Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Dongsaeng và Hyung)

Mặt Junho biến sắc khi nghe đến Kim gia trang. Hắn chằm chằm nhìn Myungsoo, tự hỏi không biết quan hệ giữa vị công tử này và So Eun là như thế nào.
- Thế còn các hạ và vị tiểu thư đây?
Junho ngay lập tức bình thản trở lại, hắn đáp:
- Ồ, xin lỗi. Tại hạ tên Lee Junho. Còn đây là tiểu muội của ta tên Bae Suzy. Còn đây là Joo Jin Mo đại phu. Đây là lần đầu tiên chúng ta tới đây. Vì không thông thạo đường thủy nên thực sự lúc nãy đã vô cùng sợ hãi. Nếu công tử không phiền, xin mời vào tửu điếm trước mặt rồi nói chuyện.
Nhìn khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Junho lại thấy hắn nói năng điềm đạm, nhã nhặn và khiêm tốn, Kim Myungsoo tự nhiên cũng thấy rất hảo cảm và kính trọng. Chàng nghĩ được kết bằng hữu với người này quả thật là một cái duyên không dễ gì có được.
Cả bốn cùng đi vào tửu điếm để Myungsoo và Suzy có thể thay quần áo. Sau khi bị ngã xuống nước, Suzy không được khỏe nên Junho bảo cô nghỉ luôn trong phòng. Joo Jin Mo cũng không muốn chen vào chuyện giữa hai công tử trẻ tuổi nên cũng xin cáo lui.
Junho đợi Myungsoo bên chiếc bàn nhỏ lầu hai, lặng lẽ ngắm nhìn dòng chảy cuồn cuộn của Hồng Giang bên dưới lầu. Thật là một cơ hội tốt khi có thể gặp ngay người của Kim gia trang. Nhìn vẻ ngoài của chàng trai trẻ, Junho thấy rất yêu mến và thấy chàng có thể tin cậy được. Có lẽ Kim Myungsoo này có thể giúp hắn vài chuyện.
- Lee công tử!
- Kim công tử, mời ngồi.
- Không biết tiểu muội của các hạ có sao không?
Junho mỉm cười. Hắn có thể hiểu được nếu vị công tử này thấy xiêu lòng vì vẻ đẹp của Suzy.
- Xin các hạ đừng hiểu lầm. Chỉ là vì tại hạ lo lắng nên...
Junho hơi ngạc nhiên. Chàng trai trẻ này có óc quan sát khá sắc sảo.
- Xin lỗi, tại hạ không có ý gì cả. À, vừa nãy công tử có giới thiệu mình là người của Kim gia trang, có phải không? Nếu vậy thì tại hạ cũng không giấu giếm thân thế của mình nữa. Chúng ta đến từ Tử hoa thôn.
- Tử hoa thôn? - Kim Myungsoo kinh ngạc thốt lên.
- Có chuyện gì sao, Kim công tử? Không lẽ người của Tử hoa thôn chúng tôi đã làm gì thất lễ với Kim gia trang?
- Ồ, tất nhiên là không phải - Myungsoo lắc đầu. Chàng không biết phải tiếp tục thế nào. Người này liệu có biết noona của chàng hay không? Tại sao người của Tử hoa thôn lại đến đây cùng một lượt thế này?
Nhìn vẻ mặt Myungsoo biến đổi liên tục, Junho cũng thầm đánh giá tình hình. Có lẽ Myungsoo đã gặp Bae Seung Yoo và hyung của hắn rồi. Vẻ ngoài sang trọng của chàng trai trẻ cũng cho thấy chàng có địa vị không hề kém trong Kim gia trang. Hồng Giang là thị trấn thủy lộ sầm uất nhất trong khu vực này nên có lẽ Kim gia trang cũng có quầy buôn bán ở đây. Nghĩ vậy rồi Junho nói:
- Nếu không phải thì tại sao công tử lại kinh ngạc quá như vậy? Hay các hạ đã từng gặp qua những người khác của Tử hoa thôn trước chúng ta?
- Công tử nói không sai. Tại hạ đã gặp Bae Il Woo công tử và thúc thúc ở gia trang chúng tôi.
- Ồ, ta hiểu rồi. Chúng ta cũng biết là hai người họ đến Kim gia trang. Ta chưa giới thiệu với công tử đầy đủ, xin thứ lỗi. Tại hạ là Binh chủ của Tử hoa thôn, Lee Junho.
- Ồ, được gặp công tử trực tiếp thế này thật là vinh hạnh. Binh khí của công tử đã nổi tiếng khắp lãnh địa này.
- Đa tạ công tử quá khen. Ta thấy công tử cũng là một người có địa vị quan trọng của Kim gia trang, có phải không? Tuy công tử còn rất trẻ tuổi nhưng hành xử của các hạ lại rất quang minh chính đại. Ta thực sự rất ngưỡng mộ.
Cả hai đột nhiên phá lên cười khi nhận ra từ nãy giờ chỉ liên tục khen nhau.
- Kim công tử, hôm nay tại hạ thực sự rất vui vì quen biết được các hạ. Hay là thế này, nếu công tử không chê, chúng ta kết nghĩa huynh đệ, có được không?
- Tại hạ cũng đang nghĩ như vậy, Lee công tử. Thật là vinh hạnh cho tại hạ. Vì tại hạ trẻ hơn nên tại hạ sẽ gọi huynh một tiếng hyung, có được không? Hyung, chúng ta cạn ly này đi.
Junho gật đầu. Hắn nhấc ly rượu lên và uống cạn. Cả hai vừa uống rượu, vừa cười nói rất tâm đầu ý hợp. Một lúc sau, Myungsoo chợt hỏi:
- Hyung, nói cho đệ nghe về So Eun noona đi. Tỉ ấy khi đến Tử hoa thôn đã làm những gì?
Mắt Junho hơi sầm tối nhưng Myungsoo không để ý tới điều đó. Hắn lặng lẽ giây lát rồi đáp:
- Kim tiểu thư tới Tử hoa thôn đúng vào mùa lễ hội. Nàng ấy được chọn làm Đại mỹ nhân rồi ở lại cho đến khi hết lễ hội thì rời đi. Chỉ có vậy thôi.
- Chỉ có vậy thôi? - Myungsoo thất vọng nói - Huynh biết không, khi tỉ ấy trở về, đệ thấy tỉ ấy rất buồn và đau khổ. Khi đệ hỏi thì tỉ ấy chỉ nói người đó không làm gì tổn thương tới tỉ, chỉ là vì hắn quá nghĩa khí thôi. Huynh có biết người đó là ai không?
Junho cảm thấy tim hắn nhói lên. Rốt cuộc nàng vẫn không giận hắn. Nàng hiểu hắn quá rõ. Những gì hắn làm có đúng hay không? Tại sao hắn không thể có cái quyền được hạnh phúc bên nàng? Tất cả chỉ là vì hạnh phúc của đại ca hắn thôi sao? Bỗng nhiên Junho cảm thấy mình hết sức vô lý và mâu thuẫn. Hắn đã khiến nàng phải chịu đựng quá nhiều.
- Hyung! Hyung!
- Gì vậy?
- Huynh đang nghĩ gì vậy? Huynh... hay chính là huynh? Huynh là người đó, phải không?
Junho giật mình trước sự sắc sảo của Myungsoo. Hắn còn đang bối rối chưa biết phải nói gì thì Myungsoo đã tiếp:
- Nếu huynh là người đó, nếu huynh khiến noona phải đau khổ, đệ sẽ không tha thứ cho huynh đâu. Không bao giờ, huynh nhớ đấy.
Dứt lời thì chàng đã đổ gục xuống bàn. Junho lúc này mới vỡ lẽ là Myungsoo đã quá say rồi. Hắn hơi mỉm cười rồi đứng dậy, đỡ Myungsoo về phòng. Trên đường trở ra, hắn ghé qua phòng Suzy xem cô thế nào. Sau khi ăn một chút súp, Suzy đã ngủ say. Hắn trở về phòng mình, mặc vào bộ quần áo màu đen rồi sau khi quan sát kỹ lưỡng bốn xung quanh, hắn lao mình vào đêm tối.

Tử hoa thôn (Cuộc gặp gỡ bất ngờ)



Thanh Giang cuồn cuộn chảy. Khi chiếc thuyền rời bến, trời vẫn còn mù sương. Hình ảnh dọc hai bên sông khiến Suzy, một cô gái nhỏ lần đầu tiên được bước chân ra bên ngoài, cảm thấy vô cùng thích thú. Dù đây là lần đầu đi thuyền nhưng Suzy không hề bị say. Cô chạy tung tăng qua lại trên mạn thuyền như một đứa trẻ. Junho cũng phải thầm thú nhận là có cô, cuộc hành trình của họ đỡ tẻ nhạt.

Suzy ríu rít suốt ngày, không khác gì một con chim nhỏ, nhưng mỗi khi quan tâm đến Junho, cô lại giống như một thiếu nữ trưởng thành. Chỉ nhìn thoáng qua, Joo Jin Mo cũng có thể biết được tình cảm cô dành cho Junho không hề đơn giản, nhưng hắn lại hoàn toàn không quan tâm cô giống như thế. Đôi khi, bắt gặp Junho đứng lặng ở mũi thuyền, nhìn ra xa xăm và vẻ mặt của hắn vô cùng thống khổ, Jin Mo hiểu trái tim hắn chỉ hoàn toàn dành cho Kim So Eun tiểu thư mà thôi. Nàng ấy chính là lý do cho cuộc hành trình này của hắn.

- Thiếu chủ!

- Joo đại phu, xin cứ gọi ta là binh chủ như trước. Suzy không biết chuyện gì cả đâu.

- Ta hiểu. Lee binh chủ. Cậu thấy lo lắng cho Kim tiểu thư lắm, phải không?

Junho thở dài. Đôi mắt hắn đăm đắm nhìn đến tận chân trời.

- Ta hy vọng là không có gì xảy ra cả. Ta chỉ mong chuyến đi này của chúng ta là vô ích.

- Nhị gia bình thường là một người nho nhã, lịch thiệp. Lý do duy nhất khiến ông ấy phải làm chuyện xấu chỉ là vì thiếu chủ, à ý ta là Il Woo thiếu chủ thôi.

Junho không nói gì. Liệu con người ta có thể nào làm những việc phi nhân tính chỉ vì lợi ích của riêng họ không? Còn bao nhiêu người phải chết nữa đây? So Eun, hắn hay Joo đại phu, những người biết toàn bộ sự thật?

- Xin lỗi, Joo đại phu. Ta không muốn lôi kéo ông vào chuyện này chút nào.

- Lee binh chủ, bao nhiêu năm qua, ta đã sống trong sự hối hận dày vò. Ta luôn nghĩ đến cậu và tâm ta không được bình an một phút giây nào. Ta cũng muốn Nhị gia dừng tay lại. Chuyện quá khứ cũng cần phải khép lại để thế hệ sau có thể sống mà không phải đau khổ vì thế hệ trước.

- Joo đại phu, ông thật là người có tấm lòng nghĩa hiệp. Ta chưa bao giờ trách cứ ông nên đừng có cảm giác tội lỗi nữa. Đó là số mệnh của ta, không phải là lỗi của ông. Nhờ có ông, ta mới có cơ hội sống sót.

Joo Jin Mo khẽ thở dài. Ông Trời đã cho ông một cơ hội để chuộc lỗi, vì vậy cho dù khó khăn cỡ nào, ông cũng không bỏ cuộc. Còn hơn là phải sống hối hận trong suốt phần đời còn lại.

- Hai vị, chúng ta chuẩn bị cập bến rồi. Xin lui vào trong. Sóng ở gần bờ mạnh lắm nên không an toàn đâu ạ.

Junho và Joo Jin Mo vội vã bước vào khoang. Hắn nhìn quanh nhưng không thấy Suzy đâu cả. Junho bỗng thấy lo lắng, vội vã nhìn ra cửa:

- Này, thuyền nhân, ngươi có thấy tiểu thư nhà chúng ta đâu không?

Thuyền nhân lắc đầu:

- Tiểu nhân không biết. Để tiểu nhân đi tìm xem sao.

Đúng lúc đó, thuyền va mạnh vào bờ rồi đột nhiên họ nghe có tiếng ai đó hét lên và một vật nặng rơi xuống nước. Junho hoảng sợ chạy ào ra. Trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì, hắn thấy một bóng áo tím nhảy xuống nước.

Junho nhanh chóng nhảy xuống bờ rồi chạy ra phía bậc cầu thang bằng đá dẫn xuống sông. Lúc này, người áo tím đã vớt được Suzy lên bờ. Junho vội vã đỡ lấy cô từ tay người áo tím rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống cát. Nhìn cô mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch, hắn bối rối không biết phải làm thế nào. Người của Tử hoa thôn từ xưa tới nay không thông thạo sông nước. Người áo tím thấy vậy vội nói:

- Xin công tử tha lỗi. Tại hạ chỉ là bắt buộc phải làm vậy thôi.

Dứt lời, người áo tím một tay đặt tay lên ngực Suzy, ấn mạnh nhiều lần rồi áp miệng vào miệng cô để giúp cô thở được. Trong tình huống khẩn cấp, Junho cũng không chú ý lắm đến cách làm của người áo tím mà chỉ chăm chú lo lắng quan sát Suzy. Joo Jin Mo lúc này đã mượn được một chiếc chăn nhỏ, trùm lên người cô để giữ ấm. Vài giây sau, nước từ trong miệng Suzy trào ra. Người cô run lên rồi cô từ từ mở mắt ra.

- Suzy, muội không sao chứ?

Suzy nhoẻn cười khi thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của Junho. Hắn cau mày nói:

- Muội còn cười được sao? Muội có biết là làm cho ta suýt vỡ tim mà chết vì lo cho muội hay không? Nếu không có vị công tử này cứu muội, ta thật không biết phải làm sao nữa.

Giờ Suzy mới ngoảnh nhìn sang người áo tím đang quỳ bên cạnh cô. Lúc này, cả Junho mới nhận ra người này còn rất trẻ tuổi và vô cùng anh tuấn. Chàng khẽ lắc đầu như hàm ý chỉ là chuyện nhỏ rồi từ từ đứng dậy. Junho bế Suzy lên tay rồi cũng đứng dậy, vội vã nói:

- Công tử! Có thể cho tại hạ biết danh tính của các hạ được không? Chúng ta nhất định phải tạ ơn công tử mới được.

- Ồ, có gì đâu. Tại hạ đến từ Kim gia trang. Kim Myungsoo.

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Người bám đuôi bí mật)



- Thiếu chủ, chúng ta sẽ đi bằng đường thủy sao?

- Phải, ta nghĩ thế sẽ tốt hơn. Khi đến Hồng Giang sẽ ở lại đó vài ngày để nghe ngóng tình hình trước. Hồng Giang cách Kim gia trang không xa, như thế sẽ tiện cho chúng ta hơn là tới quá gần.

- Vậy được. Sau khi đến Thanh Giang, thiếu chủ muốn tới Hồng Giang ngay hay sáng hôm sau?

- Còn phụ thuộc vào chuyện này đã - Junho ngừng lại rồi bỗng nhiên nói to - Vào đây đi. Tưởng ta không biết muội đi theo ta hay sao?

Joo Jin Mo đang bối rối không biết hắn đang nói với ai, nhưng rồi ngay lúc đó, một cô gái xinh đẹp rụt rè bước vào.

- Bae tiểu thư? Sao cô lại ở đây?

Junho nghiêm khắc nhìn Suzy rồi nói:

- Tại sao muội theo ta tới đây? Muội có biết là rất nguy hiểm khi con gái cứ đi lang thang khắp nơi một mình như thế không?

- Muội không sợ. Oppa, ở nhà bây giờ chán lắm rồi. Cho muội đi theo huynh nhé? Il Woo oppa đi rồi. Giờ lại tới huynh. Oppa, đi mà!

Jin Mo khẽ lắc đầu mỉm cười. Bọn trẻ dạo này bạo dạn thật. Ông không muốn tiếp tục chứng kiến đôi chim câu này đùa giỡn, bèn nói:

- Ta đi chuẩn bị xe ngựa. Khi nào xong sẽ gọi cậu nhé.

- Được, Joo đại phu. Ông nhớ cải trang đi một chút nhé.

- Ta biết rồi. Cáo từ.

- Nào, tiểu thư, giờ thì để ta đưa muội về nhà.

- Không, muội cầu xin huynh mà, oppa. Cho muội đi theo với. Muội sẽ không làm gì ảnh hưởng tới công chuyện của huynh đâu. Muội đã nói với bà bà là sẽ đi với huynh để học hỏi kinh nghiệm ở bên ngoài và bà bà không có phản đối gì hết. Oppa!

- Không phải là đi chơi đâu, muội muội ngoan. Nếu muội đi với ta sẽ làm ta vướng víu, không làm được gì hết. Suzy à, nghe ta. Nhất định lần này trở về sẽ mua cho muội một món quà đặc biệt, chịu không?

- Nếu huynh đưa muội về, muội sẽ trốn khỏi nhà đấy. Rồi huynh xem chuyện gì sẽ xảy đến với muội. Rồi huynh giải thích thế nào với Il Woo oppa thì tùy huynh.

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, Junho suýt chút nữa thì nổi cáu nhưng hắn kìm lại được. Chuyến đi này vô cùng quan trọng. Nếu có Suzy bên cạnh trong những tình huống khẩn cấp, hắn làm sao bảo vệ được cho cô. Nhưng nếu có cô đi cùng, biết đâu Suzy có thể thuyết phục được Bae Seung Yoo khi cần thiết. Nghĩ vậy rồi, hắn nhẹ giọng nói:

- Thôi được, muội có thể đi.

- Cám ơn, oppa - Suzy kêu lên sung sướng rồi nhảy tới ôm lấy cổ hắn.

- Nhưng - hắn gỡ tay cô ra, nghiêm nghị nói - muội phải hứa với ta ba việc.

- Ba việc chứ ba trăm việc muội cũng có thể hứa với huynh.

- Thứ nhất, muội lúc nào cũng phải nghe lời ta, cho dù thế nào đi nữa.

- Không vấn đề gì. Huynh biết muội là cô gái ngoan mà - Suzy lè lưỡi trêu khiến hắn không kìm được, phải mỉm cười.

- Thứ hai, không được nói với ai về huynh, kể cả cha muội và Il Woo hyung.

Suzy ngạc nhiên trước điều kiện thứ hai này nhưng cô tin tưởng Junho và hiểu rằng nhất định hắn có lý do của hắn. Cô gật đầu:

- Vậy còn điều kiện thứ ba?

- Khi chúng ta gặp nguy hiểm, muội phải chạy càng xa càng tốt nếu có cơ hội, bất kể ta bị thế nào, có hiểu không?

- Chuyện này... - Suzy lo lắng, chăm chú nhìn Junho - Oppa, huynh có thể gặp nguy hiểm sao? Nếu mà như vậy, làm sao muội có thể bỏ chạy một mình, bỏ lại huynh?

- Ồ, cũng không hẳn là gặp nguy hiểm gì đâu. Chỉ là điều kiện thôi. Nếu không chấp nhận, muội có thể về nhà.

- Thôi được, thôi được, muội hứa với huynh - Suzy mạnh mẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô liếc nhìn Junho đầy lo lắng. Cô tự nói với mình là cứ hứa với hắn cho xong đi đã. Còn sau này, nếu thực sự có gặp nguy hiểm, cô vẫn ở bên cạnh hắn thì làm sao hắn đuổi cô đi được? Nghĩ vậy rồi, cô giơ ngón tay út ra và nói:

- Móc ngoéo nào!

Junho cố gắng nín cười, cũng giơ ngón tay út ra:

- Được rồi, bây giờ huynh ra ngoài kiếm cho muội ít quần áo mới. Đừng có đi đâu đấy, ở đây chờ ta, rõ chưa?

- Được, oppa, quay lại sớm nhé... Huynh... ani... Thôi, huynh đi đi...

"Huynh nhất định phải bình an trở về đấy". Cô định nói thế nhưng rồi không dám thốt ra lời. Suzy lo lắng nhìn theo Junho từ phía sau. Hôm trước, vô tình thấy Junho vào Dược y phường, cô sợ hắn bị bệnh nên mới âm thầm theo dõi hắn. Vì cô là tiểu thư của nhà họ Bae nên không ai trong Dược y phường dám ngăn cô lại. Nghe trộm được đoạn cuối câu chuyện giữa Junho và Joo đại phu, Suzy biết được hai người họ định rời khỏi Tử hoa thôn và hẹn nhau ở Trấn tơ lụa. Cô biết chắc chắn rằng nếu đi theo Junho thì hắn sẽ ngay lập tức phát hiện ra. Vì vậy, cô âm thầm theo sát gót Joo Jin Mo.

Giờ thì cô đang ngồi đây đợi hắn. Một cuộc hành trình dài đang đợi cô và hắn ở phía trước khiến đột nhiên cô vừa cảm thấy hồi hộp vừa cảm thấy lo lắng.

Cầu xin ông trời phù hộ cho huynh ấy bình an.

Cô thầm cầu nguyện.


Tử hoa thôn (Ghen tuông)


Xe ngựa đã sẵn sàng nhưng Myungsoo vẫn nấn ná chưa muốn rời đi, chàng còn muốn tạm biệt So Eun. Nhớ đến khuôn mặt kiều diễm và nụ cười rạng rỡ của nàng bất giác trái tim Myungsoo xao xuyến, nao nao khó tả.

Đúng lúc đó, một tên gia nhân chạy hớt hải vào báo:

- Tiểu chủ!

Myungsoo ngoảnh lại, hơi cau mày:

- Có chuyện gì thế?

- Có một công tử hào hoa xin được gặp trang chủ. Người đang đợi ở bên ngoài.

- Vậy thì có cái gì mà ngươi phải cuống lên? Để ta ra xem sao.

Myungsoo bước nhanh ra cổng. Công tử hào hoa gì chứ? Những từ này khiến chàng thấy bất an. Nàng vừa mới về đến nhà đã có nam nhân đến tìm ngay được rồi. Có phải hắn chính là người khiến nàng phải buồn lòng? Từ xa, Myungsoo đã thấy một công tử trẻ tuổi đang đứng cùng với một người trung niên. Cử chỉ của họ trông không có vẻ gì là tầm thường. Quả đúng như lời tên gia nhân nói, người trẻ tuổi trông vô cùng anh tuấn. Myungsoo lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

- Các vị ...

- Ồ, xin lỗi cho hỏi chúng tôi đang được tiếp chuyện với ai đây?

Tên gia nhân nhanh nhảu đáp lời trước khi Myungsoo kịp cất tiếng:

- Dạ, cậu ấy chính là tiểu chủ của chúng tôi, họ Kim.

- Ồ, hân hạnh, Kim tiểu chủ. Vậy cho hỏi So Eun có nhà hay không?

"Sao hắn dám gọi noona bằng tên như thế chứ?". Myungsoo lầm bầm trong họng. Nhưng vì phép lịch sự, chàng nhũn nhặn đáp:

- Trang chủ có nhà. Xin cho hỏi đại danh quý tính?

- Ồ, xin lỗi. Tại hạ là Bae Il Woo, còn đây là... - Il Woo hơi ngập ngừng một lát rồi tiếp - đây là thúc thúc của ta, Bae Seung Yoo.

- Bae tiền bối, Bae công tử, xin mời.

Dứt lời, Myungsoo lạnh nhạt bước thẳng vào trong, để mặc cho tên gia nhân dẫn đường. Chàng bước vào sảnh lớn và thấy So Eun đang sôi nổi bàn bạc với cha chàng.

- Noona ...

- Sao con lại gọi tiểu thư như thế hả? - Kim Tae Young cau mày nghiêm khắc nói.

- Không sao mà, Kim chủ quản. Sao đệ còn ở đây?

- Có người tới gặp tỉ, đang ở bên ngoài ấy.

- Ai vậy? - So Eun tò mò hỏi.

- Một người trẻ tuổi và một người trung niên.

So Eun đứng phắt dậy. Hình ảnh hai người bất giác hiện ra trong tâm trí nàng. So Eun chạy ào ra cửa nhưng Myungsoo nắm cánh tay nàng, nói:

- Tiểu thư, sao tỉ phải mất bình tĩnh thế chứ? Gia nhân đang đưa họ vào đây rồi. Tỉ cứ ngồi yên đây.

So Eun hơi kinh ngạc trước thái độ kỳ lạ của Myungsoo nhưng nàng vẫn gật đầu rồi ngồi xuống.

- Xin mời! Trang chủ của chúng tôi đang ở bên trong ạ.

Hai người cao lớn bước vào sảnh. Trong một khoảnh khắc, tim So Eun chùng xuống vì thất vọng nhưng rồi nhận ra như vậy là quá khiếm nhã, nàng gượng nở một nụ cười rồi đứng dậy:

- Bae tiền bối! Il Woo à!

Myungsoo quan sát nét mặt của So Eun và nhận ra ngay hai người này không phải người mà tỉ tỉ của chàng muốn gặp mặt. Điều đó có nghĩa Bae Il Woo cũng chỉ là một vị khách thông thường mà thôi. Nghĩ vậy rồi, chàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bèn tiến đến trước mặt So Eun, nói:

- Tiểu thư, đệ đi đây.

- Ừ, cũng không còn sớm nữa, đệ mau lên đường đi. Hàng ngày nhớ báo tin về cho ta biết, nhé?

- Tất nhiên rồi, tiểu thư. Bae tiền bối, Bae công tử. Tại hạ cáo từ.

Il Woo nhìn thấy So Eun ra tận cửa để tiễn Myungsoo và nàng thậm chí còn vỗ nhẹ tay lên vai chàng đầy dịu dàng. Il Woo tự hỏi không biết mối quan hệ giữa nàng và vị thiếu niên kia là như thế nào.

- Để ta giới thiệu nhé. Vị này là Kim Tae Young, chủ quản của Kim gia trang. Còn đây là Bae Seung Yoo tiền bối, nhị gia của Tử hoa thôn. Vị này là Bae Il Woo, thiếu chủ của Tử hoa thôn.

Kim Tae Young cúi chào. Ông nhận thấy cả hai người đều là những người quan trọng của Tử hoa thôn. Nghĩ vậy rồi, ông lịch sự mời khách ngồi xuống bên bàn rồi đích thân đi pha trà.

- Il Woo, tại sao huynh lại đột ngột tới đây?

- À, chúng ta tới lần này một phần là vì muốn thăm muội nhưng một phần nữa là chúng ta muốn bàn chuyện làm ăn với muội.

- Làm ăn? - So Eun kinh ngạc thốt lên. Nàng không hiểu Tử hoa thôn thì liên quan gì tới chuyện tơ lụa. Nhưng nàng vẫn dịu dàng nói tiếp - nghe có vẻ hay lắm, Il Woo. Hai người đi đường dài cũng mệt rồi, hay là về phòng nghỉ ngơi một chút đi ha. Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau cũng được.

Từ lúc tới, Bae Seung Yoo ngoài câu chào hỏi ra chưa nói thêm một lời nào. Giờ ông ta mới cất tiếng:

- Vậy phiền tiểu thư sắp xếp cho chúng ta một chỗ, Kim tiểu thư. Xin lỗi đã tới mà không báo trước, chúng ta không làm phiền cô đấy chứ?

- Ông quá khách sáo rồi, Bae tiền bối. Khi tiểu nữ tới Tử hoa thôn, người của ông chăm sóc ta quá chu đáo. Lần này, phải đáp trả lòng hiếu khách của các vị chứ. Kim phu nhân!

Người đàn bà trung thành bước ngay ra từ phía sau rèm, như thể lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh của nàng.

- Phiền bà đưa hai vị đây tới phòng khách giúp ta - nàng quay qua Bae Seung Yoo và Il Woo rồi nói tiếp - nếu cần bất kỳ điều gì, xin cứ nói với bà ấy. Chúng ta sẽ gặp lại vào bữa trưa. Xin mời!

So Eun chìa tay mời. Bae Seung Yoo gật đầu và nhanh chóng theo Kim phu nhân ra ngoài.

Il Woo lại gần So Eun, nhẹ nhàng hỏi:

- Muội có khỏe không, So Eun? Trông sắc mặt muội không được tốt lắm.

- Muội khỏe, Il Woo à. Chỉ là vì lo nghĩ nhiều chuyện của trang nên mới như vậy thôi. Thế còn huynh? Chuyến đi thế nào? Đường thì xa mà thời tiết thì lạnh thế này...

- Ta không sao. Thúc thúc luôn ở bên chăm sóc ta nên...

- Thúc thúc? Huynh vẫn chưa thừa nhận ông ấy là cha mình sao?

Il Woo thở dài, khuôn mặt chàng đột nhiên sầm tối khiến So Eun cảm thấy hối hận, nàng nói khẽ:

- Muội xin lỗi. Muội không cố ý đâu. Muội mừng là sức khỏe của huynh khá hơn. Theo muội. Muội đưa huynh đến phòng khách.

Il Woo bước chậm rãi bên cạnh So Eun. Chàng không nghĩ là lại có một cơ hội được ở bên nàng như thế này trong chính căn nhà của nàng. Nhìn gia trang bề thế và sang trọng của nàng, Il Woo không khỏi ngưỡng mộ thầm. Một tiểu thư trẻ tuổi như nàng phải gánh vác một gia trang rộng lớn mà vẫn thu phục được lòng người, làm cho nó lớn mạnh không hề đơn giản. Nàng thực sự là người có tài.

- Ồ, cảnh vật ở đây đẹp và bình yên quá. Ta ước gì có thể ở đây mãi mãi với muội.

So Eun hơi bối rối trước lời nói của chàng, nhưng trước khi So Eun kịp nói gì, chàng đã tiếp:

- So Eun à, chúng ta thực sự rất nhớ muội. Suzy, bà bà và cả ta nữa. Vì thế ta đã để lại mọi việc của Tử hoa thôn cho Junho rồi tới đây tìm muội.

Tim So Eun bất giác nhói lên. Nàng cố giữ vẻ mặt bình thản, hỏi:

- Lee công tử vẫn mạnh chứ?

Il Woo ngoảnh nhìn nàng, nhưng gương mặt nàng như có sương phủ, không rõ cảm xúc của nàng là thế nào. Chàng đáp:

- Đệ ấy khỏe. Đệ ấy vừa mới bị ốm nhưng giờ thì ổn rồi.

Tim So Eun lại nhói lên lần nữa. Tại sao huynh ấy lại bị ốm? Giờ không biết đã khỏe lại hẳn chưa? Nàng thực sự muốn hỏi thêm về Junho nhưng rồi không dám, đành im lặng.

- Il Woo à, tới phòng của huynh rồi. Vào trong và nghỉ ngơi một lát. Muội gặp huynh sau.

- So Eun à! - Il Woo nắm lấy tay nàng khi nàng quay người định bỏ đi ngay - có phải muội không muốn chúng ta tới đây không?

- Sao huynh lại nói vậy? Chỉ là muội hơi bận rộn công việc một chút nên... Huynh giận muội sao?

- Sao huynh lại giận muội chứ? - Il Woo nhìn sâu vào mắt nàng - Ta chỉ muốn nói với muội một điều này. Đừng cảm thấy áp lực vì tình cảm của ta dành cho muội. Ta nói với muội chỉ là để muội biết lòng ta, chỉ có thế thôi.

- Il Woo à, muội hiểu mà. Muội phải đi đây. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

So Eun mỉm cười rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay chàng, xoay người bước đi. Il Woo quan sát nàng từ phía sau và bất giác cảm thấy cay đắng. Nàng rõ ràng không tỏ ra vui mừng khi thấy chàng. Nàng rõ ràng vẫn nhớ thương Junho. Nàng nghĩ nàng có thể che giấu được điều đó hay sao?

Paboo, So Eun à! Nhưng rồi muội xem, nhất định một ngày nào đó, muội sẽ yêu huynh.

Il Woo nắm chặt bàn tay chàng lại. Nhất định là như vậy.




Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Kim gia trang)



- Noona! Tỉ đã về rồi hả? Hai ngày trước nhận được tin báo của tỉ, đệ mừng quá.

So Eun nhoẻn cười, nhảy ra khỏi xe. Đón nàng ở cổng là một thiếu niên anh tuấn, khoảng 16 tuổi. Chàng có một làn da nâu khỏe mạnh và dáng người dong dỏng cao.

- Myungsoo. Tỉ đi không lâu mà đệ đã thay đổi nhiều quá. Suýt chút nữa tỉ không nhận ra đệ.

Myungsoo bẽn lẽn cười rồi quay qua đám gia nhân lúc này đang vội vã chạy ra cổng, chàng ra lệnh:

- Mau đến dỡ hàng ra cho ta. Cẩn thận đó.

Rồi chàng thiếu niên nhìn So Eun, dịu dàng nói:

- Vào trong nghỉ một chút đi, noona. Đệ đã sai người chuẩn bị nước nóng cho tỉ tắm rồi đó. Chúng ta sẽ nói chuyện trong bữa tối nhé.

So Eum mỉm cười rạng rỡ khi thấy Myungsoo cắt đặt mọi thứ đâu ra đấy. Nàng rất vui vì có gia đình chàng, nếu không tất cả đều vô cùng khó khăn với nàng.

- Cha mẹ đệ đâu rồi?

- Đang chuẩn bị bữa tối. Biết tỉ về nên muốn tự tay vào bếp nấu cho tỉ. Đệ nghĩ giờ trong bếp chả khác gì bãi chiến trường đâu.

So Eun cười phá lên. Từ khi sư phụ nàng qua đời, nàng phải cai quản cả gia trang rộng lớn. Rất nhiều gia nhân lúc đó không tin tưởng vào một thiếu nữ như nàng nên đã bỏ đi. Nhưng gia đình Myungsoo đã ở lại. Họ nói vì ân nghĩa của đại trang chủ quá sâu nặng nên không thể bỏ đi.

Cảm lòng tốt của họ, nàng chưa bao giờ coi họ là người dưới trong nhà. Chuyện gì nàng cũng bàn bạc với vợ chồng họ, từ chuyện kinh doanh đến chuyện trong trang. Vì vậy, họ cũng luôn yêu quý và trung thành với nàng. Dù So Eun luôn xem Myungsoo như tiểu đệ của mình nhưng Kim Tae Young - cha chàng - không cho phép chàng gọi So Eun là "noona". Chính vì vậy, chàng chỉ gọi như thế khi chỉ có hai người.

So Eun bước vào trong. Nàng không vào sảnh chính mà đi thẳng ra mộ sư phụ. So Eun quỳ xuống trước mộ và bất giác nước mắt nàng âm thầm chảy.

- Sư phụ, con đã về rồi. Xin người thứ lỗi vì con đã làm sư phụ phải thất vọng. Con vẫn chưa tìm ra được sự thật về cái chết của Yoon gia.

Nàng quỳ một lúc lâu. Nàng không hiểu tại sao sau khi chia tay với Tiếu gia gia, nàng không còn khóc nữa, nhưng giờ đây khi đối mặt với sư phụ, nàng cảm thấy vô cùng cô độc.

"Sư phụ, lòng con thấy đau đớn lắm. Huynh ấy không phải là người như vậy, con biết mà. Sư phụ, người cũng biết, phải vậy không?"

- Tiểu thư!

So Eun cúi lạy 3 lạy, lặng lẽ lau nước mắt rồi ngẩng nhìn lên. Kim Tae Young và phu nhân của ông đang đứng phía sau nàng, rụt rè gọi. Vì thấy nàng khóc lâu quá nên họ dù không dám làm phiền nhưng cũng đành phải lên tiếng để nàng ngừng khóc.

- Kim chủ quản, Kim phu nhân.

- Tiểu thư, cô đi đường dài đã mệt rồi, đừng quá đau buồn mà sinh bệnh. Bữa tối đã sẵn sàng rồi, tiểu thư...

- Được rồi - So Eun giơ tay ngắt ngang lời Kim phu nhân - ta tới ngay bây giờ đây. Xin lỗi khiến mọi người phải chờ đợi.

- Tiểu thư, cô đừng nói khách sáo như vậy. Chúng tôi có thể đợi cô đến lúc nào cô muốn.

- Ta hiểu điều đó mà. - So Eun mỉm cười - Thôi được rồi. Ở nhà có chuyện gì trong lúc ta đi vắng không?

Vừa đi về phía sảnh lớn, Kim Tae Young vừa tóm tắt những việc họ đã làm khi So Eun vắng nhà. Bước phía sau hai người, Kim phu nhân cố gắng đi thật nhẹ để không làm ảnh hưởng tới câu chuyện giữa phu quân và trang chủ.

- Lần này ta tới Trấn tơ lụa và Thanh Giang thu được rất nhiều kết quả. Họ đánh giá cao chất lượng tơ của chúng ta và muốn làm ăn với Kim gia trang. Ông nhìn này - So Eun đặt những bản ghi chép của nàng lên bàn và cho Kim Tae Young thấy kỹ thuật nhuộm mà nàng ghi chép được - trên đường về nhà, ta đã nghĩ rất nhiều. Với kỹ thuật nhuộm tơ của họ như thế này thì chúng ta cần thay đổi cách thức dệt tơ một chút để cho phù hợp hơn.

- Tiểu thư, nếu làm ăn được với họ thì thật tốt. Nhưng đường tới Trấn Tơ lụa và Thanh Giang rất xa. Không dễ gì qua lại một khoảng cách dài như thế.

- Ồ, ta cũng nghĩ tới chuyện đó. Ta đã vẽ lại bản đồ một số thị trấn mà chúng ta có thể mở rộng việc buôn bán - So Eun lôi ra một tấm da lớn và chỉ xuống bản vẽ - ông thấy sao?

- Tôi nghĩ chúng ta nên chọn một nơi trung gian để trao đổi hàng hóa với các trấn này.

- Ông nói phải, Kim chủ quản. Một nơi trung gian... hừm... chúng ta thử nghĩ coi...

- Có thể Hồng Giang chăng, noon... à, ý đệ là tiểu thư? - Myungsoo đột nhiên xen vào khiến cả Kim Tae Young và So Eun đều giật mình ngẩng lên.

- Ồ, Myungsoo, tốt lắm. Hồng Giang rất là thích hợp đấy. Chúng ta có thể dùng đường thủy để vận chuyển hàng - So Eun vui mừng reo lên.

Kim phu nhân tự hào nhìn con trai bà trong khi Kim chủ quản vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Ông trầm giọng nói:

- Tiểu thư nói đúng, dùng đường thủy là thích hợp nhất. Vậy ngày mai, tôi sẽ sai vài người tới Hồng Giang để thám thính và tìm một chỗ tốt.

- Kim chủ quản, ông lo chuyện đó giùm ta. Chúng ta sẽ dựng vài quầy buôn ở đó càng sớm càng tốt.

- Tiểu thư, hay là đệ làm chuyện này cho. Ngày mai đệ sẽ tới Hồng Giang và nhất định là sẽ tìm được một chỗ thật tốt cho tỉ.

- Vậy cũng được, Myungsoo. Ta tin đệ sẽ làm tốt mà. Nhưng bên cạnh việc tìm chỗ dựng quầy, đệ lựa chọn cho ta một nhóm người giỏi sông nước. Người của gia trang chúng ta hơi kém chuyện này.

- Được, đệ hiểu rồi.

- Thôi được, thế là đủ rồi. Chúng ta vừa ăn vừa bàn tiếp.

Sau bữa tối và bàn bạc về chuyện buôn bán, So Eun trở về phòng. Nàng mở cửa sổ, buồn bã nhìn ra ngoài. Gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình nhưng nàng lại cảm thấy ít nhiều làm vơi bớt những phiền muộn ở trong lòng nàng. "Oppa, muội nhớ huynh quá". Nàng lặng lẽ thì thầm.

- Noona!

- Myungsoo, đệ còn làm gì ở đây giờ này?

So Eun mở cửa cho Myungsoo bước vào. Chàng giơ cao bình rượu nhỏ trong tay, mỉm cười:

- Đệ muốn uống với tỉ vài chén. Tỉ không phiền chứ?

- Đệ học ở đâu cách nói chuyện tao nhã thế? Sao nào, có chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại tới uống rượu với tỉ?

- Là vì tỉ thôi, noona.

- Tỉ? Sao lại tỉ?

- Rõ ràng tỉ đang rất không vui mà, không phải sao?

So Eun ngạc nhiên đến mức không nói được gì. Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành rồi, đã có thể nhìn thấu tâm can của nàng.

- Đệ chưa bao giờ thấy tỉ buồn và lo lắng thế này, ngay cả sau cái chết của đại trang chủ. Có chuyện gì đã xảy ra vậy, noona? Tại sao trông tỉ buồn thế?

So Eun vẫn im lặng. Làm sao nàng có thể nói ra?

- Được rồi, đệ chỉ hỏi vậy thôi. Nếu tỉ thấy khó nói thì thôi cũng được. Nào, chúng ta uống cạn chung này nhé?

So Eun mỉm cười, cầm lấy bát rượu Myungsoo đưa.

- Myungsoo à, đệ đã là một nam tử thực thụ rồi. Đệ biết không, nếu không có đệ và cha mẹ đệ, tỉ không biết phải làm sao nữa.

- Noona, nếu tỉ coi cả nhà đệ như gia đình của tỉ thì đừng bao giờ nói những lời như vậy nữa. Không có đại trang chủ cứu vớt, làm sao cả nhà đệ còn sống cho đến bây giờ. Tỉ là truyền nhân duy nhất của đại trang chủ, bọn đệ không thể bỏ rơi tỉ - Myungsoo ngừng lời giây lát rồi tiếp - Mặc dù trong mắt tỉ đệ vẫn còn nhỏ và có thể tỉ cho rằng đệ không biết gì về tình yêu cả, nhưng đệ biết nỗi buồn của tỉ có liên quan đến một nam nhân, có phải không? Nếu có ai đó làm điều xấu xa với tỉ, đệ sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

- Người đó không làm điều gì xấu xa cả, Myungsoo à - So Eun cười buồn. Lời nàng rõ ràng là thừa nhận những gì Myungsoo vừa nói là không sai - Huynh ấy chỉ là quá hào hiệp và trượng nghĩa, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước. Dù huynh ấy rời xa tỉ, tỉ cũng không trách huynh ấy.

- Noona ...

- Tỉ không sao mà, đừng lo. Trở về phòng đệ và nghỉ ngơi đi. Mai đệ chả phải là đi Hồng Giang sớm hay sao?

Myungsoo còn muốn ở lại thêm nữa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của nàng, chàng không dám trái lời, cố nén tiếng thở dài rồi đứng dậy:

- Tỉ có cần gì ở Hồng Giang không, đệ sẽ mua về cho tỉ.

So Eun khẽ lắc đầu rồi cũng đứng dậy. Nàng bước lại gần Myungsoo rồi đặt tay lên vai chàng, âu yếm nói:

- Myungsoo à, tỉ hiểu là đệ lúc nào cũng lo cho tỉ. Tỉ sẽ không sao đâu. Đệ hiểu rõ noona của đệ mà, phải không?

Myungsoo nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng rồi mỉm cười:

- Tất nhiên là đệ hiểu quá rõ tỉ mà. Hãy tin tưởng ở đệ, noona. Đệ sẽ luôn ở bên, bảo vệ tỉ cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa - Chàng kiêu hãnh vỗ vào vai mình rồi tiếp - Bờ vai của đệ, tỉ cứ dựa vào bất cứ khi nào tỉ cần.

So Eun mỉm cười dù mắt nàng đã nhòa lệ. Nàng quay đi để giấu chúng rồi đáp khẽ:

- Cám ơn đệ, Myungsoo. Tỉ lúc nào cũng ghi nhớ điều đó. Thôi nào, đệ về phòng đi. Ngủ ngon.

Myungsoo chần chừ vài giây rồi cũng bước ra ngoài. Đêm đã khuya và ánh trăng sáng khiến chàng lại cảm thấy lạnh lẽo hơn. Chàng si dại nhìn mãi vào phòng So Eun một hồi lâu. Nỗi buồn mà So Eun đang cố che giấu khiến chàng thấy thật đau lòng.

Noona, tiên nữ của đệ. Đệ có thể làm gì cho tỉ đây?