Tô Vân Khai cầm lấy roi ngựa, để cho hai vị cô nương lên xe
ngồi.
Đối với Minh Nguyệt mà nói xe ngựa có hơi cao, lại không có
ghế ngựa, cho nên khi muốn đi lên thì phát hiện chân mình khá ngắn, tay mất
lực, thiếu chút nữa ngã xuống, ai ngờ có người đỡ ngang hông nàng, nàng mượn
lực leo lên. Nhìn lại, phát hiện chính là Tô Vân Khai. Thấy hắn, nàng vội vàng
thu hồi tầm mắt, cúi người đi vào trong xe, sau đó lại sờ sờ eo mình, vừa hay
Tô Vân Khai đưa bao quần áo vào liền nhìn thấy hành động của nàng. Hắn giả vờ
không biết, để nàng khỏi xấu hổ.
Một lát sau, bên ngoài đưa đến một cái ghế, bảo Tần Phóng
cất vào thùng xe. Minh Nguyệt nhìn thấy cái này thật quen mắt, lúc này mới nhớ
ra, đây chẳng phải là cái ghế hồi nãy chưởng quầy khách điếm đem ra ngoài để
ngồi phơi nắng sao? Nàng nhìn ra ngoài cửa xe, chưởng quầy đang đứng, dựa lưng
vào cây cột!
Nàng duỗi lưng, mệt mỏi tối qua tan thành mây khói. Ngày hôm
nay, ánh nắng ấm áp, mặt trời chói mắt.
Dọc dường đi, một ngày bọn họ phải ở cùng nhau hơn mười hai
canh giờ, không muốn thân quen cũng không được. Mặc dù Tô Vân Khai và Minh
Nguyệt cũng có chút cẩn trọng, nhưng không xa cách như những người mới quen
biết nhau, khi nói chuyện thường xuyên cười đùa. Bạch Thủy và Tần Phóng thì
khác, ở chung với nhau rất ầm ĩ. Minh Nguyệt miêu tả, như là chuột với mèo.
Nghe hai bọn họ cãi nhau hết sức ồn ào, Minh Nguyệt liền cúi
người ra ngoài, ngồi bên cạnh Tô Vân Khai, mở bao giấy dầu ra, xé một miếng
bánh nướng đưa tới trước môi Tô Vân Khai. Hắn cắn vào trong miệng, từ từ nhai
nuốt. Nuốt vào một miếng, nàng lại đút thêm một miếng. Chốc lát chiếc bánh đã
được ăn hết, Minh Nguyệt hỏi, “Uống nước hay là ăn một cái nữa?”
“Nước.”
Đợi hắn uống nước xong, Minh Nguyệt ôm túi nước. Tiếng vó
ngựa vang lên, gió từ từ ngừng lại, bọn họ đã lên núi. Đường núi này cực kì
ngắn, dưới sườn núi có thể nhìn thấy thôn trang. Nàng xem bản đồ, chỉ vào thôn
trang bên trái đường, “Đi qua chỗ này, đường bên phải sẽ thông tới nơi khác.”
Nàng nói xong nghiêng đầu hỏi, “Huynh đi con đường này bao giờ chưa?”
“Đã từng. Từ Giang Châu tới Khai Phong, từ Khai Phong tới
Đại Danh Phủ, lại từ Đại Danh Phủ tới những địa phương khác, trước đây đi theo
phụ thân, có lẽ đã đi hết Đại Tống rồi.”
Giọng nói người lái xe cực kì nhẹ nhàng, nhưng nhà quan lại
sao có thể chạy tới chạy lui. Minh Nguyệt từng nghe chuyện phụ thân hắn, bởi vì
là người quá ngay thẳng chính trực, cho nên con đường làm quan không hề thuận
lợi. Sở dĩ Tô Vân Khai được thưởng thức, vì hắn là thám hoa do đích thân hoàng
đế khâm điểm, lại từng bồi thái tử đọc sách, cực kì được tín nhiệm, hắn lại rất
có năng lực, cho nên con đường làm quan thuận lợi hơn nhiều so với phụ thân
hắn.
Hiện tại hắn được thăng chức làm Đề Hình Quan, đây chính là
bằng chứng tốt nhất.
Dưới khuôn mặt bình tĩnh tuấn lãng, là một vách tường cao
ngất, Minh Nguyệt không tài nào vượt qua được. Tiểu ca ca trong trí nhớ, rõ
ràng là một người phóng khoáng hay nói chuyện.
Tô Vân Khai thấy nàng thật lâu không nói chuyện, nhìn nàng,
“Sao vậy? Gió lớn thì vào trong ngồi đi.”
“Không sao cả, một mình huynh đánh xe cực kì buồn chán, ta
ngồi với huynh.”
Buồn chán? Cũng không hẳn. Nhưng có người ngồi bên cạnh trò
chuyện, cũng không tệ lắm. Tô Vân Khai không bảo nàng vào trong nữa, nhưng mà
hai người trong xe cãi nhau ầm ĩ không ngừng, tiếng động rất lớn. Tô Vân Khai
với Minh Nguyệt nheo mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ bật cười, thật sự là hai kẻ dở
hơi.
Dưới sườn núi, đi ngang qua bên trái thôn trang. Khi đến
gần, cách một đoạn đường Minh Nguyệt nhìn thấy có giấy tiền vàng mả hương nến.
Một cây hương nến xen kẽ với một mảnh giấy tiền vàng, mặt
đất có hai ba ngọn đèn nhỏ, tán ở trong bụi cỏ, trên đường có bùn. Có chút ẩm
ướt, nên lúc xe ngựa đi ngang qua cán thành bùn, để lại trên đất dấu vết lớn,
chắc chắn phải đi một khoảng nữa mới hết.
Ở Tống Triều, khi người dân bản xứ qua đời, người dân dùng
giấy tiền vàng mả cùng với hương đèn, rải trên mặt đất, nghe nói để lót đường
cho quỷ hồn, thuận lợi tìm đến quỷ môn quan, hơn nữa sau khi người chết ra đi,
có thể sử dụng số tiền này.
Minh Nguyệt nhìn xung quanh, thế mà lại phát hiện không có
nhà nào treo tang trắng, cũng không nghe thấy kèn loa, chỉ có giấy tiền trải
một đường dài.
Tô Vân Khai cũng quan sát vài lần, mãi đến khi xe ngựa rời
khỏi đường nhỏ, cách lộ khẩu không xa trên một sườn núi nhỏ, có một đám người
túm tụm một chỗ. Nhưng không ai la khóc, cũng không thấy rơi lệ, cảm thấy kì
quái, “Bên kia đang làm cái gì?”
Minh Nguyệt cũng hết sức tò mò, “Đi coi thử đi.”
Ba người đi xem về, lúc này trong lòng Bạch Thủy mới cảm
thấy vô cùng khiếp sợ, “Buổi tối mà đi qua chỗ này, có lẽ sẽ nhìn thấy quỷ
hỏa.”
Nói xong cảm thấy dưới chân giẫm lên cái gì đó, cúi đầu
nhìn, hóa ra là một cục đá. Lại nhìn kỹ, là bia đá, phần đầu dính bùn, có thể
mới bị người ta đào lên, lại là một cái thập cốt a. Nàng cảm thấy lòng bàn chân
run lên, vội vàng chạy đi, bỏ lại Tô Vân Khai và Minh Nguyệt ở phía sau.
Tô Vân Khai thấy hiếm lạ, “Thật kì quái, Bạch bộ đầu không
sợ người chết, lại sợ quỷ.”
Minh Nguyệt cười nói, “Đa số mọi người đều như vậy, có thể
thấy được rằng, nếu biết trước hung hiểm sẽ không còn thấy sợ hãi. Đáng sợ nhất
là không biết chuyện gì sẽ xảy ra thôi.”
Tô Vân Khai hơi hiểu được, “Cho nên có người cảm thấy thà
đắc tội tiểu nhân, còn hơn kết giao với ngụy quân tử.”
