Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014
Tử hoa thôn (Thách thức số phận)
- Oppa.
- Suzy, muội làm gì ở đây?
- Oppa, tại sao huynh lại trở nên như thế này? Huynh, muội và Junho oppa chúng ta giống như là một gia đình. Trước đây, bây giờ và sau này, mãi mãi không thay đổi. Xin huynh hãy trở lại là Il Woo oppa mà muội biết. Xin hãy đối xử với huynh ấy như trước kia, có được không?
- Muội đi mách bà bà đi nếu muội muốn. Muội thích nó mà, phải không? Muội có thể phản bội đại ca của muội vì nó. Ta không quan tâm.
- Oppa, muội... muội sẽ không làm gì tổn thương đến huynh. Cả Junho oppa cũng vậy. Vì huynh, huynh ấy đã che giấu thân phận của mình. Ngay cả khi biết cha chúng ta đã hại cả nhà So Eun onnie, huynh ấy cũng không nói với tỉ ấy. Và huynh ấy thậm chí còn hy sinh cả tình yêu của mình chỉ vì huynh cũng yêu tỉ ấy. Oppa...
- Muội im miệng đi, Suzy. Ta có thể chiếm được trái tim của So Eun mà không cần nó phải hy sinh. Ta là thiếu chủ của Tử hoa thôn này, bất kể cha ta là ai.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chàng, Suzy cảm thấy trái tim như tan thành từng mảnh. Đây có phải là Il Woo oppa dịu dàng của cô không? Đây có phải là người đã luôn yêu thương và quan tâm đến cô và Junho không?
- Oppa - Suzy thốt lên. Cô nắm tay chàng tha thiết nói - Ba chúng ta có thể nào trở lại như trước kia được không?
- Suzy, muội quá ngây thơ. Nhìn vẻ mặt của So Eun ta biết nàng ấy nhất định sẽ không bao giờ quên đi mối thù này. Muội không biết được nàng ấy nhìn ta và cha như thế nào ngày hôm đó đâu.
Khuôn mặt Il Woo vô cùng đau đớn khi nói câu cuối cùng.
- Ta có thể làm mọi chuyện vì nàng ấy nhưng nàng ấy không hề để tâm đến ta. Ta không thể để nàng ấy coi thường ta được. Ta sẽ khiến nàng ấy phải cầu xin ta tha thứ và quay trở lại bên ta.
Suzy thở dài. Cô nắm chặt bàn tay chàng trong tay mình. Lúc này đây, cô đột nhiên cảm thấy đại ca của cô thật tội nghiệp.
- Oppa, có đáng phải làm như vậy không? Nếu huynh làm những chuyện như thế này mà onnie không ở bên huynh, huynh sẽ chỉ tổn thương hơn thôi, có biết không?
Il Woo nắm chặt bàn tay lại, cười khô khốc:
- Đừng lo, Suzy. Nàng ấy nhất định sẽ ở bên ta. Junho không thể sống lâu ở bên ngoài Tử hoa thôn được.
- Huynh không sợ họ nói với thiên hạ sự thật hay sao?
- Họ là ai? Joo Jin Mo? Junho? Hay So Eun?
Suzy không thể trả lời được vì ai trong số những cái tên Il Woo vừa nói đều không thể làm điều đó. Mỗi người trong số họ đều có điểm yếu Il Woo nắm trong tay. Cô ngước nhìn chàng trong giây lát rồi buông tay chàng ra, nói khẽ:
- Nghỉ một chút đi oppa, muội đi đây.
- Suzy!
Cô dừng lại bên cửa nhưng không quay nhìn lại.
- Muội không muốn đứng về phía ta, phải không?
Suzy khẽ lắc đầu không trả lời rồi chậm rãi bước ra ngoài. Nhưng chỉ vài bước chân, cô sững người vì sợ hãi. Cô giơ tay bịt miệng để không kêu lên.
- Suzy.
- Junho oppa - Suzy kêu khẽ. Nhận ra hắn và cô đang đứng ngay gần cửa phòng Il Woo, cô kéo hắn lùi lại. Nhưng hắn chỉ mỉm cười.
- Không sao mà, Suzy.
Hắn nói, khẽ vuốt nhẹ má cô rồi bước vào phòng.
- Hyung.
Có lẽ Il Woo cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Junho. Chàng đứng ngây người giây lát rồi mới trấn tĩnh lại được.
- Junho, hóa ra đệ đã ở đây rồi. Người của ta làm việc tốt thật.
Giọng chàng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa trong đó là sự giận dữ tột độ khiến chàng trở nên đáng sợ. Junho cảm thấy đau lòng. Làm sao huynh ấy có thể thay đổi nhanh như thế.
- Huynh không nghĩ đệ sẽ tới đây tìm huynh sao?
Il Woo không trả lời.
- Năm xưa, nếu Bae gia không thu nhận đệ, không đối xử tốt với đệ, có lẽ đệ đã không giữ được mạng sống của mình. Cũng có thể nói mạng sống này của đệ là do Bae gia ban cho nên đệ sẽ không bao giờ vì nó mà làm tổn hại đến huynh. Đệ chỉ mong huynh thả cha đệ và người nhà Joo đại phu ra. Bọn đệ sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, không bao giờ phiền đến huynh nữa.
- Không, Junho oppa - Suzy khóc òa lên - nếu huynh rời khỏi đây, huynh đâu có sống được chứ? Il Woo oppa, xin đừng ép huynh ấy đi mà. Xin huynh đó.
- Tốt lắm. Đệ đúng là người nghĩa hiệp, có khí phách. Thực lòng thì ta không bằng đệ. Không trách So Eun, Kim Myungsoo rồi ngay cả đến Joo Jin Mo, một thuộc hạ thân tín của cha ta cũng bị đệ thu phục.
- Hyung, đệ luôn kính trọng huynh. Huynh đã luôn quan tâm đệ, chia sẻ với đệ mọi thứ huynh có. Đệ chưa từng nghĩ sẽ làm điều gì đó hại huynh.
Il Woo cười nhạt:
- Được rồi, đệ nói đệ không bao giờ tổn thương ta. Vậy nếu ta yêu cầu đệ ra đi một mình, không mang theo So Eun thì sao?
- Hyung, huynh... ! Eunnie... muội ấy đã chịu khổ rất nhiều rồi. Đệ không thể làm muội ấy tổn thương thêm nữa. Eunnie đã mất cha, trong khi mẹ muội ấy chưa từng gọi muội ấy là con gái. Eunnie còn phải gánh trọng trách cai quản Kim gia trang khi còn rất nhỏ. Đệ... đệ thực sự rất muốn bù đắp cho Eunnie.
- Ta chỉ đùa thôi, đừng có nghiêm trọng như vậy chứ. Được, ta chấp thuận đề nghị của đệ. Người của ta sẽ thả Lee thúc thúc về nhà sáng sớm mai. Sau đó, đệ có thể đi.
- Oppa, xin đừng, huynh không thể để huynh ấy đi được. Oppa! - Suzy vẫn khóc nức nở.
- Suzy, ta không sao đâu, đừng khóc nữa - Junho trấn an Suzy rồi quay qua Il Woo, hắn nói khẽ - Hyung, huynh hãy bảo trọng. Từ giờ trở đi, có lẽ chúng ta không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa. Huynh nhớ giữ gìn sức khỏe.
Dứt lời Junho xoay người bước nhanh ra cửa. Suzy giận dữ nhìn Il Woo rồi chạy theo hắn. Il Woo đứng ngây người trong yên lặng, chàng thậm chí không quay lại nhìn Junho khi hắn bỏ đi. Một cơn gió lạnh thổi qua cửa để mở khiến chàng bất giác rùng mình. Mắt chàng sầm tối và bàn tay chàng nắm chặt lại để tự trấn tĩnh mình.
- Oppa! Junho oppa! Biểu ca!
- Suzy - Junho dừng bước, ngoảnh lại nhìn Suzy mỉm cười - Muội gọi ta là biểu ca rồi sao? Ta thích nghe muội gọi như thế lắm.
Nhưng Suzy không để ý đến lời hắn nói, chỉ đăm đắm nhìn hắn:
- Tại sao huynh lại làm thế? Huynh có biết là huynh sẽ chết nếu rời khỏi đây không?
- Thôi nào Suzy. Ta sẽ không sao đâu. Ta sẽ tìm được cách để sống. Hãy tin ta.
- Muội sẽ đi cùng huynh. Muội không thể chịu đựng được huynh ấy thêm nữa. Huynh ấy thay đổi quá nhanh, muội không còn nhận ra đại ca của muội nữa.
- Suzy, Myungsoo sẽ trở lại đây đón muội một ngày nào đó. Nhưng lúc này... Ta muốn nhờ muội hãy ở lại đây với hyung. Sức khỏe của huynh ấy không tốt. Nếu tất cả chúng ta đều đi, huynh ấy sẽ rất cô đơn và sẽ còn thay đổi nhiều hơn. Muội có hiểu ý ta nói không?
- Biểu ca, huynh thật là tốt - Suzy kêu lên rồi nhào tới ôm lấy hắn. Junho vụng về vỗ nhẹ lên tóc cô. Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn. Hắn không ngờ hyung có thể dễ dàng để hắn đi như thế khi biết hắn sẽ chết. Hắn khẽ thở dài, ngước nhìn lên bầu trời. Tuyết vẫn lất phất rơi, phủ một lớp mỏng trên tóc Suzy. Hắn nhẹ nhàng phủi chúng đi rồi hơi lùi lại, dịu dàng nói:
- Được rồi, muội vào trong đi. Ngoài này lạnh lắm. Muội đang run lên đây này.
- Muội... ngày mai... muội sẽ tiễn huynh.
- Được. Muội vào trong trước đi, ta muốn nhìn muội đi vào.
- Biểu ca ...
Junho gật đầu để trấn an cô là hắn không sao. Hình dáng xinh đẹp bé nhỏ của Suzy mờ dần trong bụi tuyết. Hắn nhớ lại những ngày thơ ấu khi hắn, hyung và Suzy đã vô cùng hạnh phúc bên nhau. Nhưng giờ, điều quan trọng nhất với hắn là cha, So Eun và những người đang chịu khổ vì hắn. Hắn không thể để cho họ phải vất vả chỉ vì mạng sống của hắn.
- Oppa, huynh đã đi đâu? Ở bên ngoài nguy hiểm lắm, huynh biết mà.
So Eun đang đợi hắn trước cửa, vẻ mặt đầy lo lắng. Junho nắm chặt tay nàng:
- Eunnie à, ta có chuyện muốn xin muội.
- Oppa, trông huynh có vẻ rất nghiêm trọng. Có phải liên quan đến Bae Il Woo và cha hắn?
- Muội rất thông minh. Phải, chính là những gì ta định nói. Thực sự thì ông ta phải chết vì những gì ông ta đã làm. Xin muội tha thứ cho ông ta là quá nhiều. Nhưng ân ân oán oán đến bao giờ? Chúng ta giết Bae Seung Yoo thì Bae Il Woo sẽ trả thù, cứ như thế mãi. Chúng ta sẽ chìm trong thù hận. Ta muốn sống một cuộc đời hạnh phúc với muội, cha và những người thân của chúng ta. Ta không thể để mọi người cứ vì ta hết lần này đến lần khác.
- Thế còn cái chết của cha muội? Mẹ muội hy sinh cả phần đời còn lại để tìm ra sự thật thì sao? Huynh nghĩ muội có thể cho qua hết tất cả hay sao?
Junho khổ sở nhìn So Eun. Hắn không biết phải làm sao thuyết phục nàng, đành nói:
- Đó chính là điều ta đang muốn cầu xin muội. Il Woo hyung rất yếu, muội cũng biết. Ta nghĩ đó cũng là quả báo đối với họ rồi.
So Eun thở dài không nói gì. Hắn tiến lại, ôm nàng trong tay hắn.
- Ta thực sự muốn rời khỏi đây. Ta muốn cùng muội về Kim gia trang.
So Eun lắc đầu:
- Muội không thể, oppa. Nếu chúng ta rời khỏi đây thì huynh không thể sống được. Cuộc đời của huynh là ở đây, huynh quên rồi sao? Muội mong huynh được sống, muội... muội nghĩ là muội có thể... muội nghĩ muội có thể quên đi quá khứ...
Junho nhói lòng vì cảm động. Hóa ra thù hận không phải là thứ duy nhất So Eun bận tâm. Nàng chỉ là muốn hắn được sống.
- Eunnie à, nếu muội ở lại đây, hàng ngày muội phải đối mặt với kẻ thù. Ta không thể làm điều đó với muội. Ta thấy mình không thuộc về nơi này. Không có gì níu kéo ta ở lại đây nữa cả.
So Eun không nói gì, chỉ xiết chặt tay nàng quanh người hắn. Hắn tiếp:
- Đừng lo. Ta nhất định sẽ tìm ra cách có thể sống bên ngoài Tử hoa thôn. Tin ta, được không?
So Eun không thể trả lời. Tất nhiên nàng tin hắn nhưng nàng vẫn lo lắng. Nhỡ hắn không thể tìm ra cách nào thì sao? Nhỡ hắn chết thì sao? Nàng không thể chịu đựng được ý nghĩ đó. Nước mắt nàng rơi một cách vô thức, thấm ướt vai áo hắn. Junho hơi lùi lại để nhìn nàng, tay hắn dịu dàng nắm lấy hai vai nàng:
- Eunnie à, đừng khóc. Ta đã hứa sẽ không để muội phải khóc nữa, nhưng nước mắt muội vẫn cứ rơi thế này. Ta còn biết làm sao đây?
- Không - So Eun lau nước mắt, gượng cười - Không phải huynh làm muội khóc. Oppa, muội rất sợ. Muội sợ lắm.
Junho lại ôm chặt lấy nàng:
- Đừng sợ, Eunnie yêu quý. Ta sẽ không sao đâu. Tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Ngày mai, khi cha được thả ra, chúng ta sẽ đi nhé.
- Thế còn Joo đại phu?
- Ồ, tất nhiên là cả họ nữa. Muội có cho họ theo không?
- Tất nhiên là có, nếu ông ấy muốn.
- Vậy chúng ta đi nói với ông ấy.
Junho nắm tay nàng, đi vào trong nhưng So Eun vẫn đứng yên, nhìn hắn đầy lo lắng.
- Oppa...
- Sao thế? Muội vẫn còn lo lắng sao? - Junho mỉm cười - Mọi thứ sẽ ổn thôi, tin ta đi mà. Ta không nghĩ là một con người lại chỉ có thể sống được ở một nơi.
So Eun lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói:
- Muội sợ muội sẽ mất huynh một ngày nào đó...
Junho ôm nàng, dịu dàng nói:
- Muội ngốc ạ. Ta đã nói ta không bao giờ rời xa muội nữa mà. Thôi chúng ta vào trong đi. Muội run cả người lên rồi này. Ngày mai, cha gặp muội sẽ rất vui đấy. Muội biết không, sau khi muội bỏ đi, ngày nào ông ấy cũng la mắng ta.
So Eun mỉm cười:
- Huynh ganh tỵ sao?
- Tất nhiên. Thật khó tìm được người đứng về phía ta. Muội xem, cha, Joo đại phu, Suzy, Myungsoo, tất cả đều bảo vệ muội. Nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng chỉ cần có một người quan trọng ở bên ta là đủ rồi.
- Ai vậy?
Junho cười cười khi thấy giọng nàng có vẻ mất bình tĩnh. Hắn ngoảnh đi, thản nhiên nói:
- Thì là muội chứ ai.
Trước khi bước nhanh lên phía trước, hắn còn liếc thấy nụ cười tươi sáng của nàng. Trái tim hắn bất giác vô cùng hạnh phúc.
Tất cả những gì hắn cần chỉ có thế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét