Thứ Ba, 31 tháng 3, 2020

Tiếu Xuân Phong (Hẹn ước)

Trở về từ Hình Bộ, Tô Vân Khai cùng Minh Nguyệt tới thẳng Tần gia. Quản gia lại nói Tần Phóng mới ra cửa cùng với Bạch bộ đầu. Hỏi bọn họ đi nơi nào, quản gia lắc đầu nói không biết.
Hai người ở trên đường đoán bọn họ hoặc là đi Tô gia, hoặc là về nhà Minh Nguyệt, bởi Tần Phóng biết bọn họ đi Hình Bộ, dựa theo canh giờ này cũng đã trở về.
Minh Nguyệt nói, “Hay là huynh về nhà, muội cũng về nhà, sẽ không sợ hụt mất bọn họ.”
Biện pháp này thực tốt, Tô Vân Khai gật đầu, lại nói, “Nếu nàng về nhà mà không thấy bọn họ, cũng không cần đi đâu. Chờ ở nhà rồi cùng gặp nhau.”
“Vâng.”
Tô Vân Khai lại nói, “Gặp Bạch Thủy xong, ta sẽ lại đi một chuyến cổ sơn, nơi đó có quá nhiều sự kỳ quặc, có lẽ sẽ có manh mối.”
Minh Nguyệt cũng thấy nơi đó quả thực có chỗ không thích hợp, nhưng Bạch Ảnh bị hại ở đó, nàng có chút bất an, “Huynh mang theo vài người cùng đi.”
“Ừ.”
Nơi này hai người chia ra cũng đã gần nhà, Minh Nguyệt vội chạy, sợ Bạch Thủy đã về tới. Nhà Bạch Thủy ngay cách vách nhà nàng, từ trước cửa đã thấy khóa chưa mở nhưng vẫn không dừng bước. Đột nhiên nghe thấy trong viện một tiếng nhánh cây bị dẫm gẫy, nàng xách cao làn váy hướng gác mái đi đến. Nơi đó là kho tạp vật, ít người lui tới, còn đầy mạng nhện. Nàng cúi người đi vào, chậm rãi đến bên cửa sổ, thăm dò hướng đối diện. Bạch gia trong viện không có người, nàng nhíu nhíu mày, chẳng lẽ nàng nghe lầm?
Nàng đang muốn rời đi, bỗng nhiên có hai nam tử từ phòng đối diện đi ra, nàng kinh ngạc, hai người kia nói nhỏ vài câu, liền đi tới hẻm tường cao, cơ hồ không mất một chút khí lực, nhẹ nhàng nhảy lên, đi mất.
Hai người này Minh Nguyệt chưa bao giờ gặp qua, người ở kinh thành nàng quen biết không nhiều lắm, căn bản không nhận ra ai. Đang muốn đi xuống Bạch gia xem thử, lại thấy từ phòng đối diện phun ra một trận khói đặc, lửa bốc lên trong nháy mắt đã quét qua nửa gian phòng bằng gỗ.
Lửa thế mà quá lớn, lại là năm gian nhà gỗ, chờ người lấy nước đi dập tắt đã không còn kịp nữa. Chỉ chừng non nửa canh giờ, nhà đã không cứu được, Minh Nguyệt chỉ có thể nhìn nó bị đốt thành tro tàn.
Lúc này Bạch Thủy cùng Tần Phóng đã tới Tô gia. Tần Phóng thấy Minh Nguyệt không ở bên cạnh Tô Vân Khai, hỏi, “Tỷ phu, Minh Nguyệt đâu?”
“Chúng ta đi Tần gia không tìm được hai người, liền chia nhau hai đường về nhà. Vừa lúc, vậy cùng đi gặp Minh Nguyệt cho nàng khỏi lo lắng đi.”
Từ xa nhìn lại, Tô Vân Khai đã thấy có khói đặc bốc lên cuồn cuộn, còn có bá tánh từ hướng đó chạy tới. Hắn tâm giác lo lắng, vội vàng kéo một người hỏi, “Xin hỏi bên kia phát sinh chuyện gì?”
Người nọ đáp, “Nghe nói vài nhà ở đó bị cháy, đang lấy nước dập lửa.”
Tô Vân Khai vừa nghe liền vội vàng chạy lại, đến ngõ nhỏ có thể thấy được chính là nhà Bạch Thủy đã cháy thành tro tàn, mà hai gian trái phải cháy còn một nửa.
“Minh Nguyệt!”
Hắn cất bước muốn chạy vào trong, bỗng nhiên bị người túm chặt, “Tô ca ca.”
Hắn sững lại, quay đầu nhìn, thì ra là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt trên mặt lẫn tóc đều là vôi, quần áo cũng như là mới vừa đi cứu hoả ra tới, dơ đến có chút chật vật. Hắn cầm cánh tay nàng đánh giá kỹ một lượt, “Bị thương không?”
“Không có, thấy lửa quá lớn, muội liền chạy ra, dù sao trong nhà cũng không có đồ vật gì.”
Tô Vân Khai giơ tay áo xoa mặt cho nàng, nhưng lau một hồi trên mặt lại càng lem nhem. Hắn lại dùng tay lau lau, cơ hồ làm cả khuôn mặt nàng thêm đen, hắn không dám động nữa. Minh Nguyệt hồn nhiên không để ý.
Bạch gia bên kia cuồn cuộn khói đặc còn chưa ngừng lại, ngõ nhỏ khói ngưng tụ tận trời, đem vòm trời nửa dặm phụ cận đều đen.
Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn không trung đen tối, chậm rãi thu hồi tầm mắt, hỏi, “Chúng ta hiện tại bắt đầu tra từ nơi nào?”
Tô Vân Khai nhẹ nhàng nhíu mày, nói, “Đi tránh nóng sơn trang.”
Vừa lúc Lý Khang chạy đem ngựa tới, Tô Vân Khai nói, “Ta có việc muốn đi một chuyến với Bạch bộ đầu, huynh giúp ta chiếu cố Minh Nguyệt, nhanh nhất một ngày, chậm nhất hai ngày.”
Lý Khang thấy hắn đem giai nhân bên người để lại, lại cùng Bạch bộ đầu ra ngoài, trực giác hiểu có án tử phát sinh, muốn hỏi thêm nhưng Tô Vân Khai đã xoay người lên ngựa, không buồn liếc nhìn đến Lý Khang một cái, khom người đối mặt với Minh Nguyệt nói, “Ta đi rồi sẽ thực mau trở về.”
Minh Nguyệt đáp ứng, hắn mới cưỡi ngựa phóng đi. Lý Khang nghĩ nghĩ hỏi, “Minh cô nương, bọn họ rốt cuộc là đi điều tra án tử gì vậy?”
Minh Nguyệt xoay chuyển mắt, nói, “Lý đại nhân đoán không sai, đích xác liên quan đến thi cốt ở sơn động kia.”
“Vậy thì có cái gì không thể nói?”
“Bởi vì ngày đó ở nhà xác, Lý đại nhân cau mặt đuổi chúng ta đi nha, chúng ta đương nhiên không dám nói. Bất quá hiện tại ta cũng không dám nói, bằng không Tô đại nhân lại mắng ta.”
Lý Khang nghe ra là nàng bất mãn, cười cười nói, “Nói vậy là hai người cũng nhìn ra được quần áo thi cốt kia chính là phủ nha bộ đầu, tuy không phải mệnh quan triều đình, nhưng cũng là ở Lại Bộ có ký danh, xem như nửa chức quan. Mặt khác án tử liên quan đến quan viên, người ngoài không được can dự vào, Tô huynh hẳn là có thể thông cảm.”
"Tô đại nhân đương nhiên thông cảm, cho nên mới tự mình đi một chuyến. Chỉ là manh mối quá ít, Tô đại nhân từ trước đến nay quen việc hình ngục, lại là người đầu tiên phát hiện án này, Lý đại nhân cũng không thể trách huynh ấy ngứa ngáy một phen đúng không?”
Lý Khang cười cười, “Ta biết cô muốn nói gì. Chỉ là lần này án kiện không tầm thường, cô là người huynh ấy yêu thương, cô nói hẳn là huynh ấy sẽ nghe. Là bạn đồng liêu, thay ta khuyên nhủ đi, án này không chạm vào được, bằng không, khả năng nguy đến tính mạng.”
Minh Nguyệt hơi sững sờ, “Đại nhân đây là có ý tứ gì?”
Lý Khang trầm mặc một lát, mới nói, “Hôm nay thành nam bị hỏa hoạn hủy năm gian dân cư, có cả gian phòng của cô đúng không?”
Minh Nguyệt kinh ngạc nói, “Huynh biết sao?”
Lý Khang cười khẽ, “Kinh sư tuy lớn, nhưng cũng là dưới chân thiên tử, Hình Bộ chuyên điều tra án tử, hơi có gió thổi cỏ lay, cũng sẽ truyền tới lỗ tai chúng ta. Khi nào không cháy, lại cố tình là lúc này, chẳng lẽ Minh cô nương không nghĩ ra?”
Minh Nguyệt minh bạch, nếu không Tô Vân Khai cũng sẽ không vội vã đi tránh nóng sơn trang, càng không đem nàng ủy thác cho Lý Khang mà sẽ tùy tiện tìm khách điếm cho nàng ở tạm, “Nếu Lý đại nhân cũng biết đây là dưới chân thiên tử, vậy chẳng lẽ cũng tùy ý để người khác làm xằng làm bậy hay sao?”
“Ai da, thật là tiểu cô nương ngang ngạnh, chẳng khác gì Tô Vân Khai, không cảm kích, lại thẳng tính.” Lý Khang nói, “Ta nếu nghĩ vậy, vì cái gì hiện giờ lại thay Tô huynh lo lắng cho cô. Chỉ là, án tử càng tra lực cản càng lớn, để đối phương buông cảnh giác, trước hết phải làm đối phương cảm thấy cô không có gì uy hiếp.”
Minh Nguyệt nghe xong nói, “Nói trắng ra, chính là chi thuật quan trường khéo léo đưa đẩy sao?”
Lý Khang thở dài, “Bằng không cô cho rằng vì cái gì Tô gia qua bao thế hệ làm quan, trung thành và tận tâm, lại không ai lên được nhất phẩm đại thần? Ở trong quan trường không biết tiến thoái sẽ gây thù chuốc oán quá nhiều.”
Minh Nguyệt giương mắt nhìn hắn, “Ta càng thích tính tình Tô ca ca như vậy.”
Lý Khang bật cười, “Phải, ta cũng bội phục, cũng thích, nhưng ta không dám.”
Lời này có vẻ mâu thuẫn, nhưng ý tứ lại không hề mâu thuẫn.
Ngược lại Minh nguyệt cảm thấy người này không xấu, chỉ là có đôi khi khéo đưa đẩy quá đến lợi hại, làm người khác thấy không rõ liền tự nhiên không dám thâm giao. Nhưng hôm nay ngẫm lại, Tô Vân Khai đem nàng giao phó cho Lý Khang, kỳ thật cũng là hiểu rõ bản chất làm người của hắn.
o0o0o0
Minh Nguyệt đã ở Lý gia được nửa ngày. Lý phu nhân nghe nói nàng là bằng hữu Tô Vân Khai, đối đãi nàng thập phần khách khí, mời nàng đến đình hóng gió tán gẫu, lời nói ôn nhu, hoàn toàn không giống bộ dáng sư tử xé người. Minh Nguyệt nói, “Trước lúc vào đây, Lý đại nhân bảo muội cần phải nói rõ muội là bằng hữu của Tô đại nhân, nếu không việc đại nhân mang một cô nương về nhà không có biện pháp nào biện giải.”
Lý phu nhân nghe vậy không khỏi cười cười, “Phu quân thật ra hay mang ta ra nói không có một chút đạo lý.”
“Lý đại nhân là người tốt, phu nhân cũng vậy.”
“Người tốt thì phải nói tới Tô gia.” Lý phu nhân nói, “Nhiều thế hệ trung thần, không sợ cường quyền, hoàng quyền. Đao phủ đều nói, cổ người nhà Tô gia mà chém lên khẳng định đao tử cũng phải quằn.”
Minh Nguyệt duỗi tay sờ cổ, lời nói tuy có điểm khoa trương, nhưng cũng cho thấy Tô gia đều là những người không thẹn với thiên địa.
Nàng trong lòng càng thêm nhớ mong tình lang, nhớ mong bạn tốt, nhưng mình lại không thể giúp được cái gì. Nàng ngưng thần nghĩ lại thi cốt của Bạch Ảnh để tìm manh mối. Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ cuối cùng dừng ở khối bạc trắng, Bạch Ảnh trước khi chết vẫn còn nắm trong tay.
Nàng nghĩ đến nhập thần, hạ nhân Lý phủ tới cũng không biết, thẳng đến nghe hắn nhắc đến tên Tô Vân Khai, nàng mới quay đầu lại, “Cái gì?”
Hạ nhân nói, “Tô Vân Khai đại nhân đang ở ngoài cửa, phi thường sốt ruột mà muốn gặp lão gia.”
Lý phu nhân nhíu mày, “Muốn gặp lão gia chứ không phải tới đón Minh Nguyệt cô nương?”
“Không phải.”
Minh Nguyệt đứng dậy nói, “Nhất định là huynh ấy có việc gấp.”
Lý phu nhân cười nói, “Vậy mà muội không ghen sao, còn thay Tô đại nhân sốt ruột. Lão gia nhà ta còn chưa về, ngươi đi trước mời Tô đại nhân vào ngồi đi, đừng để đại nhân chờ. Chúng ta đi thôi.”
Lý phu nhân mang thai, đi rất chậm, Minh Nguyệt là khách nhân không thể đi trước nàng, chỉ có thể chậm rãi bước theo sau. Tới đại đường, Tô Vân Khai cũng vẫn chưa ngồi, nước trà cũng không uống, vừa thấy có người ra tới, liền ngẩng nhìn. Cũng thật kỳ quái, rõ ràng Minh Nguyệt đi ở phía sau, vậy mà hắn lại nhìn thấy nàng trước, thấy nàng ra hiệu có ý nhắc nhở, mới hướng về Lý phu nhân chào hỏi, “Tẩu tử.”
“Đại nhân ngồi đi, lão gia nhà ta còn chưa về.” Lý phu nhân mời hắn ngồi xuống, lại hỏi, “Vội vã tìm phu quân có chuyện gì? Chàng đưa Minh Nguyệt cô nương về nhà liền lại đi nha môn, phỏng chừng cũng sắp về tới rồi.”
Tô Vân Khai nói, “Là chuyện trong nha môn.”
Thân là thê tử, cam chịu quy củ, không dám hỏi triều đình chính sự, Lý phu nhân liền không truy vấn thêm.
Minh Nguyệt thấy hắn một người trở về, không thấy Bạch Thủy, hỏi, “Bạch bộ đầu đâu?”
Tô Vân Khai ngập ngừng, ánh mắt có chút hổ thẹn, ngại với Lý phu nhân còn đang ở đây, chỉ nói, “Sẽ thực mau trở về thôi.”
Minh Nguyệt thấy hắn thần sắc như thế, tâm giác không ổn, nhưng hắn không có cơ hội nói gì thêm, có thể thấy được Bạch Thủy còn bình yên, chỉ là không biết vì sao không cùng nhau trở về thành.
Trời bắt đầu tối, ồn ào náo động dần dần bình ổn, tiếng xe ngựa trong đêm u tĩnh vang lên, Tô Vân Khai thính lực nhạy bén, đứng dậy hướng bên kia xem.
Đại môn mở ra, tiến vào đúng là Lý Khang. Hắn thấy đại đường ngọn đèn dầu sáng ngời, phu nhân ra tận nơi đón, nói, “Tô đại nhân tới.”
“Tới đón Minh cô nương?”
“Tới gặp chàng.”
Lý Khang hơi kinh ngạc, chân bước càng mau. Tô Vân Khai cũng đã đi ra chào, “Lý huynh.”
“Đến thư phòng đi.” Hắn đoán chừng Tô Vân Khai có việc, có lẽ đã tra được điều gì, đương nhiên là vội vã thỉnh hắn vào nhà nói chuyện.
Tô Vân Khai theo sau, lại gọi Minh Nguyệt cùng đi, làm Lý phu nhân cảm thấy tò mò. Nam tử nghị sự, một tiểu cô nương đi vào làm gì? Nhưng bản tính cam chịu vốn quen, nàng khẽ lắc đầu, không đi cùng, gọi hạ nhân bưng trà, rồi trở về phòng.
Bàn bạc xong, Lý Khang vội vã đi điều tra Bình Tây Hầu, cuối cùng nghĩ rằng bọn họ hai người nhất định còn có chuyện muốn nói, dứt khoát để lại thư phòng to như vậy cho bọn hắn, chính mình thay đổi thân thường phục đi ra cửa.
Minh Nguyệt đóng cửa lại, mới nói, “Tô ca ca, Thủy Thủy đâu?”
“Đang ở sơn trang tìm manh mối. Bất quá không có việc gì, nàng không cần lo lắng. Ta cũng đã kêu người đi tu sửa cầu treo rồi.” Chạy một ngày Tô Vân Khai lúc này mới cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, uống một ngụm nước trà rồi nói, “Nàng trước tiên ở Lý gia vài ngày, chờ ta xong việc rồi sẽ tới đón nàng.”
Minh Nguyệt chừng không thèm để ý chính mình ở nơi nào, thấy trên xiêm y của hắn dính cỏ xanh đẫm nước, liền lại gần phủi đi mà không được nhưng nàng vẫn toàn tâm toàn ý vuốt cho sạch.
Tô Vân Khai cúi đầu nhìn nàng, từ góc độ này có thể thấy chóp mũi xinh đẹp của nàng, hàng mi rợp chớp chớp. Nhìn người yêu thương ở trước mắt, bao bôn ba mỏi mệt cũng đều tan biến. Hắn dịu dàng vuốt nhẹ tóc nàng.
Minh Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, “Huynh đem muội lưu tại Lý gia là vì muốn muội an toàn, nhưng huynh cũng phải thật cẩn thận. Nhìn xem quần áo huynh đều biến thành cái dạng gì... Huynh đi đường quan sát chung quanh một chút không được sao? Vạn nhất vào da thịt...”
Tô Vân Khai nghe thanh âm nàng như muốn khóc, cười cười, “Không phải không bị thương sao? Nàng khổ sở cái gì? Vì quần áo sao?”
“Muội khổ sở vì muội cái gì cũng không thể giúp, Thủy Thủy khó chịu như vậy, huynh vất vả như vậy, muội lại còn được các người lưu tại Lý gia bảo mệnh.”
Tô Vân Khai yên lặng cầm lấy bàn tay nàng đang xoa xoa trên quần áo hắn, khom người nhìn nàng. Nước mắt đã lấp loáng, mũi cũng đã đỏ ửng. Hắn nhẹ cười, “Ta đều không ngại, nàng cũng không cần để ý.”
Minh Nguyệt bỗng dưng sửng sốt, nước mắt lã chã rơi xuống, gục vào lòng ngực hắn nghẹn ngào, “Án tử phải điều tra rõ, nhưng các huynh cũng phải bình an.”
Tô Vân Khai khom người ôm nàng vào lòng, áp mặt vào mái tóc thơm tho mềm mại của nàng. Minh Nguyệt không ngu ngốc, nàng biết hắn lúc này tra Ngu Phụng Lâm dụng ý hung thủ có thể là Ngu Phụng Lâm.
Là hắn chính miệng nói cho nàng Ngu Phụng Lâm quyền thế ngập trời, thánh thượng cũng phải ba phần bạc diện. Cũng là hắn chính miệng nói cho nàng, Ngu Phụng Lâm tâm cao khí ngạo, không cần đắc tội.
Nhưng hiện tại hắn lại muốn đi chạm vào cái gai nhọn kia, nếu muốn đưa Hầu gia vừa có quân quyền vừa có danh vọng ra nhận tội, chính mình khả năng có thể mất đi tính mạng.
Chỉ là hắn không nói, Minh Nguyệt cũng không đề cập tới, chỉ là niệm một tiếng cẩn thận, niệm một tiếng bình an.
Tô Vân Khai tựa cằm lên đầu nàng, sau một lúc lâu mới nói, “Ta nhất định phải bình an, bởi vì ta còn muốn cưới nàng. Nàng đã đợi ta mười ba năm, vậy có thể chờ ta thêm mười ba ngày được không, nội trong mười ba ngày, ta nhất định kết án này!”
Hắn bình thường không thích hứa với ai, hiện giờ vì yêu nàng mà thốt ra lời hứa hẹn. Minh Nguyệt nghe vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Vân Khai cũng nhìn nàng, bỗng nhiên thấy nàng thẳng người trong vòng tay hắn, không kịp phòng bị, nàng đã dướn người hôn lên.
Không khí đang ngưng trọng nháy mắt bị nụ hôn này làm cho tan thành mây khói.
Minh Nguyệt vừa khẽ chạm môi liền lùi lại ngay, cúi đầu dụi mặt vào ngực hắn, xấu hổ đến hai má như bốc cháy, vừa rồi cảm động dâng lên có chút dũng khí giờ đã biến đi đâu hết sạch. Môi Tô Vân Khai khẽ rung, tim hắn đập bang bang như muốn vỡ tung lòng ngực, còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm, môi nàng đã đột ngột rời đi khiến hắn trong tâm có chút ngứa, liền nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống một ngụm. Môi nàng vừa mềm, vừa ấm lại vừa thơm, thấy nàng hé môi đáp lại, hắn liền dịu dàng ngậm lấy, hai tay say đắm xiết chặt lấy eo nàng. Cả hai đều có chút vừa run rẩy vừa nồng nhiệt, mới xa nửa ngày nhưng thời điểm hiện tại lại giống như cách biệt đã lâu, quấn quýt không rời.
o0o0o0
Tô Vân Khai ngây ngốc, về đến nhà vẫn còn ngây ngốc. Trên đường trở về hắn không nhịn được ngơ ngẩn liên tục sờ tay lên môi, lại mặc niệm hơn mười biến Tam Tự Kinh. Làm cho hắn về đến nhà rồi mới nhớ tới vừa rồi Minh Nguyệt còn nói với hắn một sự kiện, nhưng là chuyện gì a?
Đang nghĩ ngợi, mơ hồ nghe thấy có người kêu mình, hắn dừng bước, nghiêng người nhìn lại, chắp tay thi lễ vấn an, “Mẹ.”
Tô phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt không tốt, “Cha con chờ con lâu rồi... Đợi lát nữa đi vào, nhớ mà nhận sai, không cần chống đối.”
Tô Vân Khai vừa nghe liền biết phụ thân muốn quở trách mình, quở trách cái gì, hắn đại khái cũng đoán được. Tô phu nhân không yên tâm, cũng cùng hắn đi vào.
Vào tới trong phòng, Tô Cố đang ngồi ở án thư đọc sách, cũng không ngẩng đầu.
Tô Vân Khai chờ ở một bên, đợi hồi lâu, ngọn nến đã cháy quá nửa, Tô phu nhân nhịn không được, nói, “Ông có chuyện gì thì nói liền đi, Vân Khai mệt mỏi một ngày, trời cũng sắp sáng rồi.”
Trầm mặc nửa đêm, Tô Cố lúc này mới ngẩng đầu, lạnh giọng, “Trời sáng thì sao, nó lại đâu cần dậy sớm. Đang ở Lễ Bộ, nhiều lần xin nghỉ, ta biết con đối với chuyện phân sai này bất mãn, nhưng không thể vì vậy mà chậm trễ. Ta xem con chuyện gì cũng thuận lợi đâm hư hỏng, đạo lý này cũng không hiểu.”
Tô phu nhân sửng sốt, “Vân Khai, con không có đến nha môn? Vậy con mỗi ngày đi sớm về trễ là đi nơi nào?”
Tô Vân Khai đáp, “Bằng hữu con xảy ra chuyện, con phải vội giúp cô ấy.”
Tô Cố lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, tràn đầy nghiêm khắc uy nghi, “Con hỗ trợ cái gì, muốn như vậy che che dấu dấu đến bao giờ, đến người trong nhà cũng không nói.” Ông cuối cùng cả giận, “Con nói con vội, nhưng ta lại biết con đưa một cô nương đến dưỡng trong nhà Lý Khang, ở đó cả nửa ngày, giờ mới thèm về.”
Tô Vân Khai lúc này vẫn chưa thể nói rõ, nhưng hắn biết phụ thân sẽ không dễ dàng từ bỏ truy vấn, bèn quỳ xuống đất nói, “Phụ thân nếu tin tưởng hài nhi làm người, xin cha đừng hỏi. Nàng con nhà đứng đắn, hài nhi định mệnh chính là phu quân của nàng. Hài nhi truy tra sự việc hung hiểm, cho nên mới đem nàng tạm thời giao thác cho Lý đại nhân. Con định sau khi sự tình kết thúc, sẽ đem chuyện của nàng báo với song thân.”
“Đừng cho là ta không biết cô nương kia là con đưa về từ Đại Danh Phủ! Ngàn dặm xa xôi đưa một cô nương hồi kinh, như thế nào lại không đem mấy người hảo thủ ở nha môn cùng về?"
“Nàng chính là nhất đẳng ngỗ tác trong nha môn, nhi tử đúng là có tư tâm, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ là tư tâm.”
Tô phu nhân thấy phụ tử hai người sắp căng thẳng đến nơi, xen vào nói, “Thôi không nói chuyện này nữa, Vân Khai, cha con cũng chỉ là muốn tốt cho con.”
Tô Vân Khai nói, “Con biết, phụ thân là vì con suy nghĩ, chỉ là Minh Nguyệt không sai, nàng là một cô nương rất tốt.”
Tô phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, “Con quả thật là thích người ta vô cùng rồi, chính mình bị mắng thì không biện giải, lại vì nàng mà thanh minh.”
Tô Cố liếc mắt nhìn bà một cái, nói “Thân nó còn khó bảo toàn, bà còn ở đó lo cho con dâu của bà.”
Tô phu nhân sững người, “Sao lại thế?”
Tô Vân Khai thầm cảm thấy không tốt, từ sơn trang đến Bạch gia bị thiêu, hắn đã biết hung thủ khẳng định sẽ không ngồi yên nhìn hắn, tùy ý để hắn tra án, nhưng không biết rốt cuộc sẽ ra tay cản trở hắn như thế nào.
“Con tự mình xem đi.”
Một phong thủ dụ truyền đạt, Tô Vân Khai ngẩn người, Tô Cố nói, “Lại Bộ tìm không thấy con, cho nên đem thủ dụ đưa đến nhà, nói ba ngày sau, con liền khởi hành hồi Đại Danh Phủ.”
Thủ dụ thượng viết thật sự rõ ràng, đem Tô Vân Khai điều nhiệm Đại Danh Phủ lộ, nhậm chức tào tư, là quan quản lý thủy lộ vận lương, tuy rằng có vẻ như vất vả, nhưng có thể cả đời ăn uống không lo. Bao nhiêu người muốn đi không được, nhưng Tô phụ minh bạch, nhi tử từ Đề hình tư trở về Lễ Bộ là đắc tội với người khác. Ở Lễ Bộ không mấy ngày, lại làm thánh thượng hạ chỉ đem hắn điều khỏi kinh sư, nhìn có vẻ như công việc béo bở nhưng thật ra lại chả tốt lành gì.
Tô Vân Khai chỉ nhìn một lần, liền chậm rãi khép lại, “Phụ thân biết là người nào thỉnh thủ dụ đi phải không?”
Tô Cố thấy hắn tựa hồ cũng biết, lúc này mới nói, “Con đắc tội Bình Tây Hầu khi nào?”
“Cả trước kia và cả hiện tại.”
Tô Cố nhíu mày, “Chuyện con đang tra hiện giờ cùng Bình Tây Hầu có quan hệ gì?”
“Không thể khẳng định, nhưng cũng đến tám chín phần.” Tô Vân Khai đem thủ dụ thả lại trên bàn, lúc này đây, hắn không định thuận theo mà rời đi. Lúc ở Đại Danh Phủ, hắn không biết là người nào làm, triều đình có lệnh, không thể không đi. Nhưng hiện giờ hắn biết rõ nếu mình rời đi thì án tử Bạch Ảnh chắc chắn như đá chìm đáy biển, hắn sẽ thực có lỗi với Bạch Thủy, lại càng có lỗi với Minh Nguyệt, “Con không thể tiếp chỉ.”
“Con không thể không đi, như vậy là kháng chỉ.”
Tô Vân Khai suy nghĩ một lát, nói, “Chuyện lần này, hài nhi cho dù mất đi tính mạng cũng không thể thất hứa với người khác. Hắn muốn con rời kinh, con càng không thể thuận theo ý hắn.”
Tô Cố cả giận, “Bình Tây Hầu là người con có thể đắc tội sao?”
“Hắn không sợ cá chết lưới rách, vậy thì con cũng muốn lưỡng bại câu thương.”
Tô Cố trong lòng ngạc nhiên, ngày thường hắn là đứa con hào hoa phong nhã, nhưng lại kiên cường như thế. Ông cho rằng nhi tử từ lúc làm quan vẫn luôn thuận ý, không trải qua quá nhiều khúc chiết, gặp chuyện sẽ khiếp sợ mà lui, nhưng hóa ra hoàn toàn không phải. Hắn tuyệt đối không phải nghé con mới sinh đã sợ cọp, ngược lại ông thấy nhi tử nhà mình đầy Tô gia cốt khí.
Tô Vân Khai trở lại trong phòng, cũng không đốt đèn liền đi ngủ. Hạ nhân mang nước tới thỉnh, gõ cửa không thấy trả lời liền lui xuống. Tới sáng sớm hôm sau, lại tới gõ cửa, vẫn là không đáp ứng, lúc này mới cảnh giác, tìm Tô phu nhân đến xem.
Tô Vân Khai lại là bị bệnh. Đại phu đến xem liền nói thường ngày làm lụng vất vả quá độ, bên trong sinh bệnh, yêu cầu phải điều trị cẩn thận, nếu không ngày sau sợ sẽ lưu lại bệnh kín.
Tin tức truyền tới trong cung, ngay hoàng đế cũng hỏi đến sức khỏe của Tô Vân Khai.
Đến chạng vạng, Tô Vân Khai còn nằm ở trên giường, đắn đo cầm trong tay nén bạc Minh Nguyệt lấy được từ bên cạnh thi cốt của Bạch Ảnh, nghĩ lại những gì Minh Nguyệt đã nói với hắn đêm qua.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, hắn lập tức đem bạc bỏ vào trong ổ chăn, không trả lời. Gõ đến bốn năm lần, hắn mới giả vờ yếu ớt hỏi, “Ai?”
“Ta.”
Nghe thấy Lý Khang thanh âm, hắn thiếu chút nữa liền đáp đến sang sảng, ho nhẹ vài tiếng, nhỏ giọng nói, “Mời vào.”
Lý Khang vào phòng, liền bảo hạ nhân, “Nơi này không cần các ngươi hầu hạ.”
Hắn đóng cửa lại, bước nhanh vào trong, mới vừa lộ mặt liền thấy Tô Vân Khai thẳng tắp ngồi trên giường, thong dong nhìn mình. Hắn tức khắc cười, không quên hạ giọng, “Quả thật là giả bệnh.”
Tô Vân Khai cười giễu, “Không giả bệnh thì giờ ta đã bị áp đi Đại Danh Phủ rồi.”
Lý Khang dịch ghế lại ngồi xuống, nói, “Phụ thân huynh có biết huynh giả bệnh không đi không?”
Tô Vân Khai lắc đầu, “Không có.”
“Vậy thì xem ra là phụ tử liên tâm a. Hôm nay thánh thượng hỏi bệnh tình của huynh, phụ thân huynh chỉ thiếu điều rơi lệ, nào là chỉ có độc nhất mình huynh là con trai, thỉnh thánh thượng thư thả cho mấy ngày, đợi huynh hết bệnh rồi lại đi nhậm chức. Thánh thượng tự nhiên là đồng ý, ta nhìn Bình Tây Hầu mặt xám lại, cho nên lần này cũng chính là hắn động tay chân đúng không?”
Tô Vân Khai cảm động, hắn không muốn làm phiền phụ thân, nhưng không nghĩ tới phụ thân vẫn giúp hắn một phen. Chuyện này cho thấy phụ thân tin hắn không làm chuyện hồ đồ. Hắn không đáp lời Lý Khang, hỏi, “Minh Nguyệt thế nào?”
Đề tài chuyển biến cực nhanh, từ mãnh liệt mênh mông triều đình chớp mắt đã đến nữ nhi tình trường, Lý Khang sửng sốt một chút, rồi cười khổ, “Trước kia chúng ta đều nói huynh là cục đá, hiện giờ cục đá thích một cô nương liền hóa thành một dòng nước ấm.”
Tô Vân Khai cười cười, nghĩ đến Minh Nguyệt bất giác trong lòng như được rót mật đường, “Huynh còn cười ta, thay ta chăm sóc nàng cho thực tốt đi.”
“Lại không tốt sao, buổi sáng còn ăn hai chén cơm, ta nào dám không thay huynh dưỡng nàng thực tốt, bằng không để huynh tìm ta hỏi tội sao?”
Lý Khang bị hắn xoay vòng, thiếu chút nữa quên chuyện chính sự, liền cúi đầu thấp giọng bàn bạc. Lý Khang đối với chính mình rất có tự tin, nhưng manh mối quan trọng như vậy lại không điều tra ra, đành chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Tô Vân Khai, nhưng giương mắt vừa thấy, Tô Vân Khai hai hàng lông mày đã nhăn tít thành hình chữ xuyên.

Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn

Editor: Fanfiction Drama

Tiếu Xuân Phong (Lưỡng tình tương duyệt)

Đêm Thất tịch bị Lý Khang giữ chặt nói chuyện nửa ngày, Tô Vân Khai cùng Minh Nguyệt cuối cùng vẫn không đi được miếu Nguyệt Lão. Ngày thứ hai lại có Phiên quốc tới chơi, Tô Vân Khai liền không được thả. Trì hoãn liền đến ngày nóng bức. Triều đình cũng săn sóc quan lại, cho ba ngày nghỉ ngơi tắm gội.
Vừa lúc Tần Phóng vẫn luôn muốn mang Bạch Thủy đi giải sầu, cùng bằng hữu sau khi nghe ngóng, biết gần nhất mới mở một sơn trang tránh nóng thập phần không tồi, liền muốn đi. Nhưng mình hắn mang Bạch Thủy đi, danh không chính ngôn không thuận, chỉ sợ người nhà lại hỏi nhiều, liền tới Lễ Bộ rủ người được cha mẹ tín nhiệm nhất là Tô Vân Khai cùng đi.
Tô Vân Khai muốn thừa dịp ba ngày nghỉ này tìm Minh Nguyệt trịnh trọng nói nốt chuyện lần trước chưa xong, nghe thấy Tần Phóng đề nghị, liền nói, “Sơn trang tránh nóng ở cổ sơn, cách khá xa, địa thế hiểm trở, qua lại phải mất hai ngày, không được.”
“Minh Nguyệt hẳn là chưa đi sơn trang tránh nóng bao giờ, nàng không phải rất thích chơi sao, nói không chừng nàng sẽ thích? Tỷ phu như vậy võ đoán quá không nên, đến hỏi Minh Nguyệt trước đã.”
Tô Vân Khai biết Minh Nguyệt là người sợ phiền toái người khác, hẳn là sẽ không đồng ý, bất quá vẫn nói, “Khi nào tan triều ta sẽ đi hỏi nàng.”
Tần Phóng lập tức gật đầu, từ Lễ Bộ rời khỏi đã liền chạy tới nhà Minh Nguyệt.
“Ta muốn mang Thủy Thủy đi giải sầu, nhưng nàng đơn độc cùng ta đi ra ngoài không thích hợp, hay là cô cũng đi cùng, còn có cả tỷ phu của ta.”
Minh Nguyệt vừa nghe là vì Bạch Thủy, liền nói, “Có thể nha, ta đây liền đi thu thập đồ đạc.”
Tần Phóng mặt giãn ra, cười khanh khách nói, “Thật tốt.”
Một canh giờ sau, Tô Vân Khai rời khỏi nha phủ, liền đi tìm Minh Nguyệt, thấy nàng đã thu thập xong đồ đạc, thật ngoài ý muốn. Bất quá thấy nàng vui vẻ muốn đi, Tô Vân Khai cũng về nhà chuẩn bị.
Cổ sơn ở ngoại thành Khai Phong, ra Biện Kinh xe ngựa còn đi thêm hơn hai mươi dặm nữa, rốt cuộc đã đến chân núi.
Xe ngựa dừng lại nghỉ tạm, ăn uống no đủ mới lên đường. Minh Nguyệt khom người từ trong xe ngựa bước xuống, trước không thấy đường, ngẩng đầu nhìn lên, dãy núi lồng lộng, cơ hồ lưng chừng núi trở lên đều bị mây mù che đậy, cao đến dọa người.
Nắng chiếu khiến khuôn mặt nàng bỏng rát. Chợt thấy đỉnh đầu có bóng mát che tới, ngước lên, thấy Tô Vân Khai tay cầm ô đứng ở một bên. Hắn cũng không nghĩ tới tránh nóng sơn trang lại cao như vậy, “Nếu xe ngựa không thể trực tiếp đến sơn trang, ta xem thực sự có người muốn ngất đi rồi.”
Dứt lời, hai người đồng thời hướng về phía Tần Phóng, sắc mặt trắng bệch, đang ở một bên uống nước.
Tô Vân Khai lại nghe thấy nơi xa có tiếng vó ngựa, hắn bất giác kỳ quái, xoay người nhìn lại, quả thực thấy có ngựa xe hướng bên này tới rồi, tư thế một bộ muốn lên núi, “Tần Phóng... Không phải tránh nóng sơn trang chỉ có chúng ta đến sao?”
Tần Phóng cười nói, “Đương nhiên không phải, như thế thì quạnh quẽ a. Phú thương hiếu khách lại thật náo nhiệt, còn có múa rối bóng, xiếc ảo thuật, khiêu vũ ca hát, ngay cả thuyết thư đều mời tới.”
Vốn định tìm nơi thanh tĩnh cùng Minh Nguyệt tâm sự, Tô Vân Khai lúc này mới ý thức được hắn thế nhưng đã quên mất tính cách Tần Phóng sao có thể ở nơi thanh lãnh. Tô Vân Khai tức khắc cười khổ, “Cho nên người hiến nghệ nhiều như vậy, quần chúng khẳng định không chỉ là hai đám người phú thương cùng chúng ta, đúng không?”
Tần Phóng vỗ tay nói, “Huynh không sai.”
Tô Vân Khai xoa xoa ấn đường, buồn rầu không thôi. Lúc này ly kinh đã xa, nếu muốn trở về lại phải chịu xóc nảy đoạn đường dài. Hắn nhìn Minh Nguyệt, lại thấy nàng đầy vẻ chờ mong, biểu tình thập phần trong sáng. Hắn bỗng nhiên hiểu được, hắn không thích nơi này nhưng Minh Nguyệt thích. Nếu không đêm Thất Tịch đã không lôi kéo hắn chen vào đám đông xem gánh hát. Hiện giờ dù là cùng đông người xem, nàng đương nhiên vui vẻ.
Chân núi cũng thật là quá nóng, hắn liền bảo ba người cùng nhau lên xe tiếp tục hướng trên núi chạy tới. 
Sơn đạo xóc nảy, xe ngựa rộng mở lại càng thêm không có chỗ nào ổn định tay chân, Minh Nguyệt vội bám vào vách xe, đau điếng. Thừa dịp tạm thời vững vàng, buông tay mới thấy lòng bàn tay đều đỏ. Nàng nhíu nhíu mày, định tiếp tục bám vào thành xe, đã nghe Tô Vân Khai nói, “Không bằng nắm lấy cánh tay ta đi, sẽ vững chắc hơn.”
Minh Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nhích lại gần, níu lấy cánh tay hắn, không còn cảm thấy đau nữa. Nàng bị xóc điên cơ hồ đã dựa vào hắn ngủ mơ màng, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, nàng hỏi, “Tới rồi?”
Gió núi thổi bay màn xe, bên ngoài cảnh tượng có thể thấy được một chút, đập vào mắt là huyền nhai vắng vẻ. Tô Vân Khai muốn ra ngoài nhìn xem, thấy nàng hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, liền nắm tay nàng kéo xuống.
Xuống xe, Tô Vân Khai mới biết được vì sao xe ngựa dừng lại.
Con đường phía trước thật là huyền nhai, bất quá nối sang vách núi bờ bên kia là một tòa cầu treo tương liên, dài chừng hơn 40 trượng. Cầu treo hai sườn có dây thừng ninh kết mà thành vòng bảo hộ, nhưng chỉ cao chừng nửa người, nếu vóc dáng cao hơi không chú ý, chỉ sợ té xuống.
Minh Nguyệt khi còn nhỏ thường hay leo cây trèo tường, nhưng hiện tại vừa thấy, hai chân nhũn ra. Nàng ôm lấy cánh tay Tô Vân Khai, nuốt nuốt nói, “Chúng ta phải đi qua chỗ này?”
Mấy người đều là lần đầu tiên tới, cũng không biết. Có người nói “Đúng vậy, đây là con đường duy nhất đến sơn trang.”
“Xe ngựa không thể đi qua sao?”
“Không thể.”
Minh Nguyệt nhón chân nhìn nhìn huyền nhai, thâm sâu trăm trượng, nhìn không tới đáy vực, cây cối thanh đằng đan xen. Nàng nhìn càng run, nhưng thấy Tô Vân Khai sắc mặt bình thường, hoàn toàn không có vẻ hoảng sợ, nàng hỏi, “Huynh không sợ sao?”
“Không sợ.” Tô Vân Khai hỏi, “Muốn hay không... Ta cõng cô qua?”
“Huynh cõng ta đi trên đó đu đưa như vậy ta còn hoảng hơn.” Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, nói, “Nếu không ta nhắm mắt lại, huynh nắm tay ta dắt đi.”
Trên thực tế hai người từ lúc ở lưng chừng núi đến giờ vẫn luôn tay nắm chặt tay, chưa hề buông ra.
o0o0o0
Tô Vân Khai và Minh Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện, dưới chân là sơn đạo thềm đá đầy cỏ dại, nhưng lại tựa hồ như có người chầm chậm dẫm lên bụi cỏ phía sau, lắng nghe họ nói.
Minh Nguyệt nhận thấy tiếng vang quỷ dị, không khỏi chà xát hai cái cánh tay phát lạnh, hướng bên cạnh hắn xích lại, “Hình như có người nhìn chằm chằm chúng ta.”
Hiện giờ vẫn là ban ngày, nếu là buổi tối, nàng chắc chắn sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Tô Vân Khai hướng về phía có âm thanh truyền tới nhưng không thấy cái gì khác lạ. Chắc có lẽ là loài thú nào đó đi?
“Ai đó?”
Một câu hỏi thốt ra, bên kia động tĩnh đột nhiên biến mất. Tô Vân Khai cúi người nhặt cục đá trên mặt đất, hướng bên kia ném tới. Cục đá rơi xuống, làm một cánh chim sẻ ở bụi gai tùng trung bay lên. Hắn nhíu mày đứng thẳng lên, sau lưng chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi, xoay người nhìn lại, thấy Minh Nguyệt nhanh chóng lui bước mà trên eo nàng đang bị một bàn tay ôm lấy. Người nọ cực lực ẩn người sau lưng Minh Nguyệt, nhất thời vô pháp phân rõ hình dạng. Hắn vừa kinh sợ vừa giận, “Thả nàng!”
Minh Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi, trở tay chụp đánh, người nọ che miệng nàng lại, đem nàng kéo đi. Chờ Tô Vân Khai bước vào, người nọ biến mất, ném Minh Nguyệt xuống đất.
Hắn bất chấp nguy hiểm, lao lên ôm lấy nàng, nắm lấy cục đá trên mặt đất cảnh giác quan vọng bốn phía. Đến lúc phát hiện một thân cây quấn quanh thanh đằng, mới nhận thấy không đúng. Nhưng đã không còn kịp rồi, thanh đằng đột nhiên tách ra. Hai người rơi xuống đại võng đan dệt bằng vô vàn thanh đằng treo lơ lửng ở giữa không trung.
Tô Vân Khai lập tức nhìn xem tung tích người kia, chỉ thấy một vóc dáng cao cao nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây, nháy mắt không còn thấy nữa. Hắn nhẹ buông Minh Nguyệt ra, cúi đầu nhìn nàng, “Có chỗ nào bị thương không?”
“Không biết...” Minh Nguyệt bị kinh hách, cảm thấy tim đập mạnh, cũng không biết có chỗ nào đau hay không. Nàng muốn dịch dịch chân nhưng võng không lớn, căn bản không có biện pháp vận động. Hơi vừa động chút, liền đu đưa đến lợi hại, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu nhìn, hai người ít nhất treo cao đến ba trượng, vạn nhất ngã xuống, không đến mức chết nhưng xương cốt khẳng định đều vỡ nát.
Nàng tức khắc không dám động, chỉ là võng quá nhỏ, hai người cơ hồ dán vào thành một khối, hô hấp tim đập của đối phương đều có thể cảm ứng đến rõ ràng. Nàng dứt khoát cúi đầu không nhìn, miễn cho bốn mắt gặp nhau lại xấu hổ.
Tô Vân Khai cũng ý thức được vấn đề này nên dù trong lòng ngực có dấu chủy thủ, cũng không thể tùy tiện loạn dùng.
Minh Nguyệt chợt hỏi, “Vì cái gì hắn muốn phí sức ngăn cản chúng ta về sơn trang?”
“Đại khái là bởi vì, thấy chúng ta có phát hiện, đối phương cho rằng chỉ cần chúng ta không trở về, kế hoạch của hắn sẽ không bị phá hỏng, cho nên đem chúng ta nhốt ở đây.”
“Nhưng trên thực tế huynh cũng không có tìm được chứng cứ nào hữu lực, hơn nữa cho dù là mới vừa rồi chúng ta nói về chuyện của Tô Tú, trước sau bất quá hai khắc, nhưng bẫy rập này thoạt nhìn tuyệt không phải trong thời gian ngắn như vậy có thể làm thành.”
Lời nàng nói nhắc nhở Tô Vân Khai, một khi đã như vậy, vì cái gì hung thủ muốn vây khốn bọn họ? Mục đích là gì?
Suy nghĩ của hắn mới vừa chìm vào án tử, mùi hương thoang thoảng trên người nàng dễ như trở bàn tay đánh gãy ý nghĩ của hắn. Mỗi lần Minh Nguyệt cử động, chạm vào người hắn đều khiến tâm hắn loạn xạ, “Minh Nguyệt...”
Minh Nguyệt ngước mắt, “Vâng?”
 “Đừng lộn xộn.”
“Hình như chân ta bị thương.”
Tô Vân Khai nghiêng người nhìn, quả nhiên làn váy bị rách, quần trắng còn dính huyết. Hắn xé ống quần nàng xem thử, lại thấy không có gì để buộc, bèn xé một mảnh áo của mình đưa nàng băng lên vết thương rồi hỏi, “Còn có chỗ nào khác bị thương không?”
Minh Nguyệt sờ sờ lưng, rõ ràng bị thương, chỉ là chỗ này... Nàng lắc đầu, “Không có.”
Tô Vân Khai nhìn nàng cột chắc miệng vết thương, mới thấy rõ bụng chân nàng thực trắng nõn, một nửa chân vẫn đang tựa trên đầu gối hắn. Hắn ho nhẹ một tiếng, dùng tay áo che lên, nói, “Cô nghỉ ngơi dưỡng sức đi, khi nào phụ cận có động tĩnh, lại kêu cứu.”
Minh Nguyệt định thu chân lại, Tô Vân Khai nói, “Cô cử động sẽ làm miệng vết thương tét ra.”
Nàng ngoan ngoãn không nhúc nhích, “Huynh nếu ngồi lâu khó chịu, cũng cử động một chút đi, giữ nguyên một tư thế bất động lâu sẽ không tốt.”
“Ừ.” Chỗ này nhỏ hẹp, muốn động cũng không thể động đậy nhiều. Hai người trầm mặc một hồi, Tô Vân Khai thấy nàng thường thường sờ sau lưng, hỏi, “Có con muỗi đốt cô sao?”
Minh Nguyệt đáp phải, nhưng khi rút tay về, mới phát hiện ngón tay dính huyết, nàng định giấu đi nhưng không còn kịp rồi. Tô Vân Khai duỗi tay cầm lấy tay nàng, sắc mặt biến đổi, không còn giữ quy củ, giơ tay sờ một hồi trên lưng nàng, đến lúc thu tay trở về thấy bàn tay chính mình cũng có huyết.
“Bị thương nặng như vậy, vì cái gì không nói cho ta?” Tô Vân Khai nhịn không được nhẹ trách, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra vì cái gì Minh Nguyệt che giấu. Chỉ vì nơi đó thật sự không thể để nam tử thấy. Chỗ đó vừa vặn trên vai giáp phía dưới, nếu muốn chữa thương, chỗ nhạy cảm nhất của nữ tử sẽ bị nhìn thấy.
Nhưng huyết chảy ra thật sự quá nhiều, lâu như vậy mà không có dấu hiệu cầm máu, nhất định vết thương thực trọng.
Minh Nguyệt cúi đầu không nói, không dám nhìn hắn. Tô Vân Khai im lặng một lát, mở miệng nói, “Cô để ta chữa thương.”
Minh Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chỗ đó không thể nhìn.”
Tô Vân Khai bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, nhìn nàng nói, “Vào đêm Thất Tịch, ta thật sự có chuyện muốn nói với cô. Chỉ là liên tiếp bị cắt ngang, sau lại thật sự bận quá, ta cũng không muốn qua loa, muốn đợi thời cơ thích hợp. Nhưng ta phát hiện càng chờ lâu càng bất an. Sợ đợi đến thời điểm thích hợp, lại có người khác cũng đối với cô như vậy.”
Minh Nguyệt an tĩnh nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Ta muốn nàng danh chính ngôn thuận mà lưu lại Khai Phong.”
Minh Nguyệt sửng sốt, Tô Vân Khai cũng ngừng một chút, muốn cân nhắc nói thế nào để không làm nàng thẹn thùng, nhưng tình đến trong lòng, căn bản không có kịch bản, chỉ có cầm lòng không đậu, lời nói cứ thế thoát ra lồng ngực.
“Khi nào xuống núi, ta sẽ đi tìm bà mối, đi hỏi sinh thần bát tự của nàng.”
Cũng không phải tình tình ái ái lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải sinh sinh tử tử thệ hải minh sơn, nghe qua đơn giản nhưng lại như mật vẩy đầy trong lòng Minh Nguyệt. Vết thương trên lưng đau đớn đã sớm quên.
Tô Vân Khai chậm rãi ghé sát lại bên nàng, khuôn mặt hai người càng gần, cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau, “Minh Nguyệt... Nàng có nguyện ý lưu lại Khai Phong, lưu lại Tô gia chúng ta không?”
Minh Nguyệt tức khắc đỏ bừng mặt, tim đập càng mau, quả thực giống như bị cảm nắng làm người không thở nổi. Nàng hơi hơi nâng mi nhìn hắn, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy khẩn trương, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng, kiên định lại ổn trọng.
Lưu lại Khai Phong... Lưu lại Tô gia.
Mười ba năm trước nàng luôn muốn gặp lại hắn, chỉ là không có cơ hội. Hắn lại lần nữa đi ngang qua Nam Nhạc huyện, nàng trong lúc vô ý thấy hắn, cảm thấy đây chính là số mệnh. Nàng rời Nam Nhạc huyện đi theo hắn, không đơn giản là vì muốn làm ngỗ tác, mà còn bởi vì nàng muốn ở bên cạnh hắn.
Người khi còn nhỏ đã cứu nàng, còn cho nàng ăn bánh nhân đậu nóng.
“Minh Nguyệt...”
Lại một tiếng gọi khẽ ở bên tai, hơi thở quanh quẩn vòng tiến vào trong lòng, như huyền cầm có thể tấu lên khúc nhạc.
Nàng gật gật đầu, chớp mắt cả người đã bị hắn ôm vào trong lồng ngực, an tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim hót lẫn tiếng tim hai người đập thình thịch bên nhau.
Tô Vân Khai vẫn luôn nhớ vết thương trên lưng nàng, nói, “Để ta chữa thương cho nàng?”
Minh Nguyệt cũng biết vết thương phải xử lý, nếu không sẽ chỉ làm người trước mắt càng sốt ruột. Nàng cẩn thận xoay người, mất một hồi lâu công phu mới chuyển mình được, ôm đầu gối hỏi, “Có phải hay không nếu muội không bị thương, huynh sẽ không nói ra những lời này?”
Tô Vân Khai cẩn thận xé bỏ áo nàng, “Ta sẽ nói, nhưng không phải tại đây. Hiện tại cũng không phải thời cơ thích hợp nhất.”
Minh Nguyệt ỷ mình đang đưa lưng về phía hắn, hơi hơi mỉm cười, hỏi, “Vậy khi nào mới là thời cơ thích hợp nhất?”
Nhìn không thấy mặt sẽ không xấu hổ, Tô Vân Khai cũng cười cười, “Là đêm Thất Tịch đó. Nếu không phải Bình Tây Hầu cùng Lý Khang xuất hiện, có lẽ ta đã mang nàng đi miếu Nguyệt Lão.”
Minh Nguyệt đã đau đến không sức lực nói chuyện, nhưng lại không muốn làm hắn lo lắng, hắn băng vết thương nàng liền nói một hai câu, để hắn cảm thấy chính mình không đau. Nhẫn đến cuối cùng, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Tô Vân Khai trên tay đã dính đầy huyết, hắn lau lau vào quần áo liền nói, “Chuyển qua đến đây đi, dựa vào ta nghỉ ngơi một lát.”
Minh Nguyệt nỗ lực xoay người, động tác hơi mạnh, võng liền đong đưa. Nàng có chút kiệt lực, tê liệt dựa vào người hắn.
Tô Vân Khai cùng Minh Nguyệt đã bị nhốt một canh giờ vẫn không thấy người tới. Minh Nguyệt vừa rồi nhịn đau đến mệt mỏi đã dựa vào lòng hắn ngủ say. Tô Vân Khai ngồi liền như vậy gần một canh giờ, cũng không cảm thấy mệt. Ngược lại có giai nhân ở bên, mọi chuyện lại được như ý nguyện, tâm tình sung sướng phi thường, cho dù có ngồi cả một ngày hắn cũng không sao.
Minh Nguyệt đột nhiên cả người run lên, bừng tỉnh dậy. Nàng xoa xoa mắt, mơ hồ nói, “Muội như thế nào lại nghe thấy tiếng gia gia kêu muội.”
Tô Vân Khai cười cười, “Đúng là có tiếng lão nhân kêu, bất quá không phải gia gia của nàng, chỉ là cách khá xa, lại đều là thanh âm của lão nhân, nàng đang mơ màng nên nghe lầm thôi.”
Minh Nguyệt cũng cười cười, “Muội thật tưởng ông nội của muội. Muội mơ thấy gia gia phát hiện chuyện hai chúng ta, lại gạt gia gia nên bị gia gia cầm roi đuổi. Huynh liền mang theo muội chạy, đột nhiên lại biến thành bộ dáng lúc nhỏ, huynh lôi kéo tay muội chạy phía trước...A...” Minh Nguyệt sờ sờ đầu, “Gia gia liền biến thành đại hoàng cẩu đuổi theo chúng ta.”
Tô Vân Khai nhịn cười, “Hư, giấc mơ này ngàn vạn lần không được kể với gia gia nàng. Bằng không liền thật sự phải bị gia gia đuổi đánh.”
Minh Nguyệt duỗi người, khẽ động đến miệng vết thương, lại ngã vào người hắn, thốt kêu “Đau.”
“Đừng lộn xộn.” Tô Vân Khai nghĩ nghĩ, duỗi tay ôm lấy nàng, cho nàng cố định tư thế.
Minh Nguyệt cảm giác tay hắn trên eo mình, không lên tiếng, an tĩnh dựa vào lòng hắn.
o0o0o0
Tô Vân Khai vừa vào đến sảnh sơn trang đã nhìn thấy người người ào ào xông lên, la hét kết tội hắn là hung thủ giết người.
Bỗng nhiên có người vọt tới trước mặt hắn, giang tay bảo hộ, bóng dáng yêu kiều nhưng lại vững chãi như tùng bách đứng yên bất động, “Huynh ấy không phải hung thủ, hung thủ là người khác. Huynh ấy một lòng vì các ngươi tìm hung thủ, nhưng các ngươi lại oan uổng huynh ấy.”
“Minh Nguyệt...” Lúc thoát khỏi đại võng, Tô Vân Khai đã lấy áo khác ngoài của hắn mặc cho nàng, nhưng lúc này trên vai áo máu lại chảy ra. Miệng vết thương liền ngay trên vai giáp phụ cận, nàng giang tay như vậy, nhất định đã xả nứt miệng vết thương, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý muốn buông tay xuống.
Hắn cầm cánh tay nàng thu lại, “Bọn họ sẽ không nghe đâu, bọn họ đã gấp đến đỏ mắt.”
Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, run giọng, “Chính là bọn họ oan uổng huynh, huynh vì án tử hai đêm nay chưa ngủ, nhưng hiện tại bọn họ lại nghi ngờ huynh.”
Vốn dĩ Tô Vân Khai đối với việc lập tức bị bắt lại cũng không có cảm giác nhiều lắm, nhưng nhìn nàng gấp đến độ đỏ mắt đều là vì hắn, Tô Vân Khai bất giác không đành lòng, “Ta có biện pháp giải quyết, nàng không cần vội, nàng đi trước đi, ta sẽ nghĩ cách chứng minh chính mình trong sạch.”
Minh Nguyệt không chịu, Tô Vân Khai đang định khuyên nhủ, nhưng Thẩm Vệ nghĩ nghĩ lớn tiếng nói, “Nữ nhân này là nhân tình của Tô Vân Khai, nàng khả năng cũng là đồng lõa, đem nàng cũng...”
“Im miệng!” Tô Vân Khai lạnh mắt nhìn hắn chằm chằm, quát lên “Nàng là vị hôn thê của ta, không phải cái gì nhân tình.”
Thẩm Vệ bị nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, đành nuốt xuống, “Dù sao nàng cùng ngươi có quan hệ, không thể liền như vậy thả nàng đi, nàng cũng muốn bị nhốt lại cùng ngươi, chờ xuống núi rồi tính.”
Tô Vân Khai thấy việc đã đến nước này, chuyển hướng Ngu Phụng Lâm nói, “Hầu gia, niệm tình chúng ta nhiều năm quen biết, Tô mỗ nhờ ngài một việc.”
Ngu Phụng Lâm nói, “Ngươi nói đi.”
“Hôn thê của ta bị thương, thỉnh cho ta một ít dược cùng băng gạc.”
Ngu Phụng Lâm thấy Minh Nguyệt khí sắc đích xác không tốt, căn cứ kinh nghiệm chiến trường phán đoán nàng xác thật bị thương, liền ý bảo Thẩm Vệ khoan dung độ lượng, cho nàng lấy dược.
Sự việc giải quyết xong xuôi, Tô Vân Khai trầm mặc một hồi, tận đến khi Minh Nguyệt nhẹ nhàng quơ quơ tay hắn, hắn mới hoàn hồn, nhìn người bên cạnh. Bỗng nhiên cảm thấy người sống một đời, càng nên quý trọng người trước mắt, bình bình đạm đạm, chưa chắc không tốt, ít nhất thích nàng liền ở bên nàng, có thể nghe thấy tiếng nàng, cầm tay nàng. Khó có thể tưởng tượng một ngày nào đó lại phải cách xa nhau.
Hắn bất giác đem Minh Nguyệt ôm xiết vào trong lòng ngực, “Minh Nguyệt, xuống núi chúng ta thành thân đi.”
Tiếng nói hắn hơi khàn khàn, có chút cảm khái bất tận. Minh Nguyệt ngẩn người, duỗi tay ôm lấy hắn, thấp giọng niệm một tiếng “Vâng”.
Yêu nhau không cần lời ngon tiếng ngọt, nói nhiều không bằng làm nhiều để đối phương cảm thấy an tâm.
Đây là tín nhiệm, cũng là yêu.

Tác giả: Nhất Mai Đồng Tiễn
Editor: Fanfiction Drama