So với chính diện nghênh địch, đột nhiên bị người ta đâm một
nhát sau lưng, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Tô Vân Khai thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, cúi đầu hỏi,
“Cô nương không sợ sao?”
“So với quỷ, ta càng sợ tiểu nhân hơn. Gia gia từng nói,
không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.”
Nhìn bộ dạng vững vàng tin chắc của nàng, Tô Vân Khai chậm
nửa bước, cúi người nhẹ nhàng thở một hơi vào cổ nàng. Minh Nguyệt cứng đờ, hét
lên một tiếng rồi che lỗ tai nhanh chóng bỏ chạy. Chạy một hồi mới dừng lại,
quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt nín cười của hắn, bấy giờ mới hiểu ra, quay lại
đánh hắn hai cái.
Quả đấm của nàng mềm mại hời hợt, Tô Vân Khai không chút
phản ứng, thuận thế xoa đầu nàng. Cười cười nói, “Sau này đến Đề Hình Tư, sẽ
gặp rất nhiều án kiện, có những lúc ta chuyên tâm phá án mà quên mất người khác,
nếu cô nương nói không sợ, ta thực sự sẽ nghĩ cô nương không sợ. Cho nên sợ thì
cứ sợ, tránh cho ta không để ý, để cô ở lại một mình.”
Minh Nguyệt nâng mắt nhìn hắn, lúc này mới gật đầu.
Tô Vân Khai vừa mới nhận chức, chẳng những muốn nhanh chóng
xử lí công vụ, còn phải bớt thời gian đi thăm hỏi mấy vị đại nhân khác, gặp gỡ
cường hào địa phương, tránh cho bên ngoài loạn lạc. Nửa tháng trôi qua, Minh
Nguyệt rất ít khi gặp mặt hắn.
Chỉ có một mình nàng là người nhàn rỗi. Nhưng rảnh rỗi cũng
được, miễn sao trị an nơi này tốt là được, không xảy ra án mạng. Nàng tận dụng
thời gian để chăm sóc hoa cỏ, cày đất cho chúng nó, lại bảo người dọn rửa hồ
nước, giữ hơn nửa nước bùn để trùng hoa sen. Lá cây làm cho hồ nước thật đẹp
mắt, nàng cảm thấy sức sống vẫn chưa đủ, vì vậy đi mua hơn mười con cá thả vào
trong.
Hằng ngày Tô Vân Khai đi sớm về trễ do đó không để ý, ngày
hôm sau, kết thúc công việc bên ngoài xong, hắn trở về đúng lúc hoàng hôn, khi
đi ngang qua hành lang, phát hiện trên đỉnh xà nhà cách đó bốn trượng treo cái
đèn lồng đến tận cuối đường. Hắn tò mò hỏi, “Treo đèn lên từ lúc nào vậy?”
Nha dịch đáp, “Tối hôm qua Minh Nguyệt cô nương treo lên,
hình như nàng nói đại nhân hay đi về vào buổi tối, đốt đèn lên mới thấy đường
được.”
Nha dịch không biết hai người họ có quan hệ gì, nhưng nhất
định quan hệ không đơn giản, nếu không sao có thể ở trong nội nha, nội nha là
nơi gia quyến đại nhân ở.
Tô Vân Khai nhìn lên lồng đèn kia, treo cao như vậy, nghĩ
tới có thể nàng dùng gậy dài để treo lên đó. Cuối cùng nhìn sang hồ nước đầy
sức sống, lá cây sen trải đầy mặt hồ, cũng không biết cuối mùa hè năm nay có
thể thu được hoa hay không. Nha dịch lại nói, “Cái này cũng là do Minh Nguyệt
cô nương trồng.”
Một đường đi một đường hỏi, không ngoài dự đoán đều là Minh
Nguyệt. Sau cùng, nha dịch cười nói, “Chẳng trách người ta nói trong nhà có nữ
nhân mới gọi là nhà, rất có tâm.”
Lời này tuy không sai, nhưng không biết vì sao sắc mặt của
Tô Vân Khai không thoải mái. Hắn dừng bước, nhíu chặt mày, “Minh Nguyệt cô
nương là ngỗ tác của phủ chúng ta, bởi vì không có người thân ở Đại Danh Phủ,
một cô nương sống bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên mới ở trong nha môn. Về sau
không được nói lung tung, phá hủy trong sạch của nàng.”
Nha dịch hoàn toàn xem nhẹ câu sau, kinh ngạc nói, “Ngỗ tác?
Cô nương trẻ tuổi như vậy đã trở thành ngỗ tác?”
“Ừ, ngỗ tác.”
Nha dịch không còn tâm tư lắng nghe câu nói tiếp theo, khi
đám nha dịch bộ khoái bọn họ ngồi một chỗ uống rượu từng suy đoán thân phận của
Minh Nguyệt, nhưng tuyệt đối không ngờ nàng lại là ngỗ tác của Đề Hình Tư.
Tô Vân Khai thấy hắn kinh ngạc nói vậy, thì nhớ ra một việc.
Hắn và Minh Nguyệt đều sống tự do tự tại, nhưng khi tới Đề Hình Tư lại vô cùng
bận rộn, một ngày không gặp mặt được tới một lần, nên quên mất Minh Nguyệt cũng
là cô nương, ở chung với mình thì sẽ bị tổn hại thanh danh. Nhưng không thể để
nàng ở bên ngoài một mình, hắn thật sự rất lo lắng. Vừa nhíu mày vừa đi tới,
liền gặp Tần Phóng ở ngã rẽ, nghĩ rằng Tần Phóng có cách, nên gọi hắn lại hỏi.
Tần Phóng nghe vậy, cất cao giọng nói, “Vấn đề này hết sức
đơn giản, tỷ phu huynh cưới Minh Nguyệt thì được rồi, sau đó danh chính ngôn
thuận.”
Tô Vân Khai hơi sững người, “Hồ đồ.”
“Đệ hồ đồ lúc nào chứ, đệ cảm thấy tỷ phu đối xử với Minh
Nguyệt cực kì tốt, còn kiên nhẫn hơn nhiều so với ta. Còn nữa, quen biết huynh mười mấy năm nhưng số lần huynh
cười với đệ còn không bằng với Minh Nguyệt trong một ngày, hừ,
huynh quả là thấy sắc quên nghĩa.”
Nói xong, ngã rẽ bên kia có người hỏi, “Ai thấy sắc quên
nghĩa vậy?”
Giọng nói trong trẻo êm tai, trong nha môn chỉ có một người
mới có giọng nói này.
Minh Nguyệt đang hết lòng suy nghĩ nên tu sửa sân sau như
thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện, lúc nàng ngóng lỗ tai lên
nghe, chỉ nghe được bốn chữ cuối cùng.
Nàng ló đầu ra, nhìn thấy hai kẻ đầu gỗ đang nghiêm mặt
giống như vừa phạm phải sai lầm lớn. Nàng hiểu ra “A... a...” hai tiếng, nói
với Tần Phóng, “Ngươi lại đi dụ dỗ cô nương nhà nào đó rồi phải không.”
Tần Phóng giựt giựt khóe miệng, chỉ đành im lặng chấp nhận,
thực oan uổng a...
Lúc hắn đi có quay đầu nhìn hai người bọn họ một cái, không
biết đang nói gì, vẻ mặt thoải mái, thỉnh thoảng mỉm cười, hắn cảm
thấy tỷ phu cực kì xứng đôi với Minh Nguyệt.
o0o0o0
Trong rừng cây cối xanh tươi, đều là cây tùng, ngày thường
cành lá rậm rạp. Bởi vì bình thường ít người đi lại, cộng thêm mùa xuân mưa
nhiều, cho nên trong rừng tràn ngập mùi nấm mốc, bầu trời so với bên ngoài ảm
đạm hơn một chút. Mà cái rừng này hoang vu, càng đi vào trong càng có nhiều bụi
gai chặn đường, vừa nãy đi vào chém xuống không ít.
Minh Nguyệt cầm lấy cái móc trong tay nha dịch, cái chiếu
bao lấy thi thể đã nát vụn, nhưng có thể vì cây tùng tươi tốt cao lớn, nên đống
lá rơi rụng trên mặt đất dày hơn một thước, nước mưa thấm vào trong đất, tuy
nhiên bùn đất bên cạnh thi cốt lại khá khô ráo.
Minh Nguyệt quét sạch bùn đất xung quanh thi cốt, xương cốt
từ từ lộ ra, cho đến khi lộ rõ hình dáng đầy đủ.
Tư thế của thi cốt cuộn tròn, hình dạng thật sự không tự
nhiên. Minh Nguyệt nhíu mày, Tô Vân Khai hỏi, “Thế nào?”
“Nấu cốt mới biết được.”
Dạ dày một đám nha dịch và bộ khoái không tránh khỏi co rụt
lại.
Tô Vân Khai cười cười, duỗi tay kéo nàng lên, thấy trên tóc nàng
dính bùn, nhẹ nhàng phủi đi. Hắn nghe xong không cảm thấy gì, trái lại mọi
người sắc mặt rất tệ, chỉ cầu hôm nay người nhà không làm mấy món xương, chứ
không nuốt xuống làm sao.
Minh Nguyệt không yên tâm để nha dịch thu thập thi cốt, dặn
dò xong liền nhảy xuống hố, không để ý bộ dạng há hốc mồm của người ngoài. Vừa
nãy nghe nói nàng là ngỗ tác, mọi người bàn luận cảm thấy không hài lòng khi
hợp tác với nữ tử, lúc này đưa mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Tô Vân Khai cũng không ngăn cản, nàng là ngỗ tác, có những
việc bản thân nàng nên làm, mới có thể phục chúng. Lúc này sắc trời đã tối, mưa
gió sắp đến. Hắn cầm đèn lồng chiếu sáng cho nàng, nàng đi lên trước hắn liền
đi lên trước, nàng lui về sau hắn cũng lui về sau. Minh Nguyệt ở trong hố hành
động rất tự do, Tô Vân Khai đứng trên cao rọi đèn, còn phải duỗi thẳng tay, xem
ra còn mệt hơn cả Minh Nguyệt. Người dưới hố dọn dẹp xương cốt dường như không
phát hiện người rọi đèn là hắn, chỉ tập trung tìm toàn bộ thi cốt.
Tô Vân Khai thấy mặt nàng dính bùn, nhưng nàng lại không
biết, một cặp mắt sáng được lồng đèn chiếu lên giống như hắc minh châu dưới ánh
trăng, sáng chói xua tan u ám.
Qua rất lâu, Tô Vân Khai thấy lông mày nàng nhíu chặt lại
thì tiến lên phía trước hỏi, “Sao vậy?”
“Còn thiếu xương ngón tay.” Minh Nguyệt trả lời xong mới để
ý, ngẩng đầu nhìn, quả thực là hắn. Nàng kinh ngạc, “Huynh vẫn luôn rọi đèn cho
ta?”
Tô Vân Khai cười nói, “Chẳng lẽ ta chiếu đèn chưa tốt hay sao?”
“Tất nhiên không phải, nếu không tốt, ta đã sớm mắng người
rồi.” Minh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, “Tính tình ta có chút không tốt, nhất là
khi sốt ruột.”
“Ta thấy rất tốt.” Tô Vân Khai nói, “Cũng chỉ còn một khối
xương, ta sẽ xuống tìm, không phải sợ giẫm nát xương cốt.”
“Ừm.”
Hố cũng không to lắm, khi khom lưng tìm kiếm, chỗ này liền
có vẻ nhỏ.
Nhưng Minh Nguyệt hoàn toàn không còn tâm tư suy nghĩ miên
man, lúc này chẳng còn chuyên chú như trước, ngược lại cảm thấy âm khí lùa tới.
Gió đêm lạnh, càng lúc càng lạnh. Nàng kéo áo Tô Vân Khai, xích lại gần hắn,
“Ta có chút sợ.”
Tô Vân Khai đưa lồng đèn đến chiếu sáng khuôn mặt nàng, “Ta
ở đây, nếu cô nương sợ cứ nói chuyện với ta đi.”
Lúc này Tô Vân Khai mới cảm thấy nàng thật sự sợ quỷ, nhưng
khi nghiệm thi nàng không hề sợ, vừa nãy cũng không sợ, chỉ có thể nói vì quá
tập trung nên quên hoảng sợ. Một khi thoát khỏi trạng thái kia, liền nhanh
chóng mất đi kim cương tâm.
Nàng thì thầm lấy thêm can đảm, về sau lại mở miệng hát. Tô
Vân Khai nghe được, cúi đầu hỏi nàng, “Cô nương hát bài gì vậy?”
“Một dân ca ở địa phương chúng ta.”
Đối với âm luật Tô Vân Khai hiểu biết một chút, hỏi: “Sao
lại không nghe thấy điệu nhạc?”
Minh Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu thật thấp, “... giọng ta không
tốt, hát lạc nhịp.”
Tô Vân Khai chợt cười, “Hát đi, ta sẽ không nói cho người
khác biết.”
Minh Nguyệt nghe vậy, lúc này mới tiếp tục ca hát. Tô Vân
Khai vẫn cảm thấy không giống như hát, điệu nhạc gay gắt, có điều cũng không
quá khó nghe. Giống như ngâm xướng, nhưng có chút run rẩy.
Tiếng ca đột ngột dừng lại, Tô Vân Khai ngừng tay, ống tay
áo bị nàng kéo kéo, nghiêng đầu nhìn thì thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng, giơ
một khối xương dính bùn lên nói, “Tìm thấy rồi!”
Nấu cốt không thể dùng lọ, nếu không sau khi lấy ra xương
cốt sẽ biến thành màu đen. Minh Nguyệt đã quên nói chuyện này, vì thế nha dịch
chuẩn bị lọ, đành phải đi tìm một lần nữa.
Chập tối Tần Phóng quay về nha môn, đi đến phòng bếp nhìn
thấy Minh Nguyệt, hắn nhảy vào, “Minh Nguyệt cô nương thật quá đáng, ăn cơm mà
không gọi ta.”
Minh Nguyệt thấy hắn muốn thò đầu qua nhìn đống bạch cốt
kia, sợ hắn hoảng sợ, vội vàng che bao bố không cho hắn coi. Tần Phóng rất muốn
xem, lắc qua lắc lại tránh Minh Nguyệt, nàng không để ý bị hắn lừa.
“Đừng...”
Minh Nguyệt tiến lên ngăn cản, Tần Phóng mở bao ra, lập tức
thấy một đầu lâu nằm trên đống xương cốt, trong khe mắt trống rỗng giống như
mọc ra ánh mắt, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn há miệng thở dốc, hai mắt trợn trừng, hôn mê bất tỉnh.
Minh Nguyệt sợ tới mức vội vàng đưa tay đỡ hắn, thiếu chút nữa bị hắn đè ngã.
Vừa đúng lúc Tô Vân Khai cầm cái vò đi vào nhìn thấy, liền
đi lên đỡ Tần Phóng. Minh Nguyệt giơ tay véo Tần Phóng, vậy mà không thể véo
cho hắn tỉnh, quả thực bị hoảng đến cực độ nha!
Tô Vân Khai thấy hắn bất tỉnh, đành phải đưa cái vò cho Minh
Nguyệt, “Ta vác đệ ấy về, cô nương cứ từ từ.”
Minh Nguyệt lên tiếng trả lời, đợi hắn rời đi, liền rót dấm
chua vào vò, mang đi nấu.
Dấm chua gặp nhiệt nóng tán ra, mùi nồng đậm, không lâu sau
phòng bếp đầy mùi dấm chua. Minh Nguyệt bỏ từng thứ vào một, chờ nước sôi có
thể lấy cốt ra.
Vừa mới bỏ đồ vào, liền thấy Tô Vân Khai quay lại. Minh
Nguyệt tính toán, đưa Tần Phóng về phòng cũng phải tốn một chút thời gian,
chẳng lẽ hắn chạy đi sao?
Nàng cười nói, “Huynh chạy nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ sợ
ta bị ăn thịt.”
Tô Vân Khai cười cười, còn chưa kịp hít thở không khí. Ở
trong phòng bếp không có người khác, chẳng lẽ để một mình nàng đối mặt với đống
bạch cốt này, ngồi đây nấu cốt? Chẳng phải hắn từng nói, nếu như nàng sợ hắn sẽ
ở cùng nàng? Hắn nói, “Vội xem nấu cốt thế nào.”
“Ừm, rất nhanh là có thể coi rồi, đợi nước sôi là được.”
Minh Nguyệt cầm củi đốt thêm lửa, bếp lò cháy rất lớn. Nàng có chút buồn phiền
nói, “Lỡ như đại cữu tử nhà huynh biết nơi này từng nấu cốt, hắn... còn có thể
nuốt trôi đồ ăn ở đây sao?”
Tô Vân Khai cong cong khóe miệng, “Để hắn ăn uống bên ngoài
cũng được, tránh khỏi gây sự với Bạch bộ đầu.”
Nghĩ tới hai người kia vừa gặp mặt liền trợn mắt oán hận
không khác gì kẻ thù, Minh Nguyệt cười, “Cũng đúng.”
Nấu cốt xong, hắn thấy Minh Nguyệt vẫn cầm khối xương người,
bước tới lấy xuống, nói, “Đi rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ đi.”
Minh Nguyệt lắc đầu, “Ta muốn sắp xếp hài cốt hoàn chỉnh,
như vậy càng có thêm nhiều chi tiết, biết đâu chừng nhìn ra được manh mối
khác.”
“Vậy ta giúp cô.”
“Ngày mai khẳng định còn rất nhiều việc cần huynh làm, đi
ngủ đi, ta kiểm tra xong những thứ này sẽ trở thành người rảnh rỗi.”
Tô Vân Khai không đi, giúp nàng lau sạch sẽ xương cốt rồi
đặt lên vải trắng. Minh Nguyệt không khuyên nữa, cầm xương sắp xếp. Hơn hai
trăm khối xương, chắc chắn phải tốn cả buổi tối. Nàng nhìn sang Tô Vân Khai,
hai người không nói lời nào, phòng bếp vô cùng im ắng. Nàng bỗng nhớ tới thiếu
niên mười ba năm trước, nàng mải mê ăn bánh bao nhân đậu nên không nói chuyện,
chỉ có hắn mở miệng.
Thiếu niên phóng khoáng năm nào, hiện tại trở nên trầm mặc
rất nhiều, khiến người ta cảm thấy thực xa cách.
Mạo phạm không tính là to lớn, thỉnh thoảng lọt vào tầm mắt
Tô Vân Khai, vốn định giả bộ không phát hiện, nhưng về sau cảm thấy không tự
nhiên, liền ngước mắt nhìn nàng, vừa lúc đối diện với ánh mắt nàng. Sau đó sững sờ né
tránh, im lặng hồi lâu hắn hỏi, “Cô nương nhìn ta làm gì?”
Minh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, “Cảm thấy kì quái thôi.”
“Kì quái như thế nào?”
“Ta nhớ ... năm đó huynh rõ ràng nói nhảm rất nhiều, hiện
tại lại không thích nói chuyện.”
Tô Vân Khai dừng một chút, cười nhẹ, “Nói nhảm ... hóa ra
ta từng có thời điểm nói chuyện rất nhiều.”
“Đúng vậy, lải nhải. Sợ ta hoảng sợ, nên nói chuyện với ta,
tuy nhiên nói cái gì thì ta không nhớ rõ, nhưng từ trời xuống đất cái gì cũng
nói qua. Hiện giờ ...” Nàng cũng đang sợ hãi nhưng hắn chỉ yên lặng ngồi một
bên. Trước kia giọng nói tràn đầy tinh thần phấn chấn an ủi nàng, hiện giờ hoàn
toàn ngược lại. Nếu nàng không nhìn tới, sẽ cho rằng hắn rời đi rồi. Nàng nhẹ
giọng hỏi, “Mười mấy năm qua, có phải huynh đã xảy ra chuyện gì cực kì không
vui không?”
Bàn tay cầm thập cốt của Tô Vân Khai dừng lại, lông mày khẽ
động, chậm rãi nói: “Không có, có lẽ bị ảnh hưởng bởi cha ta. Mười mấy năm qua
triều đình không ngừng thay đổi, cha ta lại thẳng thắn, cho nên thường bị gian
thần lật đổ, giáng chức lưu đày. Vì thế sau khi ta làm quan, luôn luôn nói ít
làm nhiều, dần dần trở nên không giống ngày trước nữa rồi.”
“Quan trường ít nói là tốt, nhưng ở nhà nên nói nhiều một
chút như vậy sẽ thoải mái hơn.”
Tô Vân Khai cười nói, “Sau khi ta làm quan gặp nhiều khó
khăn, lại chưa thành thân, người hầu không dám nói nhiều, chẳng lẽ muốn ta nói
chuyện với cây cột nhà, nói chuyện với trời đất sao?”
Minh Nguyệt thiếu chút nữa không kìm chế được vỗ ngực, nàng
cao giọng nói, “Về sau còn có ta, ta nói chuyện với huynh, làm cây cột nhà của
huynh. Ta là người kín miệng, chắc chắn không nói bậy.”
Nàng trả lời sảng khoái vô tâm, nhưng người nghe hữu ý. Về
sau? Về sau là bao lâu? Tô Vân Khai cảm thấy ý tứ cao sâu, trên mặt cười cười,
nhận thấy đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Chẳng trách người ta nói trong nhà phải
có nữ tử... Hắn chợt dừng một chút, nhớ tới tin vịt mà nha dịch nói, suy xét
rất lâu, mới nói “Hôm nay, ta nghe nha dịch nói một chuyện.”
Minh Nguyệt cẩn thận sắp xếp thi cốt, rất chăm chú, hỏi,
“Chuyện gì?”
“Nha dịch hỏi cô nương là gì của ta, ta mới nhớ, cô
nương ở trong nội nha, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.”
Hắn nhắc, Minh Nguyệt mới nhớ ra vấn đề này, “Hình như không
ổn thật... nhưng nếu một mình ta ở bên ngoài Thủy Thủy sẽ không yên tâm, thân phận của nàng không ai biết, nếu qua lại,
người ngoài vẫn sẽ nói xấu.”
Tô Vân Khai cũng thấy không yên tâm, so với việc nàng ở
ngoài nha môn, thà rằng cứ ở nội nha đi. Hiện tại đêm dài, không thể nói tỉ mỉ
loại chuyện thế này, đành nói, “Đợi vụ án này kết thúc, lại suy nghĩ tiếp.”
“Ừm.”
o0o0o0
Sau một đêm sắp xếp xong xương cốt, Tô Vân Khai nhìn Minh
Nguyệt, nói “Cô đi nghỉ ngơi chút đi.”
“Hiện tại ta không mệt, không sao đâu.” Minh Nguyệt chỉ
thiếu mỗi hành động vỗ ngực để chứng minh cho hắn xem bản thân có bao nhiêu
tinh thần.
Tô Vân Khai giơ tay định mắng nàng nhìn lại một vòng đen
trên mắt do quá mệt mỏi đi, nhưng bàn tay giơ được phân nửa liền dừng lại,
trong lòng xấu hổ, thu tay ấm giọng nói, “Bánh xe ngựa đã bị hư rồi, buổi chiều mới
sửa xong. Chỗ đó cách mười dặm, hẳn là phải cưỡi ngựa, cô nương biết cưỡi ngựa
không?”
“Không...” Lúc này Minh Nguyệt mới hiểu được vấn đề, “Vậy
huynh đi đi, nếu có chuyện gì cần hỏi ta, cứ tới gõ cửa phòng ta không sao đâu,
đừng giống như lần trước đợi ta thức dậy mới mở miệng.”
Tô Vân Khai nghĩ nghĩ, “Lần trước? Khi nào?”
Minh Nguyệt đáp, “Mười ba năm trước.”
Tô Vân Khai suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới nhớ ra, “Cô nương
ăn bánh bao nhân đậu xong liền ôm cánh tay ta ngủ, ngủ một phát tới giờ ngọ.”
“Đúng a, gối đầu lên tay huynh đến nỗi cánh tay tê rần, ta
thấy huynh không nhấc lên nổi, còn tưởng rằng huynh bị ai đánh một trận.”
“Cô nương thì nổi giận đùng đùng đòi đi tìm người nọ báo
thù.”
Hai người nói về chuyện xưa, bộ dáng càng lúc càng cởi mở,
không giống như hôm qua, từng chút từng chút vách tường cao vút đã bị đổ vỡ.
o0o0o0
Tô Vân Khai đang muốn đi tới thôn trang, nhưng còn chưa kịp
đi, liền có người báo án, đành phải đi xử lý. Án kiện liên tiếp, chờ hắn thẩm
án xong, đã qua giờ mùi, mặt trời nghiêng nghiêng. Trở về ăn cơm, Minh Nguyệt
lúc này đã thức dậy.
Minh Nguyệt cho rằng hắn mới phá án xong nên quay về, hỏi
xong thì biết hóa ra còn chưa có đi, không khỏi cười cười, “Xem ra ta nhất định
phải bồi huynh thẩm án.”
Tô Vân Khai đưa đũa cho nàng, “Ngủ ngon rồi hả?”
“Ừm.”
Tô Vân Khai cho rằng chỉ có một mình hắn dùng cơm, vì để
tiết kiệm thời gian, nên bảo đầu bếp làm mấy món ăn chay. Thấy Minh Nguyệt đã dậy, lại bảo đầu bếp nấu thêm mấy món, nhưng không có đồ tươi,
liền chiên trứng và làm mấy món ăn mặn. Hiện tại thấy nàng ăn ngon miệng, Tô Vân
Khai mới thấy thoải mái một chút.
Quá trưa, xe ngựa được sửa xong rồi đưa về, Tô Vân Khai với
Minh Nguyệt lên xe đi.
Hai chỗ kia đều là đồng tộc đồng cư, bởi vậy lấy họ lớn để
gọi. Một cái là Hạ gia thôn, một cái là Dương gia thôn.
Đường đi đến hai thôn đó không hề bằng phẳng, hơn nữa do mùa
xuân mưa nhiều, con đường rất gồ ghế, bùn đất tung tóe, hết sức khó đi, xe ngựa
cũng xóc nảy theo.
Minh Nguyệt bám lấy hoành mộc trên xe, trông thấy tinh thần
người đối diện không tốt lắm, lúc đầu chỉ chớp mắt, không lâu sau liền nhắm mắt
nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa mở mắt ra. Nàng liền nhẹ nhàng hô hấp, sợ đánh thức
hắn.
Tô Vân Khai ngồi ngửa ra sau, có ý định khi xe ngựa xóc nảy
sẽ không chế được thân thế, nhưng không ngờ lại tiến vào giấc mơ.
Minh Nguyệt nhìn hắn không chớp mắt, sợ hắn ngủ quá sâu, sẽ
bị đập đầu vào thùng xe.
Bên ngoài nha dịch nói sắp tới nơi rồi, Minh Nguyệt thấy Tô Vân Khai tỉnh lại, dụi dụi mắt. Nàng lấy khăn thấm nước đưa
qua cho hắn, “Lau chút đi, nếu vẻ mặt buồn ngủ quá rõ ràng, người không biết sẽ
nghĩ huynh lười biếng.”
Tô Vân Khai nhận thấy nàng quan tâm tỉ mỉ, đưa tay nhận lấy,
“Ta ngủ rất lâu sao?”
Minh Nguyệt cười nói, “Từ lúc xuất phát đến bây giờ.”
“Vậy mà ta không biết, chỉ suy nghĩ đến án mạng, sau đó ngủ
thiếp đi.”
Xe ngựa từ từ dừng lại. Hắn vén rèm lên quan sát bên ngoài,
tiếng nước chảy lọt vào lỗ tai, sau đó thấy con sông rộng lớn. Hắn xuống xe rồi
đỡ Minh Nguyệt xuống, xong lại tiến lên phía trước nhìn con sông xa xa, không
thể nhìn thấy điểm tận cùng.
Nha dịch nói, “Bên trái là Hạ gia thôn, đi qua con sông này
là Dương gia thôn.”
“Ừ.”
Hạ gia thôn ở trong một con đường rất nhỏ, xe ngựa không thể
đi lại, bởi vì đây là đường ruộng, nên cực kì khó đi. Tô Vân Khai nhìn giày và
váy Minh Nguyệt, nói, “Cô nương ở đây đợi đi, ta dẫn một người vào xem.”
Minh Nguyệt đáp ứng, liền ở lại tại chỗ với ba nha dịch khác.
Nha dịch biết nàng là người Tô Vân Khai mang đến, do đó
không dám trêu chọc nàng, tốt hơn là đứng xa một chút, trông có vẻ rất xa cách.
Minh Nguyệt cũng không rảnh rỗi, đứng nhìn phía xa, có thể
nhìn thấy khu rừng chôn bạch cốt. Nàng đứng ở nơi trống trải, vừa hay phát hiện
có điểm không thích hợp, xoay người hỏi, “Vì sao cây trồng hai bên sông khá
nhỏ, nhưng những cây ở xa một chút thì lại rất to.”
Nha dịch đáp, “Trước kia con sông này đến định kì đều xảy ra
lũ lụt, cuốn sạch toàn bộ cây trồng, không còn một ngọn cỏ. Sau hai mươi năm
trời náo loạn, thì trên thượng nguồn xây dựng đê, chia đường thoát nước, bấy
giờ mới tốt trở lại.”
Minh Nguyệt giật mình nói, “Hai mươi năm? Vì sao trước kia
không làm?”
Nha dịch thở dài một tiếng, có chút chế giễu, “Hai mươi năm
trước không có quan tốt, ăn hối lộ trái pháp luật, không quan tâm tới nông dân,
đê đập tổn hại không thèm tu sửa, chỉ biết lừa gạt triều đình. Hằng năm không
có đại hồng thủy thì cũng là hạn hán, các thôn làng chết không ít người, cho
nên thỉnh thoảng xuất hiện một cái thi cốt không ai biết, ai biết có phải người
dân gặp nạn năm đó bị nước trôi tới hay không.”
Minh Nguyệt không thích tham quan, càng căm hận tham quan
coi mạng người như cỏ rác, nghe vậy trong lòng nàng nổi giận, xì một tiếng
khinh miệt, “Qủa đúng là đồ khốn khiếp, loại quan này nên bị hổ cắn chết cho
rồi!”
Ba nha dịch nhìn nhau vài lần, lá gan của tiểu cô nương thật
lớn, chẳng phải nàng là người thân của quan viên sao, nói những lời
thế này... ngược lại thực đáng nể. Lúc này cảm thấy gần gũi không ít, nói
chuyện với nàng, “Về sau triều đình trừng phạt tham quan, phái quan tốt tới, vị
đại nhân kia thông minh sáng suốt, vừa tới liền cho xây dựng đê, cô nương coi,
bây giờ mới qua mười năm, cuộc sống của Hạ gia thôn và Dương gia thôn càng ngày
càng tốt. Cho nên có đôi khi trời không cứu người, mà là triều đình cứu người.”
Một người khác cả gan nói, “Triều đình cũng có thể giết
người.”
Nha dịch lớn tuổi nhất xuỵt hắn một tiếng, người nọ mới
không nói nữa.
Minh Nguyệt cũng thầm đồng ý, “Gia gia của ta ghét nhất là
quan viên không làm việc vì dân, ta cũng vậy.”
Một người tò mò hỏi, “Gia gia của Minh cô nương là ai?”
“Gia gia của ta là ngỗ tác của trấn Nam Nhạc.”
“Thì ra gia gia Minh cô nương là ngỗ tác, chẳng trách Minh
cô nương giúp đại nhân tra án, nhìn tử thi lại không chớp mắt một cái.”
Ba người càng hỏi càng thấy hiếu kì, bộ dạng xinh xắn như
vậy, nhưng không ngờ lại rất có bản lĩnh. Toàn thân đầy chính khí, hỏi chuyện
nàng, nàng trả lời không chút vòng vo dấu giếm, thật sự là cô nương tốt.
Khi Tô Vân Khai dẫn người ra khỏi Hạ gia thôn, nhìn thấy
Minh Nguyệt lúc đầu căn bản không quen biết nha dịch, nay lại thoải mái vui vẻ
nói chuyện với bọn họ, không giống lúc nói chuyện với hắn.
Thời điểm hắn không có ở đây Minh Nguyệt làm gì rồi hả?
Hắn nhanh chóng bước tới, vội vàng đến mức không để ý dưới
chân là vũng bùn, bảo nàng “Chúng ta đi Dương gia thôn!”
o0o0o0
Rời khỏi Dương gia thôn, Tô Vân Khai nói, “Xem ra phải điều
tra tất cả những người mất tích năm đó của Dương gia thôn, có lẽ thật sự liên
quan tới Dương Bách Gia, cho dù không liên quan, cũng nên điều tra thêm. Nhưng
mà Dương Bách Gia là cô nhi, người trong thôn lại rất oán hận hắn, hắn mất tích
không ai quan tâm. Nhưng vì sao những người mất tích năm đó biến mất, người
trong thôn cũng chỉ đến báo án mà thôi, coi như từ bỏ rồi ư? Không thấy hồ sơ
ghi lại có người xin nha môn đi tìm người.”
Minh Nguyệt nói, “Cái này thì huynh hỏi đúng người rồi.”
Tô Vân Khai cười nói, “Thế nào? Cô nương biết?”
“Vừa mới biết, lúc huynh đi vào Hạ gia thôn, ta đã nói
chuyện này với bọn người Triệu thúc.” Minh Nguyệt cười nói, “Huynh nói xem
chúng ta chính là tâm tư tương thông đúng không?”
Tô Vân Khai cười cười, “Ừm.”
Minh Nguyệt nói tiếp, “Hai mươi mấy năm trước, quan viên
tiếp quản nơi này là người xấu, không nói về việc áp bức dân chúng, đê điều
trên thượng nguồn bị sụp đổ cũng không thèm xây dựng lại. Ruộng đồng hằng năm
bị ngập lụt, dân chúng khổ không thể tả, không ít người ra ngoài chạy nạn. Cho
nên khi đó ốc còn không mang nổi mình ốc, thỉnh thoảng cũng có mấy người mất
tích không biết là chết đói nơi nào, hay là chạy trốn sang địa phương khác.
Huống hồ nha môn chỉ biết vơ vét của cải nào có quan tâm mấy chuyện này, bởi
vậy trong nhà có người mất tích, đi nha môn báo án, cũng không thấy kết quả.”
Tô Vân Khai thở dài, “Thì ra là vậy.”
“Bọn người Triệu thúc nói, trước đây bọn họ đã từng gặp vị
quan thế này, về sau triều đình phái quan khác tới mặc dù không quá đáng hận,
nhưng cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu. Mãi đến khi vị đại nhân trước nhậm
chức, cuộc sống mới khác đi. Nhưng không ngờ, còn chưa kết thúc nhiệm kì, đã
đổi sang huynh. Huynh trẻ tuổi như vậy, bọn họ cho rằng huynh dùng thủ đoạn hèn
hạ để chen chân, bước lên làm quan.”
Tô Vân Khai cười khổ, “Chẳng trách bọn họ luôn giữ khoảng
cách với ta, nói chuyện rất có ý tứ.”
Minh Nguyệt cười cười an ủi hắn, “Đừng sợ, đều nói lâu ngày
sẽ hiểu nhân tâm, nếu huynh làm quan tốt, sau này bọn họ sẽ kính trọng huynh
như kính trọng vị đại nhân tiền nhiệm.”
Giọng điệu an ủi này cực kì giống hắn lúc dỗ dành chất tử
đang khóc, cười nói, “Ta sẽ.”
Minh Nguyệt cảm thấy hài lòng, vui mừng nói, “Trẻ nhỏ dễ
dạy.”
Tô Vân Khai lập tức bật cười.
Xe ngựa vẫn xóc nảy như cũ, Minh Nguyệt có chút mệt mỏi,
thấy tinh thần hắn rất tốt, liền hỏi, “Trước kia huynh cũng thường xuyên hai ba
ngày không ngủ sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Nếu không phải thường xuyên làm như vậy, thì cho dù tuổi
trẻ sức lực dồi dào, nghỉ ngơi nửa canh giờ cũng không thể lấy lại tinh thần,
nguyên nhất đơn giản nhất là do đã sớm thành thói quen, mới có thể.” Minh
Nguyệt lại nói, “Thời điểm ở trấn Nam Nhạc lúc điều tra vụ án tiệm đồ cổ cũng
vậy.”
Tô Vân Khai nói, “Ta vừa làm quan liền đi vào Đại Lý Tự, sau
đó chuyển qua Hình Bộ, đều là vụ án sinh tử cần phải giải quyết ngay lập tức,
cho nên lâu ngày, tập thành thói quen này rồi. Mặc dù không tốt, nhưng không
thể để án mạng kéo dài.”
Đương nhiên Minh Nguyệt cũng hiểu rõ điểm ấy, có một vài án
mạng nếu ngươi không nhanh chân một chút, thì manh mối sẽ bị tiêu hủy. Hơn nữa,
phạm nhân có thể nhân lúc ngươi đang ngủ để trốn thoát, “Nếu như bọn họ có thể
giống huynh thì tốt rồi.”
Tô Vân Khai cảm thấy tinh thần nàng bất ổn, nhỏ giọng, “Mệt
sao, ngủ một chút đi, ta nhường chỗ này cho cô nương.”
“Không đâu.” Minh Nguyệt mở lớn mắt nhìn hắn, nhưng không
nhịn được ánh mắt ẩm ướt, cố gắng mở miệng, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Nếu như
năm đó người khác đi báo quan, quan huyện lệnh có thể giống như huynh đi bắt
hung thủ ngay lập tức, thì sẽ không để cho hung thủ sống tới năm năm sau mới
bắt được.”
Mặc dù nàng nói không đầu không đuôi, nhưng Tô Vân Khai rất
nhanh liền hiểu được hành động của nàng ... nàng nói, chắc hẳn là song thân của
nàng.
“Từ nhỏ gia gia đã nói với ta cha mẹ ta đi nơi khác chơi,
nhưng mà ta biết, bọn họ đã mất rồi. Bởi vì gia gia không muốn ta lo lắng...”
Minh Nguyệt càng nói thì giọng của nàng càng nhỏ, “Sau này chờ ta lớn lên. Gia
gia không gạt ta nữa, nhưng chúng ta không ai nhắc tới chuyện này, trong lòng
bản thân đều hiểu rất rõ.”
Tô Vân Khai không trải qua cảnh nhà tan cửa nát, hiện tại
hắn đột nhiên hiểu được, cho dù Minh Nguyệt trải qua những chuyện thế kia,
nhưng nàng vẫn giống y hệt ngày xưa, không hề nhát gan tự ti, ngược lại càng
thêm lạc quan yêu đời. Hắn chỉ mới đi theo người nhà bôn ba khắp nơi chịu khổ,
tinh thần liền sa sút. Nếu không phải thánh thượng tán thưởng đề bạt, có lẽ hắn
đã ở Hàn Lâm Lý làm quan Hàn Lâm nhàn rỗi cả đời rồi.
Khi hắn bắt đầu làm quan phụ thân hắn từng đề cập qua, hắn
thích hợp ở Đại Lý Tự, chứ không phải Hàn Lâm viện.
Cho nên hắn đi Đại Lý Tự.
Hắn im lặng chốc lát, nhớ lại hồi sáng bàn tay chưa kịp giơ
ra, bây giờ xoa đầu an ủi nàng, “Ta sẽ cho người để ý trấn Nam Nhạc, đợi gia
gia cô nương đi chơi về, sẽ đón ông ấy đến Đại Danh Phủ. Đến lúc đó cô nương
chuyển ra khỏi nha phủ, ta cũng yên tâm hơn. Trước mắt, cô nương ở trong nội
nha đi, nếu không... ta sẽ lo lắng.”
Bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu nàng, lực đạo của hắn như
tiến thẳng vào lòng nàng, xoa dịu trái tim bất an nặng nề của Minh Nguyệt, làm
cho nó thấy ấm áp. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, muốn lấy khăn lau nước mắt, chợt nhớ
ra khi xuống xe ngựa đã đưa cho hắn lau mặt.
Ôi chao, ai ôi? Khăn của nàng còn ở trên người hắn?
Nàng cúi đầu nên hắn không nhìn thấy sắc mặt của nàng, chỉ
cảm thấy khí tức của nàng ổn định hơn rất nhiều, lại ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt
tươi cười sáng lạng, “Ta không sao, cha mẹ không hy vọng nhìn thấy ta khóc sướt
mướt. Ta không thể suy sụp, sau này ta phải làm ngỗ tác giỏi nhất, để cho cha
mẹ ta vui vẻ.”
Tô Vân Khai chậm rãi thu tay, nói, “Ta cũng sẽ cố gắng làm
vị quan tốt nhất.”
“Ừm. Chúng ta cùng nhau thực hiện.”
Nói xong, giơ ngón tay út đến trước mặt hắn. Bỗng nhiên thấy
hắn cười cười, Minh Nguyệt mới cảm thấy bản thân thật ngây thơ, người ta tốt
xấu gì cũng là Thám Hoa đại quan tứ phẩm. Nghĩ vậy liền thu tay, chưa kịp rút
về, đã có ngón tay giơ ra, nhẹ nhàng quơ quơ, hắn nói, “Ngoéo tay.”
Ngón tay hắn vừa dài vừa thon, đầu ngón tay vô cùng dài,
ngón tay rất đều đặn, so với nam tử khác thì bàn tay hắn trắng hơn nhiều. Minh
Nguyệt nhìn nhìn, “A” một tiếng, cầm lấy tay hắn xem trái xem phải.
Tất cả bàn tay đều bị nàng cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, Tô
Vân Khai ngây người, nếu không phải đã hiểu rõ nàng quả thực sẽ cho là
phi lễ, hắn trầm giọng bình tĩnh nói, “Làm sao vậy?”
Minh Nguyệt không trả lời, đang mải mê nghiên cứu ngón tay
hắn, Tô Vân Khai có thể kìm chế được giọng nói, nhưng không thể kìm chế trái
tim liên tục đập bang bang. Đương nhiên hắn biết Minh Nguyệt không có phi lễ
hắn, cho nên không hỏi lại nữa. Đợi nàng mò mẫm xong, vẫn nắm tay hắn không
buông, rơi vào trầm tư. Rất lâu sau ngẩng đầu nhìn hắn, “Huynh có nhớ hay
không, ngày đó đào được thi hài Dương Bách Gia, khối xương cuối cùng mà chúng
ta tìm thấy là cái gì?”
o0o0o0
Một buổi sáng tinh mơ, Minh Nguyệt đi ra ngoài ăn sáng, phát
hiện không thấy bày đồ ăn sáng cho Tần Phóng và Bạch Thủy. Tô Vân Khai thấy
nàng tìm người, đưa đũa cho nàng nói, “Bạch bộ đầu nói không thoải mái nên
không ăn, ta sai người đưa cơm qua đó rồi.”
“Vậy Tần Phóng đâu?”
“Đệ ấy nói ngán đồ ăn của đầu bếp, tháng này muốn ra ngoài
ăn, không định quay về, chuẩn bị đi chơi khắp nơi.”
Minh Nguyệt gắp một khối bánh ngọt, nghi ngờ nói, “Kỳ lạ.”
Tô Vân Khai cũng lặp lại, “Kỳ lạ.”
Bình thường không có tiếng ồn của Tần Phóng, thì cũng là
khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Thủy, một bàn ba người ăn cơm không cảm thấy
gì. Lúc này chỉ có hai người, mặt đối mặt, Tô Vân Khai cảm thấy ngồi sai chỗ
rồi. Ngẩng đầu có thể thấy Minh Nguyệt, cúi đầu cũng có hình bóng của nàng, tâm
thần không yên, chẳng lẽ hắn bị cảm nắng rồi sao.
o0o0o0
Khi đến Dương gia thôn, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt đặc biệt
đi đến rừng cây nhỏ một chuyến.
Phía sau Dương gia thôn dựa vào núi, có một con đường nhỏ để
đi, nhưng đến ngay chân núi thì không còn đường nữa. Cuộc sống ngày nay khá dễ
chịu, không có ác điểu xuống núi hại dân, cũng không có ai phải đi lên núi.
May mà bình thường Minh Nguyệt hay lên núi tìm thuốc, biết
rõ đường núi khó đi, cho nên trước khi ra ngoài đã mượn Dương Thiên Lý một con
dao. Tô Vân Khai dùng dao mở đường, đi dò đường không được bao lâu thì bị bụi
gai đâm bị thương, Minh Nguyệt thấy vậy liền nóng ruột, lấy dao về, đi lên
trước mở đường.
Tô Vân Khai thở dài, “Bách vô nhất dụng chính là thư sinh.”
Minh Nguyệt quay đầu cười nói, “Huynh xuất thân là quan gia,
từ nhỏ đến lớn chưa từng cầm dao. Tra án là nghề của huynh, mấy chuyện giám hộ
cứ giao cho ta.”
Hai người đang đi trên sườn núi, Minh Nguyệt ở phía trước,
Tô Vân Khai phải ngẩng đầu nói chuyện với nàng, nghe được những lời này, hắn
lại nhìn nàng thêm vài lần. Rõ ràng vóc dáng xinh đẹp như vậy, lại phải đi
trước mở đường. Hắn nhìn hai bàn tay mình, bách vô nhất dụng... là thư sinh.
Hai bàn tay này cũng nên cầm lấy gì đó, trước kia cảm thấy không tập võ cũng
không sao, hiện tại lại không giống. Chẳng lẽ sau này, đi tới chỗ nào nguy hiểm
cũng phải để nàng đi trước?
Hai người nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp tục leo lên, dưới
chân núi phát ra tiếng kêu la, cẩn thận lắng nghe, có lẽ vì trên núi trống
trải, nên có tiếng hồi âm, càng nghe càng thấy mơ hồ. Hai người thò đầu nhìn
xuống, nhìn thấy bảy tám người đang đi lên.
“Chắc là người Dương gia thôn.”
Có người dẫn đường tất nhiên dễ dàng hơn nhiều, Tô Vân Khai
và Minh Nguyệt đi phía sau bọn họ.
Có điều thể lực của cô nương gia không thể sánh bằng nam tử,
đi được nửa đường, Minh Nguyệt bắt đầu đi chậm lại. Tô Vân Khai là nam tử thể
lực không tệ, thấy nàng mệt mỏi, suy nghĩ một hồi, giơ tay ra nói, “Cho cô
nương mượn chút sức, đừng ngã.”
Minh Nguyệt nhìn bàn tay hắn, lại thấy mấy người trong thôn
sắp đi xa, giơ tay nắm tay áo hắn. Nhưng ống tay áo đâu thể chắc chắn được, Tô
Vân Khai lật tay nắm lấy tay nàng, Minh Nguyệt lập tức ngây người. Thôn nhân
không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, một người dừng bước, những người khác
đồng thời quay đầu nhìn lại. Minh Nguyệt vừa thấy, vội vàng thu tay. Tô Vân
Khai đưa lưng về phía thôn nhân, cho nên không rõ chân tướng, nghĩ rằng nàng
trượt tay, vội vàng tiến lên một bước muốn giữ nàng lại. Minh Nguyệt lùi một
bước, sau lùm cây là khoảng không! Dưới chân dẫm lên khoảng không, liền ngã về
phía sau. Thời điểm nàng sắp ngã, Tô Vân Khai cúi người lao tới, ôm nàng, đồng
thời ngã vào khoảng không giữa bụi cỏ kia.
“Tô đại nhân!”
“Minh Nguyệt cô nương!”
Cỏ xanh quét lên mũi, đến nỗi khiến Minh Nguyệt hắt xì một
cái, tự mình giật mình tỉnh dậy. Nàng cảm thấy chân thực đau, giống như lăn qua
lăn lại trên đá vài vòng. Sau khi tỉnh dậy một lúc, mới chợt phát hiện quả thực
có lăn trên đá. Tuy nhiên có bàn tay rộng lớn đặt trên gáy nàng, che chở cho
nàng, lúc này ngoại trừ chân những chỗ khác đều không bị đau.
Nàng bỗng nhiên nhớ ra, “Đại nhân?”
“Khụ.” Người bên cạnh ho khụ một tiếng, giống như trả lời
tiếng gọi của nàng.
Minh Nguyệt ngồi dậy véo người hắn, véo thật sâu tạo thành
hình lưỡi liềm, lúc này Tô Vân Khai mới hoàn toàn tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy liền
cảm thấy có người giở trò với hắn, sờ tới sờ lui. Hắn nhịn một hồi, chợt nói:
“Không bị thương ở đâu cả, không cần sờ.”
“Ta bị ngã đến gẫy chân, làm sao huynh có thể không có việc
gì được chứ.”
Nếu sờ nữa thì hắn thật sự có việc đó! Tô Vân Khai nắm lấy
cổ tay nàng, chậm rãi ngồi dậy, lưng giống như bị người ta đánh hơn mười quyền,
thực sự rất đau, nhưng hắn lại nhìn sang nàng, “Chân bị thương rồi sao? Có nặng
không?”
“Không nặng.” Minh Nguyệt vẫn muốn nắn bóp gân cốt cho hắn,
nhưng bàn tay bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Trừng to mắt một hồi, nàng mới
kịp phản ứng, vội vàng rút tay về, “Huynh đợi một chút.”
Tô Vân Khai thấy nàng đứng lên giống như sắp rời đi, hắn
theo bản năng giữ lấy tay nàng, “Nơi này là chỗ hoang vu, đừng đi loạn.”
Bàn tay rộng rãi ấm áp, lời nói càng ấm hơn, nhưng vết
thương trên tay hắn càng khiến cho Minh Nguyệt kinh sợ, “Ta không đi xa đâu,
tay huynh chảy máu, phải lập tức đắp thuốc, huynh băng bó trước đi, ta sẽ nhanh
chóng trở về. Hiện tại là mùa xuân, sẽ dễ dàng tìm thấy ngải thảo.” Nàng lại
nghiêng tai nghe ngóng, phía trên truyền đến tiếng thôn dân, khẳng định không
lâu nữa sẽ tìm đến đây.
Tô Vân Khai muốn đứng lên, nhưng đang bị thương, vừa mới di
chuyển liền khiến vết thương chảy máu, chỉ đành nhìn nàng đi về phía trước, đi
vào bụi cỏ màu trái hạnh kia, có điều hắn vẫn có thể nhìn thấy nàng.
Minh Nguyệt quả thực không định đi quá xa, nhưng dược thảo
phía trước, phải bước vào chỗ sâu thêm hai bước, lần này Tô Vân Khai không nhìn
thấy nàng nữa.
“Minh Nguyệt?”
“Ta ở đây.”
Không thấy người, tuy có thể nghe thấy tiếng trả lời nhưng núi
rừng rậm rạp tràn đầy nguy hiểm. Tô Vân Khai cực kì lo lắng, cố gắng đứng lên,
ôm lấy cánh tay đi về phía đó.
Hắn còn chưa kịp đi tới bụi cỏ cao lớn tươi tốt, liền thấy
Minh Nguyệt chui ra, đụng đầu vào hắn, nàng có vẻ hoảng sợ. Nàng che ngực căng
thẳng nói, “Làm ta sợ muốn chết, một đống dơi chỗ kia, tối quá không thấy rõ,
ta còn tưởng rằng đã gặp yêu quái.”
Tô Vân Khai vỗ về nàng, thấy nàng không việc gì cũng an tâm.
o0o0o0
Vụ án ở Dương gia thôn xử xong, Tô Vân Khai nhân lúc thư
nhàn sai người sắp xếp cho hắn đi tuần theo thông lệ hàng năm, đại khái đi
ngang qua năm sáu châu, hơn hai mươi trấn huyện. Lần này đi, phải hơn một
tháng.
Ngày hôm sau thời tiết vẫn tốt, trời nắng ấm áp, bốn người
ngồi chung xe ngựa, không mặc quan phục, khi ra ngoài còn có cảm giác đang ra
ngoại ô dạo chơi. Ra khỏi cửa thành, ngoại ô một mảnh đầy cỏ xanh, thấy Tần
Phóng thở dài, “Nếu biết khởi hành sớm như vậy ta đã đến khách điếm mua một hộp
thức ăn, vừa ăn thịt khô uống rượu vừa ngắm phong cảnh, đúng là tuyệt vời.”
Bạch Thủy hừ lạnh, “Mặc kệ cảnh đẹp thế nào, nếu ngươi dám
làm trễ hành trình, ta sẽ hủy hết.”
Minh Nguyệt liếc mắt cười nói, “Vậy nếu Tiểu Hầu tự xem
chính mình nha?”
“Cũng hủy luôn.”
Tần Phóng che mặt kinh hãi, về sau không thể tiếp tục soi
gương rồi.
Minh Nguyệt ngưng cười, “Bạch ca ca hù dọa ngươi thôi.”
Nghe thấy nàng kêu Bạch ca ca, trong lòng Tần Phóng lại đắc
ý. Vẻ mặt Bạch Thủy không hiểu, hắn cười đê tiện như vậy làm gì?
Ngược lại Tô Vân Khai thấy hắn cười như vậy, lại thấy ánh
mắt hắn hướng về phía Bạch Thủy, trong lòng có chút ngạc nhiên, cảm thấy...
‘Tiểu cữu tử’ này của hắn có vẻ kì lạ. Lạ chỗ nào còn phải chờ xem.
Đợi hắn thu hồi tầm mắt, thấy Minh Nguyệt đang nói giỡn với
Bạch Thủy, khuôn mặt nàng tươi cười xinh đẹp như hoa đầu mùa hạ, nhất thời nhìn
đến ngẩn người. Bỗng nhiên nghĩ tới, chẳng trách cảm thấy ánh mắt Tần Phóng
nhìn Bạch Thủy rất quen thuộc, không phải giống với lúc bản thân mình nhìn Minh
Nguyệt hay sao?
Đó là loại ánh mắt gì?
Bác học Thám Hoa Lang lập tức rơi vào trầm tư.
Nhưng khi đến trạm dịch hắn vẫn không nghĩ ra.
Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn
Nguồn: Trích từ bản edit của Snow cầm thú HD - truyện full
Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn
Nguồn: Trích từ bản edit của Snow cầm thú HD - truyện full
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét