Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Hiệp sĩ áo đen (Con người kỳ lạ)

5. Con người kỳ lạ



[Vườn trong Lâu đài]
 
So Eun được đưa vào khu vườn trong Lâu đài để diện kiến Chúa đất. Những hàng cây phủ bóng mát dọc con đường rải sỏi. Những tán hoa màu phớt hồng, thoảng vào gió hương thơm nhè nhẹ. Nàng ngỡ như bước trong xứ sở thần tiên.
 
Chúa đất đang ngồi đọc sách dưới tán cây. Ánh nắng chiếu xiên qua vòm lá, nhảy múa trên trang sách, trên bộ quần áo sang trọng màu xanh. Chàng không đội mũ nên So Eun có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt chàng. Một khuôn mặt đẹp, rắn rỏi, mạnh mẽ rất đàn ông.
 
- Sao còn đứng đó?
 
Chúa đất hỏi nhưng mắt vẫn không rời trang sách. So Eun giật mình, mặt nàng hơi đỏ lên. Nàng không trả lời, tiến đến gần chàng nhưng vẫn lịch thiệp đứng cách xa chàng một chút, cúi đầu chào.
 
- Cô đọc cuốn sách này chưa?
 
So Eun liếc nhìn trang bìa. Đó là cuốn Binh pháp tôn tử. Nàng khe khẽ lắc đầu:
 
- Làm sao ngài nghĩ một cô gái yếu đuối như tôi có thể đọc qua một cuốn sách như vậy chứ?
 
Chúa đất mỉm cười:
 
- Vậy một cô gái yếu đuối như cô có thể đi dạo cùng ta một lát được không?
 
- Nếu ngài muốn vậy, thưa ngài.
 
Chúa đất đứng dậy, ra hiệu cho đám người hầu không được đi theo rồi thong thả bước lên trước. So Eun lặng lẽ bước phía sau. Khi đến cây cầu nhỏ bắc qua con kênh đào, Chúa đất dừng lại, cúi nhìn xuống một đàn cá đang bơi lượn. So Eun yên lặng đứng kế bên.
 
- Sao cô không nói gì?
 
- Chẳng phải ngài cũng yên lặng sao?
 
Chúa đất ngẩng nhìn nàng, mỉm cười:
 
- Cô luôn trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi nhỉ.
 
So Eun cười khẽ. Trong nắng, nụ cười rạng rỡ của nàng khiến nàng trở nên vô cùng xinh đẹp. Trong giây lát, Chúa đất sững sờ trước sự tươi tắn của nàng. Chàng vội xoay người bước tiếp, cố gắng trấn tĩnh lại trái tim chàng đang đập dồn dập.
 
- Vậy Hiệp sĩ áo đen đã quyết định rồi?
 
- Vâng, thưa ngài. Huynh ấy sẽ làm như ngài muốn. Nhưng...
 
- Nhưng?
 
- Nhưng chỉ sau khi những gì ngài hứa về chuyện thuế má, chuyện xử lại các vụ án được tiến hành, huynh ấy sẽ bắt đầu.
 
Chúa đất giơ tay ngắt một cành hoa rồi đột nhiên quay lại, đưa cho nàng:
 
- Tặng cho cô này.
 
So Eun ngẩn người. Chúa đất luôn có những hành động hoặc lời nói khiến nàng bất ngờ. Phải mất một lúc nàng mới nhận lấy cành hoa, khẽ nói:
 
- Cám ơn ngài.
 
- Vậy cô hãy nói với Hiệp sĩ áo đen là ta chấp thuận. Sau khi ta công bố chính sách của ta, nói hắn đến gặp ta ở chỗ cũ.
 
- Vâng, thưa ngài...
 
- Cô có điều gì muốn nói phải không?
 
So Eun ngập ngừng. Nhìn Chúa đất đang chậm rãi bước, dáng vẻ hơi trầm tư của chàng khiến nàng chợt cảm thấy lo lắng.
 
- Ngài đã lường hết được sức mạnh của các quý tộc chưa?
 
- Sao?
 
- Những chính sách mà ngài định làm sẽ khiến cả giới quý tộc rung chuyển. Dù Hiệp sĩ áo đen có giúp ngài huấn luyện đội quân bí mật đi nữa, một mình ngài đối phó là chưa đủ.
 
- Vậy cô có kế sách gì không?
 
- Không dám gọi là kế sách, nhưng tôi tin trong đám quý tộc, cũng có nhiều người có tư tưởng tiến bộ. Nếu ngài có thể thu phục họ...
 
Chúa đất chăm chú lắng nghe, nét mặt rất nghiêm nghị.
 
- Nếu chính sách của ngài được hậu thuẫn, phe của Kang Jinki cũng sẽ khó mà lật ngược tình thế. Lúc đó...
 
- So Eun! Ta có thể gọi cô như thế chứ?
 
Trong những lúc nói chuyện nghiêm túc, nàng ngạc nhiên là Chúa đất vẫn có thể nói những chuyện chẳng can hệ gì.
 
- Ngài không để tâm đến những gì tiểu nữ nói chút nào - So Eun phật ý nói.
 
- Xin lỗi, ta nghĩ chúng ta vẫn chưa chính thức giới thiệu với nhau thôi - Chúa đất nhẹ mỉm cười. Sự giận dỗi cũng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp - Thực ra, cô biết không, những chính sách mà ta định làm không phải chỉ là vừa mới nghĩ ra - chàng ngừng lời, khuôn mặt tự nhiên trở nên u buồn - Lúc sinh thời, cha ta sức khỏe không được tốt, tính cách lại có phần yếu đuối nên Kang Jinki mới ỷ thế lộng hành. Tuy thế, cha đã âm thầm bồi dưỡng ta để chuẩn bị cho sau này - chàng cười khẽ, ánh mắt âu yếm khi nhớ lại kỷ niệm về cha - rốt cuộc, như cô thấy, không ai biết ta là người như thế nào. Trong triều, họ đều cho rằng ta chỉ là một công tử nhút nhát, chỉ biết ôm lấy sách vở.

So Eun ngước nhìn Chúa đất. Nàng cảm động khi chàng có thể giãi bày những chuyện quan trọng như vậy với nàng. Không hiểu sao nàng lại muốn đến gần chàng hơn, nắm lấy tay chàng để khích lệ, nhưng cuối cùng lại chỉ đơn giản nói:

- Cám ơn ngài!

Chúa đất dường như cũng không cần nàng phải nói thêm điều gì. Chàng ngoảnh nhìn nàng mỉm cười:

- Cô có vẻ yên tâm hơn rồi, đúng không? Đừng lo cho ta. 

So Eun định nói không phải nàng lo lắng cho chàng, nhưng Chúa đất đã giơ tay:

- Thôi nào, đôi khi cô không cần thiết phải nói hết những suy nghĩ của mình. Khi nào Jang Hana có tin tức, cô mang tới cho ta.

- Tôi? 

- Cô nghĩ ai sẽ làm việc đó nếu không phải là cô?

- Nếu như ... Nếu như huynh ấy bắt đầu huấn luyện người cho ngài, tôi nghĩ ...

- Cô bận rộn phải hỗ trợ cho hắn? - Chúa đất chợt dừng bước, hỏi. Giọng chàng bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

Nàng không biết phải trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

- Thôi được rồi, nếu cô không muốn, ta không ép - Chúa đất dịu giọng nói rồi xoay người bước trở lại - chỉ là... cô là người mà ta tin tưởng thôi.

So Eun vẫn đứng yên, nhìn theo phía sau lưng chàng. Con người này càng lúc càng khiến nàng thấy thầm khâm phục và dường như không thể cưỡng lại được sự thu hút của chàng. Nàng khẽ lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình nhưng rốt cuộc ý chí của nàng thất bại.

Khi cả hai quay trở lại nơi chàng ngồi đọc sách, So Eun khẽ nói:

- Tôi sẽ mang tin tức đến cho ngài sớm nhất có thể. Xin cáo từ.

Nói rồi nàng cúi chào và xoay người đi thật nhanh. Nàng hy vọng Chúa đất không nhận thấy sự bối rối lẫn sự thay đổi trong cái nhìn của nàng dành cho chàng.

Nếu So Eun ngoảnh lại, nàng nhất định sẽ thấy Chúa đất đang mỉm cười với ánh mắt vô cùng dịu dàng. 

Nếu nàng bước chậm lại, nhất định nàng sẽ nghe thấy chàng thốt lên rất khẽ "cô bé ngốc nghếch này".

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Hiệp sĩ áo đen (Mối tình thầm lặng)

4. Mối tình thầm lặng



[Đường lớn trong kinh thành]

Khi Hana bước ra khỏi cổng lâu đài, nàng ngập ngừng ngoảnh nhìn một lần nữa. Vị chúa đất này quả là một người kỳ lạ khiến nàng vô cùng bối rối. Nàng được thả và thái độ rất vui vẻ, hài lòng của ông ta có nghĩa ông ta đã gặp được Hiệp sĩ áo đen. Nhưng nghĩ lại những gì ông ta nói, nàng thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

 [flash back]

 - Jang cô nương, ta có chuyện này muốn nhờ cô.
 
- Chúa đất, xin ngài cứ nói. Nếu có thể...
 
- Tất nhiên là cô có thể. Nói người của cô ghi nhớ tất cả những gì thu được về đám quý tộc đến nghe cô chơi đàn.
 
- Tất cả?
 
- Tất cả. Những gì cô thấy là quan trọng. Tư cách, tư tưởng, lòng trung thành, sự bất mãn, thái độ với chính sách của ta. v.v...
 
- Ngài muốn tôi làm gián điệp cho ngài sao?
 
- Sao cô dùng từ khó nghe vậy chứ? Chỉ là ta muốn hiểu thêm về người của ta thôi. Nếu ta không hiểu họ nghĩ gì, muốn gì, ta làm sao lãnh đạo họ? Cô nói có đúng không?
 
- Tôi có được lựa chọn không?
 
- Cô có thể. Nhưng ta tin chắc sau khi cô nói chuyện với Hiệp sĩ áo đen, cô nhất định sẽ làm cho ta.
 
- Hiệp sĩ áo đen?
 
- Hắn đang chờ cô ngoài kia, ở đâu đó, ta chắc thế.

[end flash back]
 
Hana nhìn quanh. Chúa đất nói Hiệp sĩ áo đen tới đón nàng. Không biết huynh ấy đang đứng ở chỗ nào.


- Jang Hana. Ta ở đây.
 
Hiệp sĩ áo đen bước ra từ trong bóng tối. Tim Hana đập thình thịch. Nàng luôn thấy hồi hộp mỗi lần gặp hắn.
 
- Huynh tới đón muội?
 
Hiệp sĩ áo đen ngước nhìn về phía tòa lâu đài của Chúa đất rồi vỗ nhẹ tay vào vai nàng, khẽ nói:
 
- Chúng ta về thôi.
 
Hana lặng lẽ đi bên cạnh hắn. Nàng chạm tay vào vai mình, nơi bàn tay của Hiệp sĩ áo đen vừa vỗ nhẹ vào, tự nhiên thấy trái tim mình run rẩy.
 
- Huynh vẫn sẽ đi Qing với So Eun, phải không?
 
- Không, ta sẽ không đi nữa.
 
- Tại sao vậy?
 
- Ta và Chúa đất vừa mới có một thỏa hiệp.
 
- Thỏa hiệp? Nghĩa là sao?
 
- Nghĩa là ta sẽ không cướp bóc nữa, còn ông ấy sẽ có những chính sách có lợi cho dân.
 
- Huynh tin ông ta?
 
- Ta thử tin ông ta một lần. Cũng chẳng mất mát gì.
 
- À, Chúa đất có giao cho muội một việc.
 
- Việc gì?
 
- Ông ấy bảo muội theo dõi những quý tộc đến nghe muội đàn. Ghi nhớ tất cả và báo cho ông ta biết.
 
- Vậy sao?
 
- Ông ấy còn nói, sau khi nói chuyện với huynh, nhất định muội sẽ làm điều đó.
 
- Vậy thì cô nhất định làm điều đó đi.
 
- Huynh nói sao?

Hắn dừng bước, ngoảnh nhìn nàng:
 
- Chúa đất là người có tư tưởng rất mới mẻ. Có lẽ việc ông ta ít xuất hiện và mọi thứ xung quanh ông ta đều bí ẩn là có chủ ý. Con người này quả thật rất thông minh và thú vị.

Dưới chiếc khăn che mặt, Hana cảm giác như hắn đang mỉm cười.
 
- Nếu huynh nói vậy - Hana ngước nhìn hắn - muội nhất định sẽ làm.
 
Hiệp sĩ áo đen đặt tay lên vai nàng, khẽ nói:

- Lần này đã để cô phải mạo hiểm rồi. Nếu gặp chuyện bất thường, cô cũng đừng gắng sức quá, biết không?

Hana cảm động nói:

- Huynh yên tâm. Chuyện này có là gì so với những việc bấy lâu nay huynh vẫn làm.

- Không! Nếu không nhờ cô, ta đâu thể làm được nhiều chuyện như vậy. Ta thực lòng rất cảm kích cô.

- Năm xưa, tính mạng của muội là do huynh cứu. Muội ... muội vẫn chưa có cơ hội đền ơn huynh. Sao huynh lại nói khách sáo như vậy chứ?

- Ồ, chuyện từ khi chúng ta còn nhỏ đó, cô vẫn muốn trả ơn cả đời sao?

Hana đỏ mặt vì câu nói này của Hiệp sĩ áo đen, cứ như thể hắn đọc rõ những gì trái tim và tâm trí nàng đang nghĩ. Rất may là hắn đã quay người bước đi. Nàng lặng lẽ đi sát bên hắn, còn chưa thể cất lời thì hắn bỗng nói:

- Thực ra suốt những năm qua, cô luôn yêu thương So Eun hết lòng là cũng đã trả hết cái ơn đó rồi.

Hana chợt dừng bước khiến Hiệp sĩ áo đen lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Ý huynh là sao?

Hiệp sĩ áo đen có vẻ không hiểu. Hắn ngơ ngác hỏi:

- Cô định hỏi chuyện gì?

- Ý huynh là muốn trả ơn huynh thì chỉ cần yêu thương So Eun của huynh là đủ rồi, phải không?

Hiệp sĩ áo đen khảng khái gật đầu:

- Phải, là ta có ý đó. 

- Có phải... huynh yêu muội ấy không?

- Hôm nay ta được nghe câu hỏi này là lần thứ hai rồi đấy - Hiệp sĩ áo đen thở dài - Tới nơi rồi, ta không tiện ở đây lâu. Ta sẽ gặp cô sau.

Dứt lời, trong nháy mắt, Hiệp sĩ áo đen đã biến mất. Hana chỉ kịp nghe thấy tiếng áo hắn bay trong gió.

Hana ngẩn người nhìn lại con đường hun hút dưới ánh trăng. Mắt nàng chợt ướt lệ. "Ta sẽ gặp cô sau". Lần nào cũng một câu nói này.

Nếu phải thú nhận thì chuyện nàng tới lâu đài lần này vì So Eun chỉ là một phần. Điều mà nàng mong mỏi là muốn được thấy Hiệp sĩ áo đen vì nàng mà tới gặp Chúa đất, muốn hắn vì nàng mà bận tâm. Rốt cuộc, dù hắn có tới, hắn vẫn khiến nàng phải thất vọng. 

Bất giác nàng có một chút ghen tỵ với So Eun. Muội ấy sống bên Hiệp sĩ áo đen từ nhỏ, lúc nào cũng thân thiết không rời. Hắn đi đâu, làm gì, muội ấy đều nắm rõ. 

Hana không biết tình cảm của So Eun dành cho hắn, không biết muội ấy nghĩ sao về hắn. Mấy lần định hỏi rồi nàng lại thôi. Nàng luôn tự trấn an mình, họ giống như là huynh muội, chỉ như vậy thôi.

Sự thật? 

Thực sự liệu nàng có muốn biết?

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Hiệp sĩ áo đen (Thỏa hiệp)

3. Thỏa hiệp




[Rừng Gwangji]



Ánh trăng lấp lánh chiếu trên dòng suối chảy lượn quanh khu rừng thưa Gwangji. Trên cây cầu nhỏ, một người mặc áo đen, mặt che khăn đen lặng lẽ nhìn ra xa xăm.

- Ngươi đã tới?

Một giọng nói trầm ấm cất lên phía sau nhưng người mặc áo đen không ngoảnh lại.

- Ta nghe nói ngài muốn gặp ta?

- Phải - Chúa đất bước lại gần người áo đen - Ngươi không sợ quân lính của ta vây bắt ngươi sao?

- Ngài không sợ ta giết ngài khi ngài chỉ đến đây có một mình sao?

- Ngươi sẽ không giết ta trước khi biết ta muốn gì. Ta muốn thử xem.

- So Eun nói ngài sẽ không làm hại đến ta. Ta cũng muốn thử xem.

- So Eun? Thì ra cô ấy tên là So Eun - Chúa đất mỉm cười nói - Cô ấy nói về ta như vậy sao?

Hiệp sĩ áo đen không trả lời, lúc này xoay người nhìn Chúa đất. Đôi mắt hắn sáng lấp lánh:

- Ngài muốn gì ở ta?

- Thỏa hiệp.

- Thỏa hiệp? Giữa ta và ngài có gì đó có thể thỏa hiệp sao?

- Đúng vậy - Khuôn mặt Chúa đất trở nên nghiêm nghị - Ta đã xem xét những việc ngươi làm trong mấy năm qua. Những người quý tộc mà ngươi cướp tài sản đều là những người tham lam, ăn chơi vô độ. Ta muốn ngươi giúp ta bảo vệ thần dân của mình.

- Bảo vệ dân? - Hiệp sĩ áo đen cười to - Quý tộc mới cho ngài quyền lực, còn dân đen như chúng ta, ngài bảo vệ thì có lợi gì chứ? Không phải bao đời nay là chúng ta tự bảo vệ nhau sao?

- Ngươi nói không sai. Nhưng bây giờ ta muốn thay đổi điều đó. Ta không nói sẽ làm cho quý tộc và dân đen được bình đẳng như nhau, nhưng ít nhất ta muốn làm cho cuộc sống của họ dễ chịu hơn.

Hiệp sĩ áo đen nhìn xoáy vào Chúa đất:

- Ta hiểu là ngài muốn ta dừng cướp tài sản của quý tộc các ngài, đúng chứ? Đổi lại chúng ta được gì?

- Ta sẽ giảm thuế cho dân nghèo. Chia đất cho họ canh tác. Cho phép họ được đi học. Xử lại các vụ án oan sai.

Hiệp sĩ áo đen trầm ngâm giây lát. Những lời nói của Chúa đất khiến hắn khá bối rối. Tư tưởng của vị lãnh chúa này quả thật rất mới mẻ. Hắn chưa biết có nên tin vào chàng hay không.

- Ta không biết ngài có thực bụng làm như ngài nói hay không, nhưng ta cũng muốn xem thử. Cướp bóc không phải là một ý hay, ta biết. Những điều ngài nói khiến ta nghĩ về một tương lai ổn định hơn cho dân chúng và ta không chối bỏ ngay cơ hội đó của họ.

- Được lắm. Vậy chúng ta thỏa thuận như thế.

- Nhưng nếu ngài không làm được như những gì ngài nói và dân chúng vẫn bị đàn áp, bóc lột, ngài biết ta sẽ làm gì rồi đấy.

Chúa đất mỉm cười, bình thản đáp:

- Ta biết.

Hiệp sĩ áo đen hơi ngập ngừng.

- Có chuyện gì ngươi cứ nói.

- Nếu ngài làm vậy, ngài không nghĩ giới quý tộc sẽ có phản ứng sao?

Chúa đất gật đầu:

- Ta hiểu ngươi muốn nói gì. Chính vì vậy ta có một đề nghị.

- Đề nghị?

- Phải. Ngươi có thể huấn luyện cho ta một đội quân bí mật được không?

- Đội quân bí mật?

- Ta cần một nhóm người được huấn luyện tốt để sẵn sàng giao chiến nếu có biến cố. Ta không muốn chiến tranh, nhưng nếu nó xảy ra, ta phải chuẩn bị lực lượng. Ngươi biết đấy, bấy lâu nay Kang Jinki đã nắm được phần lớn quyền bính trong triều.

Hiệp sĩ áo đen chưa trả lời ngay. Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.

- Ngươi có thể suy nghĩ vài ngày, không phải trả lời vội.

- Tại sao ngài lại tin ta? Chuyện này vốn dĩ... không phải là một chuyện tầm thường.

Chúa đất mỉm cười, vỗ nhẹ tay lên vai Hiệp sĩ áo đen:

- Ngươi có thể không hiểu ta nhưng ta hiểu ngươi.

- Hahaha, ngài rất thú vị. Được, ta sẽ suy nghĩ về đề nghị của ngài.

- Khi nào thông suốt, hãy nói với So Eun báo cho ta biết, ta sẽ đến gặp ngươi.

- So Eun? Tại sao lại là So Eun?

- Ta muốn chọn một người tin cẩn giữa ta và ngươi - Chúa đất nhìn xoáy vào Hiệp sĩ áo đen - chẳng phải nàng ấy là lựa chọn tốt nhất sao? Sao ngươi có vẻ ngạc nhiên vậy?

- Ồ... - Hiệp sĩ áo đen lúng túng nói - không có gì. Ngài có thể dùng ám hiệu báo cho ta biết, ta sẽ đến đây gặp ngài.

- Tại sao?

- Tại sao gì?

- Tại sao ngươi không muốn So Eun là người đưa tin?

- Chuyện quan hệ trọng đại, ta không muốn So Eun gặp nguy hiểm.

- Ngươi yêu nàng à?

- Câu hỏi đó thật kỳ lạ, thưa ngài.

- Ta sẽ không bao giờ khiến nàng phải gặp nguy hiểm. Ngươi hãy nhớ điều đó. 

Chúa đất dứt khoát nói, rồi không đợi Hiệp sĩ áo đen nói thêm câu gì, chàng xoay người bỏ đi. 

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

Hiệp sĩ áo đen (Trà)

2. Trà




[Lâu đài của Chúa đất]


Nơi Chúa đất thưởng trà là một khoảnh sân rộng có mái che, từ đó có thể nhìn xuống con kênh đào và khu vườn của Lâu đài. So Eun xoay xoay tách trà trong tay, chăm chú quan sát. Nó được làm bằng một loại sứ quá đẹp và tinh xảo. Mỏng manh, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy màu của trà. Hoa văn trang trí của chiếc tách cũng rất thanh nhã và được vẽ bằng tay. Đường nét vô cùng tinh tế.

So Eun đưa tách trà lên mũi. Một mùi hương thanh thanh lan tỏa khiến nàng thấy rất dễ chịu. Nàng nhắm mắt lại, nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng tan dần trong miệng rồi bỗng nhiên trở nên ngọt ngào. So Eun bất giác nhoẻn cười. Nàng ngạc nhiên tự hỏi, trà cũng có thể khiến cho tâm hồn trở nên khoan khoái đến như vậy sao?

- Cô đang cười đấy ư?

So Eun giật mình, ngẩng nhìn. Trước ánh mắt chăm chú của Chúa đất, nàng hơi đỏ mặt. Nàng không trả lời mà hỏi lại:

- Tại sao ngài muốn gặp Hiệp sĩ áo đen?

- Cô nghĩ sao?

- Không phải để uống trà cùng huynh ấy, đúng không?

- Nếu không phải, cô nhất định không để hắn gặp ta?

So Eun nhìn thẳng vào mắt Chúa đất, đáp:

- Nhất định không! Cho dù tôi có biết huynh ấy, tôi cũng sẽ không bao giờ giao nộp huynh ấy cho ngài.

Chúa đất mỉm cười, không tỏ vẻ giận dữ.

- Giao nộp? Cô dùng từ nặng nề thật đấy.

Chàng đứng dậy, xoay lưng về phía nàng, nhìn ra dãy núi mờ mờ phía xa dưới ánh trăng.

- Ta không định gây tổn hại gì đến hắn đâu, cô nương yên tâm. Ta chỉ muốn biết con người muốn đối chọi với ta thực ra là người như thế nào. Nếu như thần dân của ta coi hắn là anh hùng, chẳng phải ta là một vị chúa hung bạo hay sao?

So Eun im lặng trước lời nói của Chúa đất. Những gì chàng vừa nói khiến nàng phải ngạc nhiên. Cách chàng suy nghĩ và đặt vấn đề thật khác với lẽ thường. So Eun ngẩng nhìn, chỉ thấy phía sau lưng chàng. Bờ vai và tấm lưng rộng, dáng đứng hiên ngang, trông chàng thật lẫm liệt. Chúa đất mới kế vị chưa lâu. Cha chàng vốn là một vị chúa đất nhu nhược, sức khỏe lại yếu nên thiên hạ đều do một tay Kang Jinki che lấp cả bầu trời. Bởi vậy, đối với vị chúa trẻ tuổi này, So Eun vừa có phần nghi ngại vừa có phần tò mò. Chàng đang dối trá hay thực sự chàng là một người tốt? Nàng không thể trả lời được.

- Cô không tin ta, đúng không?

Chúa đất chợt hỏi, vẫn không quay lại. So Eun ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời:

- Giới quý tộc các ngài cũng có người xấu, người tốt. Chúng tôi tuy là dân đen nhưng không phải không biết suy nghĩ. Câu hỏi của ngài lẽ ra phải là...

- Ta phải làm sao để cô tin ta? - Chúa đất đột nhiên quay mặt lại, nhìn nàng.

So Eun hơi bối rối. Cứ như thể Chúa đất đọc được ý nghĩ của nàng. Nhưng ánh mắt của Chúa đất rất chân thành và nghiêm nghị. Nàng nghĩ giây lát rồi đáp:

- Nếu ngài có thể làm được như huynh ấy.

- Hiệp sĩ áo đen?

Nàng gật đầu.

- Ý cô là ta đi cướp thì cô sẽ tin ta?

So Eun hơi mỉm cười, không đáp. Nàng không nghĩ Chúa đất lại hài hước đến như vậy. Chàng nheo mắt nhìn nàng rồi bỗng hỏi:

- Cô... cô yêu hắn, phải không?

So Eun lại bối rối. Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Nàng tự hỏi.

- Có yêu huynh ấy hay không đâu có liên quan gì đến ngài?

- Có đấy.

- Như thế nào?

Chúa đất im lặng. So Eun hỏi xong rồi thì ngay lập tức thấy hối hận, nàng ước gì mặt đất nứt ra và nàng có thể nấp xuống đó để không phải đối diện với chàng. Không khí trở nên tĩnh lặng một cách kỳ quặc. Rất may là lúc đó người hầu bước vào bẩm báo:

- Chúa đất, cô nương Jang Hana xin được gặp ngài.

So Eun kinh ngạc hỏi:

- Jang Hana?

- Đưa cô ấy vào đây! - Chúa đất ra lệnh. Vẻ mặt chàng như thể đã biết trước Jang Hana sẽ tới.

So Eun không nghĩ là Hana lại sốt ruột lo lắng cho nàng đến như vậy. Lẽ ra chị ấy nên đợi.

- Onnie!

Hana vội bước tới nắm tay nàng:

- Muội không sao chứ? Thật sự không sao chứ?

- Tất nhiên là không sao rồi. Muội đã nói với tỉ là đợi muội mà. Tỉ tới đây làm gì?

- Ta không thể để muội ở đây với Chúa đất - Hana thì thầm.

Chúa đất vẫn lặng im quan sát hai chị em, miệng mỉm cười rất thư thái.

- Nhưng ... muội không sao cả. Ngài ấy không làm gì muội cả. Bọn muội chỉ uống trà thôi.

- Sao? Uống trà? - Hana kinh ngạc hỏi.

Chúa đất cười cười:

- Hai cô muốn biết tại sao?

So Eun nhìn Chúa đất và chàng cũng nhìn lại nàng:

- Là vì trong khi đợi cô Jang Hana tới đây, ta không có việc gì để làm cả.

Trên khuôn mặt So Eun có thoảng qua một chút thất vọng và điều đó không qua nổi cặp mắt đang chăm chú quan sát nàng của Chúa đất.

- Tôi tới đây chỉ là vì lo cho cho muội ấy. Tôi thực sự không biết làm cách nào để gặp huynh ấy.

- Ta biết - Chúa đất gật đầu - Ta biết bạn của cô mới là người có thể giúp ta gặp Hiệp sĩ áo đen.

- Vậy sao Ngài không bắt tôi làm con tin? Như thế có phải đỡ mất thời gian của ngài không? - Hana sắc sảo hỏi.

Chàng mỉm cười, lần này ghé vào tai So Eun thì thầm:

- Chỉ là vì ta thực sự muốn uống trà với cô thôi.

So Eun đỏ mặt. Nàng thực sự không biết phải ứng phó ra sao với vị Chúa đất kỳ quặc này. Chúa đất đứng lùi lại, nghiêm nghị nói: 

- Ngày mai, nói Hiệp sĩ áo đen của cô tới gặp ta - ngừng một lát chàng tiếp - nếu muốn cô Jang Hana đây an lành trở về.