Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Tử hoa thôn (Biệt ly)



Tuyết đột ngột ngừng rơi khiến không khí trở nên lạnh buốt. Cây eunya giờ chỉ còn những cành khô trụi lá. Những mái ngói và lối đi phủ tuyết dày. Junho dậy sớm. Có quá nhiều cảm xúc trong tâm hồn khiến hắn không thể ngủ được. Hắn đứng ngoài hành lang, nhìn ra xung quanh tĩnh lặng. 

Mọi ngóc ngách, cỏ cây nơi đây đã gắn bó với hắn từ thuở ấu thơ. Cho dù hắn nói nơi này không có gì để níu giữ nhưng sâu thẳm trong tim hắn, Tử hoa thôn chính là máu thịt của hắn bởi dòng máu trong người hắn là dòng máu tinh khiết của người Tử hoa thôn. Hắn nhìn về phía Thung lũng linh hồn, nơi có mộ cha mẹ ruột của hắn, bất giác tim hắn như tan vỡ.

Junho đi xuống lầu, đã thấy So Eun đứng đó đợi hắn từ bao giờ.

- Eunnie, sao muội dậy sớm vậy?

- Muội đã chuẩn bị ít đồ ăn và chút rượu. Muội nghĩ nhất định huynh muốn tới viếng mộ cha mẹ huynh trước khi rời đi.

- Cám ơn muội.

Junho chỉ nói được có thế nhưng đôi mắt hắn nói nhiều hơn những gì hắn định nói. So Eun hiểu tất cả. Nàng mỉm cười, nắm bàn tay hắn rồi dịu dàng nói:

- Chúng ta đi.

Cả hai ngôi mộ bằng đá được xây trong một khu đất riêng dành cho Bae gia. Junho quỳ xuống tuyết. Hắn có rất nhiều điều để nói nhưng lại không thể thốt ra lời. Hắn cố gắng hình dung khuôn mặt cha mẹ từ những bức vẽ hắn đã từng thấy trong nhà Bae gia nhưng không thể. Tim hắn nhói đau. Dù sao thì cha mẹ hắn không phải chứng kiến những ngày tồi tệ này. Có lẽ như thế lại tốt cho họ.

Junho rót rượu xuống tuyết. Rượu nóng khiến một lớp tuyết mỏng tan chảy rồi lại nhanh chóng đóng băng trở lại. Hắn đột nhiên rùng mình. Mọi thứ biến đổi quá nhanh và hắn thực sự cảm thấy đau đớn. So Eun đặt tay lên vai hắn khiến hắn bừng tỉnh trở về thực tại. Hắn nắm tay nàng, bảo nàng quỳ xuống bên cạnh hắn rồi nói:

- Cha! Mẹ! Đây là hôn thê tương lai của con. Con hy vọng cha mẹ sẽ cảm thấy an tâm vì con đã tìm được một cô gái tuyệt vời. Tuy chúng con không thể ở đây với cha mẹ nhưng trái tim chúng con luôn ở đây, bên cạnh hai người.

Khi Junho và So Eun quay trở lại Binh xưởng, Joo đại phu, Myungsoo và Suzy đã ở đó đợi. Nhìn thấy Junho, Suzy lặng lẽ lau khô nước mắt vẫn còn đọng trên má nhưng không thể giấu nổi đôi mắt đã sưng húp.

- Suzy, tại sao muội lại khóc nhiều như vậy? Ta đã nói với muội là ta ổn mà, không phải sao? - Junho cau mày, nghiêm khắc nói khi giơ tay vuốt nhẹ má cô. Suzy nắm tay hắn, thút thít:

- Biểu ca, muội... chỉ là muội không thể ngủ được đêm qua thôi. Muội đâu có khóc nhiều.

- Muội cứ thế này khiến ta lo lắng đấy - Hắn vuốt tóc cô, rồi thở dài - muội xem, ta có muội, có tỉ tỉ của muội, rồi Myungsoo, Joo đại phu và cả cha nữa. Muội nghĩ ta sẽ chết sao?

- Xin đừng nói từ kinh khủng đó, biểu ca - Suzy nghẹn ngào - thôi được, muội sẽ ổn mà.

- Junho!

Bất chợt một giọng nói trầm ấm cất lên phía sau khiến cả bọn quay lại nhìn. Đám gia nhân của Bae gia đang đưa Lee Sang tới gần.

- Cha! Cha không sao chứ? - Junho vui mừng chạy lại, nắm lấy cánh tay ông.

- Ta không sao.

- Lee công tử, cậu và người nhà cậu mau rời khỏi đây đi - Một trong đám gia nhân nói - Tiểu thư, thiếu chủ nói chúng tôi đưa cô về.

Những lời cuối cùng khiến máu Myungsoo sôi lên. Chàng bước ra phía trước nhưng Junho ngăn chàng lại.

- Myungsoo, không cần thiết. Mọi người bình an là tốt rồi - hắn quay qua Suzy nói khẽ - Suzy à, muội theo chúng về đi. Đừng lo cho ta nhé. Muội cũng phải bảo trọng.

Sau khi mọi người lục tục vào trong, Myungsoo và Suzy không biết phải nói gì với nhau. Tên gia nhân lại giục:

- Tiểu thư, chúng tôi phải đưa cô về ngay.

- Chờ ta một lát.

- Vậy nhanh lên tiểu thư. Nếu không chúng tôi sẽ bị thiếu chủ la mắng đó.

Myungsoo lặng lẽ cởi chiếc khăn quàng màu lục trên cổ chàng, bước lại gần Suzy rồi dịu dàng quàng lên cổ cho cô.

- Bae tiểu thư, trời lạnh lắm, cô nương quàng vào cho ấm.

- Oppa, huynh còn gọi muội là tiểu thư sao? - Suzy buồn bã nói.

Myungsoo bối rối, không biết phải nói gì. Suzy thở dài:

- Thôi, muội đi đây. Huynh hãy bảo trọng.

Suzy kéo chiếc khăn quàng sát vào cổ cho ấm rồi quay người bỏ đi. Myungsoo đứng sững một lúc. Lòng chàng rối bời. Cô ấy đang đi mỗi lúc một xa nhưng chàng vẫn chưa nói được gì với cô ấy. Khi Suzy đã gần như khuất hẳn, Myungsoo vội vã đuổi theo cô, nắm cánh tay cô kéo lại. Vì mất đà, Suzy đâm sầm vào ngực Myungsoo mà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Myungsoo cũng đờ người ra một lúc rồi mới vòng tay ôm cô thật chặt trong tay mình:

- Suzy à, xin lỗi muội. Trước mặt muội ta quá bối rối nên không biết phải nói gì. Ta... ta chỉ là...ta tự hỏi liệu muội có thể đợi ta không?

Suzy mỉm cười. Tim cô đập mạnh. Cảm xúc này cô chưa từng có với Junho. Một cảm giác lạ lùng khiến cô vừa muốn cười vừa muốn khóc. Cô khẽ gật đầu.

- Muội hứa nhé? Nhất định chờ ta nhé?

Suzy gật đầu lần nữa. Cô sợ là nếu nói ra lời, cô sẽ khóc. Cô vòng tay ôm lấy Myungsoo. Bất giác cô chợt mong giây phút này ngừng lại vĩnh viễn.

- Tiểu thư, chúng ta phải đi thôi.

Suzy lùi lại, nhìn sâu vào mắt Myungsoo giây lát rồi cô nhón gót, hôn nhẹ lên má chàng.

- Muội đi đây, oppa.

Cô lí nhí nói rồi xoay người chạy đi. Chàng đứng lặng nhìn theo hình dáng mảnh mai của cô dần biến mất. Trên vai cô, chiếc khăn quàng màu lục bay nhè nhẹ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét