Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Comment on Dr. Champ





Một drama quá tuyệt vời. Mình yêu ss Sso, vẫn biết ss ấy là một diễn viên thực lực, khả năng hóa thân đa dạng, hoàn hảo, nhưng Dr. Champ vẫn khiến mình rất nhiều lần phải thốt lên thán phục. Không còn SH, HR, giống như là mình gặp một con người hoàn toàn khác (sao mình lại đọc được ở đâu đó có ai nói ss lặp lại HR nhỉ, mình k hề thấy lặp lại chút nào. Có lẽ là động tác giơ tay lên làm rối tóc khi căng thẳng, lo lắng chăng? Cái đó thì khi mình lo lắng, mình cũng làm vậy hoài --> hợp lý) . PP đem đến một cảm giác phấn chấn, hào hứng, say mê, một bức tranh đầy màu sắc (trừ vài tập cuối khiến mình đau tim và khổ sở cùng với HR), trong khi đó Dr. Champ lại là một bức tranh càng nhìn càng thấy ấm áp. Sau khi xem xong tập cuối cùng, cứ thấy rất dịu dàng, êm dịu, sự cảm động bao trùm từ đầu đến chân, một thứ cảm giác dễ chịu vô cùng tận. Xem Dr. Champ trong những ngày Hà Nội giá lạnh, thực sự trong lòng cũng giống như YW, chỉ muốn được ôm lấy JH thật lâu. Thật không ngờ JH và YW cứu mình thoát khỏi hội chứng Seo beyon, đến mức vài tuần liền không còn nhớ là mình đang post dở Câu chuyện của Seo In Woo ở mục Couple Bơ-Bí.

Mình xem Dr. Champ có dễ đến chục lần. Âm nhạc hay. Cảnh quay đẹp (bằng thứ máy quay xịn gì đó mà các bạn ở đây có nhắc đến). Câu chuyện đậm tính nhân văn nhưng cũng k kém phần thú vị, lãng mạn. Lời thoại không cần phải bàn, hóm hỉnh, sâu sắc, nhiều ý nghĩa mà phải xem vài lần mới hiểu được hết. Mình có lẽ là một trong số ít người thích tất cả các nhân vật trong phim, từ chính đến phụ, có những nhân vật chỉ nói vài lời thoại, xuất hiện vài phút (như mấy cô y tá ở phòng y tế), cũng để lại ấn tượng và cá tính riêng, không trộn lẫn vào đâu. Ngoài tình yêu, Dr. Champ cũng khắc họa rất cảm động tình bạn giữa JH và SB, giữa đội trưởng Heo Taek Woo và Dong Ho (rất xúc động cảnh Dong Ho đoạt HCV gọi về cho Taek Woo bị thương ở nhà), sự yêu mến trong sáng và vô tư của Woo Ram đối với JH, tình đồng đội, tình yêu thương giữa các huấn luyện viên và tuyển thủ của họ, tình cảm chú cháu giữa JH và YR, tình mẹ con, thậm chí cả thứ tình cảm không thể gọi được tên giữa YW và DW (mà mọi người ở đây vẫn gọi là anh già), v.v... tất tần tật đều khiến mình cảm động và yêu mến hết. Chỉ duy nhất có 1 thứ không thích là cảnh sen của DW và HY, không hiểu sao cảm thấy nó không có chút nào thích hợp với toàn cảnh của bộ phim. Lần nào xem lại phim cũng tua qua cảnh đó (và càng những lần xem lại sau này thì càng tua qua những cảnh khóc lóc giữa hai người này). Lẽ ra chỉ cần dừng lại ở chỗ anh ý giữ tay chị ý lại là okie lắm rồi luôn.

Với JH và YW thì mình đặc biệt thích. JH thực sự rất manly và mình cũng giống ss Sso, nếu có ai đó như JH thì sẽ nắm lấy ngay, không chần chừ. Ánh mắt của JH khi nhìn YW luôn khiến mình thấy ngọt ngào và chết đứ đừ đừ: như khi nhìn YW ngồi viết điều ước lên cái đèn trời (Sẽ ổn thôi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi), khi YW nói không có trọng tài (lúc ngồi chung trên taxi từ sở cảnh sát), khi YW chơi đàn và hát bài That's love ở bãi cỏ, khi nói với YW là thích cô ấy điên lên được, khi nhìn thấy YW xách chiếc bánh gateau sinh nhật DW (im lặng nhìn chăm chăm vào YW, rất da diết nhưng cũng manly kinh khủng, trong khi YW thì cứ cúi mặt lảng tránh, mình tua đi tua lại coi hoài, sao JKW đóng đạt cảnh đó thế k biết), khi chia tay YW ở dưới nhà sau khi YW gọi JH quay trở lại, thừa nhận k còn coi JH như là một người bạn (lúc đó JH nói YW vào nhà trước đi, nhưng cô ấy vẫn đứng nhìn JH thêm vài giây, ánh mắt hai người lúc đó âu yếm quá đi, và dường như JH cũng xúc động khi nhận được ánh mắt ấy của YW), khi nghe YW nói tại sao lại thích cô ấy khi mà từ lúc gặp YW, JH k có chuyện gì là suôn sẻ cả (trong lần hẹn hò chính thức đầu tiên) và tất nhiên là cảnh đi giày cho YW, quá kinh điển rồi. Tình cảm của JH không hào nhoáng, màu mè, mà rất ấm áp, chân thực và như ss SSo nhận xét, rất bao dung với mọi cách ứng xử lúc nóng lúc lạnh của YW. Mình thích thế vì mình cũng giống YW ở cái tính dở hơi đấy. Tình cảm của JH đối với YW là rõ ràng ngay từ đầu, rồi càng lúc càng sâu sắc. Mình thích câu nói của JH, "tôi rất muốn nắm tay cô, chạm vào cô, thứ mà tôi cần ở cô không phải tình bạn. Nếu không thể cho tôi tất cả thì cô đừng cho gì hết". Rất thẳng thắn.

Về phía YW, mình nghĩ, JH trở nên quan trọng hơn với cô ấy từ sau vụ SB bị chấn thương. Khi mẹ YW nói bà chỉ ôm ba của YW để an ủi ông ấy, YW đã nghĩ không biết phải làm thế nào vì không thể ôm JH được. Thế nhưng cuối cùng khi thấy JH quá đau đớn sau khi vào gặp SB, YW đã quỳ xuống ôm anh ý. Rồi cũng lại chính là mẹ YW nói, nếu không có cảm giác thì anh chàng kia chẳng điên gì mà lại hôn cô ta. Chỉ là YW quá cứng nhắc, k chịu thừa nhận thôi, vì bị ám ảnh bởi cái thứ tình cảm khó gọi thành tên với DW. Mình rất thích câu nói của DW sau khi từ sân trượt băng đi ra, YW vui vẻ nhại giọng của DW "tôi sẽ để cô tham dự Á vận hội, coi như món quà cúôi cùng của tôi cho cô trước khi ra đi", DW nói "Thật thất vọng. Có vẻ như cô không bảo tôi đừng đi nữa nhỉ". Bản thân YW cũng hiểu lời mà DW nói, có điều vẫn cứ k chịu thừa nhận thôi. Vả lại, khi thấy JH chấp nhận hết những gì YW yêu cầu (nào là trả lại khăn, nào là sẽ trả tiền cái đàn guitar) nên mới sỹ diện không muốn tỏ ra là mình có quan tâm. Mặc dù thâm tâm k muốn trả cái đàn guitar, chỉ ra cái vẻ là tôi xài quen rồi, k muốn thay cái mới, bla bla bla. Có lẽ JH cũng nhận thấy lý lẽ đấy là vớ vẩn, nên mới tủm tỉm cười khi nhận lại cái khăn quàng, còn phản ứng của YW lúc đó rành rành mười mươi, "đồ nhỏ mọn, thái độ này là thế nào chứ. Thế mà hôm đó tất tả chạy đến tặng cho mình", k phải YW đã nghiêng về JH thì là gì. Mãi đến tận khi cái anh chàng JH ngoan ngoãn bảo gì làm nấy đó cứ thế bỏ đi, cô nàng nhìn theo thấy anh chàng mỗi lúc xa dần, mới cảm thấy sợ mất anh ý, mới đủ dũng khí gọi anh ý lại. Thực ra, YW gọi mấy câu trước rồi, đều không dám bảo "em cần anh", mà JH thì cũng hiểu được vài phần tâm ý của cô nàng, nhưng cũng vẫn nhất quyết quay lưng đi, cái tướng đi chầm chậm chờ cô nàng gọi lại, kể ra cũng đáng ghét.

Không hiểu sao có thể nói về JH và YW cả ngày không hết. Nhưng có vài cảnh tự nhiên rất tâm đắc. Một là mình đọc ở dramabeans, các bạn ý phân tích rất hay cái cảnh JH và YW trên bờ biển, trời đổ mưa, JH bỏ chạy trước rồi sực nhớ ra YW, quay trở lại kéo tay cô ý. YW đang đứng lặng nhìn theo JH, vẻ mặt tổn thương vì anh ý bỏ chạy đi 1 mình, nhưng rồi JH quay lại, đầu tiên mờ mờ rồi rõ dần. Bạn ý phân tích, cảnh đó giống như thể YW cũng dần dần nhận ra tấm chân tình của JH, mỗi lúc một rõ ràng hơn. Rất hay. Mình khi xem đã bỏ qua vì nó quá nhanh. Sau khi đọc xem lại thấy quả thực rất ý nghĩa. Cảnh thứ hai là sau khi YW nói cô ấy k coi JH là đàn ông (bạn Jung lúc đó cười lên 1 tiếng, quả thực đóng rất hay); sau đó JH có than thở với Yuri, cô ấy đã nắm lấy tay của JH để sát ngực mình rồi sau đó ôm choàng JH. Sau đó, JH nói anh ý đã hiểu ra tại sao rồi. Lúc đầu mình k hiểu ý của JH lắm, nhưng sau này khi xem lại mình nghĩ, lần JH và YW ngồi trong taxi, cô ấy bị ngã vào người anh ý (và mình nghĩ là có sự đụng chạm nho nhỏ, hi hi), lúc đó là khoảnh khắc JH thực sự phải lòng YW (cái chớp chớp mắt đầy cảm xúc vì sự đụng chạm đó của bạn Jung quả thực đóng rất đạt). Vì thế khi Yuri ôm và chạm vào JH, anh ý k có cảm giác gì cả, nên anh ý hiểu vì sao YW lại nói k coi anh ý là đàn ông. Cảnh nữa là trong lần hẹn hò đầu tiên, sau khi JH nói một cách rất xúc động rằng YW đã luôn ở bên anh ý những lúc khó khăn và nhờ thế mà anh ý vượt qua, YW đã rất cảm động, rồi JH đột nhiên gọi "KYW ssi", cô ấy "dạ" lên một tiếng; chà mình nghĩ mình ở địa vị YW lúc đó sẽ chờ đợi 1 cái kiss. Khung cảnh lãng mạn thế kia mà. Nhưng anh chàng JH nhà ta đột nhiên trở nên bối rối, và kêu lạnh (đúng là bó tay). Vẻ mặt của YW lúc đó hơi có chút thất vọng (ss Sso đóng đạt thế k biết), đành kêu lạnh theo. Rất may là khi chia tay nhau, JH cuối cùng cũng có đủ dũng khí sửa sai khi giả vờ hỏi YW có giữ điện thoại của anh ý k, để có cớ chạy lên sàm sỡ. Hehehe. Một cảnh yêu thích nữa là khi YW say và JH bị đuổi oan ra khỏi nhà khi cố gắng cởi áo khoác cho YW. Sau đó, YW ngó ra, và nếu thực sự JH ngoan ngoãn như mọi lần thì cô ấy sẽ thất vọng lắm. Nhưng rất may anh chàng vẫn ngồi ỳ ra đấy, k dám về vì YW đang giận. Thế là YW mỉm một nụ cười "anh vào đi" (nụ cười này thực sự ss đóng đạt quá, rất âu yếm lại rất dịu dàng, lại cũng có một chút xấu hổ, ngượng ngùng), còn JH đứng phắt dậy, từ từ tiến lại với vẻ mặt như không thể tin đấy là sự thật, lại có một chút "tà khí" (hehehe k biết diễn tả như thế nào, biểu cảm của bạn Jung rất đạt, thú vị lắm). Còn mình sau khi thấy cái cửa đóng lại, cũng có ý nghĩ gian tà... Theo kinh nghiệm của bản thân... bà chị mình, thì hai người vào đó làm gì ai mà biết được. Hehehe.

Một điều đáng tiếc nho nhỏ (với cá nhân mình) là trong cảnh cuối cùng sau khi thả đèn trời, JH và YW trao đổi về điều ước của mỗi người. Mình thực sự mong JH nắm bàn tay của YW khi nói điều ước của anh ý chính là cô ấy. Như thế sẽ ngọt ngào hơn (với mình). Bản thân JH nói rất muốn nắm tay hoặc chạm vào YW, nhưng chả thấy nắm tay cô ấy lần nào. Vì thế nên để cảnh kết hai bạn ý ngồi cạnh nhau ngay cán tàn, thật tiếc nuối quá.

Nói thêm một chút về JH và SB, một tình bạn tuyệt vời. Cái cách SB quan tâm đến JH cho thấy SB rất ý nhị, tinh tế, k cần làm nhiều, k cần nói nhiều, nhưng vẫn ấn tượng sâu sắc. SB không nhiều đất diễn, nhưng mỗi lần xuất hiện đều cho thấy biểu tượng của tình bạn. Thích đoạn hội thoại giữa SB và YW khi chị ý băng đầu cho SB. "JH là một chàng trai tốt. Nếu tôi có em gái, tôi sẽ giới thiệu cho cậu ấy". "Nếu anh còn nói nữa thì còn chậm đấy". "Giờ thì tôi hiểu tại sao JH lại thấy khó khăn như vậy". Chỉ ba câu vậy thôi nhưng mình thấy cảm động vì SB. Trong lúc bị thương, k lo cho bản thân và trận đấu tiếp theo, chỉ lo cho bạn của mình.

Về phần tình cảm của YW với DW, mình k thấy ghét hay khó chịu. Mình nghĩ có một chút phải lòng, nhưng đa phần là sự ngưỡng mộ. Trong quá trình tiến triển của bộ phim, sự phải lòng dần dần chuyển biến khi JH dần dần bước vào trái tim cô ấy. Vì vậy mình cũng k thấy có gì phải phàn nàn. Như cô ấy nói với JH, DW là một đồng nghiệp xuất chúng, một tiền bối đáng kính, một người thày tuyệt vời. Cuối cùng YW cũng "định nghĩa" chính xác DW đối với cô ấy là như thế nào. Khi cô ấy muốn giữ DW lại, mình nghĩ chỉ một phần là vì sự yêu mến thôi; còn một phần nữa là vì thực sự YW vẫn chưa tự tin; cô ấy đã nhiều lần phạm lỗi và cô ấy lo lắng khi k có DW ở bên cạnh. Và một lý do nữa là cô ấy k muốn một DW hoàn hảo (cô ấy tự cho là thế) k thể vì một người đàn bà mà làm những việc k nên làm. Bản thân YW bị mơ hồ về thứ tình cảm này cũng một phần vì cô ấy luôn là người chứng kiến mặt kia của con người DW (khi anh ý khóc, khi anh ý cười, khi anh ý đau đớn, v.v...), nên tự nhiên dành sự quan tâm đặc biệt.

Trời đất, sao có thể viết dài như thế này chứ? Dr. Champ hay là Dr. Charm đây, quyến rũ chết người thật. Chỉ có thể khen ss Sso không ngừng vì drama này. Cũng chính nhờ YW của ss đã làm thay đổi cuộc đời mình, khiến mình phải suy nghĩ lại về những gì mình đã làm và định làm, bắt đầu chịu nhìn nhận những gì là chân thực, là đáng quý. Bắt đầu chấp nhận một JH của chính mình.

Hôm nay đọc tin, thấy bạn Jung được giải xuất sắc trong Sign mà trong lòng không ngừng nghĩ đến ss Sso. Xinh đẹp, tài năng, đáng yêu, tốt bụng, luôn biết nghĩ và quan tâm cho người khác, nhưng sao lại không may mắn như thế? Vì thế mà ngồi vào bàn, viết một mạch về Dr. Champ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét