Đêm Thất tịch bị Lý Khang giữ chặt nói chuyện nửa
ngày, Tô Vân Khai cùng Minh Nguyệt cuối cùng vẫn không đi được miếu Nguyệt Lão.
Ngày thứ hai lại có Phiên quốc tới chơi, Tô Vân Khai liền không được thả. Trì
hoãn liền đến ngày nóng bức. Triều đình cũng săn sóc quan lại, cho ba ngày nghỉ
ngơi tắm gội.
Vừa lúc Tần Phóng vẫn luôn muốn mang Bạch Thủy đi
giải sầu, cùng bằng hữu sau khi nghe ngóng, biết gần nhất mới mở một sơn trang
tránh nóng thập phần không tồi, liền muốn đi. Nhưng mình hắn mang Bạch Thủy đi,
danh không chính ngôn không thuận, chỉ sợ người nhà lại hỏi nhiều, liền tới Lễ
Bộ rủ người được cha mẹ tín nhiệm nhất là Tô Vân Khai cùng đi.
Tô Vân Khai muốn thừa dịp ba ngày nghỉ này tìm
Minh Nguyệt trịnh trọng nói nốt chuyện lần trước chưa xong, nghe thấy Tần Phóng
đề nghị, liền nói, “Sơn trang tránh nóng ở cổ sơn, cách khá xa, địa thế hiểm
trở, qua lại phải mất hai ngày, không được.”
“Minh Nguyệt hẳn là chưa đi sơn trang tránh nóng
bao giờ, nàng không phải rất thích chơi sao, nói không chừng nàng sẽ thích? Tỷ
phu như vậy võ đoán quá không nên, đến hỏi Minh Nguyệt trước đã.”
Tô Vân Khai biết Minh Nguyệt là người sợ phiền
toái người khác, hẳn là sẽ không đồng ý, bất quá vẫn nói, “Khi nào tan triều ta
sẽ đi hỏi nàng.”
Tần Phóng lập tức gật đầu, từ Lễ Bộ rời khỏi đã
liền chạy tới nhà Minh Nguyệt.
“Ta muốn mang Thủy Thủy đi giải sầu, nhưng nàng
đơn độc cùng ta đi ra ngoài không thích hợp, hay là cô cũng đi cùng, còn có cả
tỷ phu của ta.”
Minh Nguyệt vừa nghe là vì Bạch Thủy, liền nói,
“Có thể nha, ta đây liền đi thu thập đồ đạc.”
Tần Phóng mặt giãn ra, cười khanh khách nói,
“Thật tốt.”
Một canh giờ sau, Tô Vân Khai rời khỏi nha phủ,
liền đi tìm Minh Nguyệt, thấy nàng đã thu thập xong đồ đạc, thật ngoài ý muốn.
Bất quá thấy nàng vui vẻ muốn đi, Tô Vân Khai cũng về nhà chuẩn bị.
Cổ sơn ở ngoại thành Khai Phong, ra Biện Kinh xe
ngựa còn đi thêm hơn hai mươi dặm nữa, rốt cuộc đã đến chân núi.
Xe ngựa dừng lại nghỉ tạm, ăn uống no đủ mới lên
đường. Minh Nguyệt khom người từ trong xe ngựa bước xuống, trước không thấy
đường, ngẩng đầu nhìn lên, dãy núi lồng lộng, cơ hồ lưng chừng núi trở lên đều
bị mây mù che đậy, cao đến dọa người.
Nắng chiếu khiến khuôn mặt nàng bỏng rát. Chợt
thấy đỉnh đầu có bóng mát che tới, ngước lên, thấy Tô Vân Khai tay cầm ô đứng ở
một bên. Hắn cũng không nghĩ tới tránh nóng sơn trang lại cao như vậy, “Nếu xe
ngựa không thể trực tiếp đến sơn trang, ta xem thực sự có người muốn ngất đi
rồi.”
Dứt lời, hai người đồng thời hướng về phía Tần Phóng,
sắc mặt trắng bệch, đang ở một bên uống nước.
Tô Vân Khai lại nghe thấy nơi xa có tiếng vó
ngựa, hắn bất giác kỳ quái, xoay người nhìn lại, quả thực thấy có ngựa xe hướng
bên này tới rồi, tư thế một bộ muốn lên núi, “Tần Phóng... Không phải tránh nóng
sơn trang chỉ có chúng ta đến sao?”
Tần Phóng cười nói, “Đương nhiên không phải, như
thế thì quạnh quẽ a. Phú thương hiếu khách lại thật náo nhiệt, còn có múa rối
bóng, xiếc ảo thuật, khiêu vũ ca hát, ngay cả thuyết thư đều mời tới.”
Vốn định tìm nơi thanh tĩnh cùng Minh Nguyệt tâm
sự, Tô Vân Khai lúc này mới ý thức được hắn thế nhưng đã quên mất tính cách Tần
Phóng sao có thể ở nơi thanh lãnh. Tô Vân Khai tức khắc cười khổ, “Cho nên
người hiến nghệ nhiều như vậy, quần chúng khẳng định không chỉ là hai đám người
phú thương cùng chúng ta, đúng không?”
Tần Phóng vỗ tay nói, “Huynh không sai.”
Tô Vân Khai xoa xoa ấn đường, buồn rầu không
thôi. Lúc này ly kinh đã xa, nếu muốn trở về lại phải chịu xóc nảy đoạn đường
dài. Hắn nhìn Minh Nguyệt, lại thấy nàng đầy vẻ chờ mong, biểu tình thập phần
trong sáng. Hắn bỗng nhiên hiểu được, hắn không thích nơi này nhưng Minh Nguyệt
thích. Nếu không đêm Thất Tịch đã không lôi kéo hắn chen vào đám đông xem gánh
hát. Hiện giờ dù là cùng đông người xem, nàng đương nhiên vui vẻ.
Chân núi cũng thật là quá nóng, hắn liền bảo ba
người cùng nhau lên xe tiếp tục hướng trên núi chạy tới.
Sơn đạo xóc nảy, xe ngựa rộng mở lại càng thêm
không có chỗ nào ổn định tay chân, Minh Nguyệt vội bám vào vách xe, đau điếng. Thừa dịp tạm thời
vững vàng, buông tay mới thấy lòng bàn tay đều đỏ. Nàng nhíu nhíu mày, định
tiếp tục bám vào thành xe, đã nghe Tô Vân Khai nói, “Không bằng nắm lấy cánh
tay ta đi, sẽ vững chắc hơn.”
Minh Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nhích lại gần, níu lấy
cánh tay hắn, không còn cảm thấy đau nữa. Nàng bị xóc điên cơ hồ đã dựa vào hắn
ngủ mơ màng, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, nàng hỏi, “Tới rồi?”
Gió núi thổi bay màn xe, bên ngoài cảnh tượng có
thể thấy được một chút, đập vào mắt là huyền nhai vắng vẻ. Tô Vân Khai muốn ra
ngoài nhìn xem, thấy nàng hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, liền nắm tay nàng
kéo xuống.
Xuống xe, Tô Vân Khai mới biết được vì sao xe
ngựa dừng lại.
Con đường phía trước thật là huyền nhai, bất quá
nối sang vách núi bờ bên kia là một tòa cầu treo tương liên, dài chừng hơn 40
trượng. Cầu treo hai sườn có dây thừng ninh kết mà thành vòng bảo hộ, nhưng chỉ
cao chừng nửa người, nếu vóc dáng cao hơi không chú ý, chỉ sợ té xuống.
Minh Nguyệt khi còn nhỏ thường hay leo cây trèo
tường, nhưng hiện tại vừa thấy, hai chân nhũn ra. Nàng ôm lấy cánh tay Tô Vân
Khai, nuốt nuốt nói, “Chúng ta phải đi qua chỗ này?”
Mấy người đều là lần đầu tiên tới, cũng không biết.
Có người nói “Đúng vậy, đây là con đường duy nhất đến sơn trang.”
“Xe ngựa không thể đi qua sao?”
“Không thể.”
Minh Nguyệt nhón chân nhìn nhìn huyền nhai, thâm
sâu trăm trượng, nhìn không tới đáy vực, cây cối thanh đằng đan xen. Nàng nhìn
càng run, nhưng thấy Tô Vân Khai sắc mặt bình thường, hoàn toàn không có vẻ
hoảng sợ, nàng hỏi, “Huynh không sợ sao?”
“Không sợ.” Tô Vân Khai hỏi, “Muốn hay không...
Ta cõng cô qua?”
“Huynh cõng ta đi trên đó đu đưa như vậy ta còn
hoảng hơn.” Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, nói, “Nếu không ta nhắm mắt lại, huynh nắm
tay ta dắt đi.”
Trên thực tế hai người từ lúc ở lưng chừng núi
đến giờ vẫn luôn tay nắm chặt tay, chưa hề buông ra.
o0o0o0
Tô Vân Khai và Minh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện,
dưới chân là sơn đạo thềm đá đầy cỏ dại, nhưng lại tựa hồ như có người chầm
chậm dẫm lên bụi cỏ phía sau, lắng nghe họ nói.
Minh Nguyệt nhận thấy tiếng vang quỷ dị, không
khỏi chà xát hai cái cánh tay phát lạnh, hướng bên cạnh hắn xích lại, “Hình như
có người nhìn chằm chằm chúng ta.”
Hiện giờ vẫn là ban ngày, nếu là buổi tối, nàng
chắc chắn sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Tô Vân Khai hướng về phía có âm thanh truyền tới
nhưng không thấy cái gì khác lạ. Chắc có lẽ là loài thú nào đó đi?
“Ai đó?”
Một câu hỏi thốt ra, bên kia động tĩnh đột nhiên
biến mất. Tô Vân Khai cúi người nhặt cục đá trên mặt đất, hướng bên kia ném
tới. Cục đá rơi xuống, làm một cánh chim sẻ ở bụi gai tùng trung bay lên. Hắn
nhíu mày đứng thẳng lên, sau lưng chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi, xoay người
nhìn lại, thấy Minh Nguyệt nhanh chóng lui bước mà trên eo nàng đang bị một bàn
tay ôm lấy. Người nọ cực lực ẩn người sau lưng Minh Nguyệt, nhất thời vô pháp
phân rõ hình dạng. Hắn vừa kinh sợ vừa giận, “Thả nàng!”
Minh Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi, trở tay
chụp đánh, người nọ che miệng nàng lại, đem nàng kéo đi. Chờ Tô Vân Khai bước
vào, người nọ biến mất, ném Minh Nguyệt xuống đất.
Hắn bất chấp nguy hiểm, lao lên ôm lấy nàng, nắm
lấy cục đá trên mặt đất cảnh giác quan vọng bốn phía. Đến lúc phát hiện một
thân cây quấn quanh thanh đằng, mới nhận thấy không đúng. Nhưng đã không còn
kịp rồi, thanh đằng đột nhiên tách ra. Hai người rơi xuống đại võng đan dệt
bằng vô vàn thanh đằng treo lơ lửng ở giữa không trung.
Tô Vân Khai lập tức nhìn xem tung tích người kia,
chỉ thấy một vóc dáng cao cao nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây, nháy mắt
không còn thấy nữa. Hắn nhẹ buông Minh Nguyệt ra, cúi đầu nhìn nàng, “Có chỗ
nào bị thương không?”
“Không biết...” Minh Nguyệt bị kinh hách, cảm
thấy tim đập mạnh, cũng không biết có chỗ nào đau hay không. Nàng muốn dịch
dịch chân nhưng võng không lớn, căn bản không có biện pháp vận động. Hơi vừa
động chút, liền đu đưa đến lợi hại, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu nhìn, hai người
ít nhất treo cao đến ba trượng, vạn nhất ngã xuống, không đến mức chết nhưng
xương cốt khẳng định đều vỡ nát.
Nàng tức khắc không dám động, chỉ là võng quá
nhỏ, hai người cơ hồ dán vào thành một khối, hô hấp tim đập của đối phương đều
có thể cảm ứng đến rõ ràng. Nàng dứt khoát cúi đầu không nhìn, miễn cho bốn mắt
gặp nhau lại xấu hổ.
Tô Vân Khai cũng ý thức được vấn đề này nên dù
trong lòng ngực có dấu chủy thủ, cũng không thể tùy tiện loạn dùng.
Minh Nguyệt chợt hỏi, “Vì cái gì hắn muốn phí sức
ngăn cản chúng ta về sơn trang?”
“Đại khái là bởi vì, thấy chúng ta có phát hiện, đối
phương cho rằng chỉ cần chúng ta không trở về, kế hoạch của hắn sẽ không bị phá
hỏng, cho nên đem chúng ta nhốt ở đây.”
“Nhưng trên thực tế huynh cũng không có tìm được
chứng cứ nào hữu lực, hơn nữa cho dù là mới vừa rồi chúng ta nói về chuyện của
Tô Tú, trước sau bất quá hai khắc, nhưng bẫy rập này thoạt nhìn tuyệt không
phải trong thời gian ngắn như vậy có thể làm thành.”
Lời nàng nói nhắc nhở Tô Vân Khai, một khi đã như
vậy, vì cái gì hung thủ muốn vây khốn bọn họ? Mục đích là gì?
Suy nghĩ của hắn mới vừa chìm vào án tử, mùi
hương thoang thoảng trên người nàng dễ như trở bàn tay đánh gãy ý nghĩ của hắn.
Mỗi lần Minh Nguyệt cử động, chạm vào người hắn đều khiến tâm hắn loạn xạ,
“Minh Nguyệt...”
Minh Nguyệt ngước mắt, “Vâng?”
“Đừng lộn xộn.”
“Hình như chân ta bị thương.”
Tô Vân Khai nghiêng người nhìn, quả nhiên làn váy
bị rách, quần trắng còn dính huyết. Hắn xé ống quần nàng xem thử, lại thấy
không có gì để buộc, bèn xé một mảnh áo của mình đưa nàng băng lên vết thương
rồi hỏi, “Còn có chỗ nào khác bị thương không?”
Minh Nguyệt sờ sờ lưng, rõ ràng bị thương, chỉ là
chỗ này... Nàng lắc đầu, “Không có.”
Tô Vân Khai nhìn nàng cột chắc miệng vết thương,
mới thấy rõ bụng chân nàng thực trắng nõn, một nửa chân vẫn đang tựa trên đầu
gối hắn. Hắn ho nhẹ một tiếng, dùng tay áo che lên, nói, “Cô nghỉ ngơi dưỡng
sức đi, khi nào phụ cận có động tĩnh, lại kêu cứu.”
Minh Nguyệt định thu chân lại, Tô Vân Khai nói,
“Cô cử động sẽ làm miệng vết thương tét ra.”
Nàng ngoan ngoãn không nhúc nhích, “Huynh nếu
ngồi lâu khó chịu, cũng cử động một chút đi, giữ nguyên một tư thế bất động lâu
sẽ không tốt.”
“Ừ.” Chỗ này nhỏ hẹp, muốn động cũng không thể
động đậy nhiều. Hai người trầm mặc một hồi, Tô Vân Khai thấy nàng thường thường
sờ sau lưng, hỏi, “Có con muỗi đốt cô sao?”
Minh Nguyệt đáp phải, nhưng khi rút tay về, mới
phát hiện ngón tay dính huyết, nàng định giấu đi nhưng không còn kịp rồi. Tô
Vân Khai duỗi tay cầm lấy tay nàng, sắc mặt biến đổi, không còn giữ quy củ, giơ
tay sờ một hồi trên lưng nàng, đến lúc thu tay trở về thấy bàn tay chính mình
cũng có huyết.
“Bị thương nặng như vậy, vì cái gì không nói cho
ta?” Tô Vân Khai nhịn không được nhẹ trách, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra vì
cái gì Minh Nguyệt che giấu. Chỉ vì nơi đó thật sự không thể để nam tử thấy.
Chỗ đó vừa vặn trên vai giáp phía dưới, nếu muốn chữa thương, chỗ nhạy cảm nhất
của nữ tử sẽ bị nhìn thấy.
Nhưng huyết chảy ra thật sự quá nhiều, lâu như
vậy mà không có dấu hiệu cầm máu, nhất định vết thương thực trọng.
Minh Nguyệt cúi đầu không nói, không dám nhìn hắn.
Tô Vân Khai im lặng một lát, mở miệng nói, “Cô để ta chữa thương.”
Minh Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chỗ đó
không thể nhìn.”
Tô Vân Khai bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút
khô khốc, nhìn nàng nói, “Vào đêm Thất Tịch, ta thật sự có chuyện muốn nói với
cô. Chỉ là liên tiếp bị cắt ngang, sau lại thật sự bận quá, ta cũng không muốn
qua loa, muốn đợi thời cơ thích hợp. Nhưng ta phát hiện càng chờ lâu càng bất
an. Sợ đợi đến thời điểm thích hợp, lại có người khác cũng đối với cô như vậy.”
Minh Nguyệt an tĩnh nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Ta muốn nàng danh chính ngôn thuận mà lưu lại
Khai Phong.”
Minh Nguyệt sửng sốt, Tô Vân Khai cũng ngừng một
chút, muốn cân nhắc nói thế nào để không làm nàng thẹn thùng, nhưng tình đến
trong lòng, căn bản không có kịch bản, chỉ có cầm lòng không đậu, lời nói cứ
thế thoát ra lồng ngực.
“Khi nào xuống núi, ta sẽ đi tìm bà mối, đi hỏi
sinh thần bát tự của nàng.”
Cũng không phải tình tình ái ái lời ngon tiếng
ngọt, cũng không phải sinh sinh tử tử thệ hải minh sơn, nghe qua đơn giản nhưng
lại như mật vẩy đầy trong lòng Minh Nguyệt. Vết thương trên lưng đau đớn đã sớm
quên.
Tô Vân Khai chậm rãi ghé sát lại bên nàng, khuôn
mặt hai người càng gần, cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau, “Minh Nguyệt...
Nàng có nguyện ý lưu lại Khai Phong, lưu lại Tô gia chúng ta không?”
Minh Nguyệt tức khắc đỏ bừng mặt, tim đập càng
mau, quả thực giống như bị cảm nắng làm người không thở nổi. Nàng hơi hơi nâng
mi nhìn hắn, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy khẩn trương, ánh mắt thẳng tắp nhìn
nàng, kiên định lại ổn trọng.
Lưu lại Khai Phong... Lưu lại Tô gia.
Mười ba năm trước nàng luôn muốn gặp lại hắn, chỉ
là không có cơ hội. Hắn lại lần nữa đi ngang qua Nam Nhạc huyện, nàng trong lúc
vô ý thấy hắn, cảm thấy đây chính là số mệnh. Nàng rời Nam Nhạc huyện đi theo
hắn, không đơn giản là vì muốn làm ngỗ tác, mà còn bởi vì nàng muốn ở bên cạnh
hắn.
Người khi còn nhỏ đã cứu nàng, còn cho nàng ăn
bánh nhân đậu nóng.
“Minh Nguyệt...”
Lại một tiếng gọi khẽ ở bên tai, hơi thở quanh
quẩn vòng tiến vào trong lòng, như huyền cầm có thể tấu lên khúc nhạc.
Nàng gật gật đầu, chớp mắt cả người đã bị hắn ôm
vào trong lồng ngực, an tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim hót lẫn tiếng tim hai
người đập thình thịch bên nhau.
Tô Vân Khai vẫn luôn nhớ vết thương trên lưng
nàng, nói, “Để ta chữa thương cho nàng?”
Minh Nguyệt cũng biết vết thương phải xử lý, nếu
không sẽ chỉ làm người trước mắt càng sốt ruột. Nàng cẩn thận xoay người, mất
một hồi lâu công phu mới chuyển mình được, ôm đầu gối hỏi, “Có phải hay không
nếu muội không bị thương, huynh sẽ không nói ra những lời này?”
Tô Vân Khai cẩn thận xé bỏ áo nàng, “Ta sẽ nói,
nhưng không phải tại đây. Hiện tại cũng không phải thời cơ thích hợp nhất.”
Minh Nguyệt ỷ mình đang đưa lưng về phía hắn, hơi
hơi mỉm cười, hỏi, “Vậy khi nào mới là thời cơ thích hợp nhất?”
Nhìn không thấy mặt sẽ không xấu hổ, Tô Vân Khai
cũng cười cười, “Là đêm Thất Tịch đó. Nếu không phải Bình Tây Hầu cùng Lý Khang
xuất hiện, có lẽ ta đã mang nàng đi miếu Nguyệt Lão.”
Minh Nguyệt đã đau đến không sức lực nói chuyện,
nhưng lại không muốn làm hắn lo lắng, hắn băng vết thương nàng liền nói một hai
câu, để hắn cảm thấy chính mình không đau. Nhẫn đến cuối cùng, thiếu chút nữa
ngất xỉu đi.
Tô Vân Khai trên tay đã dính đầy huyết, hắn lau
lau vào quần áo liền nói, “Chuyển qua đến đây đi, dựa vào ta nghỉ ngơi một
lát.”
Minh Nguyệt nỗ lực xoay người, động tác hơi mạnh,
võng liền đong đưa. Nàng có chút kiệt lực, tê liệt dựa vào người hắn.
Tô Vân Khai cùng Minh Nguyệt đã bị nhốt một canh
giờ vẫn không thấy người tới. Minh Nguyệt vừa rồi nhịn đau đến mệt mỏi đã dựa
vào lòng hắn ngủ say. Tô Vân Khai ngồi liền như vậy gần một canh giờ, cũng
không cảm thấy mệt. Ngược lại có giai nhân ở bên, mọi chuyện lại được như ý
nguyện, tâm tình sung sướng phi thường, cho dù có ngồi cả một ngày hắn cũng
không sao.
Minh Nguyệt đột nhiên cả người run lên, bừng tỉnh
dậy. Nàng xoa xoa mắt, mơ hồ nói, “Muội như thế nào lại nghe thấy tiếng gia gia
kêu muội.”
Tô Vân Khai cười cười, “Đúng là có tiếng lão nhân
kêu, bất quá không phải gia gia của nàng, chỉ là cách khá xa, lại đều là thanh
âm của lão nhân, nàng đang mơ màng nên nghe lầm thôi.”
Minh Nguyệt cũng cười cười, “Muội thật tưởng ông
nội của muội. Muội mơ thấy gia gia phát hiện chuyện hai chúng ta, lại gạt gia
gia nên bị gia gia cầm roi đuổi. Huynh liền mang theo muội chạy, đột nhiên lại
biến thành bộ dáng lúc nhỏ, huynh lôi kéo tay muội chạy phía trước...A...” Minh
Nguyệt sờ sờ đầu, “Gia gia liền biến thành đại hoàng cẩu đuổi theo chúng ta.”
Tô Vân Khai nhịn cười, “Hư, giấc mơ này ngàn vạn
lần không được kể với gia gia nàng. Bằng không liền thật sự phải bị gia gia
đuổi đánh.”
Minh Nguyệt duỗi người, khẽ động đến miệng vết
thương, lại ngã vào người hắn, thốt kêu “Đau.”
“Đừng lộn xộn.” Tô Vân Khai nghĩ nghĩ, duỗi tay
ôm lấy nàng, cho nàng cố định tư thế.
Minh Nguyệt cảm giác tay hắn trên eo mình, không
lên tiếng, an tĩnh dựa vào lòng hắn.
o0o0o0
Tô Vân Khai vừa vào đến sảnh sơn trang đã nhìn
thấy người người ào ào xông lên, la hét kết tội hắn là hung thủ giết người.
Bỗng nhiên có người vọt tới trước mặt hắn, giang
tay bảo hộ, bóng dáng yêu kiều nhưng lại vững chãi như tùng bách đứng yên bất
động, “Huynh ấy không phải hung thủ, hung thủ là người khác. Huynh ấy một lòng
vì các ngươi tìm hung thủ, nhưng các ngươi lại oan uổng huynh ấy.”
“Minh Nguyệt...” Lúc thoát khỏi đại võng, Tô Vân
Khai đã lấy áo khác ngoài của hắn mặc cho nàng, nhưng lúc này trên vai áo máu
lại chảy ra. Miệng vết thương liền ngay trên vai giáp phụ cận, nàng giang tay
như vậy, nhất định đã xả nứt miệng vết thương, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích,
hoàn toàn không có ý muốn buông tay xuống.
Hắn cầm cánh tay nàng thu lại, “Bọn họ sẽ không
nghe đâu, bọn họ đã gấp đến đỏ mắt.”
Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, run giọng,
“Chính là bọn họ oan uổng huynh, huynh vì án tử hai đêm nay chưa ngủ, nhưng
hiện tại bọn họ lại nghi ngờ huynh.”
Vốn dĩ Tô Vân Khai đối với việc lập tức bị bắt
lại cũng không có cảm giác nhiều lắm, nhưng nhìn nàng gấp đến độ đỏ mắt đều là
vì hắn, Tô Vân Khai bất giác không đành lòng, “Ta có biện pháp giải quyết, nàng
không cần vội, nàng đi trước đi, ta sẽ nghĩ cách chứng minh chính mình trong
sạch.”
Minh Nguyệt không chịu, Tô Vân Khai đang định
khuyên nhủ, nhưng Thẩm Vệ nghĩ nghĩ lớn tiếng nói, “Nữ nhân này là nhân tình
của Tô Vân Khai, nàng khả năng cũng là đồng lõa, đem nàng cũng...”
“Im miệng!” Tô Vân Khai lạnh mắt nhìn hắn chằm
chằm, quát lên “Nàng là vị hôn thê của ta, không phải cái gì nhân tình.”
Thẩm Vệ bị nhìn chằm chằm đến không được tự
nhiên, đành nuốt xuống, “Dù sao nàng cùng ngươi có quan hệ, không thể liền như
vậy thả nàng đi, nàng cũng muốn bị nhốt lại cùng ngươi, chờ xuống núi rồi
tính.”
Tô Vân Khai thấy việc đã đến nước này, chuyển
hướng Ngu Phụng Lâm nói, “Hầu gia, niệm tình chúng ta nhiều năm quen biết, Tô
mỗ nhờ ngài một việc.”
Ngu Phụng Lâm nói, “Ngươi nói đi.”
“Hôn thê của ta bị thương, thỉnh cho ta một ít
dược cùng băng gạc.”
Ngu Phụng Lâm thấy Minh Nguyệt khí sắc đích xác
không tốt, căn cứ kinh nghiệm chiến trường phán đoán nàng xác thật bị thương,
liền ý bảo Thẩm Vệ khoan dung độ lượng, cho nàng lấy dược.
Sự việc giải quyết xong xuôi, Tô Vân Khai trầm
mặc một hồi, tận đến khi Minh Nguyệt nhẹ nhàng quơ quơ tay hắn, hắn mới hoàn
hồn, nhìn người bên cạnh. Bỗng nhiên cảm thấy người sống một đời, càng nên quý
trọng người trước mắt, bình bình đạm đạm, chưa chắc không tốt, ít nhất thích
nàng liền ở bên nàng, có thể nghe thấy tiếng nàng, cầm tay nàng. Khó có thể
tưởng tượng một ngày nào đó lại phải cách xa nhau.
Hắn bất giác đem Minh Nguyệt ôm xiết vào trong
lòng ngực, “Minh Nguyệt, xuống núi chúng ta thành thân đi.”
Tiếng nói hắn hơi khàn khàn, có chút cảm khái bất
tận. Minh Nguyệt ngẩn người, duỗi tay ôm lấy hắn, thấp giọng niệm một tiếng
“Vâng”.
Yêu nhau không cần lời ngon tiếng ngọt, nói nhiều
không bằng làm nhiều để đối phương cảm thấy an tâm.
Đây là tín nhiệm, cũng là yêu.
Tác giả: Nhất Mai Đồng
Tiễn
Editor: Fanfiction Drama
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét