Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Tử hoa thôn (Vực thẳm)



Junho lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết lại rơi dày trở lại khiến không khí ấm hơn đôi chút. Thỉnh thoảng hắn ngoảnh nhìn sang bên, cảm thấy hơi thở nhè nhẹ của So Eun ngay bên má hắn. Nàng đang dựa vào vai hắn ngủ ngon lành. Có lẽ những ngày lo lắng vừa qua khiến nàng đã hoàn toàn kiệt sức.

Cha hắn không nói lời nào kể từ lúc lên xe. Junho không dám hỏi, chỉ đôi khi liếc nhìn sang, thấy vẻ mặt trầm tư của ông, hắn lại ngoảnh nhìn ra cửa sổ.

Myungsoo cũng yên lặng. Chàng dựa người vào thành xe, mắt nhằm nghiền. Nghĩ đến gò má ửng hồng và đôi mắt sáng long lanh của Suzy, chàng chợt nhớ cô vô cùng. Chàng không biết mình có thể gặp lại cô nữa hay không. Nếu không phải vì Junho, chàng nhất định mang cô theo bọn họ. Chàng cảm thấy vô cùng khó chịu, bực bội. Gã ốm yếu đó đối xử với hyung chẳng ra sao nhưng hắn vẫn đặc biệt quan tâm tới gã. Có đáng hay không chứ?

Câu hỏi này Lee Sang cũng đang tự hỏi mình khi nhìn vẻ mặt buồn bã của Junho. Dù ông rất yêu con trai mình và tôn trọng quyết định của hắn nhưng lần này ông cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Bất chợt có tiếng ngựa hí vang trời, tiếng tên xa phu hét lên sợ hãi rồi xe dừng lại đột ngột khiến cả bọn kinh ngạc. Junho ngay lập tức vén tấm bạt che phía trước để nhìn xem chuyện gì. Trong bụi tuyết mù mịt, một đám người cưỡi ngựa đen, quần áo đen và bịt mặt khăn đen đang trấn giữ lối đi. Hắc phục kỵ! Junho thầm than. Hắn ngoảnh nhìn, ra hiệu cho cha và Myungsoo bảo vệ cả nhà Joo đại phu ở xe phía sau, rồi đỡ So Eun dựa vào gối, hắn nhảy ra khỏi xe và bước ra phía trước.

- Tại sao các người lại chắn đường bọn ta? Chúng ta đâu có oán thù gì với Hắc phục kỵ các ngươi?

Tên đi đầu vuốt nhẹ cổ ngựa để nó bình tĩnh lại, rồi nói với một giọng trầm đục ghê sợ:

- Ngươi chính là binh chủ của Tử hoa thôn, Lee Junho, phải không?

- Ta đúng là Lee Junho nhưng đã không còn là binh chủ của Tử hoa thôn nữa.

Tên đi đầu cười to và cả đám xung quanh hắn cũng cười rộ lên. Tiếng cười khô khốc của chúng vọng vào sườn đá dốc đứng khiến đám ngựa lại hí lên hung dữ. Vó ngựa làm bụi tuyết tung lên mù mịt khiến quang cảnh càng trở nên ma quái.

- Chúng ta đã biết rồi. Vì thế chúng ta đợi ngươi ở đây, trịnh trọng mời ngươi tới thăm trại của chúng ta uống vài chén rượu nhạt, ăn vài bữa đạm bạc.

- Ta đang nói chuyện với ai đây?

- Ta họ Jung. Đứng hàng thứ hai nên gọi là Jung nhị gia.

- Ồ, Jung nhị gia. Rất hân hạnh được mời. Nhưng giờ chúng ta có chút chuyện gấp phải làm nên hy vọng để một dịp khác vậy.

Jung nhị gia cười lạnh:

- Chúng ta ngưỡng mộ binh khí ngươi làm từ lâu nên có hảo ý đợi ngươi ở đây. Ngươi từ chối tức là không tôn trọng chúng ta rồi.

So Eun vẫn ở trong xe từ lúc Junho ra ngoài. Nghe những lời này của Jung nhị gia, nàng vô cùng giận dữ. Rõ ràng là sự xuất hiện của chúng ở đây hoàn toàn chả phải ý tốt gì. Junho mới bình phục và bản thân nàng cũng muốn đi nhanh tới Thanh Giang. Nàng nhảy ra khỏi xe, cau mày nói:

- Các ngươi muốn ép bọn ta, phải không?

Junho ngoảnh sang, dịu dàng nắm lấy tay nàng. Hắn hiểu sự lo lắng của So Eun nhưng hắn không hề muốn nàng xuất hiện trước mặt bọn cướp.

- Ui cha cha. Nàng tiên này là...

Junho bình thản đáp:

- Nàng là phu nhân của ta.

- À, ta hiểu. Xin thứ lỗi, Lee phu nhân. Chúng ta chỉ muốn đón mọi người đây tới thăm trại chúng ta một chuyến mà thôi.

- Ta hiểu chứ. Nhưng ta thì không được khỏe, phu quân ta muốn đưa ta về nhà sớm. Hắc phục kỵ các người phản đối sao?

Lúc này từ phía sau tên Jung nhị gia, một con ngựa đen dũng mãnh tiến lên phía trước. Người ngồi trên yên ngựa giơ tay ra hiệu Jung nhị gia im lặng rồi quay qua Junho và So Eun, gã nói:

- Chúng ta đành nói rõ ý định của mình cho Lee công tử đây nghe vậy.

Junho và So Eun rùng mình khi nghe giọng nói của người này. Âm thanh phát ra từ gã nghe khô khốc, rin rít như binh khí nghiến vào nhau, vô cùng đáng sợ.

- Tại hạ là Seo, đứng hàng thứ nhất.

- Ồ, Seo nhất gia. Ta nghĩ ngươi đã nghe rõ những gì chúng ta vừa nói. Phu nhân ta không khỏe và ta phải đi gấp.

- Tuổi trẻ. Đúng là tuổi trẻ! - Seo nhất gia cười. Tiếng cười của gã cũng không khá hơn giọng nói - được rồi, nói gọn thôi vậy. Thực ra thì chúng ta muốn mời ngươi gia nhập Hắc phục kỵ.

- Ngươi nói sao?

- Chính là những gì ngươi vừa nghe. Ngươi bị đuổi khỏi Tử hoa thôn, có phải không? Ngươi định đến Kim gia trang, làm mấy việc đại loại như trồng dâu, nuôi tằm, dệt tơ cả đời còn lại của ngươi hay sao?

Junho ngạc nhiên tự hỏi Hắc phục kỵ sao tự nhiên lại quan tâm đến chuyện sản xuất binh khí và tại sao bọn chúng biết được hắn đã bị đuổi khỏi Tử hoa thôn.

- Seo nhất gia, chúng ta cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng ta có quy tắc là cho dù Tử hoa thôn đối xử với ta như thế nào, ta cũng không bao giờ phản bội họ. Bí kíp chế tạo binh khí là của Tử hoa thôn, ta không thể đơn phương trao vào tay người khác được. Xin hãy hiểu cho.

- Lee công tử, không lẽ ngươi muốn chúng ta phải động thủ sao?

Giọng Jung nhị gia đầy đe dọa nhưng Seo nhất gia ngăn gã lại:

- Ồ, Lee công tử, chúng ta nghe nói ngươi đã phản bội Tử hoa thôn rồi mà. Giờ nói những lời này không phải quá giả nhân giả nghĩa hay sao?

Junho cười nhẹ, tay hắn xiết chặt tay So Eun để trấn an nàng.

- Nếu ngươi nói vậy thì ta cũng không còn gì để nói. Nếu ta vốn dĩ giả nhân giả nghĩa, tại sao các ngươi lại muốn ta gia nhập Hắc phục kỵ?

- Ồ, chúng ta thì khác chứ. Chúng ta không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện đạo đức của đám hủ nho các người. Cái gì tốt cho chúng ta thì đấy là đạo đức.

- Ta đành phải làm Seo nhất gia thất vọng vậy. Ta bây giờ chỉ muốn làm người trồng dâu dệt lụa, không hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác nữa. Giờ cũng đã muộn rồi, xin tránh đường cho - nói rồi hắn quay qua So Eun, dịu dàng nói - phu nhân, chúng ta đi thôi.

- Chờ đã. Ngươi đâu đi dễ thế.

- Ngươi thực sự muốn ép bọn ta sao?

Seo nhất gia cười:

- Nếu vậy thì sao? Hôm nay bọn ta nhất định phải mời được ngươi tới trại dù ngươi có muốn hay không.

Junho cau mày, đẩy nhẹ So Eun về phía sau rồi nhìn Seo nhất gia.

- Được, nếu như ngươi muốn.

Junho vừa dứt lời, đám cướp đã ngay lập tức quây thành vòng tròn xung quanh họ. Từ phía sau, Myungsoo và Lee Sang nãy giờ kiên nhẫn quan sát cuộc nói chuyện, nhưng khi không khí trở nên căng thẳng, họ dẫn cả nhà Joo đại phu nấp sau một vách đá, buộc xe ngựa vào nơi an toàn rồi tiến lên đứng sau Junho để hỗ trợ hắn.

Hắc phục kỵ là một đám cướp ô hợp. Chúng hung dữ và không có lề thói, quy tắc gì, vì vậy đối phó với chúng không dễ dàng. Sau một lúc, khi đám cướp đã trở nên rối loạn, Junho chạy đến bên Myungsoo, bảo hắn dẫn cả nhà Joo đại phu lên xe để sẵn sàng bỏ chạy. Myungsoo do dự nhưng Junho nghiêm khắc quát chàng:

- Đừng lo cho ta và So Eun. Chúng không chịu được bao lâu nữa đâu. Mau đưa họ đi đi.

Myungsoo không còn lựa chọn nào khác. Chàng và Lee Sang chạy ngược trở lại và nhờ bụi tuyết mù mịt, họ có cơ hội đưa cả nhà Joo đại phu lên xe. Khi đám Hắc phục kỵ bị đánh dẹp sang một bên, Myungsoo nghe tiếng huýt sáo lanh lảnh của Junho. Chàng quất ngựa khiến cả cỗ xe lao đi như một cơn lốc, xẹt qua khe núi.

Junho và So Eun cố gắng hết sức cản trở đám Hắc phục kỵ để tạo cơ hội cho Myungsoo cùng chiếc xe đi thoát. Lúc này, Junho chợt nghe tiếng kêu của So Eun. Hắn vội vã ngoảnh nhìn. Nàng đang đứng gần mép vực trong khi Jung nhị gia tấn công nàng dữ dội khiến nàng liên tục lùi lại để chống trả. Junho sợ hãi nhún mình bay tới, đứng ngay phía sau nàng. Nhưng vì cước bộ của hắn quá nhanh trong khi hắn tung chưởng đẩy lùi Jung nhị gia nên hắn mất thăng bằng và ngã xuống vực. Hắn túm vội lấy một mỏm đá, cả người treo lơ lửng.

So Eun hét lên sợ hãi và bỏ mặc Jung nhị gia, nàng quay lại níu lấy bàn tay Junho. Hắn la lớn:

- Bỏ tay ta ra, Eunnie! Bỏ ra!

Nhưng So Eun liên tục lắc đầu trong khi Jung nhị gia đang tiến đến bên nàng, kiếm lăm lăm trong tay.

Đúng lúc đó, một bóng trắng từ đâu xuất hiện, chém ngang người Jung nhị gia khiến gã ngã nhào xuống đất. Máu gã nhuộm đỏ một mảng tuyết. Cùng lúc đó, Junho dùng hết sức bình sinh đẩy So Eun một cái khiến nàng ngã vào phía trong hẻm núi. Còn hắn rơi thẳng xuống vực thẳm.

Trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra khuôn mặt quen thuộc của người áo trắng đang ôm chặt lấy So Eun, không cho nàng lao theo hắn. Người đó chính là Bae Il Woo.

Junho có thể thấy khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ của So Eun. Nàng há miệng như muốn kêu tên hắn nhưng nàng không thể.

Đó là hình ảnh cuối cùng Junho có thể nhận biết được.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét