Minh Nguyệt đi lấy màn buông. Nơi này muỗi nhiều,
không bỏ màn nửa đêm có thể khiêng cả người đi. Nàng thấy xa phu lâu chưa tiến
vào, hỏi, “Thường thúc đâu?”
“Nói sợ phiền ta làm việc công, chạng vạng liền
đi theo nha dịch ở một đêm, dù sao cũng dựng không ít lều trại.” Tô Vân Khai
lại nói, “Hắn không phải cùng các cô ăn cơm chiều sao?”
“Không có nha, ta còn tưởng là ông ấy đi theo Hứa
đại nhân.”
Minh Nguyệt nhìn bên ngoài, đã là giờ Hợi, không
còn tiếng người. Đầu hạ gió đêm có chút lạnh, nửa đêm còn phải đắp chăn mỏng, “Ta
đi hỏi một chút xem Hứa đại nhân bọn họ có thấy Thường thúc hay không.”
Tô Vân Khai đứng dậy nói, “Chờ chút, để ta đi.”
Minh Nguyệt cười nói, “Không cần tranh, chúng ta
cùng nhau đi.”
Tô Vân Khai cũng cười cười, đi cầm đèn lồng tới,
cùng nàng đi tìm người. Hai người ra cửa liền hướng bên trái đi đến. Lần đầu đi
lối này nhưng cả hai người đều bình thản, bất quá lối rẽ nhiều, đi sai phải
quay trở lại. Cũng may hai người đồng hành, một đường thấp giọng nói chuyện
trêu chọc, đi lầm đường cũng không vội.
Thôn lộ hẹp, Minh Nguyệt đi ở phía trước, đèn
lồng Tô Vân Khai cầm ở phía sau vừa sáng dưới chân nàng. Muốn mau đến lều trại
rồi sớm quay về để hắn có thể ngủ nhiều một chút, Minh Nguyệt vội rảo bước.
Ai ngờ dưới chân đột nhiên bước hụt, cả người ngã
về phía trước. Tô Vân Khai nhanh tay chụp lấy nàng, đèn lồng lăn xuống một bên,
dầu thắp tràn ra, lửa nhanh chóng bùng lên.
Ánh lửa chiếu đến làm sắc mặt Minh Nguyệt trắng
bệch đều có vẻ hồng nhuận. Bỗng nàng phát hiện chính mình cơ hồ toàn thân dựa
hẳn vào lòng Tô Vân Khai, gò má nàng liền thật sự ửng đỏ lên, “Ta không có việc
gì, bước hụt thôi.”
Tô Vân Khai đỡ nàng, nương theo ánh lửa càng ngày
càng yếu đem nàng đánh giá một phen, “Thật sự không có việc gì?”
“Vâng.”
Tô Vân Khai thấy nàng rời khỏi người, bỗng nhiên
nhớ tới mới vừa rồi chụp nàng vội vàng giống như không phải bắt vào eo, mà mềm
thật sự... Hắn bỗng dưng chắp tay ra phía sau, xấu hổ tìm đề tài nói, “Buổi tối
đi đường cẩn thận một chút.”
Nghe hắn nói, nàng liền dùng gót chân xoa xoa bụi
cỏ trên mặt đất, “Không phải ta không cẩn thận, mà là bụi cỏ này mọc tốt quá,
che lấp hố nước bên dưới.”
Tô Vân Khai thấy nàng thật sự không đau, nói,
“Hiện tại đèn lồng không có, chỉ có thể nương ánh trăng đi, ta đi trước, cô
theo ta.” Dứt lời hắn nghĩ nghĩ, rồi duỗi tay về phía nàng, “Nắm lấy đi.”
Minh Nguyệt nhìn cánh tay đưa tới dưới ánh trăng,
chỉ dám nắm lấy một góc ống tay áo.
Người đi phía trước rất chậm, Minh Nguyệt cơ hồ
dẫm lên dấu chân hắn, mỗi một bước đều kiên định an ổn.
Khi ngước mắt lên, liền có thể thấy bóng dáng cao
lớn của hắn. Thật giống khi còn nhỏ hắn đánh chạy chó dữ, nắm lấy tay nàng,
mang nàng chạy.
Khi đó hai mắt đẫm lệ mông lung, thấy không rõ
hình dáng thiếu niên bé nhỏ. Hiện giờ không đèn không lửa, chỉ nương ánh trăng
nhàn nhạt, vẫn là thấy không rõ, nhưng cảm giác kiên định lại trước sau như một.
o0o0o0
Tô Vân Khai quyết định trở về ngẫm lại, xem có
chỗ nào nghĩ không thông suốt. Mới được hai bước, Minh Nguyệt bước chân liền
chậm, Tô Vân Khai quay đầu lại nhìn, thấy nàng khom lưng sờ giày, vội quay lại
hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không biết là cái gì trát vào chân.” Nàng sờ sờ,
nhíu nhíu mày một hồi mới nghĩ đến, một tay nắm cánh tay hắn mượn lực, một chân
đứng thẳng, lật chân trái lên xem, đế giày trát một ít miếng gốm sứ, “Khó trách
đau như vậy, nguyên lai là chui vào bên trong giày.”
Tô Vân Khai thấy giày nàng đã bị toác ra. Hắn
đứng vững như tùng bách để nàng dựa vào, giũ giày sạch sẽ. “Chờ lần tới ta phải
đi đổi cái đế giày.”
Tô Vân Khai lại nhìn giày nàng, thật là nên thay
đổi rồi.
o0o0o0
Bạch Thủy khom người tiến vào, trong tay cầm bao
giấy. Minh Nguyệt nhìn cái bao tròn vo, cong mắt cười hỏi, “Thiêu gà sao?”
Bạch Thủy cười nói, “Chỉ biết ăn.”
Nói xong đem đồ vật đưa cho nàng, bảo nàng tự
mình mở ra. Minh Nguyệt cởi bỏ giấy bao, trong ba tầng ngoài ba tầng, trang
giấy tháo xuống một đống. Đến khi lột ra tầng cuối cùng, lại là một đôi giày
quý thêu mặt nguyệt. Nàng vui vẻ nói, “Vẫn là Thủy Thủy ngươi tốt nhất, biết
giày ta không thể đi, liền mua cho ta một đôi.”
Bạch Thủy nhìn nàng, giống nhìn người gỗ, “Ngươi
ngốc ở đâu, ta rời đi khi nào mà mua giày cho ngươi?”
Như vậy cũng đúng, lật xem giày, Minh Nguyệt hiểu
được, “Tô đại nhân?”
“Hừ.” Bạch Thủy nói, “Tô đại nhân không cho ta
nói, ta cho rằng ngươi có thể đoán...”
“Vì cái gì không cho nói?”
Bạch Thủy dở khóc dở cười, hai người này đúng là
hai cái hũ nút. Nàng thở dài lắc đầu, “Tự ngươi nghĩ đi.”
Thấy mặt nàng đầy vẻ khinh thường ngu ngốc, Minh
Nguyệt mới phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên. Tô Vân Khai biết giày nàng
đã hỏng, vì thế thừa dịp đi huyện nha mua cho đôi mới. Chính là nam tử đưa nữ
tử giày... Không muốn người khác biết, lại sợ nàng xấu hổ, cho nên nhờ Bạch
Thủy lặng lẽ đưa cho nàng.
Bạch Thủy thấy nàng như thế, vỗ vỗ vai nàng, “Tô
đại nhân là người tốt, thẳng thắn thành khẩn một ít, sẽ giảm rất nhiều hiểu
lầm.”
Minh Nguyệt thấy nàng đi ra ngoài, liền đem giày
ra thử, thực vừa vặn. Hình dáng đẹp, hoa thêu cũng tinh xảo, nhìn như là mua
tại cửa hàng chuyên môn bán giày. Cũng không biết lúc hắn đi mua giày, làm thế
nào mở miệng hỏi chưởng quầy. Nghĩ nghĩ tựa như vừa ăn một ngụm mứt hoa quả,
thật sự ngọt ngào.
Giữa trưa bên ngoài nhóm lửa nấu cơm, Minh Nguyệt
ngửi được mùi củi lửa liền đi ra ngoài hỗ trợ, thấy Tô Vân Khai đứng ở kia.
Nàng chần chờ nửa bước, vẫn là đi qua, “Đại nhân.”
Tô Vân Khai nghe tiếng nàng, theo bản năng liền
hướng chân nàng nhìn, thấy nàng đã đi giày mới, muốn hỏi có hợp chân không, lại
nghĩ tới chính mình đang dấu diếm, liền không hé răng. Nhưng Minh Nguyệt hào phóng
nói, “Giày thực thích hợp.”
Tô Vân Khai lập tức minh bạch hắn đã bị Bạch Thủy
bán đứng, chỉ là không ngờ thấy nàng không xấu hổ, liền nói “Thích hợp thì tốt
rồi.”
Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn
Editor: Fanfiction Drama
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét