Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Teresa, I love you




Jane không rời mắt khỏi Lisbon sau khi cả hai ra khỏi phòng tạm giữ ở sân bay. Nhờ sự can thiệp của Abbot, kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý khi tiễn hai người, Jane được phép ra về. Dường như Lisbon vẫn còn rất xúc động nên cô không nói thêm lời nào. Jane hiểu. Bởi anh cũng giống như cô, bàng hoàng vì những gì đã diễn ra. Đến tận lúc này, khi tình cảm anh dành cho Lisbon trở nên rõ ràng như pha lê, anh vẫn không thể không trách mình đã phải để cả hai phải lãng phí chừng ấy thời gian và suýt nữa thì anh đã mất cô. 

Jane từng nghĩ, để cô đi là lựa chọn tốt nhất. Dù những gì anh sợ hãi trước đây đã không còn sau khi Red John chết, anh vẫn tự tách mình khỏi cuộc sống của cô. Có lẽ hạnh phúc cả đời cô khiến anh cảm thấy lo lắng và không tự tin vào chính mình. Tình cảm của Lisbon dành cho anh, không phải anh không cảm nhận được. Nhưng một con người có quá khứ đau buồn như anh hình như không thể đem lại hạnh phúc cho người khác. Cho đến khi đứng bên bờ của sự chia ly, khi nghĩ đến lúc mỗi ngày tỉnh giấc không thể nhìn thấy cô, anh còn sợ hãi hơn. Đúng, Lisbon đã đúng. Anh ích kỷ, hành xử không phải là một con người. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình. Ngay cả lúc này khi giữ Lisbon lại, anh không phải vì cô, mà là vì chính anh. 

Bàn tay của Lisbon ấm áp trong tay anh. Má cô kề sát bên cổ anh, tỏa một mùi hương nhè nhẹ. Thật khác lạ. Jane thầm nghĩ. Anh đã nhiều lần từng tưởng tượng lúc nào đó giữa anh và Lisbon có khoảnh khắc này. Nhưng khi thực sự có nó, anh thấy nó thật khác. Nó hết sức đơn giản.

Bên ngoài cửa xe, bình minh đã ló dạng. Jane nói với tài xế địa chỉ nhà Lisbon. Anh muốn cô được nghỉ ngơi và có lẽ, cô cần có thời gian suy nghĩ. Cô không đi DC, vậy nên cô, anh nghĩ như thế tốt hơn, cần phải giải quyết xong chuyện của Pike trước khi anh và cô nói chuyện nghiêm túc về tương lai của họ.

- Teresa, em cần phải nghỉ một chút. Hôm nay không cần phải đi làm. Abbot đã nói với anh.

Lisbon mỉm cười, vuốt nhẹ má anh.

- Chân anh còn đau lắm không?

Jane nắm tay cô, cười khẽ:

- Anh không nghe quen những lời này, Teresa. Hình như anh thích nghe em mắng anh hơn.

Lisbon cũng bật cười, rồi đột nhiên, cô hơi đỏ mặt, khẽ hỏi:

- Jane, anh... 

Jane nhướn mày khi nghe cô chưa thay đổi cách xưng hô. Lisbon chữa lại:

- Pat, anh ở lại đây chứ?

Jane thực sự muốn ở lại, lời mời đó vô cùng hấp dẫn. Anh nhích người, tiến lại sát bên cô, vòng tay ôm lấy cô:

- Teresa, em cần phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, anh muốn cho em chút thời gian suy nghĩ. Những gì anh đã làm khiến em đau lòng, anh hiểu. Vì thế, anh không đáng được hưởng điều gì tốt đẹp lúc này.

Teresa mỉm cười trên vai anh rồi lùi lại, nói:

- Nếu anh không đau chân thì có lẽ ... nhưng em đã tha thứ cho anh ngay khi anh nói anh yêu em.

Jane hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm:

- Nếu vậy anh sẽ nói hàng ngàn lần là anh yêu em. Teresa, anh rất yêu em.

Mắt Lisbon đã long lanh nước. Cô chớp mắt rồi nói:

- Anh cũng về nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, okay?

Jane gật đầu, hôn cô một lần nữa. Lần này lâu hơn và say đắm hơn. Rồi anh nói:

- Anh đi đây. Anh sẽ gọi cho em ngày mai.

Lisbon gật đầu, nhìn anh tập tễnh đi khuất dần. Cô ngả người nằm xuống ghế sofa. Jane nói đúng. Cô thật sự cần ở một mình lúc này. Tiếng chuông điện thoại reo vang và cô biết đó là Marcus nhưng cô chưa sẵn sàng. Lisbon thở dài, nhắm mắt lại, mường tượng dáng vẻ của Jane khi anh tìm cô trên máy bay. Đôi chân tập tễnh, quần áo xộc xệch và khuôn mặt đau khổ của anh khiến cô nhói tim. Tại sao phải chờ đến tận lúc này, Patrick?

Lisbon đứng dậy, tự pha cho mình một ly trà bạc hà. Đột nhiên cô thấy hứng thú với trà chứ không phải cafe theo thói quen. Trà nóng và thơm dịu khiến cô thấy dễ chịu và nhẹ nhõm hơn đôi chút. Bây giờ đối với cô mà nói, mọi chuyện khác đều trở nên không quan trọng. Có Jane. Vậy là đủ.

Lại có chuông điện thoại. Marcus. Cô bấm nút nghe.

- Marcus!

- Lạy chúa, Teresa. Em ở nơi quái quỷ nào vậy? Anh không thể gọi cho em được suốt mấy giờ qua. Anh thật sự rất lo lắng. Anh đã cố gọi cho Abbot nhưng anh ấy chỉ nói là em không sao.

- Marcus - Lisbon thoáng một chút đau lòng. Tình cảm của Marcus chân thành và quyết liệt tới nỗi cô đã bị lôi cuốn đi, không hề suy nghĩ. Trong khi hy vọng từ phía Jane là zero, thì Marcus giống như một cái phao cứu trợ giữa biển mênh mông, cô cần bám víu để tồn tại - Xin lỗi anh, Marcus.

Pike dịu giọng ở đầu dây bên kia:

- Không sao rồi, Teresa. Em không sao là tốt rồi. Vậy giờ em ở đâu? Anh vẫn đang ở sân bay chờ em.

Lisbon cảm thấy tội lỗi. Cô hít một hơi dài rồi nói:

- Marcus, em phải nói chuyện này. Em xin lỗi không thể tới DC với anh. Có một chuyện đã xảy ra.

- Khoan đã, không phải em đã kết thúc vụ cuối cùng rồi hay sao? Em đâu còn liên hệ gì với họ nữa mà không đi được?

- Ý em không phải là công việc, Marcus. Em nghĩ là anh hiểu... Chuyện này có liên quan đến Jane.

- Jane? Patrick Jane? Anh không hiểu, Teresa. Em thu xếp mọi chuyện và tới đây ngay chuyến bay đầu tiên, nhé?

Lisbon thở dài:

- Marcus, đừng như vậy mà. Em ... từ lúc nào em không biết nhưng em đã rất yêu Jane. Marcus, em xin lỗi. Em đã sai. Lẽ ra em không nên dễ dàng chấp nhận đề nghị của anh mà phải suy nghĩ kỹ hơn, nghĩ cho cả anh...

- Teresa, có lẽ em đang xúc động vì chuyện gì đó chăng? Jane không phải là tuýp người mang lại hạnh phúc cho em. Anh có thể thấy em quan tâm đến anh ta, nhưng anh ta không giống như em. Anh ta như thể sống trong một thế giới riêng vậy, em sẽ phải đau lòng vì Jane đấy, em biết không?

- Marcus, em đã quyết định. Em không thể tự lừa dối mình và làm khổ anh.

- Teresa...

- Marcus, em hơi mệt. Em đã nói hết những gì cần nói. Mong là anh hiểu cho em, okay? Bye.

Lisbon tắt máy, ngã người xuống ghế. Cô thấy mình hơi nhẫn tâm, nhưng cần phải như vậy. Tình cảm vốn không thể ép buộc. Ở bên Pike, cô cảm thấy bình yên, nhưng như vậy chưa đủ. Cô cảm thấy cô chưa hề yêu Pike như cô tưởng. Dù lúc này lòng cô cảm thấy tội lỗi, cô vẫn thấy mình đã làm đúng.

- Teresa!

Lisbon giật mình khi cảm nhận một hơi thở ấm áp lướt nhẹ trên môi cô và tiếng Jane quen thuộc vang lên bên tai. Cô mở bừng mắt, nhoẻn cười khi thấy nụ cười rạng rỡ của anh.

- Patrick, anh làm gì ở đây?

- Em vẫn nằm ngủ trên sofa suốt từ hôm qua sao?

Jane vừa nói vừa đứng dậy, kéo rèm cửa sổ khiến ánh nắng rọi vào Lisbon, làm cô chói mắt. Lisbon ngồi dậy, dụi mắt nói:

- Em mệt quá và ngủ quên luôn. Anh nói sẽ gọi cho em mà, sao lại tới đây?

- Anh tới đón em. Hôm nay anh muốn đi làm cùng em.

Lisbon cười khẽ, co mình lại trên ghế, nhìn anh bỏ ra bàn bữa sáng. Cô biết Jane là người rất biết quan tâm, nhưng sự tận tụy lúc này của anh khiến cô cảm thấy mình như một cô công chúa.

- Nào, công chúa - Jane như đọc được ý nghĩ của cô - em đi tắm đi rồi ra ăn sáng.

Lisbon ngoan ngoãn nghe lời anh. Khi cô bước ra, trang phục chỉnh tề, Jane đang ngồi ngả người trên ghế sofa, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Patrick, anh đang nghĩ gì thế?

Cô ngồi xuống bên anh, khẽ hỏi. Jane ngoảnh nhìn, vuốt nhẹ má cô rồi lắc đầu:

- Không có gì em yêu. Anh chỉ cảm thấy buổi sáng thật là tuyệt. Vậy thôi.

- Patrick, hôm qua em đã nói chuyện với Marcus.

Jane chăm chú nhìn cô, không nói gì.

- Em đã giải thích và em nghĩ anh ấy đã hiểu.

- Em không sao chứ?

Lisbon thở dài, dựa vào người anh:

- Em không ổn, nhưng một chút thôi. Dù sao thì Marcus anh ấy đã rất háo hức vì chuyện đính hôn. Em đã làm anh ấy phải đau lòng.

- Xin lỗi em, Teresa. Nếu không phải anh quá hèn nhát, em đã không phải khó xử với Pike.

- Patrick...

- Huh...?

- Anh nghĩ chúng ta sẽ ổn chứ?

Jane nhìn vào đôi mắt có chút lo lắng của Lisbon. Anh xiết nhẹ vai cô, dịu dàng nói:

- Anh không biết, Teresa. Thực lòng là anh không biết. Điều chắc chắn duy nhất là anh yêu em. Từ lâu, rất rất lâu. Anh nghĩ thế. Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện suốt 10 năm qua và tất cả những gì anh nghĩ tới chỉ là trả thù. Em đã luôn ở bên anh, giúp anh trở nên tốt hơn và trên hết là thầm lặng quan tâm đến anh, em nghĩ anh không biết điều đó sao? 

Jane ngừng lời, lau giọt nước mắt vừa rơi xuống trên má Lisbon.

- Khi xa em hai năm, anh đã nhớ em phát điên. Nhưng anh sợ. Anh sợ ảnh hưởng đến em, anh sợ không thể làm em hạnh phúc, anh sợ anh không xứng với em. Khi có cơ hội làm lại ở Austin này, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là lại được sát cánh bên em mỗi ngày. Chỉ cần tỉnh giấc, đến sở làm, nằm trên ghế sofa và ngắm em từ phía sau, anh không cần gì hơn thế cả. Anh đã nghĩ mọi chuyện đều ổn, kể cả khi em hẹn hò ai đó, em lấy ai đó, và em hạnh phúc. Chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc. Anh đã nói với em câu đó, và với chính anh hàng ngàn lần. Nhưng mà Teresa...

Jane ôm lấy hai má cô bằng hai bàn tay anh.

- Anh đã sai rồi. Khi tưởng như mất em thật sự, anh đã rất tuyệt vọng. Lúc đó, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ là làm sao để nói thật với em tấm lòng của anh. Còn sau đó, dù em quyết định thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chấp nhận nó.

Lisbon rướn người, hôn nhẹ lên môi Jane. Cô cố gắng kìm chế nhưng nước mắt cứ thế trào ra.

- Đừng khóc, Teresa. Anh muốn hỏi em câu này. Em sẽ ở bên anh thật chứ?

Lisbon lặng lẽ nhìn Jane giây lát rồi nói:

- Anh biết là em đã thực sự không muốn đi cùng Pike, phải không? Tại sao anh không giữ em lại dù nhiều lần em đã tạo cơ hội cho anh? Tại sao anh không thẳng thắn với em mà lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ mỗi lần thấy em ở bên Pike?

Khuôn mặt Jane lộ rõ vẻ chán ghét bản thân. Anh cười chua chát:

- Là tại anh. Anh đã bướng bỉnh nghĩ nếu em thực sự có tình cảm với anh, em sẽ ở lại. Khi Cho nói em sẽ rời đi, em biết anh đã nói gì với cậu ấy không?

Lisbon lắc đầu. Jane tiếp:

- Anh đã nói em chỉ nói thế thôi chứ em sẽ không đi đâu.

Lisbon đặt tay lên má Jane, cười buồn:

- Em không phải không thấy cảm xúc của anh. Chỉ là nó quá mong manh, không đủ để khiến em nghĩ anh yêu em. Cứ mỗi lần em cảm thấy như chạm được vào tim anh thì anh lại khiến em cảm giác như anh không trân trọng. Vì thế, em đã quyết định trừng phạt anh, nói những lời tàn nhẫn với anh. Nhưng mà... - Cô chợt mỉm cười - Khi lên chiếc máy bay đó, thực sự em đã rất mong anh tới giữ em lại.

Jane choàng tay ôm chặt cô vào lòng, nghẹn giọng nói:

- Cám ơn em, Teresa. Cám ơn em đã tha thứ cho anh, tất cả.

- Patrick. Em yêu anh.

Jane cảm thấy môi anh mằn mặn. Lần này thì Lisbon đã nói với anh câu nói đó. Anh lùi lại, nhìn sâu vào mắt cô rồi cúi xuống, hôn cô thật nồng nàn.

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Sự phán xét cuối cùng)




Il Woo đỡ So Eun đứng dậy rồi cả hai chậm rãi bước ra cửa. Nhưng đột nhiên họ nghe tiếng huýt sáo lanh lảnh rồi tiếng ngựa hí, tiếng vũ khí chạm nhau loảng xoảng và tiếng người la hét bên ngoài Yoon gia.

Il Woo không hiểu chuyện gì xảy ra. Từ phía sau chàng, Junho từ từ đứng lên khỏi vũng máu trong khi căn phòng bỗng nhiên đầy ắp người. Il Woo lùi lại kinh hoảng. Trước mặt chàng là bà bà của chàng, Suzy cùng với mẹ cô, Lee Sang, Myungsoo, Kim Tae Young, một lão nhân râu tóc bạc phơ đứng cạnh một cô gái xinh đẹp và một thanh niên tuấn tú mà chàng không quen. Không những thế, lần lượt bước vào trong phòng là tất cả các trang chủ quyền lực nhất trong vùng.

- Các người...

Myungsoo mỉm cười:

- Ngươi nghĩ tất cả chúng ta đã nằm trong sự khống chế của ngươi sao? Kế hoạch của hyung hoàn hảo đến mức thực sự có thể lừa được ngươi - chàng ngừng lời rồi quay qua các trang chủ, chàng cúi người kính trọng nói - các bậc tiền bối, chắc các vị đã nghe rất rõ những gì mà gã này đã nói, có phải không? Chúng tôi hy vọng các vị có thể đưa ra một quyết định đúng đắn.

Một trong các trang chủ bước ra nói:

- Tất nhiên là chúng ta đã hiểu rất rõ tình hình lúc này. Thật tốt là cuối cùng Lee công tử có thể lấy lại thân thế của mình. Kế hoạch của cậu ấy rất hoàn hảo khiến chúng ta bội phần khâm phục. Lee công tử, hay phải gọi là Bae công tử mới đúng, cậu thực sự rất xứng đáng là trang chủ mới của Tử hoa thôn. Cậu quyết định xử sao với tên Bae Il Woo này, chúng ta cũng nhất định ủng hộ cậu.

Junho bước tới rồi cúi chào:

- Tiền bối, các vị đã quá khen rồi. Nhưng bà bà của vãn bối vẫn là đại trang chủ của Tử hoa thôn. Ta nghĩ bà mới là người quyết định - hắn ngừng lời rồi quay qua Bae lão phu nhân, hắn tiếp - bà bà, con mong bà bà quyết định cho. Nhưng con có một thỉnh cầu, hy vọng bà bà nương tay với hyung...

- Huynh vẫn còn gọi gã là hyung sao? Vẫn còn muốn bảo vệ gã sau những gì gã đã làm sao? - Myungsoo tức tối la lên.

Junho giơ tay không cho Myungsoo nói tiếp:

- Huynh ấy mãi mãi là hyung của ta, cho dù thế nào đi nữa. Bà bà, cho dù hyung đã làm nhiều chuyện xấu nhưng con vẫn xin bà bà nương tay...

Bae lão phu nhân vỗ nhẹ lên vai Junho, mỉm cười hiền từ:

- Junho à, con làm ta rất tự hào. Con thật sự là có trái tim nhân hậu...

Il Woo đột nhiên phá lên cười.

- Il Woo, con vẫn còn cười được sao? - Bae lão phu nhân bước tới, nghiêm khắc nói - con lẽ ra phải thấy hối hận trước lòng tốt của Junho mới phải. Nếu ta không trừng phạt con thật nghiêm thì ta làm sao dám gặp mặt tổ tiên của nhà họ Bae đây?

- Bà bà - Suzy run rẩy kêu lên - xin đừng...

- Suzy, muội không cần phải cầu xin cho ta. Junho à, giờ tất cả đã là của đệ rồi đó. Đệ hài lòng chưa?

- Hyung, nếu huynh thực sự hối cải...

- Thì đệ sẽ làm gì? Rời Tử hoa thôn và chỉ mang theo So Eun thôi chứ gì? Nhưng ta cho đệ biết, Junho à. So Eun không bao giờ có thể tỉnh táo trở lại nữa, trừ phi ở bên cạnh ta. Nếu đệ...

- Tiểu tử thối, ngươi nhìn lại So Eun coi - lão nhân râu tóc bạc phơ cười phá lên.

Il Woo vô thức ngoảnh lại phía sau. Khuôn mặt của So Eun vô cùng điềm tĩnh và không có vẻ gì là vô tri cả. Chàng thốt lên:

- Làm sao mà ...?

- Ngươi nghĩ ba cái thứ độc dược tầm thường của ngươi có thể làm khó ta sao? Ha ha ha... khôi hài quá đi... Ngọc diện tiểu tử à, thật là quá đã khi thấy vẻ mặt của nó như bây giờ đấy...

Mặt Il Woo tái đi. Chàng cố gắng để kìm nén cơn ho nhưng cuối cùng thất bại, đành gập người xuống, ho dữ dội.

- Il Woo à - Bae lão phu nhân thở dài - ta quyết định phế bỏ võ công của con. Ta đã không định làm thế nếu như con tỏ ra một chút ăn năn. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Từ giờ trở đi, con sẽ không bao giờ được phép lại gần Tử hoa thôn. Con và cả cha mẹ của con.

- Bà bà! - Suzy khóc òa lên - đại ca rất yếu rồi, bà bà, con xin bà bà đấy...

- Đừng lo, tiểu thư - Lão nhân râu bạc nói - Ngọc diện tiểu tử đã nhờ ta pha chế thuốc cho căn bệnh của nó rồi. Nó sẽ không sao đâu.

Il Woo ngã quỵ xuống sàn nhà vì đau đớn. Giờ thì chàng không khác gì một người yếu đuối bình thường. So Eun ngoảnh mặt đi, không nỡ nhìn. Đột nhiên hình ảnh của Il Woo khi lần đầu tiên nàng gặp gỡ hiện ra trong tâm trí nàng. Nụ cười của chàng. Vẻ ngoài tao nhã lịch thiệp. Sự quan tâm dịu dàng của Il Woo dành cho nàng. So Eun cảm thấy vô cùng đau đớn.

Con người không dự đoán trước được điều gì.

Có lẽ tất cả là do số mệnh.

o0o

So Eun đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Dường như có quá nhiều chuyện kinh khủng xảy ra từ khi nàng tới đây. Nếu như nàng không đến, liệu Tử hoa thôn này có được bình an mãi mãi không?

Tuyết bay vào phòng qua cánh cửa mở rộng, rơi trên mái tóc nàng thành một lớp mỏng nhưng nàng không để tâm. Nàng ước gì mọi chuyện đã diễn ra theo một cách khác. Nàng ước nàng có thể gặp được Junho mà không làm ai phải tổn thương. Nhưng quá khứ không thể nào thay đổi được nữa. Cái chết của cha mẹ nàng. Tội ác của cha mẹ Il Woo. Tất cả đều đã xảy ra.

So Eun đột nhiên cảm thấy được ôm chặt trong vòng tay ấm áp từ phía sau và nàng nghe giọng nói quen thuộc cất lên bên tai nàng:

- Sao muội lại đứng ở đây? Muội đang run lên đây này.

Nàng không quay lại, chỉ yên lặng dựa vào người hắn. Hắn xoa hai bàn tay hắn lên tay nàng để chúng ấm lên rồi khẽ hỏi:

- Muội buồn lắm phải không?

- Làm sao muội buồn bằng huynh? Muội biết huynh vẫn rất quan tâm đến Il Woo và vẫn coi huynh ấy là đại ca như xưa - nàng do dự giây lát rồi hỏi - huynh ấy đi rồi phải không?

- Hmm... Bà bà đã sắp xếp một chỗ tốt cho họ để bắt đầu lại cuộc đời. Bà vẫn yêu quý huynh ấy vì dù sao thì huynh ấy cũng đã là cháu nội của bà trong nhiều năm.

- Thế còn Suzy?

- Muội ấy đi cùng với họ. Suzy muốn chăm sóc cho hyung, ít nhất là cho đến khi huynh ấy thấy khá hơn.

- Như thế cũng tốt. Dù muội muốn Suzy và Myungsoo sớm thành thân nhưng có lẽ cũng cần cho muội ấy thêm chút thời gian. Sau khi chuyện nhà đã ổn thỏa, chúng ta sẽ nghĩ đến chuyện đó.

- Xin lỗi muội, Eunnie à. Vì ta mà muội phải trải qua nhiều chuyện tồi tệ. Ngay cả lễ thành thân của chúng ta cũng không được suôn sẻ.

- Oppa, sao huynh lại nói như vậy được chứ? - So Eun ngoảnh lại, trách khẽ - Muội muốn chia sẻ cùng huynh cho dù là vui hay buồn, cho dù là cay đắng hay ngọt ngào. Nhưng nếu huynh nói như vậy, huynh coi muội là gì của huynh?

Junho vuốt nhẹ tóc nàng khẽ nói:

- Ta không có ý như vậy. Cho dù chúng ta chưa làm xong lễ thành thân, muội vẫn là hiền thê của ta. Chỉ là... Ta đã hứa với mẹ của muội là ta không bao giờ làm cho muội phải buồn nhưng mà rốt cuộc...

So Eun đặt ngón tay lên môi hắn, nhìn vào mắt hắn, âu yếm nói:

- Chỉ cần huynh luôn ở bên muội là đủ rồi, oppa.

Junho cảm động trước lời nói của nàng. Hắn kéo nàng sát lại bên mình, cánh tay đang ôm bên eo nàng xiết chặt thêm chút nữa rồi hắn cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài say đắm.

Bình minh đã ló dạng và Tử hoa thôn chìm trong tuyết trắng, nhìn như một bức tranh thượng cổ.

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Máu)



Junho nắm lấy tay So Eun, khe khẽ gọi:

- Eunnie!

Hắn đã rắc lên mũi nàng một chút bột trắng mà Joo đại phu đã đưa cho hắn nhưng đã một giờ trôi qua mà nàng vẫn chưa tỉnh.

- Eunnie - Junho gọi một lần nữa.

Lần này, hắn thấy mi mắt nàng động nhẹ rồi từ từ mở ra. Dường như bóng tối khiến nàng không nhận ra hắn nên nàng có đôi chút sợ hãi.

- Là huynh đây, Eunnie à!

- Ngươi là ai?

- Eunnie, muội không nhận ra ta sao? Ta là Lee Junho đây!

So Eun không trả lời mà từ từ ngồi dậy. Nàng giơ tay vỗ nhẹ vào trán, trông nàng rất mệt mỏi.

- Sao ngươi không thắp nến? - So Eun đột nhiên hỏi. Giọng nàng rất lạnh lùng.

- Nếu chúng ta làm vậy, Bae Il Woo sẽ phát hiện ra chúng ta đang ở đây. Chúng ta không thể chống trả lại huynh ấy trong đêm như thế này.

So Eun im lặng. Nàng chậm rãi bước lại gần kệ tủ ở góc phòng. Junho theo sát bên nàng, lo lắng hỏi:

- Eunnie à, muội tìm gì? Có phải muội muốn uống gì không?

Đúng lúc đó, một tiếng sáo vẳng lại từ xa. So Eun đứng im lắng nghe rồi bất chợt vung tay. Một con dao từ đâu xuất hiện trong tay nàng và nàng dùng nó đâm thẳng vào ngực Junho.

Máu hắn chảy ào ào từ vết thương nhưng vẻ mặt hắn ngạc nhiên hơn là đau đớn. Hắn ngã xuống dưới chân nàng, mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn nàng không chớp. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên không thể thốt nổi một lời nào. Máu từ miệng hắn nhỏ xuống sàn nhà.

Căn phòng bỗng nhiên bừng sáng. Junho có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ và giọng nói quen thuộc của Il Woo:

- Lee Junho, đệ thông minh lắm, nhưng không bằng ta được.

Il Woo tiến lại, lấy con dao trong tay So Eun ra rồi dìu nàng ngồi xuống bên bàn. Vẻ mặt nàng trở nên trống rỗng như thể mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến nàng.

Junho đặt tay lên ngực nhưng vết thương quá sâu khiến máu trào ra qua ngón tay của hắn.

- Junho à, đệ đừng trách huynh - Il Woo ngồi xuống trước mặt Junho, thận trọng đỡ hắn lên rồi để hắn dựa vào cánh tay mình - đệ nói đệ luôn coi ta như đại ca ruột thịt nhưng đệ vẫn không hiểu ta chút nào. Đệ nghĩ ta có thể mang tính mạng của bà bà ra để bắt ép So Eun phải đến với ta sao? Thực sự thì ta đã căn dặn bọn Hắc phục kỵ không được động đến dù chỉ là một sợi tóc của bà bà. 

Il Woo thở dài rồi tiếp:

- Junho à, thực lòng mà nói ta rất yêu quý đệ. Tình cảm huynh đệ chúng ta vốn dĩ từ xưa tới nay rất tốt đẹp. Thậm chí ngay lúc này, trái tim ta rất đau khi phải làm như thế này với đệ. Nhưng ta không thể để cho đệ lấy đi So Eun, Bae gia và Tử hoa thôn này được. Làm sao ta có thể chấp nhận sự thực là ta không phải là thiếu chủ thực sự của Tử hoa thôn? Làm sao ta có thể thừa nhận rằng mình chỉ là một đứa con hoang từ một mối quan hệ bất chính? Làm sao ta có thể để cho những nỗ lực bao năm qua của cha mẹ ta bỗng chốc tan thành mây khói chỉ vì đệ? - Il Woo cay đắng nói. Trông vẻ mặt của chàng vô cùng thống khổ.

Junho vẫn im lặng, mắt hắn nhòa lệ. Il Woo dùng ống tay áo của mình lau máu trên cằm Junho rồi nói tiếp:

- Junho à, ta hứa với đệ sẽ chăm sóc So Eun thật tốt và không bao giờ khiến muội ấy phải khóc và đau khổ nữa. Vậy nên đệ đừng lo lắng. Còn những người khác, ta xin lỗi là không thể hứa được điều gì. Người của ta đã kiểm soát được mọi tình hình bên ngoài rồi.

Il Woo bỗng nhiên gập người ho rũ rượi. Có lẽ vì chàng đã nói quá nhiều. Chàng nhẹ nhàng đặt Junho nằm lại trên sàn rồi đứng dậy, bước về phía So Eun, nhỏ nhẹ nói:

- So Eun, giờ đã ổn rồi. Chúng ta đi thôi.



Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Thất vọng)



Bae Il Woo đỡ So Eun trong tay mình rồi bế nàng đặt nằm xuống giường. Một vài lọn tóc mềm mại rủ xuống che một phần khuôn mặt xinh đẹp của So Eun. Il Woo âu yếm vén lọn tóc ra sau tai nàng rồi nắm lấy tay nàng, chàng thì thầm:

- So Eun, ta xin lỗi. Mọi chuyện ta đã làm đều là vì muội. Ta thực sự muốn cho muội thêm chút thời gian để yêu ta nhưng bây giờ không còn kịp nữa. Ta sợ là sẽ mất muội. Sau này khi mọi chuyện được giải quyết, ta sẽ không bao giờ khiến muội phải thất vọng nữa.

- Nhưng huynh đã khiến muội ấy phải thất vọng rồi.

Một giọng nói buồn bã cất lên từ phía cửa. Il Woo chậm rãi đứng dậy rồi ngoảnh nhìn.

- Là đệ?

- Phải, là đệ. Huynh có vẻ không ngạc nhiên khi thấy đệ ở đây nhỉ?

- Ta biết đệ nhất định sẽ tới.

- Hyung, chúng ta không thể nào trở lại như xưa được hay sao?

- Đệ thật nực cười. Làm sao chúng ta có thể quay lại đây, nói ta nghe?

- Đệ biết là không thể. Nhưng ít nhất thì chúng ta không trở thành kẻ thù của nhau. Hãy để bọn đệ sống một cuộc sống đơn giản còn huynh thì có tất cả những gì huynh muốn, không được sao?

- Đệ nghĩ ta làm tất cả chuyện này là vì ta muốn có Tử hoa thôn sao?

- Ý huynh là huynh làm tất cả vì So Eun sao? Huynh có thể từ bỏ mọi thứ để có muội ấy hay không?

Il Woo không trả lời. Dường như những gì chàng muốn không chỉ đơn giản như thế.

Junho thở dài.

- Đệ hiểu rồi. Nếu huynh cứ khăng khăng như vậy, đệ cũng không còn cách nào khác. Mọi thứ huynh đã làm cho đệ khi chúng ta cùng sống bên nhau ở Tử hoa thôn, đệ sẽ báo đáp ở kiếp sau.

Nói dứt lời, Junho rút từ eo lưng hắn ra thanh kiếm mềm. Bae Il Woo cũng lập tức với lấy thanh đoản kiếm trên bàn rồi ra chiêu ngay tức khắc. Junho chỉ chống đỡ chứ không tấn công. Hắn liên tục lùi lại khiến Il Woo càng thêm kích động. Khi cả hai đã ra đến ngoài ban công, Junho bất ngờ đạp chân vào lan can gỗ lấy đà bay vút lên không trung. Kiếm của hắn xoay tít, tạo thành một vòm sáng xanh kỳ ảo bao quanh cả người hắn. Thế kiếm của hắn vô cùng kỳ lạ khiến Il Woo ngạc nhiên và có đôi chút kinh sợ bởi thanh đoản kiếm của chàng không làm sao phá vỡ được vòm sáng đó, thậm chí còn bị xoay theo kiếm của Junho.

Lúc này, cả hai đã hạ xuống mặt đất. Vòm sáng xanh bỗng nhiên biến mất và hai thanh kiếm chạm vào nhau nảy lửa, tạo ra một âm thanh khô khốc. Junho lùi lại. Lúc này đám người của Il Woo lao tới, tạo thành một vòng tròn vây quanh Junho. Il Woo kinh ngạc khi thấy Junho không hề ngạc nhiên mà vẫn điềm tĩnh thu kiếm lại, quấn quanh eo lưng hắn như cũ. Rồi bỗng nhiên Junho đặt ngón tay lên miệng, huýt lên một tiếng lanh lảnh. Từ hậu viên của Bae gia trang, Myungsoo và người của chàng lao tới khiến người của Il Woo bối rối quay lại để đối phó.

Il Woo hối hận là chàng đã chủ quan không chú ý đến đường hầm bí mật nối từ gia trang đến Yoon gia. Chàng cũng quên mất là Junho cũng biết đường hầm đó. Bất giác, Il Woo chợt thấy một làn khói bốc lên từ người Junho. Đã quá quen với độc dược từ khi còn bé, Il Woo tự nhiên phản ứng rất mau lẹ. Chàng giơ ống tay áo lên bịt kín mặt. Một tiếng nổ lớn khiến chàng mở choàng mắt ra. Junho, Myungsoo và người của hắn đã biến mất.

Il Woo bình tĩnh vẫy tay ra hiệu người của chàng không cần phải đuổi theo. Chàng nhanh chóng chạy lên lầu hai rồi vào phòng nơi chàng đã để So Eun lại trước đó.

Nàng cũng biến mất.

Nhưng thay vì giận dữ, Il Woo lại nở một nụ cười đầy vẻ hài lòng.



Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Sai lầm lớn)



Gió lạnh lùa tuyết vào phòng qua cửa sổ mở rộng. Bất chợt, cửa chính bật mở và một người đàn bà đẹp lộng lẫy bước vào.
- Yoon tiểu thư, cô không lạnh khi đứng ở đó sao?
So Eun ngoảnh lại, nhận ra người đang đứng đó là Hwang Jung Min. Nàng khép cánh cửa sổ lại.
Hwang Jung Min mỉm cười, ngồi xuống.
- Cô quan tâm ta sao? Ta nghĩ với thù hận chất chứa trong tim cô, cô lẽ ra phải căm ghét ta mới đúng.
- Bà không phải là người đã giết cha mẹ ta. Hơn nữa, ta và Junho oppa đã quyết định sẽ quên hết mọi chuyện trong quá khứ. Chúng ta không làm gì gây tổn hại đến Tử hoa thôn các người cả. Cớ sao các người phải làm thế này? Bà không sợ bị quả báo sao?
Nghe từ "quả báo", Hwang Jung Min nhăn mặt lại vì giận dữ:
- Sao cô dám nói năng kiểu đó hả? Ý cô là sao?
- Bà thực sự không biết hay giả vờ không biết? - So Eun mỉa mai hỏi - bà có biết tại sao ta ở đây không?
- Tất nhiên. Con trai ta mời cô tới để bàn về chuyện dệt và nhuộm tơ, không phải sao?
So Eun lạnh lùng mỉm cười, lắc đầu:
- Tất nhiên là không phải. Ta bị ép buộc phải tới đây đúng vào ngày thành thân của ta. Bae Il Woo đã thuê bọn Hắc phục kỵ bắt cóc Bae lão phu nhân rồi dùng bà ấy để uy hiếp Junho, ép ta phải tới đây.
- Chuyện đó...
So Eun nói tiếp:
- Cũng chính con trai bà và Bae Seung Yoo đã thuê Hắc phục kỵ ám toán bọn ta trên đường bọn ta trở về nhà, đẩy Junho oppa rơi xuống vực thẳm. May mắn là ông trời có mắt, huynh ấy lại được người của Thung lũng Thiên đường cứu sống. Có phải con trai bà và nhân tình của bà che giấu bà tất cả những chuyện này không?
Mặt Hwang Jung Min sắt lại khi nghe nàng dùng từ "nhân tình", bà ta rít lên:
- Cô nói láo!
- Còn chưa hết đâu, nhị phu nhân. Ta tin chắc Bae Seung Yoo còn chưa nói với bà Junho oppa chính là Bae Il Woo thực thụ. Huynh ấy mới là cháu nội thực sự của Bae gia và là Thiếu chủ của Tử hoa thôn.
- Ý cô là Lee Junho? - Hwang Jung Min lắp bắp thốt lên.
- Đúng vậy, là huynh ấy. Nhân tình của bà đã bảo Joo đại phu giết huynh ấy, nhưng nhờ tấm lòng nhân từ của đại phu, huynh ấy vẫn sống. Đó chẳng phải là ý trời sao, nhị phu nhân?
Tay Jung Min run rẩy khiến bà ta vội giấu chúng xuống dưới áo. Bà ta chỉ thốt lên:
- Ngươi nói láo!
So Eun nhìn thẳng vào mắt bà ta, dằn từng tiếng:
- Bà có thể không tin nhưng đó là sự thật.
Hwang Jung Min tái mặt. Bà ta cố hết sức để tự trấn tĩnh bản thân. Cho dù bọn họ có làm những chuyện tội tệ nào đi nữa thì Bae Il Woo vẫn là con trai bà ta và Bae Seung Yoo là cha của chàng.
- Yoon tiểu thư, cô có tài kể chuyện lắm. Cho dù những gì cô nói là sự thật thì ta nghĩ họ nhất định có lý do để làm những chuyện đó.
So Eun thở dài. Mặt nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Mẹ? Mẹ làm gì ở đây?
Cả So Eun và Hwang Jung Min đều giật mình ngoảnh lại. Bae Il Woo đang đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào. Mặt chàng trắng bệch. Có lẽ thời tiết giá lạnh khiến sức khỏe của chàng suy giảm nghiêm trọng. Dường như tuyết thảo vẫn chưa có tác dụng hữu hiệu.
- Il Woo à.
Hwang Jung Min lúng túng nói trong khi So Eun vẫn ngồi im lặng. Thấy vẻ mặt bất thường của mẹ, Il Woo nói:
- Mẹ về phòng đi. Con có chuyện muốn nói với So Eun.
- Được rồi, con trai. Con đã uống thuốc chưa? Trời rất lạnh nên con đừng ở đây lâu quá.
- Con biết. Mẹ đừng lo.
Hwang Jung Min ngập ngừng giây lát rồi chợt nói:
- Il Woo à, nếu con có ý định thuyết phục cô nương này thì vô dụng thôi. Mẹ nghĩ...
Nhưng Il Woo chỉ im lặng nhìn bà ta. Ánh mắt sắc lạnh của chàng khiến bà ta im bặt.
- Vậy... mẹ đi đây...
So Eun kinh ngạc trước thái độ của bà ta. Từ một người đàn bà sắc sảo, tự tin, bỗng chốc bà ta trở nên rụt rè trước mặt Bae Il Woo. Có lẽ bà ta ngày càng phụ thuộc và có ảo tưởng lớn đối với con trai của mình.
- So Eun à, muội đã nghĩ về những gì ta nói chưa?
- Bae Il Woo, ngươi ép buộc ta tới đây mà còn muốn ta nghĩ về những gì ngươi nói sao?
- Xin lỗi muội, So Eun. Ta không muốn làm như vậy đâu. Chỉ là ta không còn cách nào khác...
- Thật sao? Ngươi dám cấu kết với bọn Hắc phục kỵ để bắt cóc bà bà của ngươi. Bae Il Woo, Bae Il Woo mà ta biết không phải là ngươi. Người luôn dịu dàng, nghĩa khí không phải là ngươi.
- So Eun, muội nói vậy là không công bằng với ta. Ta chưa bao giờ than phiền bất kỳ điều gì cho dù ta luôn ốm yếu. Mọi thứ ta làm đều vì Bae gia và Tử hoa thôn này. Nhưng ta được gì? Ta không phải là thiếu chủ thực sự, huynh đệ thân thiết của ta cướp đi người mà ta yêu, còn người ta yêu lại muốn giết cha ta để trả thù. Đó là lỗi của ta sao? Tại sao mọi người lại muốn lấy đi tất cả những gì mà ta có?
- Bae Il Woo, ngươi lầm rồi. Không ai muốn cướp đi cái gì của ngươi. Junho oppa sẵn lòng rời bỏ Tử hoa thôn dù huynh ấy biết chắc mình sẽ chết. Huynh ấy biết cha ngươi giết cha mẹ ta, lại sai người giết huynh ấy khi huynh ấy mới chưa đầy tháng, nhưng huynh ấy vẫn gắng hết sức để bảo vệ ngươi. Huynh ấy còn cầu xin ta tha thứ cho cha ngươi và ta đã làm thế. Nhưng ngươi, nhìn xem ngươi đã làm gì với tất cả bọn ta?
- Nhưng tại sao muội lại theo đệ ấy? Rõ ràng muội đã gặp ta trước. Ta cảm nhận được tình cảm của muội dành cho ta, tại sao...
- Bae Il Woo, ngươi nói thật nực cười. Chẳng phải ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là ta chỉ luôn xem ngươi như bằng hữu sao? Ta đã nói Junho opppa là người mà ta yêu. Ta chưa bao giờ nói dối ngươi. Ngươi nói là ngươi hiểu...
- Nhưng đó là vì ta nghĩ Junho đã chết...
So Eun cười đau khổ:
- Bae Il Woo, rốt cuộc thì ngươi cũng đã nói ra. Ngươi thực sự muốn huynh ấy chết, phải không?
Bae Il Woo thở dài, rồi buồn rầu nhìn nàng:
- So Eun, muội vẫn không chịu hiểu lòng ta. Ta thực sự không muốn nhưng vì muội ép ta thôi...
So Eun không hiểu ý chàng muốn nói gì. Nàng ngước nhìn chàng ngờ vực. Bất giác nàng cảm thấy chóng mặt, không đứng vững rồi cuối cùng không còn biết gì nữa.



Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Tử hoa thôn (Không thể ngồi yên)



Junho ngồi im lặng bên cạnh Bae lão phu nhân đang thiếp ngủ. Có lẽ cú sốc này quá mạnh khiến lão bà vốn là người đảm lược cũng khó mà có thể chịu đựng nổi. Nhờ thảo dược của Joo đại phu, cuối cùng lão bà cũng ngủ say.

- Biểu ca!

- Suzy? Bà bà vẫn đang ngủ.

Suzy đặt tô súp gà lên mặt bàn rồi lặng lẽ ngồi xuống bên hắn. Cô rụt rè đặt tay lên bàn tay hắn, thì thầm:

- Biểu ca, huynh không sao chứ?

Junho mỉm cười, lật bàn tay lại xiết chặt bàn tay cô, đáp khẽ:

- Ừ.

- Muội biết là huynh đang rất lo cho onnie. Muội thực sự không biết phải nói gì với huynh lúc này và phải làm sao để giúp huynh. Biểu ca, muội tin là đại ca sẽ không làm gì tổn hại đến onnie đâu.

Junho khẽ thở dài, không nói gì. Vừa lúc đó, Myungsoo mở cửa bước vào.

- Myungsoo, có tin gì không? - Junho nôn nóng hỏi.

- Xe của bọn chúng đi về phía Hồng Giang rồi sau đó chúng lên thuyền. Đệ nghĩ nhất định chúng đưa noona về Tử hoa thôn thôi.

- Ta hiểu rồi - Junho nói - Thế còn khách khứa thì sao? Đệ lo cho họ chu đáo chưa?

- Rồi, hyung.

- Được rồi, Myungsoo. Đệ mau tới nói với người của ta chờ ở phòng khách. Một lát nữa ta sẽ tới.

- Đệ đi ngay đây.

- Suzy à, về phòng muội nghỉ một lát đi. Trông muội nhợt nhạt lắm.

- Không. Muội không sao đâu biểu ca. Huynh mới là người phải nghỉ ngơi, không phải là muội. Huynh đã không ăn gì hôm nay rồi.

Junho im lặng, không đáp. Hắn đăm đăm nhìn vào khuôn mặt già nua của bà bà. Hai bàn tay hắn nắm chặt lại. Cho dù hắn vô cùng lo lắng cho So Eun, hắn vẫn cố gắng trấn an bản thân. Hắn cần cho nàng chút thời gian để nói chuyện với Il Woo. Dù sao thì đó cũng là chuyện của riêng hai người họ. Trong tim hắn ít nhiều cũng vẫn còn chút niềm tin vào hyung của hắn.

Suzy và Myungsoo thấy hắn chìm trong suy nghĩ thì lặng lẽ đứng dậy, bước ra ngoài.

Junho ngồi bất động rất lâu cho đến khi hắn nghe có tiếng rên khe khẽ. Hắn vội vã ngẩng nhìn.

- Bà bà!

Bae lão phu nhân từ từ mở mắt rồi chằm chằm nhìn hắn.

- Có phải là con không, Junho? - Lão bà run rẩy giơ tay lên. Junho nắm lấy bàn tay lão bà rồi khẽ gật đầu.

- Có phải là con đã cứu ta từ đám người đó?

- Bà bà, bà thấy sao rồi? - Junho không trả lời mà hỏi khẽ.

- Con vừa gọi ta là gì hả Junho? Bà bà sao? Trước kia, ta rất nhiều lần bảo con gọi ta là bà bà, nhưng con chưa bao giờ làm thế. Sao giờ con lại...?

- Chuyện dài lắm, bà bà. Nhưng có một chuyện con phải nói ngay với bà. Con chính là cháu nội của bà và là con của cha con, Bae Dong Gun.

- Cái gì? Sao có thể? Tại sao?

- 20 năm về trước, đứa trẻ mà người ta bảo đã chết vì bệnh tật thực ra đã không chết mà bị bỏ trong rừng. Đứa trẻ đó chính là con. Cha con là Lee Sang đã cứu được con và nuôi dạy con nên người. Con mới chỉ phát hiện ra sự thật này và vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên con chưa kịp nói với bà.

- Ôi trời ơi, ta vẫn không hiểu. Ai đã bỏ con trong rừng? Tại sao phải làm thế? Thế còn Bae Il Woo? Thực sự thì nó là ai?

- Chuyện phức tạp lắm, bà bà. Bà vẫn còn yếu, không nhất thiết phải nghe mọi chuyện một lúc. Nhưng bà tin ở con, phải không? Bà tin con là cháu nội của bà chứ?

- Ồ, đó là mong ước của ta mà, Junho. Tất nhiên là ta tin con, con ngoan. Cháu nội của ta! Ôi đứa cháu bé bỏng của ta! Cho dù bất kể chuyện gì đã từng xảy ra thì cũng thật là khủng khiếp khi con phải trải qua những chuyện như vậy khi còn quá bé.

- Không sao đâu, bà bà. Con vẫn còn sống và lớn lên thành một nam tử khôi ngô tuấn tú thế này, bà thấy có đúng không? Bà có hài lòng với đứa cháu nội như con không?

Bae lão phu nhân mỉm cười trước câu đùa của hắn. Bà gật đầu:

- Tất nhiên là ta vô cùng hài lòng. Con vừa tuấn tú, vừa tài giỏi đúng như ta mong đợi.

- Con vui vì bà bà nói vậy. Thôi, bà ăn một chút súp gà nhé? Suzy đã đích thân xuống bếp nấu cho bà.

Junho đỡ lão bà ngồi dậy. Sau khi ăn được chút ít, Bae lão phu nhân đột nhiên hỏi:

- Junho à, thực ra đây là đâu vậy?

- Là Kim gia trang, là nhà của So Eun.

- So Eun? Ý con là Kim So Eun, là đại mỹ nhân của chúng ta?

- Đúng vậy. Là cô ấy.

- Ta không nhớ một chút gì cả. Khi ta tỉnh dậy, ta phát hiện mình ở trong một chiếc xe. Tay ta thì bị trói còn mắt thì bị bịt kín lại.

- Giờ mọi chuyện ổn cả rồi, bà bà đừng lo. Giờ bà nằm xuống và ngủ đi nhé. Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, có được không?

- Được, ta sẽ nghe lời con. Trông con cũng mệt lắm rồi, con cũng phải nghỉ đi mới được. Vì có con ở đây nên ta đã khá hơn rất nhiều rồi.

- Ngủ ngon, bà bà. Gặp lại bà ngày mai!

Bae lão phu nhân nắm chặt tay Junho, mắt bà nhòa lệ:

- Phải, ngày mai! Ta còn có thể gặp con ngày mai không?

- Tất nhiên rồi, bà bà - Junho mỉm cười rồi âu yếm đắp chăn cho bà.

Khi Bae lão phu nhân đã thiếp đi, Junho đi đến phòng khách ở sảnh chính, nơi mọi người đang đợi hắn.

- Biểu ca! Bà bà đã ngủ chưa?

Junho gật đầu, ngồi xuống. Kim phu nhân mang tới cho hắn một chén trà yoongyo. Hương thơm của nó khiến hắn nhớ So Eun và đột nhiên hắn cảm thấy trống rỗng khi không có nàng ở đây.

- Nào Junho, con hãy nói xem chúng ta làm gì đây? - cha hắn nôn nóng hỏi.

- Con và cha sẽ tới Tử hoa thôn trước. Khinh công của chúng ta giỏi hơn mọi người ở đây nên chúng ta sẽ tranh thủ được chút thời gian. Myungsoo, đệ và người của đệ sẽ đi ngựa tới đó. Nhiệm vụ của đệ là phải đưa được mẹ của Suzy và gia đình muội ấy tới nơi an toàn. Ta sợ huynh ấy sẽ dùng họ để uy hiếp chúng ta.

- Đệ hiểu rồi, hyung.

- Sau khi kiếm được chỗ an toàn cho họ, đệ hãy trốn ở đường hầm ta đã chỉ cho đệ lần trước, đợi tín hiệu của ta, nhớ không?

- Được rồi, hyung.

- Tốt lắm. Gia gia, Joo đại phu, phiền hai người chăm sóc cho bà bà giúp ta và đưa bà tới Trấn tơ lụa. Kim chủ quản và Suzy cũng đi cùng hai người.

- Đừng lo chuyện đó, Ngọc diện tiểu tử.

- Ta hiểu rồi, Thiếu chủ.

- Cám ơn ông. Hyorin và Jae Bum, ta cần hai người gửi thiệp mời tới tất cả các gia trang lớn nhất vùng. Tất cả tập trung về trấn Tơ lụa để gặp bà bà ở đó. Có hiểu không?

- Nhưng hyung, Tử hoa thôn có thể có tai mắt ở khắp mọi nơi. Ta làm thế e sẽ dứt dây động rừng.

- Không vấn đề gì. Ngày chúng ta hẹn họ là ngày tết nguyên đán. Bà bà sẽ thuyết phục các trưởng lão ở Trấn tơ lụa giúp chúng ta bày ra vở kịch này. Nhờ họ tổ chức đại lễ mừng năm mới thì không ai có thể ngờ vực chuyện các gia trang tề tựu ở đó cả.

- Ồ, đệ hiểu rồi. Cứ để đệ và Hyorin lo chuyện đó, Ngọc diện đại ca.

- Kim chủ quản khi tới Trấn tơ lụa, ông giúp bà bà của ta bí mật gặp gỡ ngay các trưởng lão để bàn kế hoạch như ta vừa nói nhé.

- Hãy tin ở tôi, Bae công tử - Kim chủ quản gật đầu.

Junho cảm thấy hơi lạ lẫm khi lần đầu tiên nghe có người gọi hắn là Bae công tử. Hắn vẫn chưa thấy quen. Hắn liếc nhìn sang cha hắn nhưng Lee Sang điềm tĩnh mỉm cười gật đầu. Vì thế Junho nói tiếp:

- Sau khi tất cả tập hợp ở trấn Tơ lụa và mọi người đã thống nhất hết kế hoạch của ta thì Kim chủ quản, ông phân chia mọi người thành các nhóm nhỏ rồi bí mật lẻn vào Tử hoa thôn. Ông hiểu không?

- Được.

- Còn Suzy, muội sẽ dẫn họ tới nấp trong nhà Yoon gia để đợi tín hiệu của ta. Muội làm được không?

- Được, biểu ca. Huynh cứ tin ở muội.

- Bản đồ các đường bí mật trong Tử hoa thôn ta đã vẽ cả ra đây rồi. Mỗi người giữ một cái để nắm rõ nhé. Sau khi mỗi nhóm hoàn thành nhiệm vụ sẽ tập trung hết cả ở Yoon gia. Chúng ta sẽ tìm cách dụ Bae Il Woo tới đó để mọi người nhìn rõ chân tướng sự việc. Lần này, chúng ta sẽ phải dạy cho Tử hoa thôn một bài học.

- Hyung, huynh làm thế là hoàn toàn đúng. Đệ rất ủng hộ quyết định của huynh - Myungsoo hứng khởi nói.

Mặc dù còn đang rất lo lắng nhưng Junho không khỏi mỉm cười trước sự phấn khích của Myungsoo.

- Mọi chuyện rất khó dự đoán trước vì vậy chúng ta phải hết sức thận trọng đó, Myungsoo. Chúng ta không biết Tử hoa thôn đã chuẩn bị thế nào để đối phó với chúng ta.

- Đệ hiểu mà, hyung.

- Tốt lắm. Nếu mọi người đều đã rõ thì tất cả về nghỉ ngơi một lát đi. Sáng sớm ngày mai tất cả chúng ta lên đường.

Khi mọi người đã lục tục kéo nhau đi khỏi, Junho tiến lại gần lò sưởi rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi lạnh lẽo. Hắn lấy trong áo ra chiếc khăn màu tím rồi xiết chặt trong tay. Giờ muội ấy thế nào rồi? Hắn không dám nghĩ đến. Hắn chỉ hy vọng với sự thông minh, tài trí của nàng, So Eun nhất định không sao.

Chỉ còn vài giờ nữa là bình minh. Junho nhìn đăm đăm vào ngọn lửa đang tí tách cháy trong lò, tự hỏi đến bao giờ hắn và So Eun mới có thể sống bình yên hạnh phúc bên nhau.

Nhưng mà lần này hắn nhất định phải làm được.

Hắn sẽ không thỏa hiệp nữa.