Từ khi Vu Hữu Thạch bị bắt vào đại lao, ở ngay cửa nha
môn Tô Vân Khai và Minh Nguyệt liền tách ra. Nàng biết hắn sắp đi, do đó không
nói gì nhiều, chỉ từ biệt hắn, rồi quay trở về.
Lạnh nhạt nói lời từ biệt, lại sinh ra một tia suy nghĩ li
biệt quá mức bình lặng. Tô Vân Khai cảm thấy Minh Nguyệt không đơn
thuần tiếp cận hắn, nhưng có điều nàng không có ác ý. Cho nên càng khiến cho
hắn tò mò, hiện tại xem ra nên hỏi thăm một chút tình hình rồi.
Hoàng hôn buông xuống, từng nhà đốt đèn, trên đường phố cũng
vắng bóng người đi. Gió chen lẫn mưa phùn, mặt đất đường đá lại ướt nhẹp.
Tô Vân Khai cho rằng mưa sẽ không lớn, thời điểm rời khỏi
khách điếm mưa khá nhỏ, không ngờ vừa chạy tới ngõ nhà Minh gia, mưa đột nhiên
biến lớn, khi hắn chạy tới cửa nhà Minh gia, quần áo đã ướt nhẹp. Hắn phủi phủi
hạt mưa dính trên áo, sau đó mới gõ cửa.
Bên trong có tiếng người, lát sau cửa được mở ra, trước mắt
là cái ô 24 nan, đằng sau lưng nàng là ngọn đèn vàng, trong đêm mưa xuân vừa
lạnh lại có chút điểm ấm áp. Cái ô chậm rãi giơ lên, lộ ra một đôi môi hồng
rạng rỡ, đôi mắt sáng tinh, nàng xinh đẹp dịu dàng tỏa sáng trong đêm đen kịt.
Minh Nguyệt nhìn thấy người tới, vô cùng kinh ngạc, “Sao
huynh lại tới đây?”
Nàng giơ tay lên, đẩy dù qua che cho hắn. Tô Vân Khai thấy
nàng thật vất vả, giơ tay cầm lấy, vốn hỏi trong nhà còn người nào khác không,
hắn vào trong có bất tiện hay không, thì Minh Nguyệt đã nắm lấy tay áo hắn kéo
vào trong.
“Mau đi vào trong sưởi ấm, mưa xuân rơi vào người, dễ dàng bị
bệnh lắm, chẳng phải ngày mai huynh sẽ rời đi sao, không thể chậm trễ được.”
Nàng nói xong liền kéo hắn đến chỗ phòng bếp, có bếp, than
lửa vẫn chưa tắt, vừa hay có thể sưởi ấm.
Tô Vân Khai theo nàng vào phòng bếp, trên bếp bày đồ ăn, trên
tô cơm thiếu một miếng, xem ra nàng đang ngồi ăn cơm, “Cô nương ăn cơm đi, ta
đi sưởi ấm.”
“Vậy huynh ăn không?”
Hắn muốn nói ăn, nhưng chợt hiểu đây là câu nói dối theo bản
năng nên ngừng một chút, lập tức bị Minh Nguyệt phát hiện, cười cười nói, “Ta
chỉ nấu đủ cho một người ăn, vậy ta làm cho huynh hai quả trứng.”
Nàng đi lấy bó rau xanh, lại lấy ra hai quả trứng bắt đầu bận
rộn. Tô Vân Khai muốn giúp đỡ, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần ... hắn
chưa từng đi vào phòng bếp, ngay cả việc cầm dao thế nào cũng không biết. Nghĩ
ngợi, có lẽ nên ngồi im ở trước bếp lò, hong khô quần áo, nhìn Minh Nguyệt bận
rộn trong bếp.
“Vừa nãy Bạch bộ đầu tới tìm ta.”
Minh Nguyệt đang làm trứng, suy nghĩ nói, “Có phải huynh ấy
cầu xin huynh dẫn huynh ấy đến phủ không?”
“Ừ.”
“Vậy huynh từ chối rồi hả?”
“Ừ.”
Minh Nguyệt nói, “Bạch ca ca là người tốt... Huynh ấy muốn
theo huynh đến phủ, bởi vì huynh ấy có ca ca là người của Khai Phong, nhưng về
sau đột ngột mất tung tích. Huynh ấy đi tìm rồi, kết quả không tìm thấy, sau
này cảm thấy phải vào chốn quan trường mới có thể tìm ra manh mối, cho nên
huynh ấy làm việc liều mạng như vậy.”
Tô Vân Khai im lặng lắng nghe, chờ nàng nói xong, mới nhìn
nàng rồi nói, “Cô nương hiểu rõ vì sao ta không muốn dẫn hắn đi cùng mà.”
Minh Nguyệt than thở, “Ta biết lý lịch của Bạch đại ca thôi
thì chưa đủ...”
“Không phải.” Tô Vân Khai nhíu mày, giọng nói thay đổi, “Bởi
vì Bạch bộ đầu là nữ tử, nếu như về sau bị phát hiện, đó chính là tội chết.”
Minh Nguyệt lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, “Hắn, hắn
che giấu rất tốt mà.”
Tô Vân Khai lắc đầu, “Bạch Thủy với cô nương vô cùng thân thiết,
nhưng hai người không giống tình nhân. Cô nương đến nha môn chơi, mặc dù có
cười đùa với nam nhân khác nhưng nói chung vẫn giữ khoảng cách, tuy nhiên với
Bạch Thủy thì không. Cô nương luôn kéo tay áo ta với Tần Phóng, nhưng trực tiếp
nắm lấy tay Bạch Thủy, Bạch Thủy lại theo bản năng không hề buông ra. Còn nữa,
ngày đó ba người chúng ta đi kiểm tra thi thể Liễu thị, khi cô nương cởi quần
áo Liễu thị ra, cô ấy không quay mặt đi. Ngược lại khi bắt Vu Hữu Thạch, không
cẩn thận xé rách y phục hắn, Bạch Thủy lập tức quay mặt né tránh. Khuôn mặt cô ấy có
vẻ giống nam nhân, sức lực cũng thế, nhưng nói cho cùng cô ấy không phải nam
nhân, trong tiềm thức sẽ có những hành động dễ dàng phát hiện thân phận.”
Minh Nguyệt kìm nén hồi lâu, không nói lên lời, cũng quên
luôn quả trứng. Một hồi sau mới lật mặt, “Vậy bây giờ một cô nương không mặc
váy không tô son, liều mạng đi làm bộ đầu, huynh giải thích thế nào đây? Ta có
thể... cho nên dù biết nàng sẽ đi Đại Danh Phủ, thậm chí sau này đi Khai Phong
sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ta nguyện ý ủng hộ nàng, không cảm thấy nàng ngu ngốc
chút nào.”
“Chỉ là nếu sau này cô ta thực sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn,
cô nương sẽ tự trách chính mình, vì sao lúc trước không ngăn cản.”
Minh Nguyệt gật đầu, “Năm đó Thủy Thủy từ Lâm Châu qua đây
làm nha dịch ở nha môn, tất cả người trong nha môn chỉ có một mình gia gia phát
hiện Thủy Thủy là cô nương, nhưng gia gia không vạch trần nàng.” Cũng giống như
Tô Vân Khai hôm nay, đều không vạch trần nàng. Có lẽ hắn cũng nghĩ tới, không
ai vô duyên vô cớ đi làm chuyện mạo hiểm tính mạng, vì vậy giếu giếm hộ nàng,
“Cảm ơn huynh, đã không vạch trần thân phận của nàng.”
“Không cần cảm ơn ta, nếu cảm ơn thì phải là cô ấy mới
đúng.” Hai người im lặng rất lâu, Tô Vân Khai mới ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt
được than lửa chiếu sáng ngời, “Vì sao cô nương biết ta là ai?”
Chiếc đũa tức thì đập vào chén, phát ra tiếng đinh đang. Hắn
nói xong, Minh Nguyệt không trả lời hắn, chỉ có tiếng động ra truyền ra khắp
phòng bếp nhỏ, giao hòa với tiếng mưa bên ngoài. Trứng ở trong bát như đám mây
màu vàng bị chiếc đũa quấy lên, bàn tay Minh Nguyệt chậm lại, nói, “Ở Đại Tống,
không biết huynh là ai mới hiếm có. Từ nhỏ thông minh chăm chỉ, xử sự nhanh
nhạy. 17 tuổi đỗ Thám Hoa, năm đó bắt đầu làm quan, không đi vào Hàn Lâm, lại ở
Đại Lý Tự Bình Sự, giải quyết chuyện quan lại, bởi vì là quan thanh liêm, cương
trực công chính, nhiều lần được thăng thức, Kinh Lại Bộ, Hình Bộ, lại vì hiền
lương mưu lược, hành sự quyết đoán, đặc biệt được thăng chức Hình Ngục Tư, năm
nay đi nhậm chức.”
Lần này Tô Vân Khai không tin Minh Nguyệt không hỏi thăm tin
tức của hắn, việc này đến chính bản thân hắn còn cảm thấy mờ nhạt. Sau tết về
nhà ở Giang Châu, người trong tộc mở tiệc ăn mừng, trong lúc bàn luận, bọn họ
còn không biết rõ các chức quan hắn từng làm. Vậy mà Minh Nguyệt lại biết tất
cả, điều này nằm ngoài ý muốn của hắn.
Minh Nguyệt biết ngày mai hắn sẽ đi, cho nên nàng nghĩ, nếu
hắn không nhớ cô nương bánh nhân đậu năm đó, nàng sẽ để cho hắn rời đi. Sau này
không còn khả năng gặp mặt nữa, không nên để hắn nhớ về chuyện này.
“Két...”
Cửa gỗ bị đẩy ra tiếng động vang khắp nhà bếp, Minh Nguyệt
vểnh tai lên nghe, sau đó bỏ đũa xuống, “Chắc chắn là gia gia ta đã về.”
Tô Vân Khai vội vàng đứng dậy, đi theo nàng ra ngoài, chuẩn
bị chào hỏi lão gia gia.
Mưa càng rơi càng lớn, giống như tiên nhân ném ngọc trai
xuống, đất đai ẩm ướt, vạn vạt trơn bóng. Mưa đổ vào áo tơi trên người lão giả,
vừa mới bước vào hiên, liền nhìn thấy Minh Nguyệt chạy tới, ông xua tay nói,
“Dưới hiên ướt đẫm nước mưa, đừng chạy, cẩn thận ngã.”
Minh Nguyệt nghe thấy những lời này nhưng vẫn chạy, chu miệng
nói, “Người vẫn coi con là tiểu cô nương dễ dàng bị ngã a.”
Minh Thịnh cởi áo tơi ra, lại nói, “Gần đây trong nha môn có
chuyện gì xảy ra không?”
Minh Nguyệt mím môi cười, “Con nói trong lòng gia gia không
thể bỏ nha môn xuống được, mỗi lần đi xa về, mở miệng trước đều hỏi nha môn.
Một tháng sau, Tần đại nhân sẽ nhanh chóng đi nhận chức, Bạch ca ca bảo con
khuyên người trở về.”
Minh Thịnh cười nhạo một tiếng, trong giọng nói tràn đầy bất
mãn đối với nha môn, không trả lời. Sau khi cởi áo tơi, ông nhìn về phía sau
lưng nàng có một chàng trai trẻ tuổi, sắc mặt lập tức nghiêm túc, liếc nhìn
Minh Nguyệt một cái, nghiêm khắc đến nỗi khiến tim Minh Nguyệt rung lên. Gia
gia muốn ăn thịt người a!
Tô Vân Khai nhanh chóng bước lên, Minh Nguyệt đứng ở chính
giữa, dưới mái hiên nhỏ hẹp không đủ chỗ cho hai người cùng đứng, vì thế hắn ở
phía sau Minh Nguyệt chắp tay hành lễ, “Vãn bối bái kiến lão trượng.”
Thấy hành động của hắn, có lễ nghĩa phép tắc, giọng nói không
nóng không lạnh, diện mạo tuấn lãng, giữa trán không có lệ khí, lúc này sắc mặt
Minh Thịnh mới hòa hoãn một chút. Minh Nguyệt nhân cơ hội nói, “Gia gia, người
không biết đâu khi người đi rồi ở trấn xảy ra án mạng, nhờ có Tô công tử, án
mạng mới được phá. Ngày mai huynh ấy phải đi rồi, nay tới chào tạm biệt, vừa
đúng lúc trời mưa, huynh ấy lại không mang dù, con lại không thể để huynh ấy ở
ngoài trời, cho nên mời vào nhà.”
Minh Thịnh hỏi, “Vì sao lại đi ra từ phòng bếp, có đạo mời
khách như vậy sao?”
Tô Vân Khai vội vàng nói, “Minh Nguyệt cô nương thấy quần áo
của ta bị ướt, cho nên dẫn ta tới phòng bếp sưởi ấm.”
Minh Nguyệt dùng sức gật đầu, Minh Thịnh vẫn nghiêm mặt với
nàng, khi quay sang Tô Vân Khai sắc mặt có chút chế giễu, “Là tôn nữ nhà ta đãi
khách không tốt, mời Tô công tử lên tiền sảnh uống trà.”
Tô Vân Khai cảm thấy đã làm phiền người ta quá rồi, mắt thấy
mưa sắp tạnh, liền nói, “Ngày mai ta phải khởi hành, vẫn chưa thu dọn quần áo.
Hiện tại đã từ biệt xong, ta không quấy rầy nữa.”
Minh Thịnh không có ý giữ hắn lại, chỉ nói, “Mang dù theo đi.”
Tô Vân Khai nói cảm tạ, nhận lấy dù trong tay Minh Nguyệt. Có
thể do ngọn đèn hơi tối, vì vậy hắn thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, thời điểm
đưa dù cho hắn, nàng liếc hắn một cái, muốn nói gì đó lại thôi. Hắn muốn hỏi
mấy câu, nhưng thấy gia gia của cô nương đứng một bên nhìn chằm chằm, không
chừng nàng còn có lời khó nói, hắn chỉ cười cười, “Ngày mai ta đi, cô nương có
thể tới tiễn Bạch bộ đầu.”
Minh Nguyệt sững người, “Huynh đồng ý cho Thủy Thủy đi theo
mình?”
Minh Thịnh thấy nàng gọi ra hai chữ kia trước mặt nam tử,
liền hiểu người này biết thân phận của Bạch Thủy rồi. Nhưng là Minh Nguyệt tín
nhiệm người này nên nói bí mật cho hắn biết, hay bản thân hắn tự phát hiện ra?
Nhìn ánh mắt cháu gái lưu lại trên người hắn, ông ta mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
Tô Vân Khai nói, “Ừ, tuy hiện tại vẫn có chút do dự, nhưng
suy xét cẩn thận, dù bây giờ ta có chặn cơ hội của cô ấy, nhưng cũng không thể
chặn được ý nghĩ. Ngày sau lỡ như cô ấy tin nhầm người xấu, vậy chẳng phải là
lỗi của ta ư? Cho nên chi bằng rải đường cho cô ấy, coi như tám ngày duyên phận
đi.”
“Nhưng nếu như vậy, về sau lỡ bị phát hiện, huynh sẽ bị liên
lụy, vì huynh là người đề bạt nàng.”
Tô Vân Khai bật cười, “Vậy thì sau này hẵng nói.” Hắn lại quay
sang Minh Thịnh chắp tay hành lễ, sau đó bung dù đi ra ngoài.
Minh Nguyệt nhìn hắn bung dù rời đi, im lặng không nói gì.
Gia gia đã đi vào nhà, nhưng nàng vẫn không động đậy, vẫn nhìn theo hắn đi ra
cổng. Hắn nói mình với Bạch Thủy có tám ngày duyên phận, nhưng nàng với hắn có
13 năm duyên phận a.
Cuối cùng hắn vẫn không nhớ ra nàng.
Phiến đá ngoài sân bị mưa dội ướt, cả viện đầy bùn. Tô Vân
Khai đi trên tảng đá bằng phẳng ngoài đường, nhanh chóng đến cửa gỗ, bên ngoài
có gió, mang theo mưa phùn thổi tới. Tay trái hắn cầm dù, ánh mắt nhìn sang cây
đào ngay vách tường, không được cắt tỉa, nhánh cây vươn ra ngoài. Gần tới tháng
hai, nụ hoa bắt đầu sinh nở. Không ngửi thấy mùi hoa, không nhìn thấy đóa hoa,
trong đêm đen tối, những nhánh cây đào giống như bức họa được khảm trên giấy
tuyên thành, nụ hoa màu đỏ trên giấy, rất có sức sống.
Gốc cây đào trong mắt, đón thanh phong mưa phùn, xuân ý chọc
người, không nhìn thấy bầu trời, nhưng có cảm giác trong sáng.
Tô Vân Khai thấy cực kì thoải mái, khi giày đạp ra cửa, tầm
mắt không còn nhìn thấy cây đào nữa, trong lòng đột ngột nhảy dựng lên.
Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Hắn chưa từng đi tới chỗ này, nhưng hắn khẳng định đã đến
trấn Nam Nhạc rồi.
Phụ thân làm quan thanh liêm ngay thẳng, mỗi lần gặp gian
thần giữa đường, thì ông chắc chắn sẽ bị giáng chức. Mỗi khi gặp trung thần
giúp đỡ, thì ông cũng sẽ được đề bạt thăng chức. Cho nên từ nhỏ hắn luôn đi
theo phụ thân, cùng nhau chuyển nhà, từ bắc ra nam, từ nam ra bắc. Thậm chí có
một lần phụ thân bị giáng chức phải trở về Giang Châu, sau đó lại được tái bổ
nhiệm. Hắn theo phụ thân vào Khai Phong, dọc đường đi ngang qua trấn Nam Nhạc.
Trấn Nam Nhạc... trấn Nam Nhạc...
Lão gia gia kia... Một ngày trong sáng nọ...
Hắn bị chó dí.
Vì sao chó lại đuổi theo hắn?
Bởi vì hắn với mẫu thân đi ra ngoài khách điếm, kết quả nhìn
thấy tiểu cô nương bị chó rượt theo. Hắn chạy qua giúp đỡ, cuối cùng mua cho
nàng cái bánh bao.
“Muội không thích ăn bánh nướng, muội thích bánh bao nhân đậu.”
“Tiểu ca ca huynh tên gì?”
Chuyện cũ như hoa sen, từng tầng từng tầng nở rộ, mở ra trí
nhớ 13 năm trước mà hắn đã quên mất.
Hắn còn nhớ rõ bộ dạng của nàng trước đây, nhưng không biết
khi lớn lên nàng sẽ trông ra sao.
Tô Vân Khai ngẩn ngơ xoay người, nhìn người kia vẫn đứng dưới
hiên chưa quay vào trong, chậm rãi mở miệng, “Cô nương bánh nhân đậu?”
Minh Nguyệt lập tức ngẩn người, dĩ nhiên quên đáp lại. Nhưng
với phản ứng này, còn tốt hơn cả câu trả lời.
Xác định nàng chính là người trong trí nhớ, Tô Vân Khai cảm
thấy thật kỳ diệu. Hắn cực kì kinh ngạc, 13 năm, sao nàng có thể liếc mắt một
cái là nhận ra hắn.
Minh Nguyệt nắm góc áo, mắt mở lớn, rốt cuộc bật cười, “Hóa
ra huynh vẫn còn nhớ ta.”
Hai người xa cách đã lâu nay nhận thức, ngược lại không thoải
mái như trước, khá thận trọng. Nhất thời trong hai người không ai tiến lên,
đứng cách xa nửa sân nói chuyện, trời lại mưa, giọng nói không lớn, phải thật
tập trung mới không nghe sót một chữ nào.
Tô Vân Khai nhẹ nhàng gật đầu, “Nhớ rõ, chỉ là vừa mới nhớ
lại, không nhớ lâu bằng cô nương.”
Minh Nguyệt cảm thấy hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện này, nhớ rõ cô
nương bánh nhân đậu năm đó, nàng đã mãn nguyện, “Khi đó ta còn nhỏ, tất nhiên
sẽ không giống bộ dáng hiện tại rồi.”
Tô Vân Khai ấm giọng, “Vì sao cô nương có thể nhận ra ta?”
Minh Nguyệt nói, “Thời điểm cuối năm, Thủy Thủy nói cho ta
biết có người tên Tô Vân Khai đến Đại Danh Phủ chúng ta nhận chức Đề Hình Quan,
ta không chắc chắn huynh có đi ngang qua đây hay không, cũng không biết có phải
huynh hay không, nhưng mà vẫn để ý đến những nam nhân lạ mặt ngoài. Ngày đó,
tiệm đồ cổ có rất nhiều người, ta đi qua đó vài lần, sau đó thấy bên hông huynh
có treo một miếng ngọc bội, giống hệt huynh hồi đó.”
Tô Vân Khai cúi đầu nhìn, đây là hồng ngọc vật gia truyền nhà
hắn, hắn vẫn luôn mang theo bên người.
“Sau đó ta tới gần xem thử, nhìn thấy trên mu bàn tay huynh
có vết sẹo.”
Hắn giơ tay lên nhìn, vết tích này, do lúc trước cứu nàng, bị
chó cào bị thương. Không ngờ nhiều năm như vậy, đã trở thành dấu vết để phân
biệt. Có lẽ nàng không biết Tô Vân Khai của triều đình có phải là hắn hay
không, nhưng nàng vẫn cẩn thận đi nghe tin tức ‘Tô Vân Khai’. Nói chuyện một
hồi, cảm giác xa cách cũng bớt dần, hắn cười cười, “Không tệ, cuối cùng cũng
tìm thấy người rồi.”
Minh Nguyệt cũng vui mừng, “Đúng vậy, để gặp được huynh, ta
phải cực khổ muốn chết.”
Một cô nương lại nói với nam tử như vậy, trong lòng Tô Vân
Khai nhấp nhô, Minh Nguyệt cũng nhận ra rồi, cho nên mặt nàng ửng hồng.
Trong phòng có tiếng ho nhẹ, thu hút sự chú ý của hai người,
sau đó nói, “Vào nhà đi, trời lạnh rồi.”
Minh Nguyệt "vâng", Tô Vân Khai nói, “Sáng mai ta
tới trả dù.”
“Không cần đâu, dù sao ta cũng muốn tới tiễn Thủy Thủy, thuận
đường mang về.”
“Ừ.” Tô Vân Khai sợ nàng không biết, bổ sung thêm, “Giờ thìn.”
Minh Nguyệt mỉm cười, “Ta nhớ kỹ rồi.”
Hai người đứng một hồi, Tô Vân Khai mới rời đi. Nàng còn nhìn
theo đến khi hắn khuất dạng mới quay vào.
o0o0o0
Khi Minh Nguyệt tỉnh dậy, đã là giờ tỵ. Một đêm ngủ không
ngon, ngủ ban ngày làm sao có thể đủ. Nàng ngồi trên giường ngơ ngẩn một hồi
lâu mới đi xuống, mang giày vào, cầm nhánh liễu chuẩn bị đi xúc miệng, vừa mở
cửa phòng ra liền thấy một người ngồi ở tiền đường. Nàng kinh ngạc gọi, “Thủy
Thủy? Sao ngươi còn ở nơi này, chẳng phải ngươi nên đi với Tô đại nhân sao?”
Bạch Thủy ngước mắt nhìn nàng, “Mau đi đánh răng rửa mặt, lát
nữa tới cửa thành tụ họp với Tô đại nhân, cùng nhau đến Đại Danh Phủ.”
Minh Nguyệt gõ đầu, còn tưởng nghe nhầm, gõ đến mức tỉnh táo
ra, “Ngươi nói sai rồi, ta không đi.”
"Gia gia ngươi lại ra ngoài rồi, bảo ta chăm sóc ngươi,
mà ta lại phải đi phủ, ngươi nghĩ thế nào? Cho nên ta chỉ có thể dẫn ngươi đi
cùng.”
Minh Nguyệt há miệng thở dốc, đột nhiên hiểu được, nàng ngồi
trên ghế, tinh thần không tốt lắm, “Gia gia cố ý ra ngoài, gia gia không muốn
ta ở lại trấn Nam Nhạc.”
Bạch Thủy hiếm khi lộ ra bộ dáng dịu dàng, “Gia gia dụng tâm
lương khổ, ai biết tính tình huyện lệnh tiếp theo của trấn Nam Nhạc như thế
nào, ngươi từng làm việc với Tô đại nhân, hắn là người thấu tình đạt lý, chỉ
cần ngươi mở miệng, hắn tuyệt đối không từ chối cho ngươi đi cùng.”
Tô Vân Khai là người thế nào, Minh Nguyệt không dám nói nàng
hiểu hắn mười phần, nhưng từ chuyện tiệm đồ cổ mà nói, hắn quả thực là vị quan
tốt. Đối với nữ tử làm nghề ngỗ tác, hắn chưa từng biểu lộ một chút khinh
thường.
Trong lúc nàng suy nghĩ, cửa gỗ vang lên, bởi vì không đóng
cửa, cho nên gõ hai lần liền mở ra. Hai người nhìn sang, thấy người kia là Tô
Vân Khai.
Tiểu viện nông gia nhỏ hẹp, cửa vừa mở ra hắn liền nhìn thấy
người trên tiền sảnh, Tô Vân Khai không đi vào, chỉ đứng nhìn hai người. Bạch
Thủy vẫn mặc y phục thường ngày, nhưng Minh Nguyệt thì, ừ… mái tóc rối loạn như
mới vừa ngủ dậy, vẻ mặt mơ màng. Bộ dạng này lại giống như trước đây, khi nàng
bị chó rượt trên đường.
Minh Nguyệt thấy hắn nhìn mình, lúc này mới nhớ ra nàng vẫn
còn chưa đánh răng chải đầu, đứng dậy vội vàng chạy vào phòng.
Bạch Thủy mở miệng mời hắn vào, xấu hổ nói, “Có phải đợi ta
lâu quá hay không, cho nên tự mình đến đây, thật có lỗi, ta có việc nên chậm
trễ rồi.”
“Không sao, ta mới vừa đi, liền nhớ ra ngươi phải chào tạm
biệt người nha môn với hàng xóm láng giềng, nên tốn một chút thời gian, vì vậy
cứ tới đây ngồi.”
Bạch Thủy chớp mắt, “Vì sao lại tới Minh gia?”
Tô Vân Khai dừng một chút. Thật ra hắn đến tìm Minh Nguyệt.
Hôm qua nàng nói tới chào tạm biệt Bạch Thủy, nhưng giờ thìn, đợi hoài không
thấy, Bạch Thủy cũng không tới, bản thân tự mình đi qua xem, như vậy mới yên
tâm. Hắn đi ngang qua Bạch gia thấy nhà khóa cửa, nhưng không nghĩ rằng Bạch
Thủy sẽ ở đây. Hắn muốn qua từ biệt Minh Nguyệt, cho nên đến nhà nàng, ai ngờ
Bạch Thủy cũng ở tại nơi này. Hắn khẽ nhấp một ngụm trà, lợi dụng thời gian
dùng trà để suy nghĩ câu trả lời, nói, “Nhà ngươi khóa cửa, ta nghĩ ngươi sẽ
đến đây.”
Lúc này Bạch Thủy mới hiểu, nàng nhìn bên trong, thấp giọng
nói, “Đại nhân cảm thấy Minh Nguyệt là người như thế nào?”
Tô Vân Khai lại nhấp một ngụm trà, “Cái gì như thế nào?”
“Nàng làm ngỗ tác như thế nào.” Bạch Thủy khó hiểu hỏi, “Đại
nhân tưởng ta hỏi cái gì?”
... Hắn cho rằng nàng hỏi con người Minh Nguyệt như thế nào.
Tô Vân Khai lại uống trà, “Rất cẩn thận, cũng cực kì có tâm. Nàng làm ngỗ tác
không đơn giản vì chức trách, mà vô cùng quan tâm vụ án, nếu làm không xong sẽ
tuyệt đối không buông tay.”
“Vậy đại nhân cảm thấy nàng có thể làm ngỗ tác trong phủ
không, đi theo đại nhân phá án?”
Lời này vừa nói xong, tâm tình Minh Nguyệt phía sau cánh cửa
liền loạn, đời này ngoại trừ sợ chó nàng chưa từng sợ thứ gì, vậy mà bây giờ
lại sợ hãi nghe câu trả lời của hắn.
Tô Vân Khai nghe ra ý tứ trong lời nói, ngẩng đầu nhìn nàng,
“Ý của Bạch bộ đầu, muốn để Minh Nguyệt cô nương cùng đi đến Đại Danh Phủ?
Nhưng nàng...”
Trái tim Minh Nguyệt nhảy dựng lên, cực kì hồi hộp, không dám
nghe tiếp, trong lòng nàng hết sức sợ hãi nha!
“Nhưng nàng nguyện ý đi sao?”
Hai mắt Bạch Thủy sáng ngời, “Ý đại nhân là chỉ cần nàng đồng
ý, ngài cũng sẽ không ghét bỏ nàng?”
Tô Vân Khai lắc đầu, “Nàng là một ngỗ tác giỏi, so với ngỗ
tác ta từng gặp ở Đại Lý Hình Bộ lúc trước, năng lực của nàng không phải là tốt
nhất, nhưng nàng thích hợp nhất. Nếu Minh Nguyệt cô nương chịu đi, là may mắn
của nha môn.”
Bạch Thủy mừng rỡ, chạy đến cửa phòng Minh Nguyệt, ra sức gõ
cửa, thiếu chút nữa khiến lỗ tai Minh Nguyệt điếc một cái.
“Ngươi nghe thấy gì không, còn không mau ra đây, đi Đại Danh
Phủ nào!”
Bên trong đáp lại, Bạch Thủy liền đi vào giúp nàng thu dọn đồ
đạc. Tô Vân Khai vẫn ngồi tại chỗ, định uống trà, nhưng hắn chợt phát hiện trà
đã uống hết rồi. Ài, ôi... sao miệng lưỡi lại khô đắng đến thế, nóng vội gì chứ.
Hắn đặt chén trà xuống, đi tới cửa hít thở không khí. Đứng ở
tiền sảnh nho nhỏ, dễ dàng thu hết hình ảnh gốc cây đào trong viện vào trong
mắt.
Mấy ngày gió táp mưa sa, nụ cây đào không còn mấy cái, lá cây
ít ỏi treo trên cành, lá cây màu xanh tô điểm thêm cho thân cây khô nâu, bức
tường rực rỡ màu sắc, quả thực giống như tranh vẽ. Không lâu sau phát ra tiếng
mở cửa, một cô nương đi ra, không còn rối loạn như ban nãy, mắt sáng như ngọc,
cười đẹp hơn hoa đào.
Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Hắn nghĩ, hiện giờ hắn có khả năng sửa lời, bởi vì người vẫn
còn, hoa đào vẫn còn.
“Đi thôi, đi Đại Danh Phủ.”
Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn
Nguồn: Trích từ bản edit của Snow cầm thú HD -
truyện full
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét