Mặt trời lặn, ngày chìm đỉnh núi, trong phòng cũng thêm ngọn
đèn dầu. Minh Nguyệt chống cằm ngồi ở trước đèn, buồn chán khảy bấc đèn. Bấc
đèn vừa động, ánh lửa đong đưa theo, bóng hai người trong phòng hắt trên tường
cũng va chạm.
Tô Vân Khai đang đọc sách, nhưng bóng dáng nàng trước mặt làm
hắn nhiễu loạn tâm thần, không sao tập trung được, ngẩng đầu thấy nàng tựa hồ
thập phần nhàm chán, buông sách nói, “Cô trước nay không phải là người thích
ngồi không, bắt cô luôn ở trong phòng, cũng thật sự là làm khó cô.”
Minh Nguyệt nói, “Không phải nói bên ngoài có người nhìn chằm
chằm sao, ta không có việc gì, ngẫu nhiên một hai lần còn tốt, chứ nhiều lần
chắc không được rồi. Đại khái là khi còn nhỏ bị ông nội của ta quản nhiều, liền
không thích chỉ ở mãi một chỗ.”
“Ta cùng cô nói chuyện đi.” Vừa lúc nàng đề cập chuyện còn
nhỏ, Tô Vân Khai liền thuận miệng hỏi, “Vẫn luôn quên hỏi, ngày ấy cô làm sao
chạy ra khỏi nhà, lại còn chọc cho chó đuổi theo?”
Đề cập chuyện này Minh Nguyệt xấu hổ cười, “Ta xếp ghế nhỏ
trèo lên cửa sổ bò ra, vừa vặn liền dẫm vào đuôi con chó đang ngồi xổm ngủ gật
dưới cửa sổ...”
Tô Vân Khai nghiêm túc nghe, thấy nguyên do này, không khỏi
cười lớn, “Khó trách nó vẫn luôn đuổi theo cô không bỏ, bất quá cũng mất công
cô chạy trốn mau.”
“Đúng vậy, càng may mắn chính là gặp được huynh, bằng không
thế nào cũng phải bị nó cắn.” Minh Nguyệt nhớ tới chuyện trước kia còn run run.
Tô Vân Khai nói, “Hiện giờ cô đã thành một ngỗ tác giỏi,
cũng thuận ý tứ của gia gia cô cùng ta tới phủ nha, chỉ là... về sau có tính toán
gì không?”
“Tính toán...” Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, “Huynh chịu muốn ta làm
ngỗ tác, ta đây có thể làm được đến 80 tuổi, giống ông nội của ta”
Tô Vân Khai ngây người, cuối cùng cười cười, nàng hiểu sai ý
hắn.
Nàng đến tuổi này đã có thể gả chồng. Chỉ là gả cho ai? Tô
Vân Khai cảm thấy trong lòng có cây châm, không nhổ ra được. Hắn biết chính
mình cùng Minh Nguyệt khi ở bên nhau đều thoải mái, không có nửa điểm câu thúc,
cũng không cần tìm đề tài giảm bớt không khí. Cứ như vậy cùng ở trong phòng,
biết nàng bên cạnh cũng nhẹ nhõm an tâm. Khi nàng đi ra ngoài lấy nước châm
trà, không nhìn thấy người, ánh mắt hắn cũng sẽ hướng cửa theo dõi hồi lâu.
Hắn thích Minh Nguyệt.
Hắn cũng biết Minh Nguyệt thích hắn, nhưng hắn không biết đã
đến mức có thể bàn chuyện cưới hỏi hay chưa.
Hắn đột nhiên có điểm hâm mộ Tần Phóng cùng Bạch Thủy chi
gian oanh oanh liệt liệt thẳng thắn thành khẩn. Chỉ là bốn người tình huống bất
đồng. Hắn nếu tùy tiện mở miệng, nhỡ dọa Minh Nguyệt chạy thì làm sao bây giờ?
Nhưng hắn lại sợ trở về phủ nha, không còn có cơ hội ở cùng
một chỗ như thế này, liền càng khó biết được tâm ý của nàng.
Người nhà của hắn ở Giang Châu, người nhà nàng ở Nam Nhạc,
dẫn người nhà đến thăm hỏi không được, thỉnh bà mối càng không xong. Rồi nhỡ
hỏi vạn nhất nàng cố kỵ thân phận của hắn mới đáp ứng thì làm sao bây giờ?
Chờ Tần Phóng trở về, hỏi hắn kinh nghiệm vậy.
o0o0o0
Tô Vân Khai nhìn Bạch Thủy nhẹ nhàng nhảy ra cửa sổ rời đi,
trong lòng càng cảm khái. Hai người đó thật là oanh oanh liệt liệt. Hắn có thể
quyết đoán nhiều chuyện như vậy, vì cái gì mà chuyện tình cảm lại không thể nói
thẳng một chút?
“Minh Nguyệt.” Tô Vân Khai nghiêng người nhìn nàng, đối diện
với đôi mắt tròn to, trong sáng của nàng, lời nói liền có chút run run, “Chờ
trở về phủ nha, ta có chuyện muốn nói với cô.”
o0o0o0
Ngày thường Minh Nguyệt đã quen Tô Vân Khai không có bộ dáng
kiểu cách nhà quan. Hiện giờ bị một phòng đầy người tiếp đón lôi kéo làm quen,
lại thấy hắn ngồi ở kia, cũng không phải mỗi người kính rượu đều uống, uống
cũng bất quá nhẹ nhấp một ngụm, mới làm nàng nhớ tới thân phận làm quan của Tô
Vân Khai.
Rượu quá ba tuần, một người đứng dậy chấp ly, lại không phải
hướng về Tô Vân Khai, mà là hướng Minh Nguyệt nâng chén, “Tiệc rượu phía trên,
phải có giai nhân tương bồi mới được. Cô nương nãy giờ không uống rượu, thật sự
là không nể mặt mũi chúng ta.”
Tô Vân Khai ngồi bất động, chỉ là ánh mắt nhẹ liếc, thập phần
lạnh lùng. Hắn duỗi tay cầm chén rượu đặt ở trước mặt Minh Nguyệt, nhìn hán tử
kia, âm điệu lạnh nhạt, “Ta uống với ngươi.”
Tô Vân Khai uống một hơi cạn sạch rồi buông chén rượu xuống,
đã không còn ai dám lại gần kính rượu Minh Nguyệt. Minh Nguyệt một lòng lo cho
hắn, sợ hắn say, chọn mấy đồ ăn vị thanh đạm gắp vào chén của hắn, không nhìn
thấy mọi người ngồi quanh ánh mắt ý vị thâm trường.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Tô Vân Khai mới lấy lý do thân
thể mệt mỏi kết thúc yến hội. Lên xe ngựa, Tô Vân Khai liền nghiêng người nhẹ
dựa vào Minh Nguyệt, thần thái bình thường nghiêm túc đã có chút hàm hồ. Minh
Nguyệt giật nhẹ tay áo hắn, “Huynh say rồi?”
Trong xe đen kịt, bên ngoài lại không ánh trăng, Tô Vân Khai
không nhìn rõ mặt nàng, chỉ có thể nghe thấy thanh âm. Hắn liền duỗi tay sờ vào
mặt nàng, đáp, “Không có.”
Đây rõ ràng là say rồi, nếu không làm sao tay hắn lại ngả
ngớn đi lên, còn vuốt vuốt. Minh Nguyệt túm lấy tay hắn cầm xuống, một hồi sau
lại sờ lên, thiếu chút nữa sờ vào chỗ không nên sờ. Minh Nguyệt đành phải giữ
chặt tay hắn, cũng không biết muốn say tới khi nào.
Xa phu đưa bọn họ đến khách điếm đã là giờ Tỵ, cùng chưởng
quầy dìu hắn lên phòng rồi mới rời đi. Minh Nguyệt mang nước tới liền thấy hắn
đột nhiên ngồi dậy, khom người đi tìm giày, nàng sửng sốt hỏi, “Huynh tỉnh rượu
rồi?”
Phàm là người say rượu có hai loại, một loại là say như chết ngủ
đến hừng đông, một loại chính là như Tô Vân Khai, vừa uống vừa say, qua non nửa
canh giờ, uống rượu cũng không quá nhiều, đầu hắn còn có một chút hôn mê, nhưng
đã giải rượu.
“Tỉnh rồi.” Tô Vân Khai thấy nàng đứng cách khá xa, trong mắt
còn có vẻ cảnh giới, mới nhớ tới, thăm dò nói, “Ta vừa rồi... không có làm cái
gì quái lạ chứ?”
Minh Nguyệt vội lắc đầu, một người biết thì tốt hơn, hai
người biết sẽ xấu hổ.
Tô Vân Khai thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, “Chúng ta đi gặp
Bạch Thủy.”
“Từ từ đã.” Minh Nguyệt vội ngăn lại, “Không phải sợ có người
theo dõi sao?”
Tô Vân Khai cười nói, “Không đâu, mục đích của hắn chính là
muốn xem ta khi nào đi nha môn, hiện giờ không còn cần thiết nữa. Hơn nữa, đêm
nay thoạt nhìn ta giống như loại hư quan tham ăn tham uống, không làm việc đàng
hoàng.”
Minh Nguyệt cười cười, “Cũng giống, trừ bỏ... trừ bỏ lúc chắn
không để ta phải uống rượu.”
Tô Vân Khai cũng cười cười, “Ta vốn không nên mang cô đi, chỉ
là thế cục không rõ, sợ cô một mình ở lại khách điếm càng nguy hiểm.”
Minh Nguyệt hơi hơi cúi đầu, “Không cần giải thích, ta minh
bạch.”
Nụ cười xinh đẹp, cúi đầu càng thêm phần thẹn thùng. Nếu
không phải sự việc cấp bách, hắn còn muốn lưu luyến ở lại nói chuyện cùng nàng.
o0o0o0
Phủ nha hoa viên, một bóng màu vàng cam xuyên qua dưới tàng
cây, đầu vai vác một cây gậy dài, mũi nhọn nối với một vòng sắt, trong vòng sắt
là một cái túi lưới trắng như tơ nhện. Tiếng ve kêu càng thêm bén nhọn chói
tai. Minh Nguyệt ngẩng đầu tìm, dùng mạng nhện nhẹ nhàng vợt, bắt được ve xuống
dưới. Nàng đem ve gỡ xuống bỏ vào giỏ tre, lại tiếp tục tìm.
Bạch Thủy đến tìm Tô Vân Khai báo cáo công vụ, dư quang liếc
thấy nhân ảnh thoảng qua, nhìn lại thấy người bắt ve, nàng nhìn nhìn nói, “Đó
là Minh Nguyệt sao?”
Tô Vân Khai từ sáng sớm đã thấy Minh Nguyệt đi tới đi lui
trong sân, biết là nàng, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, “Ừ, nàng đang
bắt ve chơi.”
Bạch Thủy ngạc nhiên nói, “Không thể nào. Minh Nguyệt lớn
gan, nhưng nàng sợ quỷ cùng sâu.”
Tô Vân Khai hơi ngẩn người, sợ sâu? Nhưng mới vừa rồi thấy
nàng xuất hiện ở kia, hỏi nguyên do, rõ ràng nói muốn bắt chơi mà. Hắn lại nhìn
công văn trong tay, lúc này bên tai đã gần như thanh tĩnh, tâm tư càng có thể
chuyên chú làm việc, lúc này mới hiểu được.
Thì ra là Minh Nguyệt sợ tiếng ve làm phiền mình, mới chạy
tới bắt ve. Có lẽ là bởi vì lúc nãy nàng vào đây nói chuyện công việc, thấy hắn
không chuyên chú bằng ngày xưa, mới để tâm chuyện này.
Bạch Thủy đi, Tần Phóng lại cất bước đi vào nói, “Tỷ phu.”
Bình thường Tần Phóng ở trước mặt Tô Vân Khai tự do tự tại,
hiếm khi nghe hắn kêu mình tới, trong lòng biết có việc muốn nói, liền hỏi, “Tỷ
phu kêu đệ có chuyện gì?”
Lúc này ngoài phòng tiếng ve lại vang, tựa như đến từ ngoại
viện, hỗn độn không dứt, không khí trong phòng có vẻ càng bất đồng. Tần Phóng
không khỏi ngồi thẳng eo, nghiêm túc hỏi, “Tỷ phu, huynh nói đi.”
Tô Vân Khai chần chờ một lát, mới nói, “Nếu muốn biết tâm ý
của một cô nương với mình thì làm thế nào?”
“Đơn giản nha.”
Tô Vân Khai dựng tai lắng nghe, Tần Phóng nói tiếp, “Trực
tiếp hỏi.”
“……”
“Đệ cùng Thủy Thủy chính là như vậy, huynh xem chúng ta hiện
tại thật tốt.” Tần Phóng nói xong liền thấy vẻ mặt hắn không hài lòng, lúc này
mới xoay chuyển mắt, cười cười hỏi, “Tỷ phu hỏi chính là Minh Nguyệt a?”
Tô Vân Khai lập tức hướng ra bên ngoài nhìn, Minh Nguyệt còn
ở nơi xa, trừ phi nơi này khua chiêng gõ trống, nếu không nàng nơi đó hẳn là
nghe không thấy, “Ừ.”
Hiểu rõ tính tình hắn nên nghe vậy không khỏi làm Tần Phóng
tâm giác kinh ngạc, nhịn cười nói, “Thúc mẫu vì chuyện hôn sự của huynh mà rầu
thúi ruột, còn tưởng huynh là cao tăng chuyển thế, chung thân không cưới. Nếu
biết hiện giờ huynh đang hỏi ta cái này, thúc mẫu phải cao hứng tới cỡ nào.”
Tô Vân Khai không thích bị người khác trêu ghẹo, nhưng chuyện
này hắn không thèm so đo, “Nói chuyện chính đi.”
“Đơn giản thôi, phương pháp tùy người mà khác nhau. Minh
Nguyệt không thẳng thắn giống Thủy Thủy, đối với loại chuyện tình cảm, ta thấy
so với tỷ phu huynh cũng không sai biệt lắm.”
“Có ý tứ gì?”
“Ngốc đầu ngỗng nha.” Tần Phóng nói xong liền lui lui, thấy
hắn thế nhưng không giận mình, trong lòng liên tục kinh ngạc cảm thán. Tỷ phu
hắn quả nhiên thực sự thích Minh Nguyệt, có thể chịu đựng hắn trêu ghẹo. Lúc
này mới ra vẻ sư phụ kiên nhẫn nói, “Tỷ phu, huynh không khéo nói chuyện tình
cảm, Minh Nguyệt thoạt nhìn cũng không giống một cô nương am hiểu ái tình.
Huynh không thể bảo nàng mở miệng trước. Nghe đệ, Minh Nguyệt thích huynh.”
Tô Vân Khai biết hắn cũng có chút thông minh, nhìn thấu loại
sự tình này. Nghe thấy lời này của hắn, an tâm hơn rất nhiều, lại hỏi,
“Nhưng... đệ nhìn thấy nàng thích đến mức nào?”
Tần Phóng hơi hơi híp mắt thầm đánh giá hắn, “Nhiều ít mức
nào đệ cũng không biết, bất quá ... Tỷ phu, huynh ngẫm lại xem, Minh Nguyệt hồi
gặp qua huynh chỉ mới vài tuổi, kết quả mười mấy năm qua vẫn luôn nhớ kỹ, còn
ngàn dặm xa xôi cùng huynh đến nơi này. Tỷ phu không phải chưa từng nghĩ tới
vấn đề này chứ?”
Tô Vân Khai ngơ ngẩn nói, “Chẳng lẽ không phải bởi vì chỉ có
mình ta ở đây chịu thu nữ nhân làm ngỗ tác?”
Tần Phóng đấm đấm ngực, nói, “Đệ tuy rằng không biết rõ lắm
triều đình chính sự, nhưng đệ biết trong nha môn An Châu Lạc đại nhân, Minh
Châu Mạc đại nhân đều có nữ ngỗ tác. Chuyện này khi đó truyền đến ồn ào huyên
náo, tới tận Khai Phong chúng ta, mà An Châu, Minh Châu ở ngay cách vách Nam
Nhạc huyện. Minh Nguyệt không phải vẫn luôn lưu ý con đường làm quan của huynh
sao, chẳng lẽ loại sự tình này cũng không biết?”
Tô Vân Khai có chút ngây người, “Nhưng nàng nói là muốn đi
theo ta làm ngỗ tác.”
Tần Phóng cười khổ, “Nàng nói những lời này có hai ý tứ, một
là làm ngỗ tác, một là ... ở bên cạnh huynh.” Hắn đã thật lâu chưa thấy qua tỷ
phu nhà mình lại ngốc như vậy, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tự hào. Ai
nói hắn chuyện gì cũng không bằng Tô Vân Khai. Loại chuyện tình cảm này, hắn rõ
ràng chính là sư phụ.
Nghe xong, Tô Vân Khai mới nhớ lại cảnh tượng ngày ấy đến
Minh gia gặp Minh Nguyệt.
Còn có lúc gặp lại ở phủ nha Nam Nhạc huyện, ở Dương Gia
Thôn, ở...
Cẩn thận hồi tưởng, tựa hồ mỗi một chi tiết đều đang nói rõ
tâm ý của nàng. Tuy không biết nàng có biết hay không những hành động đó đối
với hắn “nói lên” điều gì, nhưng hắn thế mà đến tận lúc này mới nhận ra được.
Tô Vân Khai có chút tự giễu mà cười cười. Hắn vẫn luôn cố đoán tâm tư Minh
Nguyệt, nhưng đáp án đã như vậy rõ ràng.
Tần Phóng thấy hắn thất thần, cười nói, “Tỷ phu, Tết Khất Xảo
sắp tới rồi. Ngày đó, nam nữ chưa lập gia đình thích ra đường ngắm đèn hoa, xem
sao trời, thể hiện cho nhau tâm ý ngày lành.” Hắn cười đứng dậy, lần đầu tiên
không mang vẻ kính ý đối với “huynh trưởng”, thoải mái hào phóng ra vẻ “hảo
huynh đệ” vỗ vỗ vào đầu vai hắn, “Chuẩn bị tốt đèn Khổng Minh đi, còn có tơ
hồng, hỏi nàng có đi Nguyệt Lão miếu hay không, nàng sẽ minh bạch. Nàng nếu đáp
ứng, huynh có thể trở về tìm bà mối được rồi.”
Luôn là vô cùng náo nhiệt, Tần Phóng vừa đi, nơi này liền
càng an tĩnh. Bỗng nhiên một tiếng ve dài rộ lên, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài,
Minh Nguyệt đã đi đến gần phía trước cửa sổ. Hắn đổ chén nước trà, đi đến cửa
sổ kia gọi nàng một tiếng. Minh Nguyệt nghe tiếng nhìn lại, liền nói, “Tiếng ve
làm phiền huynh phải không? Chờ một chút, ta sẽ bắt hết chúng.”
Tô Vân Khai cũng không dám nói với nàng bắt xong nơi này thì
bên ngoài lại có, không bắt cũng không việc gì, sợ nàng nghe xong lại sẽ chạy
đi ngồi canh, cười nói, “Không phiền, chính là ngồi đến mệt mỏi mới tới bên cửa
sổ ngắm phong cảnh, vừa lúc thấy cô, thôi đừng bắt nữa, tới đây uống trà.”
Minh Nguyệt duỗi tay tiếp lấy chén trà, lại nói, “Thật sự
không phiền sao?”
“Ừ. “Tô Vân Khai tính từ giờ đến Tết Khất Xảo còn tận mười
ngày, nhiều thời gian chuẩn bị. Không thể đột ngột, cũng không thể không thú
vị, chuyện này so với hồi hắn thi khoa cử thật còn nghiêm túc hơn, nghĩ đến
càng nhiều hơn, “Minh Nguyệt... cũng sắp đến ngày 7 tháng 7.”
Minh Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy.”
“Ngày ấy cô có sắp xếp gì chưa?”
Minh Nguyệt cười nói, “Quá xa đi, hiện tại vô pháp xác định,
bất quá hẳn là không có đi đâu, nếu ngày đó không có án tử... Như thế nào? Đại
nhân huynh muốn đi xem phong tục dân gian sao?”
“Phải.” Tô Vân Khai cảm thấy mặt mũi cứng đờ, nhìn nàng nói,
“Muốn đi, muốn cùng cô đi xem.”
“Có thể nha.” Minh Nguyệt từ lúc đến đây còn chưa được vui
chơi thoải mái, hắn cả ngày vùi đầu nha môn, hiếm khi lại muốn đưa nàng đi ra
ngoài chơi, nàng đương nhiên vui. Bỗng nhiên nàng lại nghe thấy có tiếng ve,
lập tức khí phách hiên ngang hướng phía đó, nghiêm mặt nói “Ta đi bắt nó, thật
phiền quá đi.”
Tô Vân Khai còn có chuyện chưa nói xong, nhưng Minh Nguyệt đã
chạy đi, khiến hắn bỗng dưng cười lên. Khó trách Tần Phóng muốn cười bọn họ hai
người là ngốc đầu ngỗng, hắn ngốc, Minh Nguyệt cũng ngốc cực kỳ. Ngốc, đều
ngốc, đều ngốc nha.
Minh Nguyệt đi tìm chỗ có tiếng ve, đem nó bắt cho vào giỏ
tre. Mạng nhện dùng quá nhiều lần, có vẻ không còn dính nữa. Nàng tính toán lại
đi đến nhà cũ làm cái mới, liền đi ra sân. Đi một hồi nàng mới sực nhớ, khi
nào?
Bảy tháng bảy?
Thất Tịch?
Tết Khất Xảo?
Minh Nguyệt đột nhiên dừng chân, sờ sờ tai, vừa rồi đích xác không
nghe lầm. Nàng bỗng nhiên xoay người nhìn về hướng cửa sổ, Tết Khất Xảo nha...
Nam tử mong đưa nữ tử đi chơi Tết Khất Xảo, nào phải thể
nghiệm và quan sát cái gì phong tục dân gian, rõ ràng là...
Nghĩ đến điểm này, Minh Nguyệt đột nhiên thấy may mắn chính
mình vừa rồi không minh bạch, nếu không thế nào cũng phải đỏ mặt ở trước cửa
sổ. Nàng bắt lấy cây gậy trúc, tâm cùng giỏ tre bên hông kia giống nhau, chi
chi nháo nháo không ngừng.
o0o0o0
Còn chưa kịp chuẩn bị gì, Tô Vân Khai đã bị điều nhiệm hồi
kinh. Đột nhiên điều nhiệm không có gì trái điều pháp, nhưng chỉ sợ không phải
ý tứ thánh thượng, mà là có người ở bên cạnh sàm tấu mới khiến cho hắn mới tiền
nhiệm mấy tháng lại thay đổi đi địa phương khác. Hơn nữa điều lệnh tới vội
vàng, thúc giục hắn đi nhậm chức gấp gáp, chỉ có ngày mai liền khởi hành mới có
thể đúng hẹn đến Khai Phong.
Tần Phóng vốn nhà ở kinh đô, tự nhiên có thể lập tức thu thập
hành lý. Bạch Thủy tâm nguyện chính là đi Khai Phong tìm ca ca, Tô Vân Khai nói
sẽ an bài nàng vào phủ nha hoặc Hình Bộ, nàng cũng không có nửa điểm do dự.
Nhưng mà còn Minh Nguyệt, nghe nói Khai Phong không có nha môn thu nữ tử làm
việc. Tô Vân Khai vào Lễ Bộ, hoàn toàn không còn là hình ngục quan, liền vô pháp
lưu nàng lại bên người. Thật là như thế nào cho phải?
Minh Nguyệt thấy Tần Phóng cùng Bạch Thủy đều đi ra ngoài,
lúc này mới nhớ tới tình cảnh chính mình, nhất thời trầm mặc ở trước bàn, “Ngày
mai phải đi phải không?”
Tô Vân Khai gật đầu, “Cô cũng về thu thập hành lý đi. Đồ vật
của cô nương từ trước đến nay đều nhiều hơn so với nam tử, mau đi đi.”
Minh Nguyệt nhìn hắn một hồi lâu, nhìn đến Tô Vân Khai phải
cúi đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, “Làm sao vậy?”
“Ta nghĩ... Ta không thể đi Khai Phong được.”
Tô Vân Khai sững người, “Vì cái gì?”
Minh Nguyệt lại nhìn hắn một lúc lâu mới nói, “Khai Phong có
phủ nha sẽ thu ta sao? Ngoài huynh ra làm gì có ai thu ta làm ngỗ tác? Không
thể làm ngỗ tác, vậy ta đi Khai Phong làm gì?”
Tô Vân Khai lúc này mới minh bạch vì sao nàng chần chờ, nghĩ
lại quả thật các nơi quan nha ở Khai Phong thật sự không có chỗ nào có thể thu
nàng, “Kỳ thật đi Khai Phong chơi cũng chưa chắc không thể, dù sao chúng ta
cũng đều là con dân Đại Tống, dưới chân thiên tử có rất nhiều sự vật hiếm lạ mà
Đại Danh Phủ đều không có.” Thấy nàng còn đang suy nghĩ, hắn tiếp tục nói,
“Bạch Thủy muốn đi Khai Phong, cô có thể cùng cô ấy làm hàng xóm, như vậy Bạch
Thủy yên tâm, ta cũng yên tâm.”
Hiện giờ quan hệ giữa hai người không rõ, ngày mai liền phải
khởi hành, Tô Vân Khai nghĩ về Khai Phong có lẽ cũng là chuyện tốt. Người nhà
của hắn hiện giờ đều ở Khai Phong, đến lúc đó qua Thất Tịch, hắn sẽ mời gia gia
Minh Nguyệt tới. Nếu hiện tại Minh Nguyệt trở về Nam Nhạc huyện, hắn lại không
thể cãi lệnh triều đình, chờ hắn rảnh đi Nam Nhạc huyện, cũng không biết sẽ là
khi nào.
Hiện tại quả thật Minh Nguyệt không có biện pháp theo hắn đi
Khai Phong. Rốt cuộc sự tình còn chưa nói rõ, hai người vẫn là quan hệ quan
trên cấp dưới, rõ ràng là không có danh phận còn theo hắn, người khác biết được
thế nào cũng nói nàng không phải. Nhưng để Minh Nguyệt một mình trở về Nam Nhạc
huyện, Tô Vân Khai cũng không yên tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, trước là lấy danh
nghĩa đi Khai Phong chơi, rồi tính toán, bàn bạc với nàng mới là tốt nhất.
Vừa rồi hắn mời nàng đi chơi Thất Tịch, Minh Nguyệt đáy lòng đã
minh bạch tâm ý hắn, cũng không muốn rời xa. Hắn trở lại Khai Phong khẳng định
sẽ mất một đoạn thời gian, chờ hắn lại đến Nam Nhạc huyện, không chừng cũng
phải hơn nửa năm. Hơn nữa trở về cũng không được tri huyện đãi ngộ, không muốn
nàng làm ngỗ tác, chẳng phải lại ở trong nhà thêu hoa hay sao. Chi bằng đi Khai
Phong chơi, ít nhất còn có thể ở cùng Bạch Thủy.
“Được, vậy ta cũng sẽ đi Khai Phong mở mang tầm mắt.”
Tô Vân Khai cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, ấm giọng
nói, “Vậy đi thu thập tay nải đi, ngày mai sáng sớm phải khởi hành.”
o0o0o0
Qua hôm nay là Thất Tịch.
Ánh trăng Thất Tịch không tròn, giống như lưỡi liềm treo trên
vòm trời.
Minh Nguyệt ở trong sân nhìn ánh trăng, nhớ tới lúc ở Đại
Danh phủ nha, Tô Vân Khai nói Thất Tịch sẽ tìm nàng cùng đi xem hoa đăng. Hiện
tại đã lâu như vậy, không biết hắn có còn nhớ hay không.
Mỗi ngày cùng Tần Phóng đi chơi đều vui vẻ, nhưng nếu người
bồi ở bên cạnh nàng là Tô Vân Khai thì tốt.
Thất Tịch a...
Minh Nguyệt ghé mặt vào bàn đá, niệm hai chữ này như ma chú
quanh quẩn trong lòng, đêm nay nhất định là ngủ không ngon. Nàng nghĩ nghĩ, bên
ngoài ngõ nhỏ tựa hồ có tiếng bước chân truyền đến, càng đi càng gần, càng gần
lại càng nhẹ. Nàng bỗng dưng ngồi thẳng người lên nghe... Hình như là ăn trộm.
Nàng nuốt nuốt, khom người nhẹ bước qua đống củi, chọn lấy
một cái gậy gỗ có thể đánh người, chờ tên tiểu tặc kia tiến vào sẽ đập hắn một
gậy!
“Thùng thùng.”
Gì thế? Tặc gõ cửa sao?
Sự cảnh giác trong lòng Minh Nguyệt đã buông xuống hơn phân
nửa, ngoài cửa giọng nam trầm thấp mà quen thuộc phiêu tiến vào trong lòng.
“Minh Nguyệt, cô đã ngủ rồi sao?”
Minh Nguyệt lập tức mở cửa, quả nhiên thấy Tô Vân Khai đứng
bên ngoài.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy nàng cầm gậy gỗ trong tay,
không khỏi cười nói, “Dọa cô sợ à? Tưởng ăn trộm sao?”
Minh Nguyệt cười rồi ném xuống gậy gỗ “ầm” một tiếng, “Huynh
như thế nào giờ này còn tới đây, nơi này quá xa nhà huynh.” Nàng nhìn thấy trên
người hắn vẫn còn quan phục, mơ hồ còn có mùi rượu, nhẹ giọng, “Bọn họ lại kéo
huynh đi uống rượu?”
“Quan trường phía trên, lui tới hàn huyên là khó tránh khỏi,
ta không uống nhiều, mùi rượu là từ họ lây sang.”
“Như thế nào lại có thể lây sang đến như vậy.” Minh Nguyệt
nghiêng người nói, “Vào đi, ta đi nấu canh giải rượu cho huynh.”
Tô Vân Khai cất bước muốn vào, chân trái đã đưa ra lại thu
hồi. Nửa đêm canh ba, trai đơn gái chiếc... Ngược lại cười nói, “Không cần, ta
tới đây là muốn hỏi một chút cô gần đây có được chơi vui không.”
“Cực vui, Tiểu hầu mang ta chơi khắp nơi, còn đưa ta đi cưỡi
ngựa, trại nuôi ngựa đó thật lớn. Còn có đào sơn, chỉ là quả đào chưa chín. Hắn
nói chờ chín liền mang ta đi hái. Còn có... còn có...”
Minh Nguyệt một hơi nói rất nhiều, Tô Vân Khai mới yên tâm,
xem ra nàng quả nhiên chơi rất vui. Chỉ là một câu Tiểu hầu, hai câu Tiểu hầu,
hắn nghe trong lòng đến hoảng. Bồi nàng làm những việc này hẳn phải là hắn, chứ
không phải Tần Phóng.
“Cô chơi đến cao hứng như vậy thật tốt, chờ ta rảnh rỗi sẽ
đưa cô đi.”
“Vâng.”
Tô Vân Khai lại nói, “Ngày mai ta rảnh, còn cô thì sao?”
“Có a, ta hiện tại trừ bỏ ăn nhậu chơi bời chính là ăn nhậu
chơi bời.”
Tô Vân Khai cười nói, “Vậy ngày mai chạng vạng ta tới đón cô
đi, muốn cùng cô đi xem hoa đăng, phóng đèn Khổng Minh. Tuy rằng lúc trước ước
hẹn ở Đại Danh phủ, nhưng Khai Phong Thất Tịch cũng thực không tồi.”
Minh Nguyệt không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ, lại còn đến tận
đây nói riêng chuyện này. Hắn là sợ nàng đã quên hay là vì trịnh trọng? Mặc kệ
là vì cái gì, nàng đều cảm thấy Tô Vân Khai thập phần tôn trọng ý nguyện của
nàng. Đã nhiều ngày nhớ mong, vào giờ phút này sông cuộn biển gầm, thật muốn ở
lâu bên hắn thêm chút nữa.
Lúc này ngõ nhỏ có người ra đổ nước, tiếng nước rầm một
tiếng, Tô Vân Khai liền nói, “Ta đi đây.”
Minh Nguyệt trong lòng lưu luyến nhưng vẫn gật đầu. Hắn là
bận tâm đến thanh danh của nàng, liền nói, “Huynh về cẩn thận một chút, trời
quá muộn rồi.”
Tô Vân Khai cười cười, ý tứ tương mời ngày mai đã truyền đạt,
thấy nàng đáp ứng, cảm thấy như trút đi một cọc tâm sự, từ ngõ nhỏ ra tới, bất
giác bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mặt trời lặn, Minh Nguyệt cũng đã chuẩn bị xong. Nàng chạy ra
cửa nhìn vài lần, biết rõ Tô Vân Khai không thể đến sớm như vậy, vẫn là đi nhìn
mấy lần, sợ hắn tới phải chờ.
Giờ Dậu vừa đến, ngoài cửa liền có tiếng đập cửa nhẹ nhàng,
tiếng Tô Vân Khai truyền vào bên trong. Minh Nguyệt chạy ra mở cửa, nhìn hắn
còn mặc Lễ Bộ quan phục, trên dưới đánh giá liếc mắt một cái, mở to mắt nói, “Huynh
mặc quan phục đi ra ngoài, không sợ người khác đánh giá huynh sao?”
Tô Vân Khai cười nói, “Rời khỏi phủ nha liền tới đây, bất quá
ở kinh sư không sao, dưới chân thiên tử, bá tánh cũng thấy nhiều không trách.
Hơn nữa ta lo đêm nay người khẳng định rất đông, ta mặc quan phục, người khác
cũng không dám đến phá.”
Minh Nguyệt cười cười, “Nguyên lai quan phục là áo giáp.”
Hai người cười nói cùng nhau đi ra ngoài. Có lẽ là gần hoàng
hôn, trên đường đã có rất nhiều đôi nam nữ đi lại, trên tay không có chỗ nào
không phải là hoa đăng nho nhỏ, nhìn dáng vẻ đều muốn tìm sông để thả đèn.
Tô Vân Khai nghe Tần Phóng nói chờ phóng xong hoa đăng là có
thể đi miếu Nguyệt Lão, như vậy tỷ lệ thành công sẽ lớn chút. Hắn cười cười, từ
khi nào mà chính mình cũng tin chuyện này chứ.
Minh Nguyệt thấy hắn bỗng nhiên nở nụ cười, không biết cao
hứng cái gì, thấy hắn cười, chính mình cũng cười cười. Tô Vân Khai nhìn thấy
nàng cười, hỏi, “Làm sao vậy?”
“Thấy huynh cười, ta cũng muốn cười.”
Hai người nhìn nhau cười, sóng vai đồng hành, ngẫu nhiên nói
một hai câu, cũng thấy trong lòng như có dòng nước ấm tràn đầy.
Tô Vân Khai cùng Minh Nguyệt đi vào cửa hàng chọn hai ngọn
đèn rồi cũng tìm chỗ thắp sáng. Phóng xong đèn trên sông lại đi ăn chút quà vặt
rồi lên tháp cao thả đèn Khổng Minh. Thất Tịch đã qua hơn phân nửa.
Từ trên tháp xuống dưới, Tô Vân Khai cầm túi tiền buộc dây
đỏ, nhìn Minh Nguyệt nói, “Canh giờ còn sớm, không bằng đi...”
“Tô Vân Khai?”
Thanh âm sang sảng có lực, còn mang theo tiếng cười lanh lảnh.
Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, thấy một hoa phục nam tử bước nhanh tới.
Tô Vân Khai cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Bình Tây Hầu Ngu Phụng
Lâm.”
Ngu Phụng Lâm hùng dũng oai vệ đi tới, cười vang nói, “Ngươi
khi nào hồi Khai Phong? Chẳng phải vẫn đang ở Đại Danh phủ sao?”
Tô Vân Khai cười cười, không giải thích, Ngu Phụng Lâm liền
liếc mắt một cái về phía Minh Nguyệt, cười nói, “Gấp trở về bồi giai nhân ngắm
đèn xem trăng sao?”
Tô Vân Khai một nhà làm quan nhiều năm, cùng Thừa tướng cũng
có lui tới, hiện tại cũng không thể không bồi hắn chuyện trò. Nhưng Thất Tịch
một năm chỉ có một ngày. Hắn còn muốn cùng Minh Nguyệt đi miếu Nguyệt Lão treo
dây đỏ.
Minh Nguyệt thấy hắn nhíu mày, biết hắn trong lòng không vui,
nhìn chằm chằm Ngu Phụng Lâm cao hơn hẳn nàng một cái đầu, nói, “Tạ Hầu gia ý
tốt, chỉ là đêm nay ta cùng bọn tỷ muội giao ước, muốn mang theo Tô đại nhân
cùng nhau đi xem hoa đăng, không thể chậm. Hầu gia đọc sách nhiều, khẳng định
biết cái gì kêu quân tử.”
Ngu Phụng Lâm trên dưới đánh giá nàng, thấy nàng biểu tình
kiên định, suy nghĩ một lát rồi cười nói, “Cô nương nói rất đúng, vậy mau đi
đi, đừng trì hoãn.”
Minh Nguyệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thanh tạ,
liền túm lấy tay Tô Vân Khai chen vào giữa đám đông, sợ hắn đổi ý đuổi theo.
Tô Vân Khai không nghĩ tới Minh Nguyệt gan lớn như vậy. Bình
Tây Hầu xưa nay khí thế bức người mà nàng không sợ. Tay phải hắn bị bàn tay nhỏ
của Minh Nguyệt nắm chặt, chen qua đám đông một hồi nàng mới dừng chân. Bình
Tây Hầu đã sớm không còn thấy bóng dáng.
“Ta vừa rồi thiếu chút nữa liền cho rằng hắn muốn ăn
huynh...”
Minh Nguyệt nói dứt câu đã thấy có tay áo đưa tới lau mồ hôi
trên trán trắng mịn của nàng. Nàng đứng đờ người tại chỗ không nhúc nhích, thật
vất vả mới dám ngước mắt nhìn hắn. Tô Vân Khai cúi đầu vừa thấy gò má tựa phấn
hồng của Minh Nguyệt, đôi mắt nàng như hạt hắc châu, không có tránh né. Bất giác cả người hắn nóng bừng, hai bàn tay đổ mồ hôi, tim đập có chút rối loạn.
“Minh Nguyệt...” Tô Vân Khai chậm rãi thu hồi tay áo, “Chúng
ta đi phía trước một chút, qua chỗ rẽ kia liền đến miếu Nguyệt Lão.”
Minh Nguyệt cúi đầu vặn xoắn ngón tay, “Vâng...”
“Tô đại nhân.”
Tô Vân Khai đang muốn nói lại có người chen ngang. Dù tính
tình hắn rất tốt cũng không nhịn được cười khổ, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy
trung niên nam tử thân hình mượt mà tựa con quay còn ăn mặc quan phục hướng
phía này bước nhanh đi tới, vui mừng hớn hở.
“Huynh hồi kinh đi Lễ Bộ cũng không nên quên mình từng là
người Hình Bộ a.”
Minh Nguyệt xem hắn tướng mạo ôn hòa, thấy Tô Vân Khai không
tỏ vẻ không vui liền biết người này với hắn giao tình không tồi.
Trên thực tế nàng đoán cũng không sai, Tô Vân Khai thì thầm
nói, “Hình Bộ thị lang Lý Khang, đã từng là đồng liêu.” Cuối cùng lại thêm một
câu, “Là người tốt.”
Một câu cuối cùng làm Minh Nguyệt lập tức phân biệt rõ lập
trường, không khỏi nhấp môi cười. Thấy vẻ mặt Tô Vân Khai bất đắc dĩ, Minh
Nguyệt dùng ánh mắt an ủi hắn, tương lai còn dài, không vội không vội.
Chỉ là Minh Nguyệt suy nghĩ một sự kiện ... Vừa rồi hắn kêu
tên của mình như vậy, còn nói đằng trước là miếu Nguyệt lão, đây là...
Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn
Editor: Fanfiction Drama
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét