Tô Vân Khai rời khỏi tiệm đồ cổ, mới đi vài bước, nhìn thấy
bên trái có ngõ tắt nhỏ, lập tức quẹo vào trong.
Ngõ nhỏ chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, không thể đứng
song song hai người. Hai bên vách tường để một chút đồ đạc linh tinh, càng làm
cho đường đi thêm nhỏ hẹp.
“Lách tách.”
Đôi giày ẩm ướt tách khỏi mặt đất, mỗi một bước chân đều phát
ra một tiếng vang rất nhỏ.
Tô Vân Khai vẫn chậm rãi đi về phía trước, chờ đi đến gần
cuối đường, hắn mới dừng lại, đột ngột xoay người, một bóng người vội vã trốn
vào đống đồ hỗn tạp bên cạnh. Hắn nhanh chóng chạy tới, bắt lấy kẻ lén la lén
lút này.
“A...”
Dường như người này cũng bị hắn dọa cho sợ, kêu lên một
tiếng, là giọng nói của cô nương. Hắn lập tức nghi ngờ, nhưng không hề buông
tay, nắm chặt bả vai nàng, giống như kéo cây củ cải mà đẩy nàng vào tường.
Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ mặt nàng, chẳng qua chỉ là cô
nương mười bảy mười tám. Tháng này vẫn còn rất lạnh, người trước mặt mặc chiếc
váy xếp màu hạnh nhân, bên ngoài khoác một cái áo khoác mỏng, bộ dạng thanh tú
lại yểu điệu, mắt ngọc mày ngài, là một cô nương xinh đẹp.
Tô Vân Khai không chút thương hương tiếc ngọc, nhíu mày hỏi,
“Cô theo dõi ta làm gì?”
Minh Nguyệt đã bớt hoảng sợ, dùng bàn tay rảnh rỗi đánh vào
tay hắn, vẻ mặt càng hung dữ hơn hắn, “Sao ta lại theo dõi ngươi chứ, chỉ là
cùng đường với ngươi mà thôi.”
Tô Vân Khai nói, “Từ lúc ở cửa tiệm bảo vật, cô đã chăm chú
quan sát ta.”
Minh Nguyệt hừ nhẹ, “Nghe lời ngươi nói, người không biết còn
tưởng ta là công tử giàu có đang đùa cợt ngươi. Còn nữa...” Hai gò má nàng đỏ
ửng, cắn cắn môi nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi còn đứng gần như vậy, ta
sẽ hét lên ngươi khi dễ ta.”
Tô Vân Khai cúi đầu nhìn, tư thế của bọn họ quả thật khá mờ
ám, vội vàng buông tay lùi bước.
Minh Nguyệt xoa xoa bả vai bị hắn nắm đến phát đau, thấy hắn
vẫn chưa hoàn toàn lui ra, vẫn đứng chắn đường, liền hỏi, “Thuận đường đi về
nhà cũng muốn bắt ta luôn sao? Ta đã phạm vào tội gì chứ?”
Tô Vân Khai kéo tay áo nàng, để nàng đi lên phía trước nhìn,
“Ngõ nhỏ này do vách tường hai nhà tạo thành, cho nên không có cửa sau.”
Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, từ bả vai của hắn nhìn thẳng
vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, quả nhiên không nhìn thấy cửa sau. Nàng chần chừ một
lát, “Nhưng ngõ nhỏ này lại thông đến một chỗ khác.”
Tô Vân Khai nhìn nàng, “Đây là đường chết, không có lối ra.”
Minh Nguyệt lại bị lật tẩy, không phục nói, “Ngõ này nhỏ hẹp
lại dài như vậy, ngươi nhìn một cái chưa chắc đã thấy hết, sao có thể khẳng
định không có đường ra chứ?”
“Không có gió.”
“Gió?”
“Hôm nay gió rất lớn, cho dù là đường đi nhỏ hẹp, nếu có cửa
thông, ít nhiều nên có chút gió, thế nhưng quần áo, tóc của cô không hề nhúc
nhích.”
“Biết đâu chừng lối đi bên kia mới bị người ta chặn lại?”
“Trong ngõ nhỏ có mùi khó ngửi như vậy, không phải việc chặn
không khí ngày một ngày hai là có thể được.”
Minh Nguyệt không lừa được hắn, lời nói dối nào cũng bị vạch
trần hết rồi, lý do gì cũng không dùng được. Thấy tầm mắt hắn dừng lại ở giữa
chỗ nào đó, lập tức nói, “Lưu manh.”
Tô Vân Khai chỉ lo chứng minh, không để ý chính mình đang
nhìn cái gì, bị một tiếng lưu manh của nàng đánh thức, lúc này hắn mới kịp phản
ứng, vội vàng né sang một bên, cùng lúc mở miệng nói, “Rốt cuộc vì sao cô lại
đi theo ta?”
“Nghe thấy ngươi phân tích chuyện của Liễu Bội Trân vừa rõ
ràng vừa hợp lý, còn nói tú tài không phải hung thủ, cho nên ta tò mò.”
Tô Vân Khai nhìn thấy tầm mắt của nàng nhìn ra bên ngoài khi
đang nói chuyện, cho nên nhất thời không thể phán đoán nàng nói thật hay nói
dối, nhưng một cô nương nổi lòng tò mò liền đi theo dõi người khác, cũng là
người lớn gan, dù vậy vẫn khiến hắn khó hiểu, “Cho nên cô muốn biết cái gì?”
Mặt mày Minh Nguyệt thanh tú, xinh đẹp được ánh nắng chiếu
rọi càng thêm rực rỡ, “Ta muốn biết lý do tại sao ngươi nói tú tài không phải hung
thủ.”
o0o0o
Minh Nguyệt và Tô Vân Khai đi ra khỏi nha môn, sắc trời ảm
đạm như cũ, mây đen vẫn còn chưa tan hết, ánh sáng cũng giống như vẻ mặt người
vô cùng u ám.
Tô Vân Khai thấy nàng ôm một cành liễu trước ngực, nhịn không
được nói, “Tần đại nhân thứ hai?”
Minh Nguyệt cười khúc khích, nghe ra là hắn đang chế giễu Tần
đại nhân, lớn tiếng nói, “Không phải, Tần đại nhân một mực bắt ta cầm, nói ta
phải đi xua đuổi vận đen, chứ không lát nữa không cho vô nghe thẩm án. À, còn
có đưa cho huynh nữa.”
Tô Vân Khai cười cười, cực kì bất đắc dĩ, “Tần đại nhân
này... là một người cổ hủ.”
“Thật ra cũng không nên trách ông ấy mê tín, hiện tại ông ấy
đã năm mươi tuổi rồi, nửa đời người đều làm chức quan nhỏ bé ở chỗ này, bây giờ
khó khăn lắm mới có cơ hội thăng chức, chẳng trách ông ta sợ bị người ta phá
con đường làm quan. Nếu ông ấy thật sự ngu ngốc, đã lôi chúng ta ra ngoài
đánh.”
Cẩn thận suy nghĩ, Tô Vân Khai cảm thấy cũng đúng. Nói xong,
Minh Nguyệt đưa một nửa cành liễu đang ôm trước ngực cho hắn.
Hiện tại là đầu mùa xuân, cành liễu vẫn còn non mềm, xanh
biếc như ngọc. Nước mủ trên cành nàng bẻ ra còn chưa khô đã bị nàng dúi vào
ngực hắn, chất lỏng chảy ra, khiến áo bẩn một mảng. Hắn mím môi nhìn cô nương
tùy tiện này, thấy nàng vẫn hồn nhiên chưa phát hiện. Người không biết không có
tội, hắn cũng ngại trách nàng.
“Đúng rồi, huynh ở khách điếm nào, lát nữa ta đi tìm huynh,
cho... mang đồ ăn ngon cho huynh.”
“Khách điếm Bồng Lai.” Tô Vân Khai trả lời xong, đột ngột
dừng bước chân, nhíu mày, “Sao cô nương biết ta ở khách điếm? Chẳng lẽ ta không
thể là dân bản xứ sao?”
“Khắp trấn Nam Nhạc này, ta chưa từng gặp huynh.”
“Cũng có thể là ta mới đi ngang qua đây?”
“Nhưng huynh không mang theo tay nải.”
Tô Vân Khai còn muốn hỏi thêm, tuy nhiên thấy nàng cười, tiếu
mị vô song, sáng lạn như hoa xuân, ngay thời khắc đó, hắn đã quên mất định hỏi
gì.
“Được rồi, lát nữa gặp, ta đi trước đây.”
Nàng nói xong, cầm cành liễu rời đi. Cành liễu buông xuống,
lay động theo vạt áo của nàng, ngay cả bóng dáng nàng cũng giống một nhành liễu
mới vừa thức tỉnh trong làn gió xuân, nhẹ nhàng chuyển động.
o0o0o
Tô Vân Khai dự đoán thời gian Minh Nguyệt đến, với tính tình
vội vàng như gió của nàng, hắn nghĩ chắc tốn nửa canh giờ là cùng, ai ngờ lại
lâu hơn thế nữa.
Minh Nguyệt vừa bước vào khách điếm liền thấy Tô Vân Khai
ngồi gần bên cửa ra vào, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Tô Vân Khai đang ngồi uống trà, người ra người vào, hắn vẫn
luôn không ngẩng đầu lên. Mơ hồ cảm thấy có ánh mắt, hắn mới ngước mắt lên
nhìn. Thấy cô nương trước mặt đã thay đổi quần áo, mặc một bộ váy tay áo ngắn,
áo choàng còn cầm trên tay chưa khoác, nhìn thì cảm thấy có chút lạnh, nhưng
hai gò má nàng hồng hào, trên trán lấm tấm mồ hôi, có thể thấy nàng vừa mới
chạy tới đây, chẳng trách không sợ lạnh. Tô Vân Khai nghĩ nghĩ, liền nhấc ly
châm trà. Chờ nàng ngồi xuống, nước trà vừa độ mới rót đưa cho nàng hỏi, “Sao
lại chạy nhanh đến mức không thở được thế kia.”
Nàng uống một hơi cạn sạch, mới nói, “Ta đi tới thành nam một
chuyến.”
Tô Vân Khai suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Đến cửa tiệm Tửu
Tiên của Cát Tống?”
Minh Nguyệt cười nói, “Ta đã nói mà, huynh là người thông
minh.”
Tiểu nhị nhìn thấy bàn bên này có người, liền đi qua hỏi,
“Người công tử chờ đến rồi sao? Để tiểu nhân đi bưng đồ ăn lên.”
Minh Nguyệt ngạc nhiên nói, “Huynh chưa ăn hả?”
“Chờ cô.” Từ trước đến nay Tô Vân Khai đối nhân vẫn luôn lấy
quân tử chi lễ, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, không để ý thấy Minh Nguyệt hơi
ngẩn người rồi sau đó cười cười nói với tiểu nhị, “Mang đồ ăn lên đi.” Hắn liền
hỏi nàng, “Kịp thời gian đi không?”
Minh Nguyệt chỉ chỉ ngoài đường, “Cát gia thôn ở ngoài thành,
mà con đường này là để đi vào trong thành. Bạch ca ca muốn áp giải người đến
nha môn, khẳng định phải đi ngang qua đây.”
Tô Vân Khai giật mình, quả nhiên là người bản xứ, hiểu biết
rõ mấy chuyện thế này, “Cô nương rất thân quen với vị Bạch bộ đầu kia sao?”
“Đúng vậy, ta luôn đi theo gia gia tới nha môn, mà ba năm
trước Bạch ca ca từ Lân Châu đến đây làm bộ khoái, thường hay qua lại nên
thân.” Nhắc tới Bạch Thủy, vẻ mặt Minh Nguyệt tràn đầy vui vẻ, “Mặc dù vẻ mặt
huynh ấy có vẻ cau có, nhưng mà mỗi khi làm việc huynh ấy đều dốc hết tâm sức,
ở trong nha môn huynh ấy là người mà gia gia ta thích nhất.”
Tô Vân Khai lại rót trà cho nàng, cười nói, “Ta thấy hắn đối
xử với cô nương cũng rất tốt.”
“Là cực kì tốt.” Minh Nguyệt uống liền ba chén trà, cuối cùng
cũng lấy lại tinh thần.
Đột nhiên trên đường có tiếng ồn ào, còn chưa nhìn thấy tình
huống gì, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ ... nha dịch đã bắt được
Cát Tống.
Hai người lập tức đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc tiểu nhị bưng
đồ ăn lên, nóng vội đến mức kêu lên một tiếng, sợ hai người bọn họ bỏ chạy. Tô
Vân Khai nghe thấy, xoay người quay về trả tiền. Minh Nguyệt thấy hắn quay lại,
cũng nghiêng đầu nhìn, không để ý đằng trước. Bước chân lùi về lại giẫm lên cái
gì đó, “Rầm” một tiếng “A” hai tiếng, tất cả ngã xuống đất.
Minh Nguyệt xoa đầu nhìn phía trước, thấy một nam tử mặc áo
vải gấm mũ lông chồn chừng mười bảy mười tám tuổi, nàng kêu đau một tiếng, còn
hắn ê a la đau. Đứng dậy rồi vẫn ê a ê a la lớn tiếng, đúng là một con người ầm
ĩ.
“Thực xin lỗi, vừa nãy do ta đụng phải ngươi.”
Giọng nói dễ nghe, là một cô nương. Lúc này Tần Phóng mới đặt
lực chú ý lên người nàng, lập tức khách sáo đứng lên, không kêu la nữa, “Ấy,
không sao, cô nương cũng bị kinh hãi rồi, có bị thương chỗ nào không?”
“Không...” Minh Nguyệt nghĩ có lẽ trời sinh tên này là một
người lễ độ hoặc là đầu óc có vấn đề, tuy nhiên trăm ngàn lần khẳng định là vế
thứ hai, nếu không nàng đã gặp phiền phức lớn.
Một lát sau, Tô Vân Khai bước ra, đối mặt với Tần Phóng, khóe
miệng giựt giựt, lập tức xoay người đi. Ai ngờ cặp mắt Tần Phóng rất tinh, vừa
nhìn thấy hắn, liền nhào lên phía trước, “Tỷ phu!”
Minh Nguyệt đang xoa nắn khuỷu tay của mình, nghe vậy liền
không tránh khỏi giật mình, tỷ phu? Nàng ngẩng đầu nhìn người kia bị em vợ hắn
quấn quýt, hết sức kinh ngạc ... nàng chưa từng nghe hắn nói hắn đã thành thân
nha...
Nhưng người này gọi hắn là tỷ phu, hắn lại không có một chút
ý định phản bác.
Minh Nguyệt hơi thất thần.
Tô Vân Khai kéo cánh tay Tần Phóng bỏ ra, “Tiểu hầu...”
“Xuỵt!” Tần Phóng xuỵt một tiếng thật lớn, “Đệ lén lút trốn
đến đây, nếu như bị cha đệ biết được, đệ chết là cái chắc, tỷ phu huynh không
nỡ đẩy đệ đến đường chết chứ? Nhưng mà tỷ phu, sao huynh lại ở đây?”
“Ta ở trọ chỗ này.”
“Thật khéo, đệ cũng trọ chỗ này.” Tần Phóng a một tiếng, hồi
phục tinh thần, “Không đúng, đệ đi ngang qua đây, ở tạm thôi. Vậy còn huynh?
Ách... cũng ở tạm chỗ này thôi, đúng không! Đệ ở đây hai ngày rồi, sao lại chưa
từng nhìn thấy huynh, thật là kì quái. Chẳng trách trong lời kịch luôn nói, hữu
duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, tỷ phu huynh nói
xem có phải hay không?”
Tần Phóng miệng nói lảm nhảm, hành động nhanh như thỏ, từ ngữ
chảy cuồn cuộn như nước, ánh mắt Tô Vân Khai nhìn xung quanh, thấy Minh Nguyệt
còn đứng chờ mình ở kia, liền đi qua nói, “Đi thôi, nha dịch đã đi xa rồi.”
Minh Nguyệt “A” một tiếng, nhưng chỉ nhìn theo người kia,
trong lòng không thể giải thích được.
Tô Vân Khai thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, thầm nghĩ, có lẽ
vì nàng chưa ăn cơm. Còn một quãng đường nữa mới đến được nha môn, mua tạm cái
gì đó ăn lấp bụng trước đã. Vừa mới nghĩ trong đầu, mùi bánh nồng đậm xen lẫn
không khí ẩm ướt bay tới, cảm thấy thật thoải mái ấm áp.
Minh Nguyệt thấy hắn đột nhiên bước đi rất nhanh, ánh mắt vội
vàng đuổi theo bóng dáng hắn, thấy hắn đi đến hướng kia, nàng liền kinh ngạc.
Bên trái là tiệm bánh bao, bên phải là tiệm bánh nướng, đã mở
cửa ở trấn Nam Nhạc hơn hai mươi năm. Mỗi ngày đều mở cửa ở giờ mẹo, cho dù là
trời nắng hay mưa, kể cả tết âm lịch, cũng không đóng cửa ngày nào.
Sau đó Minh Nguyệt thấy hắn đi đến chỗ tiệm bánh nướng.
“Này, cô nương.” Tần Phóng khom lưng nhìn theo ánh mắt của
nàng, thấy nàng nhìn tỷ phủ mình đến mức ngây người, lập tức cười, “Cô thích tỷ
phu ta à?”
Minh Nguyệt lập tức thu hồi ánh mắt, “Không có.”
“Ồ.” Tần Phóng nói, “Cũng đúng, tỷ phu của ta là loại người
không hiểu phong tình, không biết thương hương tiếc ngọc, sao có thể có người
thích chứ.”
Minh Nguyệt cảm thấy lời này có chút không đúng lắm, nghi
hoặc nhìn hắn, “Hắn thật sự là tỷ phu của ngươi?”
“Hàng thật giá thật.”
“Nhưng mà tại sao ta không nghe hắn nói... hắn đã thành
thân.”
“Chưa có thành thân nha.”
Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc nàng không đủ thông minh rồi,
ngẩn ngơ một hồi. Phía xa đang có một gánh xiếc bắt đầu biểu diễn, gõ chiêng
đánh trống, sau đó thì thấy Tần Phóng như con bươm bướm chạy qua. Nàng cầm lấy
áo choàng trong tay, cuối cùng mới bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận ... Tô Vân Khai
đã đính hôn, cho nên có một cậu em vợ chưa qua cửa.
Tô Vân Khai mua bánh xong thì quay về chỗ nàng, không thấy
bóng dáng Tần Phóng đâu, hỏi, “Đệ ấy đâu?”
“Đi coi xiếc rồi.”
“Đành vậy, đi thôi.”
“Không gọi hắn đi chung sao?”
“Đệ ấy biết chúng ta đi đến nha môn, xem xong rồi sẽ tự mình
chạy tới. Cho dù không đến kịp, hắn biết ta ở khách điếm nào, lúc đó chỉ cần
tìm chưởng quầy hỏi ta ở phòng nào. Hơn nữa ta nghĩ... đệ ấy thực sự rất nhiều
chuyện, không khéo Tần đại nhân lại đuổi tất cả chúng ta ra ngoài.”
Minh Nguyệt cười cười, nhưng Tô Vân Khai cảm thấy nụ cười của
nàng không vui vẻ lắm, hắn dừng lại hỏi, “Có phải Tần Phóng chọc cô nương giận
rồi không?”
“Không có.” Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, “Sao huynh lại
không gọi hắn là em vợ?”
Tô Vân Khai lắc đầu, “Hai nhà Tô Tần chúng ta là thế giao,
năm đó nương ta mang thai, vừa đúng lúc Tần thẩm thẩm, cũng chính là nương của
Tần Phóng lớn bụng. Trưởng bối ngồi trò chuyện, nhân tiện chỉ hôn cho chúng ta.
Ai ngờ sau khi chỉ hôn không lâu, mới biết được Tần thẩm thẩm bị trướng bụng,
chứ không phải có thai, chuyện này liền trở thành chuyện cười. Không biết Tần
Phóng nghe chuyện này từ đâu, có lẽ là do hắn vẫn còn nhỏ lại ham vui, cho nên
cứ đuổi theo ta gọi tỷ phu, gọi mười mấy năm, ta cũng nghe quen rồi.”
Lúc này, Minh Nguyệt mới chợt hiểu ra, lập tức mỉm cười,
“Thật là ngạc nhiên nha.”
“Vì cách xưng hô này, ta đã phải giải thích với biết bao
nhiêu người.” Tô Vân Khai không muốn nhắc lại chuyện cũ, thế nhưng vô tình gặp
mặt Tần Phóng, đầu hắn lại đau, “Ăn nhanh lên, lạnh rồi sẽ không còn mùi vị
nữa.”
“Ừ.” Minh Nguyệt cắn một miếng, quả thực có chút lạnh, nhưng
mùi hương vẫn thơm.
Thì ra Tô Vân Khai chưa thành thân, cũng không có đính hôn
với ai cả, thật tốt.
Ngẫm nghĩ, nàng vui vẻ cắn thêm một miếng, “Ta cực kì thích
ăn bánh bao.”
Đột nhiên nói ra một câu này, Tô Vân Khai không kịp phản ứng,
cũng không suy nghĩ nhiều.
Minh Nguyệt cố chấp nói, “Bánh nhân đậu.”
Tô Vân Khai nghiêm túc trả lời, “Ta nhớ rồi.”
Minh Nguyệt cảm thấy rất hài lòng, cắn một miếng bánh to.
o0o0o0
Ra khỏi cổng nha môn, đi ngang qua tượng đá ngọc. Trên cao
loáng thoáng có sương mù, ánh trăng mờ mịt, những tòa nhà thấp bé dường như
biến thành màu xám tro, cảm thấy khắp nơi đều ẩm ướt. Đường phố vắng tanh, yên
lặng tĩnh mịch. Đi qua con hẻm nhỏ, bước vào đường phố, mới nhìn thấy người đi
đường và người bán hàng.
Minh Nguyệt nhớ ra cả ngày rồi hắn chưa ăn cái gì cả, thấy
đằng trước có tiệm hoành thánh, lập tức nói, “Đói bụng rồi, hay là chúng ta đi
ăn hoành thánh đi.”
Nàng nói vậy Tô Vân Khai mới thấy trong bụng trống rỗng, liền
đi cùng nàng, mua hai chén. Ăn xong cảm thấy vẫn chưa đủ, lại gọi tiểu nhị mang
ra thêm.
Đêm càng tối, người đi đường càng thưa. Hiện tại chỉ còn mỗi
bàn của hai bọn họ là vẫn đang ăn. Ăn xong một chén nữa, nàng vẫn thấy đói, Tô
Vân Khai quay qua hỏi, “Còn đói sao?”
“Đói.”
Tô Vân Khai bảo trưởng quầy lấy thêm hai chén nữa, hắn cười
cười, Minh Nguyệt hỏi, “Huynh cảm thấy ta ăn rất nhiều sao?”
“Cô nương bình thường thì quả thực không nên ăn quá nhiều,
tuy nhiên cứ mặc kệ ánh mắt người ngoài, lo ăn no bụng mới quan trọng nhất, cô
nương như vậy chính là người ngay thẳng, rất tốt.”
Cô nương xinh đẹp trước mặt bật cười, giống hệt như ánh trăng
giấu sau màn sương. Da trắng như tuyết, môi hồng như hoa mai, cười lên rực rỡ,
cực kỳ đẹp.
Minh Nguyệt phát hiện hắn đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu, di
chuyển tầm mắt. Tô Vân Khai cũng nghiêng đầu, không nói. Chờ hoành thánh được
bưng tới, hắn mới tìm cơ hội mở miệng, “Cô nương có quen biết ta không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Cô là một cô nương cẩn thận, cứ xem như là lớn lên ở nha
môn, nhưng cũng không thể tùy tiện trò chuyện với một nam nhân xa lạ, lại còn
theo nam nhân xa lạ đi khắp nơi, hiện giờ là ban đêm, nhưng vẫn ngồi ăn hoành
thánh cùng với ta.”
Minh Nguyệt nhìn hắn cười, “Nếu ta nói bởi vì bộ dáng huynh giống
người tốt, huynh có tin không?”
Tô Vân Khai cũng cười nói, “Có lẽ cô nương không muốn nói,
cũng được, khi nào cô nương muốn nói, cứ việc nói ra.”
“Ừm.” Minh Nguyệt trong lòng không muốn nói ra, chỉ là cảm
thấy hắn chưa quên nàng ... dù sao ngày xưa hai người bị chó dí thê thảm đến
vậy mà. Cho dù hắn quên chính mình nhưng có lẽ vẫn chưa quên chuyện bị chó đuổi
theo đâu, chờ đến khi hắn nhớ lại chuyện đi ngang qua trấn Nam Nhạc rồi vô tình
gặp chó dữ, lúc đó hắn sẽ nhớ lại mình. Khoan đã, chẳng lẽ nàng không bằng cả
chó sao hả?
Tô Vân Khai không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, bộ dạng vui
vẻ.
Lại ăn xong một chén nữa, cuối cùng cũng no. Tô Vân Khai trả
tiền xong, muốn đưa Minh Nguyệt về nhà. Minh Nguyệt xua tay nói, “Nhà ta ở gần
đây, khách điếm của huynh khá xa, huynh về trước đi.”
Tô Vân Khai thở dài, “Nếu ta thực sự để cô nương đi về một
mình, ngày mai Bạch bộ đầu sẽ nhục mạ ta chết, Tần Phóng cũng sẽ nói ta là ngụy
quân tử. Ta không muốn bị mắng, vì vậy hãy để ta tiễn cô nương về nhà.”
Minh Nguyệt mím môi cười, chưa từng nghe thấy câu nói oan ức
khéo léo như thế, vui vẻ nói, “Đi thôi, nhanh một chút, sau đó huynh cũng nhanh
chóng quay lại khách điếm đi.”
Bởi vì gia gia Minh Nguyệt là ngỗ tác, thường xuyên bị gọi
đến nha môn, cho nên nhà ở cũng không cách quá xa nha môn. Đi qua mấy ngã
đường, vào trong một ngõ tắt. Nhà thứ năm trong ngõ, chính là Minh gia.
Minh Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa, vào trong nói, “Gia gia ta
không có ở nhà, nam nữ khác biệt, ta không tiện mời huynh vào uống trà, sáng
mai gặp, ta đến khách điếm tìm huynh. Huynh có thể dậy muộn một chút, ta sẽ
mang điểm tâm tới.” Tô Vân Khai gật đầu, đợi nàng đóng cửa mới ra về.
Trời dần sáng, khắp nơi mông lung, từng tia nắng ban mai từ
từ mọc lên từ phía ngọn núi xa xa, xua tan lớp sương mù dày đặc, mây hồng tựa
máu.
Lúc Minh Nguyệt đi đến tìm Tô Vân Khai, đôi mắt hắn hiện đầy
tơ máu, có vẻ rất mệt mỏi. Thấy trên tay nàng đang cầm điểm tâm, hắn giơ tay ra
nói, “Vừa đúng lúc đói bụng.”
Minh Nguyệt đưa đồ ăn và túi nước cho hắn. Tô Vân Khai uống
vào, thì ra là canh gà. Mùi canh gà nồng đậm trong miệng, răng vẫn còn giữ lại
mùi hương, hiện tại còn rất sớm, không biết nàng thức dậy từ khi nào để nấu.
Hắn cảm thấy, Minh Nguyệt đối xử với hắn cực kì tốt, không hề
có một chút ác ý hay tâm cơ, hắn cảm giác thật kì lạ quá rồi.
Minh Nguyệt... Minh Nguyệt... Trước đây hai người từng gặp
nhau sao?
o0o0o0
Phía trước đổ phường đều là bùn đất. Mấy ngày trước mưa lớn,
nhưng hiện tại bùn có chút khô. Tô Vân Khai gỡ túi nước xuống, đổ vào bùn, chờ
nó nhũn ra rồi đạp lên, cảm thấy bàn chân hơi nặng nề. Hắn ngẩng đầu nhìn phía
trước, nói, “Ta sẽ dùng hết sức chạy đến mái hiên, lát nữa chúng ta gặp nhau ở
trước cửa tiệm đồ cổ.”
Vụ án lần này khiến Tần Phóng nửa đường đổi nghề. Với lại, từ
nhỏ hắn rất thích đi theo Tô Vân Khai, thấy Tô Vân Khai chạy đi hắn cũng vội
vàng chạy theo, chớp mắt một cái bỏ lại một mình Minh Nguyệt.
Hiện tại là ban đêm, đường phố vắng người, mấy sạp bán đồ ăn
khuya đã đóng cửa, lạnh lẽo rét buốt, bọn họ đang tra án tử nha, cả người Minh
Nguyệt không tránh khỏi run rẩy, cảm thấy thật đáng sợ.
Tô Vân Khai chạy rất nhanh, đến chỗ tiệm đồ cổ, liền nhìn
xuống lòng bàn chân, bùn đất vẫn còn dính trên giày. Ngày ấy mưa to, mặt đất ẩm
ướt, nên không biết được là dính nhiều hay ít, nhưng ở dưới mái hiên khá nhiều,
nước đọng lại ít, tính toán khi hung thủ đi vào đổ phường bị dính bùn, cùng với
lúc trở ra bị dính thêm, như vậy có khả năng hung thủ từng đi qua con đường
này, cũng thật sự đi ra từ đổ phường.
Một hồi sau, Tần Phóng thở hồng hộc chạy tới, từ bé đến lớn,
đi ra khỏi cửa hắn đều ngồi xe ngựa, cho nên lần này chạy rất khổ sở, “Tỷ... tỷ
phu, huynh không thể chạy chậm một chút sao, nửa đêm nửa hôm chạy như vậy, mệt
chết rồi.”
“Cho nên mới nói, thường ngày đệ đi bộ nhiều một chút, đừng
ngồi xe ngựa nữa, không phải...” Hắn dừng lại, nhìn thấy bên cạnh Tần Phóng
trống trơn, bỗng nhiên nhíu mày, “Minh Nguyệt cô nương đâu?”
Bây giờ Tần Phóng mới nhớ ra, quay đầu nhìn lại, đâu có ai
đâu. Lại quay đầu, thấy vẻ mặt Tô Vân Khai cực kì khó coi, giống như sắp mắng
chửi hắn, nhưng lại vội vàng chạy đi tìm người, nên không nói lời nào, theo
đường cũ chạy trở lại.
Đường phố yên tĩnh, ban đêm tiếng bước chân trên đường càng
phát ra tiếng rõ ràng. Tô Vân Khai chạy rất vội vàng, cho nên dù là đêm lạnh
nhưng trán hắn vẫn lấm tấm mồ hôi. Nếu Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì ngoài ý
muốn, người đáng trách nhất không phải Tần Phóng, mà chính là hắn.
Hắn biết rõ tính tình cà lơ phất phơ của Tần Phóng, đáng lẽ
ra không nên dặn Tần Phóng chiếu cố nàng.
Quay ngược lại đường cũ cũng không xa lắm, hắn chạy được phân
nửa đã nhìn thấy nàng rồi. Nàng giống như con thỏ nhỏ, chạy chạy, ngừng ngừng,
lúc thì nhìn xung quanh, lúc thì nhìn đằng trước đầy cảnh giác.
Bước chân Tô Vân Khai chậm lại, đợi trong lòng bình tĩnh mới
đi sang chỗ nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân Minh Nguyệt lập tức căng thẳng,
ngẩng đầu nhìn lên, thấy được khuôn mặt của người tới, nàng rất vui mừng vẫy
tay với hắn giống như người xa cách lâu ngày gặp lại. Bộ dáng này khiến Tô Vân
Khai cảm thấy bọn họ như đã quen biết vài ba năm rồi, thực kỳ diệu.
“Sao huynh lại quay lại, tiểu cữu tử nhà huynh đâu?”
Tô Vân Khai đáp, “Đệ ấy ở tiệm đồ cổ. Ta... ta quay lại xem
có đường tắt hay không.”
Minh Nguyệt gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn giày của hắn, mũi
giày màu đen, ngay mép đáy giày có một lớp màu trắng, có thể là do giẫm đạp quá
sâu, vì vậy vẫn dính bùn, “Xem ra dính không ít, lúc ấy trời mưa, mưa chảy từ
trên xuống, có lẽ còn ướt hơn nữa.”
Tô Vân Khai thấy nàng muốn giơ tay chạm vào, vội vàng chụp
lấy tay nàng, nói, “Bẩn.”
Minh Nguyệt thoải mái đáp, “Thi thể cũng chạm rồi, chút bùn
đất này tính là gì.”
Lời này không sai, nhưng ở thời điểm này... sao hắn lại cảm
thấy có chỗ nào đó không thích hợp?
Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn
Nguồn: Trích từ bản edit
của Snow cầm thú HD - truyện full
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét