta không sao, đệ đừng có nói quá lên - So Eun sợ Junho lo lắng, nàng cười cười nói át đi.
- Myungsoo nói đúng đó. Trông muội mệt mỏi lắm. Ta khá hơn nhiều rồi, muội xem. Muội cần phải nghỉ ngơi một chút.
- Huynh muốn nói chuyện riêng với Myungsoo có phải không? Bây giờ hai người cho muội ra rìa đấy hả?
Junho mỉm cười lắc đầu:
- Myungsoo đệ xem. Noona của đệ ghê gớm chưa. Sau này khi thành thân rồi, đệ nghĩ ta có ngày tháng bình yên nữa không?
- Ai thành thân với huynh? - So Eun đỏ mặt, lườm hắn rồi đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Junho và Myungsoo nhìn theo, cười lớn.
- Hyung, có chuyện gì huynh định hỏi đệ sao?
- Tại sao chúng ta lại ở đây? Nói ta nghe mọi chuyện đi.
- Sau khi huynh bị trúng độc, Joo đại phu đã cứu được huynh. Nhưng vì huynh xa Tử hoa thôn quá lâu, huynh không còn đủ năng lượng để hồi phục nữa. Vì vậy noona đã mạo hiểm mang huynh tới đây. Tỉ ấy nói Yoon gia là an toàn nhất cho huynh lúc này.
- Nhưng sao phải ở đây? Sao không về nhà ta? Có phải chúng ta đang trốn không? Có phải...?
- Đúng vậy đó hyung - Myungsoo giận dữ nói - vì các gã ốm yếu mà huynh suốt ngày bảo vệ ấy. Gã cho người kiểm soát gắt gao lối vào thôn. Hắn nói với mọi người là huynh đã phản bội nên bị đuổi khỏi Tử hoa thôn.
- Thế cha ta... cha ta đâu?
- À... Lee bá bá... à... ý đệ là ông ấy vẫn khỏe. Huynh đừng lo lắng.
- Sao đệ lắp bắp như thế? Nói ta nghe chuyện gì.
Junho định đứng lên nhưng hắn không đủ sức nên lại ngã xuống gối, hắn đành dựa vào tường, thở hổn hển. Cảm giác bất lực khiến hắn giận chính bản thân mình.
- Hyung, bá bá sẽ không sao mà. Gã ốm yếu đó tuy nhốt bá bá lại nhưng vẫn chăm sóc chu đáo, huynh yên tâm. Noona nói chừng nào gã đó còn dùng bá bá để dụ huynh tới, chừng đó gã không làm gì tới bá bá đâu. Huynh phải mau khỏe trở lại để còn đưa bá bá ra ngoài.
- Ta nằm đây bao lâu rồi?
- Cũng không lâu lắm đâu hyung - Myungsoo nói dối nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Junho, chàng đành nói - đã 7 ngày rồi.
Junho hiểu rằng nếu hắn giận dữ hay lo lắng bây giờ cũng vô dụng. Hắn nói:
- Thế còn cả nhà Joo đại phu thì sao? Họ có sao không?
- Ông ấy không sao nhưng cả nhà ông ấy cũng nằm dưới sự giám sát của gã ốm yếu đó ở Dược y phường rồi. May mắn là noona đã cẩn thận. Tỉ ấy bảo Suzy về thôn trước để thám thính rồi báo tin. Sau khi có tin tức từ Suzy rồi, bọn đệ mới đưa được huynh vào thôn qua đường rừng bí mật.
- Suzy? Muội ấy giúp chúng ta sao?
- Đúng vậy. Cô ấy không đồng tình với cha và đại ca. Cô ấy nói sẽ làm bất cứ chuyện gì vì huynh. Suzy đã rất lo lắng cho huynh nhưng không dám tới thăm. Cô ấy sợ chúng ta bị phát hiện.
Giọng Myungsoo có đôi chút buồn bã. Hiểu suy nghĩ của chàng, Junho nói:
- Suzy là biểu muội của ta, Myungsoo à. Vì sống bên nhau từ nhỏ nên quan hệ giữa chúng ta rất tốt và đặc biệt. Nhưng không như đệ nghĩ đâu. Ta biết muội ấy rất thích đệ.
- Ồ hyung. Đệ hiểu chứ.
- Myungsoo, xin lỗi đã lôi đệ vào chuyện này.
- Huynh đừng nói vậy. Chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ rồi, huynh không nhớ sao? Vấn đề của huynh cũng chính là của đệ.
- Kim công tử nói đúng đó, thiếu chủ. Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều quá.
- Joo đại phu!
- Thật tốt là cậu đã tỉnh lại. Thuốc của cậu đây. Mặt cậu trông khá hơn nhiều rồi đó.
- Cám ơn ông, Joo đại phu. Ta xin lỗi chuyện gia đình ông...
- Bae tiểu thư đã báo tin tới là họ không sao, chỉ là bị người của nhị gia canh chừng thôi. Có lẽ họ vẫn nghĩ chúng ta còn ở Kim gia trang để trị thương cho cậu. Như thế cũng tốt. Cậu có chút thời gian để hồi phục.
- Nhưng như thế thật khó khăn cho người nhà của ông...
- Đừng lo, thiếu chủ. Phu nhân nhà ta là người mạnh mẽ và bà ấy biết phải làm gì. Việc cậu phải làm bây giờ là lấy lại sức lực để giúp đỡ Yoon tiểu thư. Thời gian gần đây cô ấy không ăn không ngủ vì lo cho cậu.
Junho thở dài. Lòng tốt của hắn cuối cùng lại khiến cho mọi người phải chịu khổ. Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn, Junho vẫn không thể nghĩ được là hyung lại có thể đối xử với hắn như thế này. Không lẽ tình nghĩa huynh đệ lại có thể mất đi chỉ vì danh vọng thôi sao? Sự đau khổ bất giác xâm chiếm tâm hồn hắn. Hắn cố gắng nuốt chén thuốc nhưng vị đắng của nó không thể so sánh với sự cay đắng trong lòng hắn.
- Hyung, đệ phải đi đây. Đệ phải trở lại Trấn tơ lụa.
- Bảo trọng, Myungsoo.
Junho quay qua Joo Jin Mo khi Myungsoo đã rời khỏi.
- Tình hình bây giờ thế nào?
- Giờ Tử hoa thôn bị canh gác rất nghiêm ngặt. Chúng ta vẫn sử dụng con đường bí mật mà cậu đã tìm được nhưng cũng không thể lâu dài được.
- Ta chỉ tự hỏi một điều, Joo đại phu. Tại sao hyung lại thành ra thế này? - Junho buồn rầu nói.
- Thiếu chủ, thực sự thì cũng không có gì khó hiểu cả. Cậu ấy tưởng mình là thiếu chủ nhưng bây giờ nhiều người biết là cậu ấy không phải. Cậu ấy nghĩ mình là con của Bae Dong Gun nhưng rốt cuộc lại là đứa con sinh ra từ mối quan hệ bất chính. Cha cậu ta và Yoon tiểu thư bỗng nhiên trở thành kẻ thù. Cậu nghĩ cậu ấy có thể làm được gì?
Junho khẽ lắc đầu.
- Ta không muốn làm thiếu chủ hay gì đó. Ta sẵn lòng để mọi chuyện cứ như trước. Ta không muốn có ai bị tổn thương - hắn ngừng lời giây lát rồi tiếp - ta và huynh ấy lớn lên cùng nhau, cùng chia sẻ ngọt bùi bao năm qua. Ta đã nghĩ không gì có thể so sánh được với tình huynh đệ của chúng ta.
- Thiếu chủ, cậu càng tốt với cậu ấy thì cậu ấy càng ghét cậu.
Junho thở dài, không nói gì. Joo đại phu cũng lặng lẽ ngồi bên hắn. Cuối cùng, Junho phá tan sự im lặng.
- Cám ơn ông, Joo đại phu. Thôi ông nghỉ đi. Đừng lo cho ta. Ta khá hơn nhiều rồi.
- Vậy ta không phiền cậu nữa.
Junho gật đầu, ngả người nằm xuống.
Hắn cuối cùng cũng đã quyết ý.
Việc phải làm thì nhất định hắn sẽ làm.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét