Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Tử hoa thôn (Nước mắt)



So Eun quỳ mãi trước mộ sư phụ của nàng mà giờ nàng nên gọi là mẹ. Nước mắt nàng đã ngừng rơi nhưng tim nàng vô cùng đau đớn. Sống cùng bà 18 năm nhưng nàng không hề biết đó là mẹ mình. Tay nàng vuốt nhẹ lên mặt tấm bia đá lạnh lẽo, trên đó đã không được khắc tên bà. So Eun thì thầm:

- Mẹ, con đã tìm ra kẻ giết hại gia đình chúng ta. Con xin lỗi đã để bọn họ chạy thoát. Nhưng con nhất định bắt ông ta phải trả giá. Xin mẹ phù hộ cho con - nàng ngừng giây lát rồi hạ giọng nói tiếp - xin mẹ phù hộ cho huynh ấy.

So Eun đứng dậy, lặng lẽ nhìn mộ mẹ thêm một chút nữa rồi quay trở về phòng. Junho vẫn còn mê man chưa tỉnh. Mắt hắn đã được băng kín lại. Trên khóe miệng hắn, nàng vẫn còn thấy vài vệt máu đã khô. Khi nàng bước vào, Myungsoo và Suzy lập tức đứng dậy. Trên khuôn mặt buồn bã của Suzy, nước mắt vẫn còn đọng lại lóng lánh dưới ánh nến.

- Onnie - Suzy bước lại, nắm lấy bàn tay nàng - tay tỉ lạnh quá. Xin tỉ hãy nghỉ ngơi một chút. Để bọn muội trông huynh ấy cho.

So Eun tránh ánh mắt Suzy, nhẹ nhàng rút tay nàng ra. Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến Suzy nhưng nàng không thể nhìn cô mà không nghĩ đến chuyện chính cha cô đã hại cha mẹ nàng.

- Tỉ tỉ, muội xin lỗi. Muội... Muội... - Suzy nghẹn ngào nói, cố nén khóc. Cô hiểu tại sao So Eun lại có thái độ này với cô nhưng không biết phải làm thế nào để xoa dịu bớt nỗi đau của nàng.

- Suzy - Myungsoo khẽ kéo cô lùi lại. Chàng biết cho dù Suzy có nói gì lúc này cũng không thể khiến So Eun thay đổi ngay được. Nàng đã quá mệt mỏi để có thể vượt qua nhiều nỗi đau cùng một lúc chỉ trong chốc lát - chúng ta đi khỏi đây thôi. Cho tỉ ấy chút thời gian.

So Eun lặng lẽ ngồi xuống bên Junho đang nằm. Nàng lấy khăn ướt lau nhẹ vệt máu khô bên miệng hắn. Lớp hóa trang trên mặt hắn đã được tháo bỏ và lúc này nàng chợt nhận ra hắn gày đi bao nhiêu. Nàng vuốt nhẹ má hắn, vén mớ tóc lòa xòa bên trán hắn. Hóa ra hắn vẫn luôn thầm lặng ở bên bảo vệ nàng và cố gắng hết sức để bảo vệ cả hyung của hắn. Hóa ra hắn chính là con ruột của Bae Dong Gun nhưng lại che giấu sự thật đó.

Nàng nhớ lại những lời hắn nói khi cả hai đến nhà cha mẹ nàng. "Được sống bên những người mình yêu thương đã là một ân huệ lớn rồi cho dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi". Nàng biết hắn thực sự yêu nàng, lo lắng cho nàng, dù không thể tiếp tục thì nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Bất giác nàng mong hắn cứ mãi như thế này để nàng có thể ở bên, chăm sóc cho hắn. Nếu hắn tỉnh dậy, hắn sẽ rời bỏ nàng để về bên hôn thê của hắn. Nhưng nàng lắc đầu và tự giận bản thân mình đã suy nghĩ thật ích kỷ.

"Oppa, huynh mau tỉnh lại đi. Muội không biết phải làm gì bây giờ nữa".

So Eun nắm tay hắn, áp nhẹ lên má nàng. Những giọt nước mắt lo lắng và đau khổ rơi lã chã xuống bàn tay hắn.

- Eunnie à!

So Eun giật mình, tự nói với chính mình "Sao mình lại nằm mơ lúc đang tỉnh như vậy chứ?"

- Eunnie à!

Nàng không mơ. Rõ ràng hắn đang gọi tên nàng, dù rất khẽ. So Eun vui sướng thốt lên:

- Oppa!

Junho xiết nhẹ tay nàng trong tay hắn thay cho lời đáp.

- Muội... không sao chứ?

So Eun khẽ gật đầu. Nàng cảm thấy hắn lại xiết chặt tay nàng lần nữa. Hắn khó khăn nói:

- Ta xin lỗi muội. Ta không thể nói với muội sớm hơn. Muội... muội vẫn đang giận ta lắm, phải không?

So Eun lại lắc đầu. Nàng không thể thốt ra lời vì sợ hắn biết nàng đang khóc. Nhưng hắn đã giơ tay lên tìm khuôn mặt nàng. So Eun lặng lẽ lau khô nước mắt rồi cúi người áp má mình vào lòng bàn tay hắn.

- Đừng khóc Eunnie à. Ta thấy đau lòng khi thấy muội khóc, có biết không?

Giọng hắn yếu dần rồi hắn lại bất tỉnh. So Eun lắc tay hắn hoảng sợ gọi:

- Oppa! Oppa!

Nhưng hắn không trả lời nàng. So Eun lao ra khỏi phòng, thấy Suzy và Myungsoo vẫn đợi bên ngoài. Nàng kêu lên:

- Mau gọi Joo đại phu. Huynh ấy lại ngất đi rồi.

Sau khi kiểm tra cho Junho, Joo Jin Mo trầm ngâm lo lắng. So Eun nhận thấy thái độ kỳ lạ của ông, vội vã hỏi:

- Joo đại phu, huynh ấy sao rồi? Không tốt sao?

Joo Jin Mo khẽ thở dài:

- Ta đã đẩy được hết chất độc ra khỏi người cậu ấy rồi, đừng lo. Chỉ là...

- Sao ạ?

- Thiếu chủ rời Tử hoa thôn quá lâu, lại bị thương như thế này ta e sức khỏe của cậu ấy không được tốt. Cậu ấy mang trong mình dòng máu tinh khiết của Tử hoa thôn nhưng lại không có cây linh hồn. Nếu chúng ta không đưa cậu ấy quay trở lại thôn sớm thì ta e...

- Nếu vậy, chúng ta lên đường ngay. Myungsoo, đệ mau kêu người chuẩn bị xe - Nàng quay qua Suzy sau khi Myungsoo lao ra khỏi phòng - Suzy ta cần muội đi với chúng ta.

- Tiểu thư, cô lo họ không cho chúng ta vào thôn sao?

- Đúng vậy - So Eun gật đầu - Ta nghĩ chúng ta sẽ vào thôn qua lối bí mật mà Junho oppa đã từng chỉ cho ta. Suzy sẽ về thôn để thu hút sự chú ý của họ và giúp đỡ khi cần thiết. Myungsoo và ta sẽ nhân cơ hội đó đưa oppa qua đường rừng. Ông hiểu không?

- Ta hiểu. Còn chuyện gì nữa không, tiểu thư?

- Lee tiền bối và người nhà họ Lee. Ta gần như quên mất. Kim chủ quản, ông cho người báo tin cho Lee tiền bối. Ta hy vọng là còn kịp vì với tình trạng sức khỏe của Il Woo thì họ không thể di chuyển nhanh được.

- Ta hiểu rồi. Ta sẽ làm ngay.

Kim Tae Young vội vã chạy đi. Joo Jin Mo thầm khâm phục sự thông minh và chu toàn của nàng. Dù tuổi đời còn trẻ nhưng có lẽ do phải gánh vác trọng trách quá sớm nên nàng cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm.

- Joo đại phu, đừng lo lắng quá. Chúng ta chỉ cần thận trọng là được.

- Tiểu thư, cô quá chu toàn rồi. Ta sẽ đi pha chút thuốc cho thiếu chủ rồi chúng ta đi.

- Cám ơn ông.

Khi chỉ còn lại một mình, So Eun ngồi xuống bên bàn, viết lại những việc quan trọng cần phải giải quyết ở gia trang trong khi nàng đi vắng. Vì họ mới mở thêm các quầy buôn ở Hồng Giang trấn nên có rất nhiều việc đang dở dang. Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. Sức khỏe của Junho là điều nàng bận tâm nhất lúc này.

Nàng gọi Kim phu nhân tới và giải thích vắn tắt với bà mọi chuyện. Sau khi Kim phu nhân rời đi, hiểu rõ việc mình phải làm, nàng lại gần Junho vẫn đang bất tỉnh, nhẹ nắm lấy tay hắn.

- Oppa, huynh phải bình an nhé. Chúng ta lần này nhất định phải báo được thù.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét