Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Tử hoa thôn (Huynh ấy sẽ ổn thôi)


Tuyết rơi dày. Gió thổi mạnh qua khe núi. So Eun quỳ bên vực thẳm nơi Junho rơi xuống mấy ngày trước đã hàng giờ. Đám thuộc hạ của Il Woo đứng vây quanh, sẵn sàng ngăn cản nàng nhảy xuống dưới bất kỳ lúc nào. Nhưng So Eun không định làm gì. Nàng chỉ lặng lẽ quỳ ở đó. Nàng không tin Junho đã chết. Nàng chắc chắn hắn đang ở đâu đó và có ai đó đang giúp đỡ hắn. Chắc chắn là hắn vẫn bình an. Nàng buộc bản thân mình phải mạnh mẽ hơn để chờ đợi hắn.
"Nhưng từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ rời xa muội nữa"
"Từ giờ trở đi, ta sẽ không tổn thương muội, không bao giờ khiến muội phải buồn nữa. Ta hứa với muội"
"Nhưng chỉ cần một người quan trọng đứng về phía ta là đủ rồi".
"Chính là muội".
Những lời Junho đã nói vang lên bên tai nàng. So Eun bất giác khóc nức nở.
"Oppa, huynh đã hứa với muội. Huynh không được rời xa muội, có biết không?"
- Onnie. Tỉ đã quỳ ở đây hàng giờ rồi. Xin tỉ đứng dậy đi.
Những lời Suzy nói khiến So Eun càng mất kiểm soát. Nàng khóc òa lên. Suzy ôm nàng trong tay cô, không biết phải an ủi nàng thế nào.
- Onnie, xin đừng khóc. Biểu ca nhất định là sẽ không sao đâu.
- Muội... muội cũng tin như vậy sao?
Suzy gật đầu.
- Tất nhiên. Huynh ấy là người tốt. Ông trời nhất định sẽ bảo vệ huynh ấy. Onnie, nếu tỉ bị ốm, huynh ấy sẽ rất lo lắng và buồn, tỉ có biết không? Giờ chúng ta phải đi thôi, cũng không còn sớm nữa. Tỉ phải nghĩ đến Lee bá bá. Ông ấy hẳn đang rất lo lắng.
So Eun lau nước mắt rồi gật đầu:
- Muội nói phải, Suzy. Cám ơn muội. Ta không biết phải làm gì nếu không có muội...
- Đừng nói như vậy, biểu tẩu. Muội phải thay mặt biểu ca chăm sóc cho tỉ.
So Eun gượng cười. Biểu tẩu! Suzy thật khéo chọn thời điểm để gọi nàng như vậy. Những lời nói này của cô khiến lòng nàng ấm áp hơn.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng Kim gia trang, So Eun xuống xe, đứng lại trước cổng chưa muốn vào. Tiếng cười quen thuộc như văng vẳng đâu đây trong gió. Nàng ngẩng đầu nhìn ra xung quanh. Tiếu gia gia! Nàng thầm kêu trong lòng. Có phải huynh đấy không? Có phải huynh đang ở đây bảo vệ cho muội không? Oppa!
- Noona, tỉ về rồi hả? Mọi người làm gì mà lâu quá vậy. Đệ đang định quay lại tìm. Ơ, mà hyung đâu? Đang ngủ trong xe hả?
Nước mắt bất giác lăn dài trên má So Eun khiến Myungsoo hoảng sợ thốt lên:
- Noona, có chuyện gì vậy? Đừng làm đệ sợ nhé. Có chuyện gì với hyung sao?
- Myungsoo oppa!
- Suzy? Sao muội lại ở đây? Có chuyện gì thế? Mọi người mau nói ta nghe?
Suzy không trả lời, lắc đầu ra hiệu cho chàng đừng hỏi gì thêm nữa. So Eun lúc này lẳng lặng đi vào trong. Myungsoo mất bình tĩnh nhìn Suzy và cô không còn cách nào khác phải nói sơ qua mọi chuyện cho chàng nghe.
- Ta nghĩ nhất định là do đại ca ốm yếu của muội gây ra rồi - Myungsoo nghiến răng giận dữ nói - Chắc chắn là hắn đã sai bọn chúng giết hyung. Chứ không làm sao tự nhiên bọn Hắc phục kỵ lại dây dưa với chúng ta làm gì?
Suzy khẽ thở dài:
- Không phải đâu oppa. Không liên quan gì đến huynh ấy. Huynh ấy nói chúng định lấy bí kíp chế tạo vũ khí của Tử hoa thôn mà thôi.
Myungsoo lúc này quay người nhìn theo So Eun, chàng đau lòng nói:
- Giờ chúng ta phải làm sao với noona đây? - chàng nhìn trời. Tuyết vẫn rơi lã chã xuống mặt chàng lành lạnh - thật khó có thể tìm được hyung dưới vực đó trong thời tiết như thế này.
- Oppa, chúng ta phải nói sao với Lee bá bá về biểu ca bây giờ?
- Thì sớm hay muộn cũng phải nói với bá bá thôi. Ta nghĩ ông ấy đủ mạnh mẽ để chấp nhận chuyện này. Người mà ta lo lắng là noona - Myungsoo bất chợt quay qua Suzy, nhận ra vẻ mặt trắng bệch mệt mỏi của cô và cả người cô đang run rẩy vì lạnh. Chàng dịu giọng nói - Thật khổ cho muội, Suzy. Lại đây nào.
Nói rồi Myungsoo dịu dàng kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt trong tay mình. Trong giây phút đau lòng này, được ở bên nhau, cho nhau một chút hơi ấm quả là một niềm hạnh phúc vô biên. Cả Suzy và Myungsoo đều dựa vào nhau, nhắm mắt lại, tạm thời cố gắng quên đi sự đau khổ trong lòng họ.




Tử hoa thôn (Mọi thứ đều thuộc về ta)



- So Eun đã chịu ăn gì chưa?

Suzy khẽ lắc đầu, chỉ vào khay thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn. Il Woo cau mày nói:

- Muội mang nó ra ngoài đi. Ta muốn nói chuyện với So Eun.

- Oppa, muội nghĩ lúc này không nên. Để tỉ tỉ nghỉ ngơi một lát.

- Tại sao? Muội nghĩ hắn chết là do ta sao? - Il Woo cao giọng nói khiến Suzy chụp bàn tay vào miệng chàng để ngăn chàng nói.

- Ai nói là biểu ca đã chết? Muội cấm huynh nói từ đó - Suzy lạnh lùng nói khẽ - Chỉ huynh mới biết được chuyện gì đã xảy ra. Muội không muốn tranh cãi với huynh.

Dứt lời Suzy bước vào trong phòng, đóng cửa lại. Il Woo đứng bên ngoài, nắm chặt bàn tay chàng lại vì giận dữ. Tất nhiên những gì Suzy vừa nói không sai. Vì vậy, chàng do dự phải đối mặt với So Eun, dù chàng thực sự muốn ở bên nàng, an ủi nàng. So Eun đã tỉnh dậy sau một ngày bất tỉnh nhưng nàng vẫn không ăn uống cũng không nói một lời. Điều duy nhất mà nàng hỏi khi tỉnh dậy là "Junho oppa đâu?". Nghĩ đến chuyện đó, Il Woo lại cảm thấy một ngọn lửa vô hình bốc cháy trong tim chàng. Chàng đẩy cửa bước vào trong.

So Eun đang đứng cạnh cửa sổ, hoàn toàn bất động. Nàng chỉ mặc áo choàng mỏng trong khi gió lạnh lùa tuyết vào trong phòng. Suzy run rẩy vì lạnh nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi bên bàn, lặng lẽ quan sát So Eun.

Nghe tiếng mở cửa, Suzy ngoảnh nhìn lại. Cô hơi cau mày nhưng không nói gì. Vì không muốn đối mặt với Il Woo, Suzy đứng dậy bước ra ngoài.

- So Eun.

Il Woo đến gần bên nàng.

- Có tin tức gì về Junho oppa không?

Nàng không ngoảnh lại, chỉ hỏi rất khẽ. Giọng nàng run rẩy và yếu ớt khiến Il Woo cảm giác như nàng không có đủ sức để nói.

- So Eun, đừng tự lừa dối mình nữa. Muội nghĩ đệ ấy có thể sống sau khi rơi xuống vực hay sao?

So Eun đột nhiên quay lại, dựa lưng vào cửa sổ, nhìn Il Woo rồi lạnh lùng hỏi:

- Chuyện Hắc phục kỵ là thế nào?

Il Woo thấy hoảng sợ khi thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào chàng, kiên nhẫn đợi chàng trả lời. Vì vậy chàng đành nói:

- So Eun, muội nghĩ ta là người hẹp hòi như vậy hay sao? Ta hoàn toàn không biết gì về bọn Hắc phục kỵ. Khi tất cả mọi người rời Tử hoa thôn, ta đã suy nghĩ rất kỹ lại mọi chuyện. Thực sự thì ta không muốn ép Junho ra đi. Chỉ vì cha ta mà thôi. Chính vì vậy, ta đuổi theo mọi người, hy vọng là có thể mang mọi người trở lại thôn. Không ngờ là khi ta đến thấy bọn muội đang đánh nhau với Hắc phục kỵ.

- Ngươi đã cho người tìm kiếm quanh khu vực đó chưa?

- So Eun, người của ta đã tìm rồi. Tuyết rơi rất dày nên không còn dấu vết nào hết - Il Woo dịu dàng đáp - Ta hy vọng muội có thể chấp nhận sự thật này, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.

- Ngươi nói đúng - So Eun đột nhiên nói - Bảo người của ngươi mang chút đồ ăn cho ta.

Il Woo hơi ngỡ ngàng, thoạt đầu không hiểu nàng nói gì, sau thì vô cùng mừng rỡ. Chàng lao vụt ra khỏi phòng, kêu người làm chuẩn bị thức ăn. Khi quay lại, chàng thấy So Eun đã ngồi bên bàn, thái độ của nàng rất điềm tĩnh.

- So Eun à, để ta đóng cửa sổ lại nhé? Trời lạnh lắm, muội có thể bị ốm.

- Cũng được - So Eun đáp ngắn gọn.

Khi thức ăn được bưng lên, So Eun ăn chậm rãi, từng món từng món, không bỏ sót lại món nào. Ăn xong, nàng ngẩng nhìn Il Woo vẫn đứng lặng lẽ nhìn nàng:

- Bae công tử, cám ơn ngươi đã chăm sóc ta mấy ngày qua. Mai ta muốn về nhà.

Từ lúc biết sự thật, So Eun chỉ gọi chàng là "Bae công tử".

- Ngày mai sao? Nhưng muội vẫn còn rất yếu...

- Ta không sao - So Eun mỉm cười, mặc dù nó hoàn toàn không giống một nụ cười - Chuẩn bị xe giùm ta. Như thế là đủ rồi.

Trước thái độ kiên quyết của nàng, Il Woo đành nói:

- Được, nếu muội đã quyết ý như vậy. Ta sẽ đưa muội về nhà. Ta không thể để muội đi một mình.

- Không cần phiền đến ngươi, Bae công tử. Ta có thể tự chăm sóc cho mình. Giờ cũng muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi.

Nàng đứng dậy và bước ra phía cửa như muốn mời Il Woo ra khỏi phòng. Vẻ mặt nàng trông bình thản, dù sao thì đó cũng là một sự thay đổi tốt. Vì vậy, Il Woo gật đầu:

- Ngủ ngon nhé, So Eun. Ta muốn muội hiểu là ta rất lo lắng và quan tâm đến muội. Ta nhất định sẽ làm mọi việc muội yêu cầu.

So Eun không nói gì, chỉ lo đãng nhìn ra ngoài cửa khiến Il Woo hiểu rằng chàng không thể trông đợi gì hơn nữa. Chàng đành bước ra ngoài. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng chàng, Il Woo ngoảnh nhìn. Nàng ở ngay đây mà khoảng cách giữa họ trở nên xa vời vợi. Họ đã từng có những ngày hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ vì chuyện đã xảy ra 18 năm về trước... chỉ vì chuyện của quá khứ không hề liên quan đến chàng mà mọi thứ bỗng trở nên tồi tệ với chàng.

- Thiếu chủ!

- Chuyện gì?

- Người của Hắc phục kỵ đã tới.

- Chúng đã tới? Nhị gia đâu?

- Dạ, Nhị gia đang ở phòng khách với bọn họ.

- Được rồi, ngươi ở đây canh chừng cho ta. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với nàng ấy, ngươi đừng mong sống.

- Thuộc hạ hiểu, thưa Thiếu chủ.

Khi Il Woo vào đến phòng khách, chàng thấy cha mình đang ngồi với hai người áo đen.

- Seo nhất gia! Jung nhị gia!

- Thật tốt là ngài đã về, Thiếu chủ. Ngài mau thanh toán đi để bọn ta còn đi.

- Được rồi. Đây là ngân phiếu mà chúng ta đã thỏa thuận từ trước. Không thiếu một đồng.

- Cám ơn ngài, Thiếu chủ. Nếu sau này ngài có cần gì, xin cứ nói một tiếng.

- Được.

- Vậy bọn ta cáo từ.

Khi hai người bọn họ đi khuất, Bae Seung Yoo ngoảnh qua Il Woo, vui mừng nói:

- Con thấy không, mọi việc đều ổn cả phải không? So Eun không ghét bỏ con và thằng tiểu tử đó thì chết rồi. Nhất tiễn hạ song điêu. Haha...

- Cha, đừng vui mừng quá sớm. Dù sau khi nghe con giải thích nàng ấy đã bình tĩnh hơn nhưng ngày mai nàng ấy sẽ trở về nhà rồi.

- Thật sao? Như thế cũng tốt thôi. Con đừng lo. Nếu cần con bảo Suzy đi cùng với nó. Cho vài tên thuộc hạ đi theo bảo vệ. Cứ cho nó chút thời gian, từ từ thuyết phục. Sau khi nó mở chi nhánh sản xuất tơ ở đây thì sớm hay muộn nó cũng trở thành người của con thôi.

- Không dễ như cha nói đâu. Nhưng dù sao con cũng sẽ để mọi chuyện tự nhiên. Dù sao Junho cũng đã chết rồi. Thời gian sẽ giúp con thôi.

- Phải đó con trai. Con tài giỏi hơn nhiều tên tiểu tử đó mà. Đừng lo lắng quá. Nhưng còn có chuyện này...

- Chuyện gì vậy cha?

- Quan hệ giữa hai cha con ta. Ta không biết Joo Jin Mo hắn có...

- Ồ, đó không phải là vấn đề cha à. Không ai tin vì ông ta không có bằng chứng gì. Junho vì muốn con tin tưởng, muốn con thả người nhà ra, nên đã đưa con mảnh giấy da có bút tích của Yoon Kang Woo và con đã hủy nó - Il Woo đột nhiên thở dài và mắt chàng trở nên buồn bã - thực sự thì Junho rất ngây thơ và tốt bụng. Đệ ấy thực sự muốn chứng minh với con là đệ ấy thật lòng muốn quên đi quá khứ.

- Đừng có đa cảm như vậy, con trai. Mọi chuyện đã qua và giờ con chỉ nên nhìn về tương lai thôi.

- Cha, mọi chuyện dừng lại ở đây, được không? Nếu cha định gây thêm bất cứ tội ác nào nữa, So Eun nhất định sẽ nghi ngờ. Vì vậy, từ giờ chúng ta sẽ sống thật tốt nhé.

- Ta hiểu rồi, con đừng lo. Thôi muộn rồi, con đi ngủ sớm đi. Hôm nay họ đã mang tuyết thảo tới. Chỉ mất vài ngày nữa là có thuốc cho con.

- Đừng quá sức, cha à. À, con suýt quên. Đừng nói với mẹ về chuyện thân thế của Junho nhé. Bà ấy sẽ lo lắng.

- Tất nhiên là ta không nói đâu. Thôi, ta đi đây.

Il Woo đứng lại một mình rất lâu sau khi Bae Seung Yoo rời đi. Mọi thứ dường như đang có lợi cho chàng.

Chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa thôi, tất cả sẽ thuộc về ta.



Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Tử hoa thôn (Vực thẳm)



Junho lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết lại rơi dày trở lại khiến không khí ấm hơn đôi chút. Thỉnh thoảng hắn ngoảnh nhìn sang bên, cảm thấy hơi thở nhè nhẹ của So Eun ngay bên má hắn. Nàng đang dựa vào vai hắn ngủ ngon lành. Có lẽ những ngày lo lắng vừa qua khiến nàng đã hoàn toàn kiệt sức.

Cha hắn không nói lời nào kể từ lúc lên xe. Junho không dám hỏi, chỉ đôi khi liếc nhìn sang, thấy vẻ mặt trầm tư của ông, hắn lại ngoảnh nhìn ra cửa sổ.

Myungsoo cũng yên lặng. Chàng dựa người vào thành xe, mắt nhằm nghiền. Nghĩ đến gò má ửng hồng và đôi mắt sáng long lanh của Suzy, chàng chợt nhớ cô vô cùng. Chàng không biết mình có thể gặp lại cô nữa hay không. Nếu không phải vì Junho, chàng nhất định mang cô theo bọn họ. Chàng cảm thấy vô cùng khó chịu, bực bội. Gã ốm yếu đó đối xử với hyung chẳng ra sao nhưng hắn vẫn đặc biệt quan tâm tới gã. Có đáng hay không chứ?

Câu hỏi này Lee Sang cũng đang tự hỏi mình khi nhìn vẻ mặt buồn bã của Junho. Dù ông rất yêu con trai mình và tôn trọng quyết định của hắn nhưng lần này ông cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Bất chợt có tiếng ngựa hí vang trời, tiếng tên xa phu hét lên sợ hãi rồi xe dừng lại đột ngột khiến cả bọn kinh ngạc. Junho ngay lập tức vén tấm bạt che phía trước để nhìn xem chuyện gì. Trong bụi tuyết mù mịt, một đám người cưỡi ngựa đen, quần áo đen và bịt mặt khăn đen đang trấn giữ lối đi. Hắc phục kỵ! Junho thầm than. Hắn ngoảnh nhìn, ra hiệu cho cha và Myungsoo bảo vệ cả nhà Joo đại phu ở xe phía sau, rồi đỡ So Eun dựa vào gối, hắn nhảy ra khỏi xe và bước ra phía trước.

- Tại sao các người lại chắn đường bọn ta? Chúng ta đâu có oán thù gì với Hắc phục kỵ các ngươi?

Tên đi đầu vuốt nhẹ cổ ngựa để nó bình tĩnh lại, rồi nói với một giọng trầm đục ghê sợ:

- Ngươi chính là binh chủ của Tử hoa thôn, Lee Junho, phải không?

- Ta đúng là Lee Junho nhưng đã không còn là binh chủ của Tử hoa thôn nữa.

Tên đi đầu cười to và cả đám xung quanh hắn cũng cười rộ lên. Tiếng cười khô khốc của chúng vọng vào sườn đá dốc đứng khiến đám ngựa lại hí lên hung dữ. Vó ngựa làm bụi tuyết tung lên mù mịt khiến quang cảnh càng trở nên ma quái.

- Chúng ta đã biết rồi. Vì thế chúng ta đợi ngươi ở đây, trịnh trọng mời ngươi tới thăm trại của chúng ta uống vài chén rượu nhạt, ăn vài bữa đạm bạc.

- Ta đang nói chuyện với ai đây?

- Ta họ Jung. Đứng hàng thứ hai nên gọi là Jung nhị gia.

- Ồ, Jung nhị gia. Rất hân hạnh được mời. Nhưng giờ chúng ta có chút chuyện gấp phải làm nên hy vọng để một dịp khác vậy.

Jung nhị gia cười lạnh:

- Chúng ta ngưỡng mộ binh khí ngươi làm từ lâu nên có hảo ý đợi ngươi ở đây. Ngươi từ chối tức là không tôn trọng chúng ta rồi.

So Eun vẫn ở trong xe từ lúc Junho ra ngoài. Nghe những lời này của Jung nhị gia, nàng vô cùng giận dữ. Rõ ràng là sự xuất hiện của chúng ở đây hoàn toàn chả phải ý tốt gì. Junho mới bình phục và bản thân nàng cũng muốn đi nhanh tới Thanh Giang. Nàng nhảy ra khỏi xe, cau mày nói:

- Các ngươi muốn ép bọn ta, phải không?

Junho ngoảnh sang, dịu dàng nắm lấy tay nàng. Hắn hiểu sự lo lắng của So Eun nhưng hắn không hề muốn nàng xuất hiện trước mặt bọn cướp.

- Ui cha cha. Nàng tiên này là...

Junho bình thản đáp:

- Nàng là phu nhân của ta.

- À, ta hiểu. Xin thứ lỗi, Lee phu nhân. Chúng ta chỉ muốn đón mọi người đây tới thăm trại chúng ta một chuyến mà thôi.

- Ta hiểu chứ. Nhưng ta thì không được khỏe, phu quân ta muốn đưa ta về nhà sớm. Hắc phục kỵ các người phản đối sao?

Lúc này từ phía sau tên Jung nhị gia, một con ngựa đen dũng mãnh tiến lên phía trước. Người ngồi trên yên ngựa giơ tay ra hiệu Jung nhị gia im lặng rồi quay qua Junho và So Eun, gã nói:

- Chúng ta đành nói rõ ý định của mình cho Lee công tử đây nghe vậy.

Junho và So Eun rùng mình khi nghe giọng nói của người này. Âm thanh phát ra từ gã nghe khô khốc, rin rít như binh khí nghiến vào nhau, vô cùng đáng sợ.

- Tại hạ là Seo, đứng hàng thứ nhất.

- Ồ, Seo nhất gia. Ta nghĩ ngươi đã nghe rõ những gì chúng ta vừa nói. Phu nhân ta không khỏe và ta phải đi gấp.

- Tuổi trẻ. Đúng là tuổi trẻ! - Seo nhất gia cười. Tiếng cười của gã cũng không khá hơn giọng nói - được rồi, nói gọn thôi vậy. Thực ra thì chúng ta muốn mời ngươi gia nhập Hắc phục kỵ.

- Ngươi nói sao?

- Chính là những gì ngươi vừa nghe. Ngươi bị đuổi khỏi Tử hoa thôn, có phải không? Ngươi định đến Kim gia trang, làm mấy việc đại loại như trồng dâu, nuôi tằm, dệt tơ cả đời còn lại của ngươi hay sao?

Junho ngạc nhiên tự hỏi Hắc phục kỵ sao tự nhiên lại quan tâm đến chuyện sản xuất binh khí và tại sao bọn chúng biết được hắn đã bị đuổi khỏi Tử hoa thôn.

- Seo nhất gia, chúng ta cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng ta có quy tắc là cho dù Tử hoa thôn đối xử với ta như thế nào, ta cũng không bao giờ phản bội họ. Bí kíp chế tạo binh khí là của Tử hoa thôn, ta không thể đơn phương trao vào tay người khác được. Xin hãy hiểu cho.

- Lee công tử, không lẽ ngươi muốn chúng ta phải động thủ sao?

Giọng Jung nhị gia đầy đe dọa nhưng Seo nhất gia ngăn gã lại:

- Ồ, Lee công tử, chúng ta nghe nói ngươi đã phản bội Tử hoa thôn rồi mà. Giờ nói những lời này không phải quá giả nhân giả nghĩa hay sao?

Junho cười nhẹ, tay hắn xiết chặt tay So Eun để trấn an nàng.

- Nếu ngươi nói vậy thì ta cũng không còn gì để nói. Nếu ta vốn dĩ giả nhân giả nghĩa, tại sao các ngươi lại muốn ta gia nhập Hắc phục kỵ?

- Ồ, chúng ta thì khác chứ. Chúng ta không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện đạo đức của đám hủ nho các người. Cái gì tốt cho chúng ta thì đấy là đạo đức.

- Ta đành phải làm Seo nhất gia thất vọng vậy. Ta bây giờ chỉ muốn làm người trồng dâu dệt lụa, không hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác nữa. Giờ cũng đã muộn rồi, xin tránh đường cho - nói rồi hắn quay qua So Eun, dịu dàng nói - phu nhân, chúng ta đi thôi.

- Chờ đã. Ngươi đâu đi dễ thế.

- Ngươi thực sự muốn ép bọn ta sao?

Seo nhất gia cười:

- Nếu vậy thì sao? Hôm nay bọn ta nhất định phải mời được ngươi tới trại dù ngươi có muốn hay không.

Junho cau mày, đẩy nhẹ So Eun về phía sau rồi nhìn Seo nhất gia.

- Được, nếu như ngươi muốn.

Junho vừa dứt lời, đám cướp đã ngay lập tức quây thành vòng tròn xung quanh họ. Từ phía sau, Myungsoo và Lee Sang nãy giờ kiên nhẫn quan sát cuộc nói chuyện, nhưng khi không khí trở nên căng thẳng, họ dẫn cả nhà Joo đại phu nấp sau một vách đá, buộc xe ngựa vào nơi an toàn rồi tiến lên đứng sau Junho để hỗ trợ hắn.

Hắc phục kỵ là một đám cướp ô hợp. Chúng hung dữ và không có lề thói, quy tắc gì, vì vậy đối phó với chúng không dễ dàng. Sau một lúc, khi đám cướp đã trở nên rối loạn, Junho chạy đến bên Myungsoo, bảo hắn dẫn cả nhà Joo đại phu lên xe để sẵn sàng bỏ chạy. Myungsoo do dự nhưng Junho nghiêm khắc quát chàng:

- Đừng lo cho ta và So Eun. Chúng không chịu được bao lâu nữa đâu. Mau đưa họ đi đi.

Myungsoo không còn lựa chọn nào khác. Chàng và Lee Sang chạy ngược trở lại và nhờ bụi tuyết mù mịt, họ có cơ hội đưa cả nhà Joo đại phu lên xe. Khi đám Hắc phục kỵ bị đánh dẹp sang một bên, Myungsoo nghe tiếng huýt sáo lanh lảnh của Junho. Chàng quất ngựa khiến cả cỗ xe lao đi như một cơn lốc, xẹt qua khe núi.

Junho và So Eun cố gắng hết sức cản trở đám Hắc phục kỵ để tạo cơ hội cho Myungsoo cùng chiếc xe đi thoát. Lúc này, Junho chợt nghe tiếng kêu của So Eun. Hắn vội vã ngoảnh nhìn. Nàng đang đứng gần mép vực trong khi Jung nhị gia tấn công nàng dữ dội khiến nàng liên tục lùi lại để chống trả. Junho sợ hãi nhún mình bay tới, đứng ngay phía sau nàng. Nhưng vì cước bộ của hắn quá nhanh trong khi hắn tung chưởng đẩy lùi Jung nhị gia nên hắn mất thăng bằng và ngã xuống vực. Hắn túm vội lấy một mỏm đá, cả người treo lơ lửng.

So Eun hét lên sợ hãi và bỏ mặc Jung nhị gia, nàng quay lại níu lấy bàn tay Junho. Hắn la lớn:

- Bỏ tay ta ra, Eunnie! Bỏ ra!

Nhưng So Eun liên tục lắc đầu trong khi Jung nhị gia đang tiến đến bên nàng, kiếm lăm lăm trong tay.

Đúng lúc đó, một bóng trắng từ đâu xuất hiện, chém ngang người Jung nhị gia khiến gã ngã nhào xuống đất. Máu gã nhuộm đỏ một mảng tuyết. Cùng lúc đó, Junho dùng hết sức bình sinh đẩy So Eun một cái khiến nàng ngã vào phía trong hẻm núi. Còn hắn rơi thẳng xuống vực thẳm.

Trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra khuôn mặt quen thuộc của người áo trắng đang ôm chặt lấy So Eun, không cho nàng lao theo hắn. Người đó chính là Bae Il Woo.

Junho có thể thấy khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ của So Eun. Nàng há miệng như muốn kêu tên hắn nhưng nàng không thể.

Đó là hình ảnh cuối cùng Junho có thể nhận biết được.



Tử hoa thôn (Biệt ly)



Tuyết đột ngột ngừng rơi khiến không khí trở nên lạnh buốt. Cây eunya giờ chỉ còn những cành khô trụi lá. Những mái ngói và lối đi phủ tuyết dày. Junho dậy sớm. Có quá nhiều cảm xúc trong tâm hồn khiến hắn không thể ngủ được. Hắn đứng ngoài hành lang, nhìn ra xung quanh tĩnh lặng. 

Mọi ngóc ngách, cỏ cây nơi đây đã gắn bó với hắn từ thuở ấu thơ. Cho dù hắn nói nơi này không có gì để níu giữ nhưng sâu thẳm trong tim hắn, Tử hoa thôn chính là máu thịt của hắn bởi dòng máu trong người hắn là dòng máu tinh khiết của người Tử hoa thôn. Hắn nhìn về phía Thung lũng linh hồn, nơi có mộ cha mẹ ruột của hắn, bất giác tim hắn như tan vỡ.

Junho đi xuống lầu, đã thấy So Eun đứng đó đợi hắn từ bao giờ.

- Eunnie, sao muội dậy sớm vậy?

- Muội đã chuẩn bị ít đồ ăn và chút rượu. Muội nghĩ nhất định huynh muốn tới viếng mộ cha mẹ huynh trước khi rời đi.

- Cám ơn muội.

Junho chỉ nói được có thế nhưng đôi mắt hắn nói nhiều hơn những gì hắn định nói. So Eun hiểu tất cả. Nàng mỉm cười, nắm bàn tay hắn rồi dịu dàng nói:

- Chúng ta đi.

Cả hai ngôi mộ bằng đá được xây trong một khu đất riêng dành cho Bae gia. Junho quỳ xuống tuyết. Hắn có rất nhiều điều để nói nhưng lại không thể thốt ra lời. Hắn cố gắng hình dung khuôn mặt cha mẹ từ những bức vẽ hắn đã từng thấy trong nhà Bae gia nhưng không thể. Tim hắn nhói đau. Dù sao thì cha mẹ hắn không phải chứng kiến những ngày tồi tệ này. Có lẽ như thế lại tốt cho họ.

Junho rót rượu xuống tuyết. Rượu nóng khiến một lớp tuyết mỏng tan chảy rồi lại nhanh chóng đóng băng trở lại. Hắn đột nhiên rùng mình. Mọi thứ biến đổi quá nhanh và hắn thực sự cảm thấy đau đớn. So Eun đặt tay lên vai hắn khiến hắn bừng tỉnh trở về thực tại. Hắn nắm tay nàng, bảo nàng quỳ xuống bên cạnh hắn rồi nói:

- Cha! Mẹ! Đây là hôn thê tương lai của con. Con hy vọng cha mẹ sẽ cảm thấy an tâm vì con đã tìm được một cô gái tuyệt vời. Tuy chúng con không thể ở đây với cha mẹ nhưng trái tim chúng con luôn ở đây, bên cạnh hai người.

Khi Junho và So Eun quay trở lại Binh xưởng, Joo đại phu, Myungsoo và Suzy đã ở đó đợi. Nhìn thấy Junho, Suzy lặng lẽ lau khô nước mắt vẫn còn đọng trên má nhưng không thể giấu nổi đôi mắt đã sưng húp.

- Suzy, tại sao muội lại khóc nhiều như vậy? Ta đã nói với muội là ta ổn mà, không phải sao? - Junho cau mày, nghiêm khắc nói khi giơ tay vuốt nhẹ má cô. Suzy nắm tay hắn, thút thít:

- Biểu ca, muội... chỉ là muội không thể ngủ được đêm qua thôi. Muội đâu có khóc nhiều.

- Muội cứ thế này khiến ta lo lắng đấy - Hắn vuốt tóc cô, rồi thở dài - muội xem, ta có muội, có tỉ tỉ của muội, rồi Myungsoo, Joo đại phu và cả cha nữa. Muội nghĩ ta sẽ chết sao?

- Xin đừng nói từ kinh khủng đó, biểu ca - Suzy nghẹn ngào - thôi được, muội sẽ ổn mà.

- Junho!

Bất chợt một giọng nói trầm ấm cất lên phía sau khiến cả bọn quay lại nhìn. Đám gia nhân của Bae gia đang đưa Lee Sang tới gần.

- Cha! Cha không sao chứ? - Junho vui mừng chạy lại, nắm lấy cánh tay ông.

- Ta không sao.

- Lee công tử, cậu và người nhà cậu mau rời khỏi đây đi - Một trong đám gia nhân nói - Tiểu thư, thiếu chủ nói chúng tôi đưa cô về.

Những lời cuối cùng khiến máu Myungsoo sôi lên. Chàng bước ra phía trước nhưng Junho ngăn chàng lại.

- Myungsoo, không cần thiết. Mọi người bình an là tốt rồi - hắn quay qua Suzy nói khẽ - Suzy à, muội theo chúng về đi. Đừng lo cho ta nhé. Muội cũng phải bảo trọng.

Sau khi mọi người lục tục vào trong, Myungsoo và Suzy không biết phải nói gì với nhau. Tên gia nhân lại giục:

- Tiểu thư, chúng tôi phải đưa cô về ngay.

- Chờ ta một lát.

- Vậy nhanh lên tiểu thư. Nếu không chúng tôi sẽ bị thiếu chủ la mắng đó.

Myungsoo lặng lẽ cởi chiếc khăn quàng màu lục trên cổ chàng, bước lại gần Suzy rồi dịu dàng quàng lên cổ cho cô.

- Bae tiểu thư, trời lạnh lắm, cô nương quàng vào cho ấm.

- Oppa, huynh còn gọi muội là tiểu thư sao? - Suzy buồn bã nói.

Myungsoo bối rối, không biết phải nói gì. Suzy thở dài:

- Thôi, muội đi đây. Huynh hãy bảo trọng.

Suzy kéo chiếc khăn quàng sát vào cổ cho ấm rồi quay người bỏ đi. Myungsoo đứng sững một lúc. Lòng chàng rối bời. Cô ấy đang đi mỗi lúc một xa nhưng chàng vẫn chưa nói được gì với cô ấy. Khi Suzy đã gần như khuất hẳn, Myungsoo vội vã đuổi theo cô, nắm cánh tay cô kéo lại. Vì mất đà, Suzy đâm sầm vào ngực Myungsoo mà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Myungsoo cũng đờ người ra một lúc rồi mới vòng tay ôm cô thật chặt trong tay mình:

- Suzy à, xin lỗi muội. Trước mặt muội ta quá bối rối nên không biết phải nói gì. Ta... ta chỉ là...ta tự hỏi liệu muội có thể đợi ta không?

Suzy mỉm cười. Tim cô đập mạnh. Cảm xúc này cô chưa từng có với Junho. Một cảm giác lạ lùng khiến cô vừa muốn cười vừa muốn khóc. Cô khẽ gật đầu.

- Muội hứa nhé? Nhất định chờ ta nhé?

Suzy gật đầu lần nữa. Cô sợ là nếu nói ra lời, cô sẽ khóc. Cô vòng tay ôm lấy Myungsoo. Bất giác cô chợt mong giây phút này ngừng lại vĩnh viễn.

- Tiểu thư, chúng ta phải đi thôi.

Suzy lùi lại, nhìn sâu vào mắt Myungsoo giây lát rồi cô nhón gót, hôn nhẹ lên má chàng.

- Muội đi đây, oppa.

Cô lí nhí nói rồi xoay người chạy đi. Chàng đứng lặng nhìn theo hình dáng mảnh mai của cô dần biến mất. Trên vai cô, chiếc khăn quàng màu lục bay nhè nhẹ.



Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Tử hoa thôn (Thách thức số phận)



- Oppa.

- Suzy, muội làm gì ở đây?

- Oppa, tại sao huynh lại trở nên như thế này? Huynh, muội và Junho oppa chúng ta giống như là một gia đình. Trước đây, bây giờ và sau này, mãi mãi không thay đổi. Xin huynh hãy trở lại là Il Woo oppa mà muội biết. Xin hãy đối xử với huynh ấy như trước kia, có được không?

- Muội đi mách bà bà đi nếu muội muốn. Muội thích nó mà, phải không? Muội có thể phản bội đại ca của muội vì nó. Ta không quan tâm.

- Oppa, muội... muội sẽ không làm gì tổn thương đến huynh. Cả Junho oppa cũng vậy. Vì huynh, huynh ấy đã che giấu thân phận của mình. Ngay cả khi biết cha chúng ta đã hại cả nhà So Eun onnie, huynh ấy cũng không nói với tỉ ấy. Và huynh ấy thậm chí còn hy sinh cả tình yêu của mình chỉ vì huynh cũng yêu tỉ ấy. Oppa...

- Muội im miệng đi, Suzy. Ta có thể chiếm được trái tim của So Eun mà không cần nó phải hy sinh. Ta là thiếu chủ của Tử hoa thôn này, bất kể cha ta là ai.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chàng, Suzy cảm thấy trái tim như tan thành từng mảnh. Đây có phải là Il Woo oppa dịu dàng của cô không? Đây có phải là người đã luôn yêu thương và quan tâm đến cô và Junho không?

- Oppa - Suzy thốt lên. Cô nắm tay chàng tha thiết nói - Ba chúng ta có thể nào trở lại như trước kia được không?

- Suzy, muội quá ngây thơ. Nhìn vẻ mặt của So Eun ta biết nàng ấy nhất định sẽ không bao giờ quên đi mối thù này. Muội không biết được nàng ấy nhìn ta và cha như thế nào ngày hôm đó đâu.

Khuôn mặt Il Woo vô cùng đau đớn khi nói câu cuối cùng.

- Ta có thể làm mọi chuyện vì nàng ấy nhưng nàng ấy không hề để tâm đến ta. Ta không thể để nàng ấy coi thường ta được. Ta sẽ khiến nàng ấy phải cầu xin ta tha thứ và quay trở lại bên ta.

Suzy thở dài. Cô nắm chặt bàn tay chàng trong tay mình. Lúc này đây, cô đột nhiên cảm thấy đại ca của cô thật tội nghiệp.

- Oppa, có đáng phải làm như vậy không? Nếu huynh làm những chuyện như thế này mà onnie không ở bên huynh, huynh sẽ chỉ tổn thương hơn thôi, có biết không?

Il Woo nắm chặt bàn tay lại, cười khô khốc:

- Đừng lo, Suzy. Nàng ấy nhất định sẽ ở bên ta. Junho không thể sống lâu ở bên ngoài Tử hoa thôn được.

- Huynh không sợ họ nói với thiên hạ sự thật hay sao?

- Họ là ai? Joo Jin Mo? Junho? Hay So Eun?

Suzy không thể trả lời được vì ai trong số những cái tên Il Woo vừa nói đều không thể làm điều đó. Mỗi người trong số họ đều có điểm yếu Il Woo nắm trong tay. Cô ngước nhìn chàng trong giây lát rồi buông tay chàng ra, nói khẽ:

- Nghỉ một chút đi oppa, muội đi đây.

- Suzy!

Cô dừng lại bên cửa nhưng không quay nhìn lại.

- Muội không muốn đứng về phía ta, phải không?

Suzy khẽ lắc đầu không trả lời rồi chậm rãi bước ra ngoài. Nhưng chỉ vài bước chân, cô sững người vì sợ hãi. Cô giơ tay bịt miệng để không kêu lên.

- Suzy.

- Junho oppa - Suzy kêu khẽ. Nhận ra hắn và cô đang đứng ngay gần cửa phòng Il Woo, cô kéo hắn lùi lại. Nhưng hắn chỉ mỉm cười.

- Không sao mà, Suzy.

Hắn nói, khẽ vuốt nhẹ má cô rồi bước vào phòng.

- Hyung.

Có lẽ Il Woo cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Junho. Chàng đứng ngây người giây lát rồi mới trấn tĩnh lại được.

- Junho, hóa ra đệ đã ở đây rồi. Người của ta làm việc tốt thật.

Giọng chàng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa trong đó là sự giận dữ tột độ khiến chàng trở nên đáng sợ. Junho cảm thấy đau lòng. Làm sao huynh ấy có thể thay đổi nhanh như thế.

- Huynh không nghĩ đệ sẽ tới đây tìm huynh sao?

Il Woo không trả lời.

- Năm xưa, nếu Bae gia không thu nhận đệ, không đối xử tốt với đệ, có lẽ đệ đã không giữ được mạng sống của mình. Cũng có thể nói mạng sống này của đệ là do Bae gia ban cho nên đệ sẽ không bao giờ vì nó mà làm tổn hại đến huynh. Đệ chỉ mong huynh thả cha đệ và người nhà Joo đại phu ra. Bọn đệ sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, không bao giờ phiền đến huynh nữa.

- Không, Junho oppa - Suzy khóc òa lên - nếu huynh rời khỏi đây, huynh đâu có sống được chứ? Il Woo oppa, xin đừng ép huynh ấy đi mà. Xin huynh đó.

- Tốt lắm. Đệ đúng là người nghĩa hiệp, có khí phách. Thực lòng thì ta không bằng đệ. Không trách So Eun, Kim Myungsoo rồi ngay cả đến Joo Jin Mo, một thuộc hạ thân tín của cha ta cũng bị đệ thu phục.

- Hyung, đệ luôn kính trọng huynh. Huynh đã luôn quan tâm đệ, chia sẻ với đệ mọi thứ huynh có. Đệ chưa từng nghĩ sẽ làm điều gì đó hại huynh.

Il Woo cười nhạt:

- Được rồi, đệ nói đệ không bao giờ tổn thương ta. Vậy nếu ta yêu cầu đệ ra đi một mình, không mang theo So Eun thì sao?

- Hyung, huynh... ! Eunnie... muội ấy đã chịu khổ rất nhiều rồi. Đệ không thể làm muội ấy tổn thương thêm nữa. Eunnie đã mất cha, trong khi mẹ muội ấy chưa từng gọi muội ấy là con gái. Eunnie còn phải gánh trọng trách cai quản Kim gia trang khi còn rất nhỏ. Đệ... đệ thực sự rất muốn bù đắp cho Eunnie.

- Ta chỉ đùa thôi, đừng có nghiêm trọng như vậy chứ. Được, ta chấp thuận đề nghị của đệ. Người của ta sẽ thả Lee thúc thúc về nhà sáng sớm mai. Sau đó, đệ có thể đi.

- Oppa, xin đừng, huynh không thể để huynh ấy đi được. Oppa! - Suzy vẫn khóc nức nở.

- Suzy, ta không sao đâu, đừng khóc nữa - Junho trấn an Suzy rồi quay qua Il Woo, hắn nói khẽ - Hyung, huynh hãy bảo trọng. Từ giờ trở đi, có lẽ chúng ta không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa. Huynh nhớ giữ gìn sức khỏe.

Dứt lời Junho xoay người bước nhanh ra cửa. Suzy giận dữ nhìn Il Woo rồi chạy theo hắn. Il Woo đứng ngây người trong yên lặng, chàng thậm chí không quay lại nhìn Junho khi hắn bỏ đi. Một cơn gió lạnh thổi qua cửa để mở khiến chàng bất giác rùng mình. Mắt chàng sầm tối và bàn tay chàng nắm chặt lại để tự trấn tĩnh mình.

- Oppa! Junho oppa! Biểu ca!

- Suzy - Junho dừng bước, ngoảnh lại nhìn Suzy mỉm cười - Muội gọi ta là biểu ca rồi sao? Ta thích nghe muội gọi như thế lắm.

Nhưng Suzy không để ý đến lời hắn nói, chỉ đăm đắm nhìn hắn:

- Tại sao huynh lại làm thế? Huynh có biết là huynh sẽ chết nếu rời khỏi đây không?

- Thôi nào Suzy. Ta sẽ không sao đâu. Ta sẽ tìm được cách để sống. Hãy tin ta.

- Muội sẽ đi cùng huynh. Muội không thể chịu đựng được huynh ấy thêm nữa. Huynh ấy thay đổi quá nhanh, muội không còn nhận ra đại ca của muội nữa.

- Suzy, Myungsoo sẽ trở lại đây đón muội một ngày nào đó. Nhưng lúc này... Ta muốn nhờ muội hãy ở lại đây với hyung. Sức khỏe của huynh ấy không tốt. Nếu tất cả chúng ta đều đi, huynh ấy sẽ rất cô đơn và sẽ còn thay đổi nhiều hơn. Muội có hiểu ý ta nói không?

- Biểu ca, huynh thật là tốt - Suzy kêu lên rồi nhào tới ôm lấy hắn. Junho vụng về vỗ nhẹ lên tóc cô. Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn. Hắn không ngờ hyung có thể dễ dàng để hắn đi như thế khi biết hắn sẽ chết. Hắn khẽ thở dài, ngước nhìn lên bầu trời. Tuyết vẫn lất phất rơi, phủ một lớp mỏng trên tóc Suzy. Hắn nhẹ nhàng phủi chúng đi rồi hơi lùi lại, dịu dàng nói:

- Được rồi, muội vào trong đi. Ngoài này lạnh lắm. Muội đang run lên đây này.

- Muội... ngày mai... muội sẽ tiễn huynh.

- Được. Muội vào trong trước đi, ta muốn nhìn muội đi vào.

- Biểu ca ...

Junho gật đầu để trấn an cô là hắn không sao. Hình dáng xinh đẹp bé nhỏ của Suzy mờ dần trong bụi tuyết. Hắn nhớ lại những ngày thơ ấu khi hắn, hyung và Suzy đã vô cùng hạnh phúc bên nhau. Nhưng giờ, điều quan trọng nhất với hắn là cha, So Eun và những người đang chịu khổ vì hắn. Hắn không thể để cho họ phải vất vả chỉ vì mạng sống của hắn.

- Oppa, huynh đã đi đâu? Ở bên ngoài nguy hiểm lắm, huynh biết mà.

So Eun đang đợi hắn trước cửa, vẻ mặt đầy lo lắng. Junho nắm chặt tay nàng:

- Eunnie à, ta có chuyện muốn xin muội.

- Oppa, trông huynh có vẻ rất nghiêm trọng. Có phải liên quan đến Bae Il Woo và cha hắn?

- Muội rất thông minh. Phải, chính là những gì ta định nói. Thực sự thì ông ta phải chết vì những gì ông ta đã làm. Xin muội tha thứ cho ông ta là quá nhiều. Nhưng ân ân oán oán đến bao giờ? Chúng ta giết Bae Seung Yoo thì Bae Il Woo sẽ trả thù, cứ như thế mãi. Chúng ta sẽ chìm trong thù hận. Ta muốn sống một cuộc đời hạnh phúc với muội, cha và những người thân của chúng ta. Ta không thể để mọi người cứ vì ta hết lần này đến lần khác.

- Thế còn cái chết của cha muội? Mẹ muội hy sinh cả phần đời còn lại để tìm ra sự thật thì sao? Huynh nghĩ muội có thể cho qua hết tất cả hay sao?

Junho khổ sở nhìn So Eun. Hắn không biết phải làm sao thuyết phục nàng, đành nói:

- Đó chính là điều ta đang muốn cầu xin muội. Il Woo hyung rất yếu, muội cũng biết. Ta nghĩ đó cũng là quả báo đối với họ rồi.

So Eun thở dài không nói gì. Hắn tiến lại, ôm nàng trong tay hắn.

- Ta thực sự muốn rời khỏi đây. Ta muốn cùng muội về Kim gia trang.

So Eun lắc đầu:

- Muội không thể, oppa. Nếu chúng ta rời khỏi đây thì huynh không thể sống được. Cuộc đời của huynh là ở đây, huynh quên rồi sao? Muội mong huynh được sống, muội... muội nghĩ là muội có thể... muội nghĩ muội có thể quên đi quá khứ...

Junho nhói lòng vì cảm động. Hóa ra thù hận không phải là thứ duy nhất So Eun bận tâm. Nàng chỉ là muốn hắn được sống.

- Eunnie à, nếu muội ở lại đây, hàng ngày muội phải đối mặt với kẻ thù. Ta không thể làm điều đó với muội. Ta thấy mình không thuộc về nơi này. Không có gì níu kéo ta ở lại đây nữa cả.

So Eun không nói gì, chỉ xiết chặt tay nàng quanh người hắn. Hắn tiếp:

- Đừng lo. Ta nhất định sẽ tìm ra cách có thể sống bên ngoài Tử hoa thôn. Tin ta, được không?

So Eun không thể trả lời. Tất nhiên nàng tin hắn nhưng nàng vẫn lo lắng. Nhỡ hắn không thể tìm ra cách nào thì sao? Nhỡ hắn chết thì sao? Nàng không thể chịu đựng được ý nghĩ đó. Nước mắt nàng rơi một cách vô thức, thấm ướt vai áo hắn. Junho hơi lùi lại để nhìn nàng, tay hắn dịu dàng nắm lấy hai vai nàng:

- Eunnie à, đừng khóc. Ta đã hứa sẽ không để muội phải khóc nữa, nhưng nước mắt muội vẫn cứ rơi thế này. Ta còn biết làm sao đây?

- Không - So Eun lau nước mắt, gượng cười - Không phải huynh làm muội khóc. Oppa, muội rất sợ. Muội sợ lắm.

Junho lại ôm chặt lấy nàng:

- Đừng sợ, Eunnie yêu quý. Ta sẽ không sao đâu. Tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi. Ngày mai, khi cha được thả ra, chúng ta sẽ đi nhé.

- Thế còn Joo đại phu?

- Ồ, tất nhiên là cả họ nữa. Muội có cho họ theo không?

- Tất nhiên là có, nếu ông ấy muốn.

- Vậy chúng ta đi nói với ông ấy.

Junho nắm tay nàng, đi vào trong nhưng So Eun vẫn đứng yên, nhìn hắn đầy lo lắng.

- Oppa...

- Sao thế? Muội vẫn còn lo lắng sao? - Junho mỉm cười - Mọi thứ sẽ ổn thôi, tin ta đi mà. Ta không nghĩ là một con người lại chỉ có thể sống được ở một nơi.

So Eun lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói:

- Muội sợ muội sẽ mất huynh một ngày nào đó...

Junho ôm nàng, dịu dàng nói:

- Muội ngốc ạ. Ta đã nói ta không bao giờ rời xa muội nữa mà. Thôi chúng ta vào trong đi. Muội run cả người lên rồi này. Ngày mai, cha gặp muội sẽ rất vui đấy. Muội biết không, sau khi muội bỏ đi, ngày nào ông ấy cũng la mắng ta.

So Eun mỉm cười:

- Huynh ganh tỵ sao?

- Tất nhiên. Thật khó tìm được người đứng về phía ta. Muội xem, cha, Joo đại phu, Suzy, Myungsoo, tất cả đều bảo vệ muội. Nhưng...

- Nhưng sao?

- Nhưng chỉ cần có một người quan trọng ở bên ta là đủ rồi.

- Ai vậy?

Junho cười cười khi thấy giọng nàng có vẻ mất bình tĩnh. Hắn ngoảnh đi, thản nhiên nói:

- Thì là muội chứ ai.

Trước khi bước nhanh lên phía trước, hắn còn liếc thấy nụ cười tươi sáng của nàng. Trái tim hắn bất giác vô cùng hạnh phúc.

Tất cả những gì hắn cần chỉ có thế.