Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Mediterranean wind





1.

Sóng biển vỗ ì oạp, vọng vào căn bếp qua khung cửa mở rộng. Tuy đã là giữa tháng 5 nhưng tiết trời vẫn còn se lạnh. Dù thế, Insook vẫn muốn tận hưởng bầu không khí trong lành kể cả khi đang ở trong nhà. Cô vừa khe khẽ hát một giai điệu vui nhộn, vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường. Không còn sớm nữa và cô phải nhanh chóng chuẩn bị xong bữa tối.

Có tiếng kẹt cửa nhưng Insook không ngoảnh lại. Cô vui vẻ hỏi:

- Về tới rồi hả?

Không có tiếng trả lời. Insook mỉm cười, vẫn tiếp tục nếm nồi canh trên bếp.

- Thôi nào, đừng có giỡn nữa.

Vẫn không có phản hồi. Insook vội ngoảnh lại. Từ phòng bếp, cô có thể nhìn ra ngoài phòng khách, đến khoảnh hiên nhỏ trước nhà rồi đến bãi cát trải rộng ra tận biển. Không một bóng người. Có lẽ là gió làm lay cánh cửa, cô khẽ nhún vai nghĩ thầm rồi quay trở lại với món thịt đang hầm dở.

Bất chợt một bàn tay đưa ra trước mặt cô một chiếc kẹo mút. Insook giật mình, thả rơi chiếc muỗng xuống mặt bếp, thốt kêu lên:

- Ôi!

- Sao lần nào cũng như lần nào vậy? - Jihoon bật cười trước vẻ sợ hãi của cô.

- Em không dư sức đối phó với anh - Cô nhăn mặt.

Jihoon cười nhẹ, đưa chiếc kẹo vào miệng rồi xoay người cô lại, tháo nút buộc tạp dề phía sau lưng Insook ra, vụng về buộc chặt lại cho cô. Ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ, rọi vào căn bếp gọn gàng ngăn nắp, óng ánh trên mái tóc buộc cao của Insook, mang lại một cảm giác vô cùng ấm áp. Jihoon ngồi xuống bàn, ngắm gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Insook trong khi cô nấu ăn. Dù cô không cười, nhưng khuôn mặt cô nhẹ nhõm, tươi tắn, dường như từ cả con người cô tỏa ra một niềm vui vô bờ bến.

- Phiên tòa kết thúc tốt chứ? - Insook ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt say sưa của Jihoon khiến cô hơi bối rối. Cô vội vã xoay lưng lại, tiếp tục xắt rau.

- Ừ - Jihoon đáp gọn, nhoẻn cười khi dễ dàng nhận thấy sự lúng túng của cô. Dù đã ở bên nhau một thời gian dài, nhưng cô vẫn luôn lảng tránh mỗi khi anh tỏ ra thân mật với cô. Anh đứng dậy, lại gần tủ lạnh rót một ly nước rồi đứng dựa lưng vào bếp, ngay sát cạnh cô, ân cần hỏi - còn em hôm nay thế nào? Cuối cùng đã giải quyết xong vụ việc của bà Bella chưa?

- Hmm... Em đang cân nhắc việc thuê một luật sư lỗi lạc và đẹp trai như anh dỗ ngọt bà ấy đấy - Insook đùa, khuôn mặt cô đột nhiên lộ vẻ tinh nghịch rất dễ thương.

- Chà - Jihoon bật cười - xem ra, gió địa trung hải thổi trúng huyệt hài hước của em rồi. Anh phải ra cảm ơn nó mới được, nhờ có nó mới được nhìn em cười đẹp như thế này.

Insook xì lên một tiếng. Đột nhiên Jihoon ngừng cười:

- Mà những gì em vừa nói đều đúng cả, sao anh lại nghĩ là em đùa nhỉ? Em chính thức thừa nhận rồi nhé. Lỗi lạc và đẹp trai đúng không?

Jihoon lại đặt viên kẹo vào miệng, làm động tác rất kiêu hãnh khiến Insook không nhịn được, bật cười. Cô đập nhẹ vào vai anh, khẽ trách:

- Anh thật là... vẫn cứ ngậm kẹo hoài vậy sao? Ra tòa cũng thế hả?

Jihoon cười.

- Sao chứ? Nhờ có nó anh mới tranh tụng ngon lành đấy - Jihoon chợt nghiêm mặt lại - Mà sao em lại mắng anh? Không phải là tại em tạo cho anh thói quen này từ bé sao chứ? Anh không thể bỏ nó, giống như là không thể rời xa em vậy.

Insook quay đi, giả vờ bận rộn kiểm tra món thịt trên bếp để tránh ánh mắt anh. Dạo này, Jihoon rất hay kiếm cớ nói đến tương lai, nhưng cô vẫn chưa biết phải đối diện với tình cảm của anh như thế nào. Có vẻ như trước khi Soon Ae tới, anh muốn xác định rõ ràng chuyện tình cảm với cô. Bất giác, cô buột miệng hỏi:

- Chị Soon Ae nói khi nào tới?

- Hmmm...

- Thái độ đó là gì thế?

Jihoon đăm đăm nhìn Insook giây lát:

- Em có biết là em rất giỏi tìm cách lảng tránh không?

- Jihoon này...

- Em vẫn luôn tin tưởng anh, đúng chứ? - Jihoon cắt ngang.

Insook nhìn vào đôi mắt thẳng thắn của Jihoon, khẽ nói:

- Vấn đề không phải là ở đó, anh biết rõ mà.

Anh giơ tay vuốt nhẹ mái tóc cô, lặng lẽ nói:

- Chỉ cần em luôn tin tưởng anh, vậy là đủ rồi. Những chuyện không vui em hãy quên tất cả đi.

Insook cố giấu tiếng thở dài, rồi cô nhanh chóng đổi đề tài, vui vẻ nói:

- À, Hyunjin mới điện thoại qua sáng nay.

Jihoon cũng không muốn làm cô mất vui, vừa đỡ lấy chồng dĩa Insook đưa, vừa hỏi:

- Có chuyện gì hay không?

- Em đã nói cô ấy có thể đi cùng Soon Ae tới đây.

- Em bảo sao? - Jihoon tròn mắt.

- Sao mà anh ngạc nhiên thế? Em muốn Hyunjin nhân dịp này nghỉ ngơi một chút.

- Nghỉ ngơi thì ở đâu chả được, sao em cứ nhất thiết phải để cô ấy tới đây? - Jihoon càu nhàu - Em đó, nghĩ gì tưởng anh không biết hả?

- Em nghĩ gì chứ? - Insook ngước mắt lên, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Jihoon đưa tay lên che mắt, nói:

- Tha cho anh đi, đừng nhìn với cái ánh mắt đó, anh có thể chết đấy.

Insook bật cười:

- Đừng có đa nghi nữa. Em chỉ muốn cám ơn Hyunjin thôi. Nếu không nhờ có cô ấy, chúng ta làm sao có thể thoát khỏi chiếc máy bay định mệnh đó chứ? Anh quên rồi hả?

Jihoon lầm bầm:

- Cũng nhờ cái bằng lái máy bay của anh thôi.

Nói thì nói vậy nhưng Jihoon không thể không thừa nhận nếu không có Hyunjin gọi điện thông báo, anh đã không lên chiếc máy bay đó và Insook có lẽ đã tan biến ở đâu đó, rời xa anh vĩnh viễn rồi. Anh đã quyết định tận dụng cơ hội đó để đưa Insook rời khỏi JK, rời khỏi quá khứ đầy ám ảnh để bắt đầu cùng cô một cuộc sống mới.

Insook xoay người, mang chén dĩa bước ra khoảnh hiên nhỏ trước cửa nhà để kết thúc cuộc nói chuyện.

- Anh còn không phụ em, đứng đó làm gì chứ?

Jihoon đành bước theo cô. Từ lúc cả hai lưu lạc tới đây, anh luôn chiều cô. Anh muốn bù đắp lại cho cô những năm tháng cô phải chịu đựng trong đau khổ. Vì thế, 1 năm đã trôi qua nhưng giữa anh và cô không tiến triển thêm một bước nào. Anh chỉ biết dùng sự chân thành và kiên nhẫn để hy vọng mở cửa trái tim cô, để cô có thể đón nhận anh. Nếu ai đó có thể nói chờ đợi mười mấy năm cũng có thể tính là thiếu kiên nhẫn thì với Jihoon, cả cuộc đời có lẽ vẫn là chưa đủ.

- Anh chị Han!!! Đã ăn tối rồi sao?

Insook và Jihoon ngoảnh nhìn ra. Hai vợ chồng người láng giềng đi ngang qua hiên nhà, giơ hai tay vẫy vẫy.

- Ồ, xin chào, ông bà Rivali. Tản bộ về đấy ạ?

- Anh chị lát nữa nhớ qua nhà ông bà Risk đấy nhé.

- Chúng cháu có đi chứ - Jihoon cười cười, đáp lại - ông nhớ mang cây đàn đi nhé, ông Rivali. Phải nhảy cho ra trò đấy.

- Tất nhiên rồi.

Jihoon giơ ngón tay cái lên khiến ông lão thích thú cười to. Insook nhìn anh mỉm cười. Không khí này khiến cô cảm giác giống như một gia đình, nơi cô có thể cùng ngồi ăn tối với chồng, cùng nói cười, cùng chuyện trò với láng giềng. Hạnh phúc vốn dĩ là quá xa xỉ với cô, vậy mà cô cũng có những giây phút như thế này sao?

- Em đang nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?

Insook mỉm cười, khẽ lắc đầu:

- Chỉ là ...

"Jihoon à, chỉ là ... quá hạnh phúc thôi". Cô nghĩ thầm.

2.

Insook vuốt lại chiếc gối trên giường dành cho Soon Ae rồi đưa mắt nhìn lại một lượt. Ngày mai chị ấy tới rồi và cô muốn chị ấy cảm thấy thật thoải mái.

Một năm qua là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời cô, được sống trong tự do, trong sự yêu thương, tôn trọng. Mọi thứ giống như một giấc mơ và giấc mơ đó là Jihoon mang tới cho cô. "Em sẽ cho chị một kết thúc thật đẹp". Cậu ấy đã giữ lời hứa. Jihoon. Cô đứng dậy, bước ra ban công, nhìn lên bầu trời đêm thanh bình. Cô biết phải làm gì với Jihoon bây giờ đây?

Khi rời khỏi chiếc máy bay định mệnh đó, thực sự cô đã nghĩ cô và Jihoon nhất định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở bên nhau. Ban đầu, phải ổn định mọi thứ nên cô hoàn toàn không nghĩ gì khác ngoài việc được ở bên cạnh cậu ấy, cùng nhau làm việc, cùng nhau lo toan, cùng tận hưởng sự bình lặng, giản dị của những người bình thường.

Nhưng khi mọi việc đã được an bài, cô và Jihoon bắt đầu phải nghĩ đến người thân. Họ vốn dĩ không thể, không thể nào biến mất khỏi thế giới này trong khi thực sự họ vẫn tồn tại. Dù Jihoon không nói ra, nhưng cậu ấy vẫn rất lo cho mẹ. Chỉ mới gặp lại mẹ một thời gian ngắn nên cô biết trong lòng cậu ấy nhất định rất day dứt, rất muốn báo hiếu cho mẹ, rất muốn chăm lo cho Soon Ae. Vì thế cô chủ động đề nghị đưa chị ấy tới đây. Những ngày qua đối với cô như thế cũng đã rất mãn nguyện rồi.

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ rồi tiếng Jihoon cất lên phía sau cô:

- Còn làm gì mà đứng đó thế?

Anh choàng lên vai cô chiếc áo khoác mỏng rồi đứng cạnh cô, xoay người lại, ngó vào gương mặt đăm chiêu của cô. Insook cười:

- Có gì đâu mà ngó chứ. Lần này coi bộ anh ngoan đó, không hù em.

- Hù em để em rơi xuống à? - Jihoon cũng cười, rồi bất chợt trở lại nghiêm nghị - em không có gì để nói với anh hả?

Insook lặng lẽ nhìn Jihoon giây lát, rồi khẽ nói:

- Cám ơn anh, Jihoon à.

- Lại thế rồi - Jihoon cau mày, đưa tay vén lọn tóc bay lòa xòa bên má cô - đã nói là không được nói cám ơn không đâu cơ mà.

- Một năm qua giống như là một giấc mơ vậy - Insook lặng lẽ nói.

- Không phải giấc mơ mà là hiện thực - Jihoon nói - chính là do em đã tự mình làm nên đấy. Sự tự tin của em sao đột nhiên biến mất vậy? Em đã làm rất tốt, Insook à.

Insook mơ hồ mỉm cười:

- Anh cũng làm rất tốt đấy. Han Jihoon, luật sư lỗi lạc và đẹp trai - Insook ngoảnh sang nhìn anh rồi tiếp - là con trai của Soon Ae, là niềm tự hào của chị ấy.

- Chà, sao tự nhiên tán dương anh vậy? - Jihoon cười - không phải là em đang chuẩn bị tỏ tình đấy chứ?

Insook cười khẽ khi nhìn vẻ mặt lém lỉnh của Jihoon, xoay người dựa lưng lan can, rồi bỗng tiếp:

- Em có thể có cuộc sống êm đềm ở đây cũng đã là một sự tha thứ rộng lượng của số phận rồi - cô mỉm cười - như thế sao tham lam đòi hỏi nhiều nữa chứ.

- Em nói vậy là có ý gì? - Jihoon cau mày hỏi.

Insook không đáp.

- Insook! - Jihoon bước lại đứng đối diện với cô - Anh và em trải qua nhiều chuyện mới tới được đây để rồi em vẫn tiếp tục cái ý nghĩ ngốc nghếch như hồi ở JK đấy hả? Em nghĩ khi mẹ tới đây là anh có thể đổi ý sao? Mang Hyunjin tới là có thể khiến anh đổi ý sao? Hoang đường quá đi.

- Hyunjin có gì không tốt? Dù gì thì cho cô ấy và anh một cơ hội, cũng không phải là không làm được, đúng không?

- Insook, không phải không khí ở địa trung hải này làm em bị mát quá đấy chứ hả? - Jihoon nổi cáu - Không phải là Hyunjin không được, mà là anh hoàn toàn không có cảm xúc gì với cô ấy cả. Hyunjin hay bất kỳ cô gái nào khác cũng vậy, em có hiểu không đó?

Insook yên lặng nhìn Jihoon. Anh nắm lấy tay cô, tha thiết nói:

- Khi ngồi trên chiếc máy bay đó, anh đã nói, dù anh có đi đâu, em cũng phải ở bên cạnh anh. Chúng ta đã hứa với nhau rồi, không phải sao?

- Thì em đang ở đây, chứ có đi đâu đâu - Insook vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, đáp khẽ.

Cái thái độ bướng bỉnh này của cô luôn khiến anh không thích. Anh thở dài, nhăn mặt nói:

- Em làm anh muốn phát điên lên mất thôi. Cái kiểu nói chuyện như thế này chả đi đến đâu cả - Anh ngừng lại, ánh mắt bỗng trở nên ranh mãnh khiến cô hơi chột dạ, bất giác muốn lùi lại, nhưng cánh tay cô vẫn bị giữ chặt lại trong bàn tay cứng cáp của Jihoon - thôi được, đã như thế thì... em đừng có trách anh làm quá nhé...

Insook hơi co người lại, nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Jihoon à, anh vì em đã làm đủ rồi. Bây giờ không phải là tất cả chúng ta đều rất vui vẻ sao? Không còn phải tranh đấu, không có ai làm em phải khốn khổ. Em có thể tự sống một cuộc sống của mình, không cần anh phải tiếp tục lo lắng cho em.

- Không cần anh? - Jihoon nhắc lại, đầy vẻ tổn thương.

- Jihoon à, ý em không phải ... - Insook bối rối chữa lại - ý em không phải là không cần anh nữa. Ý em là...

- Ý em là sao? - Jihoon lạnh lùng hỏi.

- Jihoon à, anh biết rõ ý em là thế nào - Insook cố gắng kết thúc câu chuyện - điều quan trọng nhất bây giờ anh phải nghĩ tới là cảm xúc của Soon Ae, chứ không phải của anh hay của em.

Dứt lời, cô nhẹ nhàng gạt tay anh, bước ra khỏi phòng.

- Insook! Anh lại nghĩ, điều quan trọng nhất là cảm xúc của em đấy. Em có bao giờ nghĩ qua về mối quan hệ của chúng ta không? Em có bao giờ tự hỏi anh là gì với em không?

Insook bước nhanh ra khỏi phòng, không trả lời. Jihoon lặng lẽ nhìn sau lưng cô, trong lòng anh bất giác cảm thấy lo lắng. Không biết Insook đang nghĩ gì, định là gì. Anh muốn chạy theo cô, nhưng rồi lại thôi. Anh tự cười bản thân mình đã lo nghĩ không đâu. Có gì làm khó Han Jihoon này được chứ? Insook à, em cứ ở yên nhé. Đừng có làm gì phải hối hận đấy.


3.


Chiếc chuyên cơ của JK đến Corsica vào một buổi chiều chủ nhật rực rỡ. Có đủ tất cả. Vợ chồng James Dean và Goeun, anh chàng béo, Soon Ae và Hyunjin.

- Jihoon à, chị Kim à!

- Chị dâu! Sunbae!

Tất cả la lên cùng một lúc đầy xúc động. Jihoon bước tới ôm lấy mẹ, trong khi Insook chỉ đứng lặng tại chỗ, nhưng nước mắt thì đã lăn dài trên má cô. Hyunjin tiến lại, nắm lấy bàn tay cô mỉm cười. Insook nhẹ nhàng ôm lấy Hyunjin vào lòng. Cô không nghĩ lại có lúc cô và tiểu thư nhà JK có thể trở nên thân thiết và tình cảm như chị em ruột thịt như thế này. Có lẽ đối với Hyunjin, người thân đáng tin cậy duy nhất còn lại chính là cô.

- Anh chị Han!

Một người đàn ông sang trọng đứng bên chiếc xe audi màu trắng đang chờ họ trước cửa nhà. Soon Ae và những người mới tới hơi sững lại trước cách gọi Jihoon và Insook của anh ta.

- Phillips, sao anh lại tới đây? - Insook bước tới, ngạc nhiên hỏi.

- Xin lỗi, hôm nay nghỉ cuối tuần mà lại tới phiền chị, nhưng có chút chuyện của Hiệp hội muốn bàn với chị - Phillips e ngại nói bằng tiếng Anh, rồi ngoảnh sang phía tốp người vẫn đang đứng sững kinh ngạc, anh cúi đầu chào theo phong cách Hàn quốc, cất giọng lơ lớ - Xin chào, tôi là Phillips Bandi - rồi lại ngoảnh sang Jihoon vẫn đang lặng lẽ không nói tiếng nào, anh tiếp - Anh Han, tôi xin phép được bàn chuyện với chị nhà một chút.

"Chị nhà". Cả đám người nhìn nhau. Không lẽ Jihoon và Insook đã kết hôn? Thấy vẻ mặt không lấy gì làm thoải mái của Jihoon, không ai dám cất lời, chỉ hơi cúi chào lại Bandi rồi tiếp tục yên lặng.

- Jihoon à, đưa mọi người vào nhà đi. Em nói chuyện với Phillips một chút.

- Chị Han, không phải, ý tôi là chị phải đi với tôi một chuyến.

- Đi đâu? - Jihoon thốt lên - Không phải nói chuyện ở đây cũng được sao?

Bandi mỉm cười độ lượng. Lần nào gặp Insook, anh cũng nhận được thái độ này của Jihoon. Bandi là một chàng trai đặc trưng của vùng địa trung hải. Làn da nâu, mái tóc đen xoăn nhẹ. Dáng người cao, khỏe khoắn và giọng nói ấm áp. Mỗi khi cười, trên khóe miệng Bandi có hai lúm đồng điếu rất duyên dáng. Bandi là Giám đốc Hiệp hội nơi Insook làm việc. Ấn tượng trước phong thái sang trọng, điềm đạm nhưng lại rất dịu dàng, đầy tình cảm của cô, ngay mới lần tiếp xúc đầu tiên, anh đã chấm cô. Điều vô cùng đáng tiếc là dù tay cô không đeo nhẫn nhưng cô đã là bà Han mất rồi. Có lẽ sự yêu thích dành cho Insook rõ tới nỗi Jihoon thỉnh thoảng lắm mới gặp anh cũng phải tỏ thái độ khó chịu. Nhưng Bandi rất thẳng thắn. Bản thân anh biết cô đã có chồng và luôn tôn trọng cô, nhưng anh vẫn không giấu giếm sự yêu mến của mình.

- Phillips, có chuyện gì quan trọng đến thế sao? Anh biết đấy, hôm nay mẹ của Jihoon tới và có nhiều người thân của tôi cũng ở đây. Hay là để ngày mai được không?

"Mẹ của Jihoon". Tại sao không nói là mẹ chồng nhỉ? Phillips tỏ vẻ khó hiểu, nhưng anh vẫn đáp:

- Xin lỗi chị, nhưng chuyện này vô cùng quan trọng.

Insook ngoảnh nhìn Jihoon, với anh mắt như muốn nói "anh đồng ý nhé", rồi không đợi Jihoon nói gì, cô quay sang nhìn Bandi nói:

- Phillips, vậy tôi đi với anh. Tôi hy vọng câu chuyện không mất nhiều thời gian, nếu có thể về trước giờ ăn tối, được chứ?

- Được. Anh Han, tôi sẽ cố gắng trả chị nhà về sớm nhất có thể. Vậy, tôi xin phép.

Jihoon không còn cách nào khác trước mặt bao nhiêu người, đành lịch sự gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn cau có khó chịu. Insook biết vậy nhưng cô hoàn toàn lờ đi, ngoảnh sang nắm lấy tay Soon Ae, mỉm cười:

- Chị à, xin lỗi, lâu rồi không gặp mà em lại phải đi như thế này. Nhưng chắc có chuyện quan trọng ở Hiệp hội. Em đi một lát sẽ về ngay nhé.

- Mary, em cứ đi đi - Soon Ae âu yếm nói - chị có thể đợi em suốt thời gian qua, lẽ nào không đợi được thêm chứ.

Insook mỉm cười rồi bước theo Phillips. Trong chốc lát, chiếc xe nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt Jihoon.

- Đi nào con trai. Chúng ta muốn xem con sống ra sao.

Jihoon miễn cưỡng bước theo Soon Ae, trong lòng rối bời lên với ý nghĩ Insook có thể vuột khỏi tầm tay anh.

Soon Ae kéo rèm cửa sổ cho căn phòng tràn ngập ánh nắng. Gió từ biển thổi vào lồng lộng.

- Jihoon à, tuyệt thật. Con có thể sống ở một nơi như thế này.

- Mẹ. Từ giờ mẹ có thể tận hưởng cùng con mà.

Jihoon mỉm cười trong khi Soon Ae quan sát con trai. "Mrs. Han", "chị nhà", những từ đó vang mãi bên tai chị. Chị vẫn biết Jihoon say mê Mary, nhưng nếu hai đứa đã kết hôn thì... Chị lặng lẽ nhìn Jihoon. Chị không phải không yêu Mary, nhưng Jihoon, con trai chị, thằng bé sáng ngời như thế kia...

- Mẹ, chuyện gì?

Soon Ae khẽ lắc đầu, thở dài. Jihoon ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay chị, mỉm cười:

- Nào, mẹ nói đi. Mẹ đang bận tâm chuyện gì?

- Jihoon à, không phải con và Mary đã...

- Kết hôn? - Jihoon kết thúc câu hỏi giúp chị - Kết hôn thì sao hả mẹ?

Soon Ae không biết phải trả lời sao. Jihoon giơ tay lên vuốt má chị, rồi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Mẹ biết, con mang ơn Mary. Nhưng con không thể ... cả đời con không thể bị ám ảnh mãi bởi lòng biết ơn đó được, có hiểu không Jihoon?

Jihoon ngoảnh lại, nhìn mẹ mỉm cười. Nụ cười với ánh mắt đó khíến Soon Ae tự biết là vô vọng.

- Mẹ, thôi, thay đồ đi rồi chúng ta đi dạo nhé. Biển ở đây rất đẹp đấy. Rồi mẹ cũng còn phải làm quen với bạn bè con ở đây nữa. Tối nay sẽ tổ chức tiệc ngoài trời để giới thiệu mẹ. Con phải đi xem mọi thứ thế nào.


Soon Ae lặng lẽ nhìn Jihoon bước ra. Dường như Mary phải hiện hữu trong cuộc đời con trai chị. Dường như đó là định mệnh.


4.


- Thế nào Phillips, có chuyện gì mà gấp gáp thế? - Insook nôn nóng hỏi ngay sau khi bước lên xe.

- Chúng ta tới nhà chủ tịch ngay bây giờ.

- Ôi - Insook kêu lên một tiếng - sức khỏe của ông ấy...

- Phải.

Insook đặt tay lên ngực. Antonio Bâquet là một vị Chủ tịch đáng kính trọng. Ông đã là Chủ tịch của Hiệp hội 30 năm nay, nổi tiếng khắp vùng này vì sự giàu có và nhân từ. Ông mới bị đột quỵ vì chứng tim mạch 1 tháng trước nhưng đã có biểu hiện tốt lên mấy ngày qua. Không hiểu sao tình hình lại đột nhiên xấu đi như vậy.

- Nhưng tại sao ông ấy lại cần gặp chúng ta chứ? Sức khỏe đã như vậy...

- Không phải chúng ta mà là chị - Bandi chữa lại - ông ấy nói muốn gặp chị. Vì chuyện này khá tế nhị nên ông ấy muốn tôi đích thân đưa chị tới.

- Tôi? Ông ấy có biết tôi sao?

- Chị hoạt động ở Hiệp hội tuy chưa lâu nhưng uy tín của chị cao lắm, chị không biết sao? Đương nhiên là ông ấy biết chị rồi.

- Ồ đâu có gì nhiều chứ. Hồi ở Hàn Quốc, tôi làm kinh doanh lại hoạt động từ thiện nhiều nên cũng có chút ít kinh nghiệm thôi.

- Vậy sao? Gia đình chị ở Hàn Quốc chắc cũng có tiếng. Mẹ chồng chị trông thật đẹp, chị Han ạ - Bandi chợt đổi đề tài. Insook lúng túng nhìn ra phía trước, khẽ nói:

- Vậy sao?

- Họ đều là người nhà của anh Han, phải không?

- Phải, chỉ có cô gái trẻ đẹp sang trọng đó là em chồng tôi - Insook đáp nhanh, rồi chợt nhận ra vẻ ngạc nhiên trong mắt Bandi, cô bối rối chữa lại - ý tôi là cô ấy là người thân của tôi.

Câu trả lời của Insook khiến anh thấy rối loạn. Không lẽ, Insook còn có chồng nào khác nữa, không phải là Han Jihoon. Bandi định nói nhưng xe đã dừng lại trước cổng ngôi biệt thự sang trọng của Antonio Bâquet.

Trong căn phòng lộng lẫy, Antonio đang thiêm thiếp. Insook khẽ cúi chào người phụ nữ đang ngồi bên giường. Nhận ra Bandi, bà ta lịch thiệp gật đầu chào cả hai người.

- Ông ấy vẫn ngủ sao ạ? - Bandi thì thào.

- Không, tôi đâu có ngủ, anh Phillips - Antonio mở choàng mắt, yếu ớt nói - Ồ, cô đây rồi, cô Han?

Insook cúi chào lần nữa, khe khẽ nói:

- Ông cảm thấy thế nào, ông Bâquet?

- Cô thấy đấy, ông lão như tôi mà phải nằm thế này, thật tình là chán lắm. Marilyn, em để anh nói chuyện với họ một lát được không.

- Nói ngắn gọn thôi anh nhé - Bà nhắc khẽ đầy âu yếm.

- Anh biết rồi em yêu - ngoảnh sang Insook đang đứng, Bâquet mỉm cười - nào, giờ cô và Phillips ngồi xuống đây. Chuyện của Hiệp hội tôi sẽ công bố chính thức vào ngày mai. Phillips sẽ là Chủ tịch mới, cô biết rồi chứ, cô Han?

- Vâng, gần như Hiệp hội ai cũng biết cả rồi, thưa ông.

- Tôi biết Phillips 10 năm nay, giao cho cậu ấy tôi hoàn toàn có thể yên tâm. Cuộc đời thứ hai của tôi chính là bắt đầu từ khi tôi lập ra Hiệp hội, nên tôi rất coi trọng nó. Phillips đương nhiên là làm tốt, nhưng tôi muốn có thêm người giúp đỡ cậu ấy. Biểu hiện của cô thời gian qua rất xuất sắc. Dù cô mới vào Hiệp hội nhưng những sáng kiến và cách thức hoạt động của cô rất có lợi cho Hiệp hội. Nên tôi muốn cô làm Giám đốc, bắt đầu kể từ ngày mai.

- Ông Bâquet! - Insook khẽ thốt lên.

Bâquet giơ tay lên, yếu ớt phẩy nhẹ một cái.

- Cô chỉ cần trả lời tôi, có làm được hay không?

Insook nhìn vào đôi mắt sáng của Bâquet, cô chợt thấy nể phục sức mạnh tinh thần mãnh liệt trong con người ông. Đối với cô, một con quái vật khổng lồ là JK, cô còn có thể đối phó nổi. Lẽ nào cô không thể đảm đương trọng trách này? Nhưng cô đang chỉ muốn một cuộc đời bình dị. Chức trách đồng nghĩa với phiền toái. Cô có nên nhận lãnh nó hay không?

- Có lẽ chị còn cần phải bàn lại với anh nhà, phải không? - Bandi khẽ gợi ý.

- Ồ, tôi hiểu rồi. Chuyện này cũng rất lớn, nên cũng cần cho cô có thời gian suy nghĩ chứ nhỉ. Thôi được, vậy tối nay cô có thể trả lời tôi qua Phillips, được không?

- Ông Bâquet, cám ơn ông đã đề cao tôi. Được, tối nay tôi sẽ có câu trả lời.

- Tốt lắm.

- Tôi không phiền ông nghỉ ngơi, ông Bâquet. Tôi xin phép.

- Antonio, tôi đưa chị Han về. Ông giữ sức khỏe đó.

- Được rồi, Phillips, anh cũng giống bà nhà tôi lắm rồi đó. Thôi, cả hai về đi. Tôi cũng phải ngủ một lát thật.

Insook lặng lẽ ngồi trong xe. Bandi biết cô bất ngờ nên cũng yên lặng để cô suy nghĩ.

- Phillips, anh biết chuyện này rồi, phải không?

- Phải, nhưng tôi muốn chính Antonio nói với chị.

- Tôi hiểu. Tôi không có trách gì anh. Chỉ là bất ngờ quá thôi.

- Chị có thể làm được mà, chị Han. Nhưng tôi nghĩ, điều quan trọng là, anh nhà có chịu không thôi - Bandi liếc nhanh sang Insook, nói thêm - tôi có cảm giác anh Han có định kiến với tôi.

- Ồ, chắc không phải vậy đâu - Insook mỉm cười bối rối - Tính Jihoon là thế mà, cậu ấy thường không quá cởi mở với người lạ. Khi quen lâu rồi, anh sẽ thấy Jihoon khác thôi.

- Vậy sao? - Bandi mỉm cười - vậy mà tôi cứ nghĩ anh ấy khó chịu khi thấy tôi yêu mến chị.

Insook sững người lại trước lời nói thẳng thắn của Bandi. Rất may là vừa lúc xe đỗ lại trước cửa nhà, nên cô nhanh chóng bước ra khỏi xe, thoát khỏi không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ giữa cô và Phillips.

- Chị dâu, chị về rồi hả? Ồ, chào anh, Bandi - Hyunjin vui vẻ giơ tay vẫy.

Insook trong thâm tâm muốn Bandi rời đi ngay, nhưng anh rốt cuộc cứ bước xuống xe theo cô.

- Chào cô. Cứ gọi tôi là Phillips được rồi.

- Vậy tôi là Huynjin - Hyunjin cởi mở nói - Nếu anh có thời gian, mời anh ở lại với chúng tôi. Tối nay có tiệc BBQ ngòai trời, sẽ vui lắm đó.

- Agussi, hôm nay là cuối tuần mà, để Phillips ăn cơm cùng gia đình chứ.

- Ồ, không sao. Tôi rất thích tiệc BBQ đấy. Rất vui lòng tham gia - Bandi nói thêm, ánh mắt nhìn Insook có chút mong đợi - nếu chị không phiền.

Cô không còn cách nào khác đành phải gật đầu.

Những người láng giềng thân thiết của Jihoon và Insook đều được mời. Không khí thực sự rất vui vẻ, ấm cúng ngoại trừ vẻ mặt không mấy thỏai mái của Jihoon.

- Chị Han, chị đã nói với anh nhà về đề nghị của Antonio chưa?

Bandi lại gần Insook khi cô đang loay hoay đặt thêm thịt lên vỉ nướng.

- Vẫn chưa. Bận rộn quá nên tôi chưa kịp nói.

- Nói gì thế? - Tiếng Jihoon cất lên phía sau khiến cả hai giật mình ngoảnh lại.

- Ồ... việc này...

Jihoon đã lại gần Insook, choàng tay ôm lưng cô lạnh lùng nói:

- Xin phép cho tôi nói chuyện riêng với vợ tôi một chút được không?

Bandi lịch thiệp nói:

- Ồ, xin lỗi, tôi không làm phiền anh chị nữa.

- Insook, sao cái gã đó cứ xán lại em thế? Còn Hyunjin nữa, ai cho cô ta cái quyền mời khách không biết.

- Jihoon à, Phillips đâu có làm gì khiến anh phải khó chịu như thế chứ?

- Không làm gì? Anh ta đưa em đi mấy tiếng đồng hồ rồi trơ trẽn ở lại ăn cơm, rồi suốt buổi tối cứ bám lấy em. - Jihoon bực bội nói.

Insook phì cười.

- Em cười cái gì?

- Anh thật là...

- Anh ta bảo em nói với anh cái gì?

- Đúng là em có chuyện này muốn bàn với anh.

Khi cả hai đã ngồi xuống chỗ quen thuộc bên bờ biển, Insook chậm rãi nói:

- Ông Bâquet đã quyết định nhường chức Chủ tịch cho Phillips rồi.

- Sức khỏe của ông ấy xấu đi rồi sao?

- Ừ - Insook gật đầu - ông ấy kêu em tới, nói là rất tín nhiệm em, muốn em ...

- Muốn em làm gì? Không phải là lãnh đạo hiệp hội đấy chứ?

- Là thế đó - Insook ngoảnh nhìn Jihoon gật đầu - muốn em thay vị trí bây giờ của Phillips.

- Sao? - Jihoon kinh ngạc thốt lên, ánh mắt nhìn Insook đầy vẻ tự hào - Chà, em thật đáng gờm đó. Mới có 1 năm thôi mà đã làm cho ông Bâquet tín nhiệm đến thế.

- Anh... anh không phản đối sao? - Insook ngạc nhiên hỏi.

- Tại sao lại phản đối? Em giỏi như thế, em xứng đáng mà.

- Không phải anh không thích Phillips sao?

Jihoon hừ lên một tiếng:

- Đó là chuyện khác - anh chợt nghiêm giọng nói - nhưng mà anh nói trước, đừng có lại gần gã đó quá mức cần thiết đấy.

Insook xì một tiếng, rồi đột nhiên khẽ thở dài.

- Không hiểu sao em không cảm thấy mong muốn vị trí này.

- Anh hiểu - Jihoon ôm lấy vai cô, vỗ nhẹ - Em chỉ muốn một cuộc sống bình lặng thôi, phải không? Nhưng Insook à, những chuyện đen tối đó đã qua rồi. Ở đây không phải là Jeong Ga Won. Hiệp hội không phải là JK. Em hoàn toàn tự do, em biết không?

Insook không trả lời. Jihoon ngồi sát lại, nắm tay cô rồi cũng yên lặng. Tiếng nhạc réo rắt từ cây đàn violon của ông lão Rivali vọng lại từ phía đám tiệc. Họ đã bắt đầu điệu nhảy đầu tiên.

- Nhìn hai người họ hạnh phúc quá nhỉ?

Tiếng Phillips vang lên khe khẽ.

- Ừ, chẳng có gì làm họ tách rời nhau được - Hyunjin cũng đáp khẽ - luôn là như thế.

- Cô là em anh Han à? - Phillips chợt hỏi.

- Sao?

- Chị Han nói cô là em chồng của chị ấy, không phải sao?

- À - Hyunjin cân nhắc giây lát - phải, là em chồng chị ấy, nhưng anh tôi không phải là Jihoon sunbae.

- Sao?

- Anh ấy đã mất rồi.

- Ồ, xin lỗi, tôi rất lấy làm tiếc.

- Không sao. Anh ấy mất đã hai năm rồi. Chị dâu tôi cũng đã nguôi ngoai - Hyunjin thở dài - thực ra trước đây chúng tôi rất khó khăn. Có nhiều chuyện khủng khiếp xảy ra - Hyunjin đột nhiên hạ giọng thì thầm như nói với chính mình - JK. Một đế chế đáng sợ. Rất đáng sợ. Cuối cùng cũng có thể thay đổi được nó.

Hyunjin lơ đãng như chìm trong những suy nghĩ riêng tư, rồi bất chợt nhớ ra Bandi, cô ngoảnh sang, mỉm cười:

- Xin lỗi, tôi nói lung tung quá. Anh thấy khó hiểu lắm phải không?

- Đúng vậy - Phillips nhún vai - nhưng tôi có thể hiểu đã có một bi kịch trong quá khứ chị Han, phải không?

- Phải. Nhưng không hẳn của riêng chị ấy, mà của cả gia tộc chúng tôi - Hyunjin yên lặng một lát rồi tiếp - Họ đã trải qua bao sóng gió mới tới được đây. Chính là nhờ có Jihoon sunbae, chính nhờ sự tin tưởng và quyết tâm mãnh liệt của anh ấy mà chị ấy mới có thể vượt qua số phận đấy.

- À thì ra thế - Phillips trầm ngâm nói.

Hyunjin trầm tư giây lát rồi bỗng nói:

- Anh làm sao mà quen anh chị ấy?

- À, tôi quen chị Han trước. Chị ấy tới phỏng vấn vào Hiệp hội chúng tôi. Rồi sau đó thì trong một vài lần party, tôi gặp anh Han. Ở khu này, chúng tôi gần như biết nhau cả. Những người láng giềng nói họ rất thích vợ chồng anh chị, rất vui vẻ và quan tâm đến người khác, đặc biệt là chị Han.

- Phải, chị ấy khi ở Hàn Quốc hoạt động xã hội rất tốt và có uy tín.

- Chị Han ít nói chuyện về Hàn Quốc lắm; dù rất bặt thiệp nhưng chị ấy rất ít nói. Tôi cảm thấy anh Han luôn là người bao bọc chị ấy trong mọi chuyện.

- Họ vẫn thế khi còn ở Hàn Quốc - Hyunjin lặng lẽ nói.

- Tôi thật ngưỡng mộ - Bandi thốt lên thành thật - họ lúc nào cũng như hình với bóng, giống một cặp vợ chồng hạnh phúc, nhưng lại cũng rất kỳ lạ - Bandi chợt cười nhẹ - xin lỗi, tôi không có ý tò mò, chỉ là cảm nhận như vậy thôi.

- Không sao đâu, anh Bandi. Người Châu á chúng tôi là vậy mà. Luôn có sự kính trọng nhất định.

- À ra vậy. Tôi cũng có học qua chút tiếng Hàn từ chị Han. Cũng rất vui khi tìm hiểu nền văn hóa của cô.

- Vậy sao? Nếu có dịp, mời anh qua Hàn Quốc một chuyến. Sẽ thú vị lắm đấy.

- Vâng. Nhất định là sẽ làm thế.

Hyunjin chợt nói:

- Chúng ta vào trong thôi.

Phía dưới bờ biển, Jihoon và Insook cũng đứng dậy.

- Insook à - Jihoon chợt nắm lấy tay cô kéo lại - Anh xin em, không được thay đổi nhé.

-...

- Phải quyết tâm như lúc em đã hứa trên máy bay nhé?

- Nhưng...

Jihoon giơ hai tay ôm lấy hai bên má Insook, làm cô bất giác không thốt lên lời.

- Insook à, nếu em cần thêm thời gian, anh sẽ đợi. Nhưng đừng nghĩ ngợi gì hết, đừng làm gì mà không bàn trước với anh, được không?

Insook nhìn ánh mắt lo lắng của Jihoon, cô không biết phải trả lời làm sao. Cô... Kim Insook... liệu cô có thể có hạnh phúc không?


- Nhất định là em sẽ được hạnh phúc, anh dám bảo đảm đấy - Jihoon khẳng định, như thể đọc được suy nghĩ của cô - chỉ cần em vẫn tiếp tục tin tưởng anh.


5.


- Mary!

- Chị, em không phiền chị đấy chứ?

- Em vào đi, chị chưa ngủ đâu.

Insook mỉm cười, lại gần ngồi bên cạnh Soon Ae, dịu dàng nắm tay chị:

- Chị à, thời gian qua đã làm chị lo lắng lắm, phải không?

Soon Ae mỉm cười, âu yếm vuốt tóc cô, khẽ lắc đầu.

- Không, chị tin vào Jihoon. Nó nói nó nhất định không sao, thì nghĩa là nó không sao. Chị không lo lắng. Chị biết chắc nó sẽ trở về tìm chị.

Soon Ae chợt im lặng. Không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ. Insook biết nguyên nhân là vì sao. Cô nhìn khuôn mặt có phần ngần ngại của Soon Ae, trong lòng chợt cảm thấy thương cảm.

- Chị, xin lỗi chị. Em đã hứa là em sẽ không bao giờ để Jihoon phải vướng bận nữa, nhưng mà rốt cuộc vẫn khiến cậu ấy phải ...

- Mary, Jihoon đã nói chị nghe rồi. Đó không phải là lỗi ở em - Soon Ae độ lượng mỉm cười.

- Khi quyết định tới đây, không phải là em không nghĩ đến chuyện quay trở lại. Nhưng rời khỏi chiếc máy bay đó, trong lòng em trở nên sáng tỏ. Em và bà ấy đã đấu một trận sống còn khiến cả hai và những người xung quanh đều tổn thương. Johnny, quản gia Uhm đều vì em mà ra đi khiến em đã muốn tận lực sức mình để đòi lại công bằng, để hy sinh đó không uổng phí, để cho dù cùng nhau diệt vong đi nữa thì em vẫn được thừa nhận là một con người, có thân phận, có lý trí, có tranh đấu.

Soon Ae nhẹ nhàng xiết chặt bàn tay run run của Insook, ánh mắt đầy xót xa. Cô mỉm cười qua làn nước mắt, tiếp tục nói:

- Nhưng mà cuối cùng, suýt nữa em lại khiến cho Jihoon cùng rơi xuống vực thẳm với em. Những gì em đã làm với bà ấy cũng đã đủ rồi. Em có thể bắt đầu một cuộc sống mới, có thể tự lo cho Beyong Joon mà không cần đến JK. Và em cũng đã nghĩ, dù tàn nhẫn, nhưng thực sự em đã nghĩ, rồi bà ấy cũng không thể sống mãi - Insook mạnh mẽ gạt những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má - khi tới đây rồi, tình hình ở nhà không biết ra sao, nên chúng em chưa muốn báo với mọi người nơi bọn em đang sống. May mắn là em dễ dàng kiếm được việc làm, Jihoon cũng vậy. Người dân ở đây cũng thân thiện giúp đỡ nên bọn em không phải quá vất vả. Ban đầu sống tạm ở nhà một người dân vùng này, rồi dần gần đây mới mua được căn nhà này. Chị thấy ở đây có được không?

- Chỗ này rất đẹp và yên bình lắm. Chị rất thích.

- Chắc chị ngạc nhiên lắm khi anh Bandi gọi bọn em như thế, phải không? - Soon Ae hơi khẽ lúc lắc đầu, không ra gật cũng không ra lắc - Thực ra chỉ nói như vậy thôi, chứ không phải là thật đâu. Để làm việc, giao thiệp với bên ngoài, em và Jihoon đóng giả như thế để tiện sinh hoạt thôi. Chị đừng lo lắng nhé.

- ....

- Bây giờ thì chị thấy đấy, em cũng đã ổn lắm rồi. Cuối cùng thì em đã hoàn toàn tự do, là một con người tự do.

- Chị rất mừng, Mary à. Em đã rất vất vả rồi, được như thế này, chị không còn gì phải lo lắng nữa.

- Vì vậy - Insook nắm tay Soon Ae, dịu dàng mỉm cười nói - Soon Ae à, chị có thể đưa Jihoon trở lại Hàn Quốc được không?

Soon Ae ngước lên nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên.

- Em có thể thoát khỏi địa ngục trở lại với cuộc sống này tất cả là nhờ cậu ấy. Những gì Jihoon đã làm cho em là quá đủ rồi.

- Mary à...

- Xin chị, chị hãy đưa Jihoon trở lại Hàn Quốc, được không?

- Mary, chị biết là em đang suy nghĩ gì. Chị biết - Soon Ae lặng lẽ nói - Nhưng tính cách của Jihoon lẽ nào em còn chưa rõ? Chị? Chị có thể làm cho nó tách rời em được sao?

- Em xin lỗi - Dường như trong giọng nói của Soon Ae có điều gì đó trách móc khiến cô cảm thấy đau đớn. Insook cúi đầu, khẽ thì thầm - em xin lỗi chị.

- Mary, em... không phải là em... cũng thích Jihoon đấy chứ? - Tiếng Soon Ae cất lên nhỏ nhẹ, nhưng từng từ vang vang bên tai khiến Insook ngẩng nhìn.

Hai người phụ nữ nhìn nhau trong im lặng.

- Chị ngủ đi, em đi đây - Insook đột ngột nói - hãy nghĩ về những gì em nói. Xin chị.

Cô bước nhanh ra cửa.

- Mary à! - Soon Ae chợt gọi - nếu hạnh phúc của Jihoon là ở nơi em thì chị không thể ngăn cản nó.

Insook từ từ quay lại. Soon Ae không cười, nhưng vẻ mặt chị rất chân thành. Nước mắt lại trào ra trên má Insook.

- Soon Ae - cô nghẹn ngào nói - vấn đề là em không tin tưởng ở mình thôi.


Cô xoay người vội vã bỏ đi. Soon Ae lặng lẽ ngồi lại. Quá khứ đã qua rồi, nhưng có những chuyện dường như không thể kết thúc một cách tốt đẹp.


6.


- Các quý ông, quý bà rất thân mến! - Bandi mỉm cười nhìn khắp căn phòng lộng lẫy của Bâquet Royal - Tôi biết là tất cả chúng ta đều rất lo lắng cho Antonio. Chính vì thế, tôi thực sự cảm kích các vị đã tổ chức một buổi lễ nhỏ gọn như thế này. Vì Antonio, chúng ta cùng cố gắng cho Hiệp hội.

Bandi chờ giây lát cho không khí lắng xuống, anh tươi cười nói:

- Nhân đây, tôi xin giới thiệu một người rất quan trọng. Vì Antonio, cô ấy không muốn có một buổi lễ khác nên chúng tôi đành chấp thuận ý muốn của cô ấy - Bandi chìa tay về phía Insook, trịnh trọng nói - Cô Han Insook, tân Giám đốc Hiệp hội của chúng ta!

Cả căn phòng vang lên tiếng vỗ tay và những nụ cười trìu mến hướng lên phía Bandi và Insook đang đứng. Jihoon nhìn ra xung quanh, nhận thấy cảm tình dành cho cô và những tiếng tán đồng rì rầm khắp căn phòng, lòng anh cảm thấy rất ấm áp. Cô ấy luôn biết tỏa sáng đúng lúc, hồi ở JK cũng vậy.

- Cám ơn anh, Phillips, cám ơn các vị ! - Insook nhẹ nhàng nói bằng một thứ tiếng Anh cực chuẩn - Tôi thực sự rất cảm kích vì đã được ngài Bâquet tín nhiệm, lại được sự ủng hộ của các vị. Với một người từ nơi xa tới như tôi, sự đồng cảm là điều vô cùng quý giá. Tôi rất trân trọng và sẽ tận sức mình làm việc cho Hiệp hội.

Jihoon mỉm cười. Trong rất nhiều các quý cô, quý bà lộng lẫy ở đây, sự giản dị sang trọng và dịu dàng của Insook lại trở thành đặc biệt. Người phụ nữ của anh thực sự là nhân vật chính của bữa tiệc, rất mềm mại và lịch thiệp khi đứng bên cạnh Bandi.

- Trông họ đẹp đôi thật! - Tiếng Hyunjin vang lên bên tai Jihoon với một sự thán phục không che giấu. Cô được Bandi mời tới dự bữa tiệc này nên cũng có mặt.

Dù là cô chỉ vô tình nhưng câu nói đó khiến Jihoon quay phắt lại, cau mày:

- Cô nói gì thế?

Hyunjin giơ tay lên, mấp máy môi "Miane", hàm ý xin lỗi, nhưng Jihoon cảm thấy cô hoàn toàn không hối lỗi gì hết. Anh lầm bầm trong miệng, nhưng Hyunjin đã túm lấy tay anh, vui vẻ nói:

- Thôi nào, sunbae. Trong lúc vợ của anh đang bận ngoại giao, anh nhảy với tôi một bản nhé.

Rồi không đợi anh kịp phản ứng gì, Hyunjin đã lôi anh hòa vào đám đông các đôi nhảy. Jihoon không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng cười cười theo đúng phép lịch sự, nhưng miệng thì khẽ lầm bầm:

- Đừng có làm gì quá lố bịch đấy, tiểu thư. Đây không phải là Jeong Ga Won của cô đâu đấy.

Hyunjin cười khẽ. Cái anh chàng này sống chết trong lòng cũng chỉ có một người, Jo Hyunjin cô không hiểu được điều đó hay sao chứ? Quả thực tính cách và con người Jihoon vô cùng cuốn hút cô, khiến trái tim vốn lạnh giá của cô xao động. Nhưng tấm chân tình anh dành cho chị dâu cô đã khiến cô hiểu ra nhiều điều. Sự ấm áp, tình cảm chân thành, sự hy sinh vì người mình yêu thương khiến cuộc sống trở nên đáng sống và có ý nghĩa hơn. Cô ghen tỵ với chị dâu, cô cũng khao khát muốn có những thứ quý giá đó nhưng trên hết tất cả, cô hiểu, cô không thể mua được những điều đó bằng tiền. Cô vốn dĩ không phải dạng người ngồi một chỗ để đợi, nhưng cô biết hạnh phúc rồi cũng sẽ tới khi cô vì nó mà phấn đấu. Không phải bằng thủ đoạn, mà bằng sự chân thành.

- Này này, Jo tiểu thư, này...

Hyunjin bừng tỉnh trở về thực tại. Jihoon đã dừng lại, cố gắng đẩy cô ra xa anh một chút. Nhìn vẻ mặt hoảng lên của Jihoon, cô không nhịn được cười. Trêu chọc anh quả thật rất thú vị. Cô tiếp tục đứng sát lại anh, ngả đầu vào vai anh, bắt anh phải tiếp tục nhảy.

Insook từ phía bên kia căn phòng đã chào hỏi xong những người mà theo Bandi, cô nhất định phải làm quen để tiện cho công việc sau này. Từ lúc nghe lời đề nghị của Bâquet, cô đã ngay lập tức định hình trong đầu một vài kế hoạch cô dự kiến sẽ tiến hành khi tiếp nhận vị trí mới. Vì vậy, những người cô gặp gỡ hôm nay sẽ phần nào giúp cho ý tưởng của cô thi triển thuận lợi hơn.

- Chị thấy thế nào? Không lo lắng quá chứ?

- Có anh giúp đỡ tôi như thế này, tôi còn lo lắng sao? - Insook mỉm cười - Phillips, cám ơn anh. Anh là người bạn đầu tiên và tốt nhất của tôi ở đây.

- Chị quá khách sáo rồi. Tôi rất vui khi chị đã xem tôi là bạn. À, xin lỗi, tôi không thể mượn chị lâu quá như thế này được, anh Han sẽ giận tôi mất.

Insook bật cười và lúc này khi Bandi nhắc tới, cô sực nhớ ra Jihoon và Hyunjin. Cô nhìn quanh khắp phòng và nhận ra anh và Hyunjin đang nhảy cùng nhau. Đột nhiên, Insook cảm thấy một nỗi buồn man mác lan tỏa. Sự thân mật giữa họ khiến cô bất giác thấy khó chịu. Gì thế này? Insook khe khẽ lắc đầu, tự phê phán bản thân. Cô đã muốn điều này diễn ra, nhưng giờ cô lại thấy không thoải mái là sao?

Jihoon lúc này đã buông Hyunjin ra, tiến lại chỗ Bandi và Insook đang đứng. Cô cố gắng sửa soạn sẵn một nụ cười, nhưng cô hiểu rất rõ nó khó khăn làm sao.

- À, anh đây rồi anh Han. Xin lỗi đã mượn chị nhà hơi lâu - Bandi nói.

- Chúc mừng anh, Bandi! - Jihoon chìa tay ra, lịch thiệp nhưng lạnh nhạt.

- Chị Han, vậy ngày mai qua chỗ tôi để bàn giao nhé - dứt lời rồi quay qua Hyunjin, Bandi mỉm cười - Tôi có thể mời Jo tiểu thư một điệu nhảy được chứ?

Bandi và Hyunjin rời khỏi rồi, Jihoon quay qua, chăm chú quan sát nét mặt cô:

- Em sao thế? Có chuyện gì với gã đó à?

Insook chớp mắt để cố giấu đi những cảm xúc bất chợt lúc nãy, khe khẽ lắc đầu. Jihoon từng nói anh là cái máy dò cảm xúc của cô, bất kỳ thay đổi nào của cô, anh cũng luôn nhận ra ngay lập tức. Đúng là như thế thật.

- Có chuyện gì được chứ? Mọi chuyện nhờ có anh ấy mà tốt đẹp lắm đấy.

- Nhờ có anh ấy - Jihoon dài giọng nhắc lại - anh ta là thánh chắc? Nhìn mặt em bây giờ, anh thấy có lẽ phải nghĩ lại chuyện để em làm Giám đốc Hiệp hội thôi. Để em làm việc với gã đó, anh không yên tâm chút nào.

Cô xì lên một tiếng. Jihoon luôn dùng từ "gã đó" để ám chỉ Bandi. Không biết đến bao giờ mới trưởng thành được đây, cô nghĩ thầm.

- Hừm... trông Hyunjin cũng có vẻ hợp với gã đó phết đấy nhỉ - Jihoon chợt sôi nổi nói - hay mình làm mai cho họ nhé?

Insook phì cười, khẽ lắc đầu:

- Anh thật là... không đâu vào đâu.

Jihoon nhẹ nhàng nắm tay cô, chợt nói:

- Em này, hôm qua nói chuyện gì với mẹ đến khuya thế?

- À, chỉ là mấy chuyện cũ thôi - Insook trả lời ngắn gọn.

- Không có gì đặc biệt phải nói với anh đấy chứ? - Jihoon nhìn xoáy vào Insook hỏi.

- Không, anh lại nghĩ đi đâu thế chứ? Mà mấy giờ rồi nhỉ? Có lẽ mình nên về sớm, để chị Soon Ae ở nhà một mình không yên tâm.

Jihoon yên lặng không nói gì trong giây lát. Cảm giác của anh rõ ràng là Insook không nói thật. Nhưng cô đã níu tay anh, tiến lại gần Bandi. Suốt dọc đường về, vì có Hyunjin nên anh không thể tiếp tục câu chuyện với Insook, nhưng dường như trong anh có dự cảm không mấy vui vẻ.


7.


- Anh Han, xin lỗi, anh có điện thoại gọi tới - cô thư ký đẩy bật cửa, hốt hoảng kêu lên khiến Jihoon ngạc nhiên. Cô gái cao lớn xinh đẹp này chưa bao giờ có hành động bất cẩn như vậy trước mặt anh.

- Chuyện gì đó, Louise? Tôi đã nói là không làm phiền tôi mà.

- Nhưng... nhưng có điện thoại khẩn từ Hiệp hội của chị nhà. Anh nghe luôn đi ạ!

Jihoon chộp lấy điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của Bandi.

- Anh Han, tôi gọi di động mà anh không bắt máy. Anh tới bệnh viện trung tâm ngay nhé.

Tim Jihoon thót lên một cái. Anh chỉ kịp buông ống nghe điện thoại, lao như tên bắn ra khỏi văn phòng tòa án. Insook! Insook! Trong đầu anh chỉ vang lên tên cô. Sáng nay khi chào tạm biệt cô để tới sở làm, anh còn nghe cô nói tối nay sẽ tổ chức tiệc chia tay Hyunjin. Giờ cô đã làm sao thế này? Tim Jihoon đập binh binh khi tới trước bệnh viện. Bandi và một số người đang ở đó.

- Anh Han, xin bình tĩnh. Họ đang phẫu thuật cho chị ấy!

- Phẫu thuật? Chuyện gì đã xảy ra? - Jihoon khó nhọc thốt lên.

- Chị Han hôm nay khi đi làm việc ở bến cảng đã bị ngã, đập đầu xuống và bị hôn mê. Giờ bác sỹ đang phải xử lý lớp máu bầm trong não chị ấy.

- Tại sao cô ấy lại ngã?

Bandi ngoảnh sang mấy người đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt bối rối của họ, bèn trả lời hộ:

- Chị nhà đã lao vào cứu một người bị thùng hàng rớt từ trên cao xuống, nhưng mà... bản thân cô ấy không né kịp. Đây là những người thân của người được cứu đó.... họ ... họ rất lo cho chị Han...

Jihoon nắm chặt bàn tay anh lại, nỗ lực phi thường để ép bản thân anh không được hốt hoảng. Insook đã từng nói với anh về ý tưởng tổ chức các lớp học cho con của công nhân làm việc ở bến cảng. Khi cùng anh đi dạo ở đó, Insook đã nhìn thấy nhiều trẻ con lang thang len lỏi giữa các khu vận chuyển hàng khi bố mẹ chúng phải làm việc. Cô còn nói, chúng có thể gặp nguy hiểm nếu các thùng hàng rớt xuống từ trên các giá đỡ hay cần cẩu. Giờ thì chính cô ấy có thể mất mạng vì cứu sống một người.

Khi bác sỹ bước ra từ phòng phẫu thuật, anh hoàn toàn không nghe được ông ta nói gì. Anh chỉ thấy Bandi gật gật đầu, bắt tay ông ta. Jihoon nhìn vào chỗ Insook đang nằm bất động. Khuôn mặt cô trắng bệch, mắt nhắm nghiền khiến anh có cảm tưởng như cô không còn thở. Jihoon định bước vào nhưng hai người y tá ngăn anh lại, nói gì anh cũng không hiểu nữa.

Bandi nắm lấy vai anh, lúc này mới cảm thấy cả người anh run bắn lên. Anh và cô đã thoát khỏi chiếc máy bay khủng khiếp đó, những tưởng không còn gì có thể cướp cô đi khỏi tay anh.

- Anh Han, nghe tôi nói - Bandi trầm giọng nói từng tiếng một. Anh biết Jihoon lúc nãy không thể hiểu nổi những gì bác sỹ vừa nói - chị nhà bị chấn thương nhẹ thôi, không nghiêm trọng đâu. Anh đừng lo lắng quá.

Jihoon ngẩng lên nhìn Bandi, ánh mắt anh có chút biết ơn.

- Cô ấy sẽ không chết chứ?

- Không - Bandi gượng cười đáp - chị ấy sẽ không chết.

Insook tỉnh giấc khi trời vẫn còn đầy sương mù chưa tan. Trong phòng bệnh đặc biệt, thoảng lên mùi hăng hắc của thuốc. Cô mở mắt và ngay trước mắt cô là một đôi mắt đăm đăm nhìn đầy lo lắng và sợ hãi.

- Insook à! - Anh thốt lên, tay nắm nhẹ lấy tay cô.

Insook lặng lẽ nhìn giây lát. Jihoon cảm nhận một chút gì đó kỳ lạ thoáng qua từ ánh mắt cô, nhưng anh không diễn giải nổi đó là cái gì.

- Anh... Anh là ai?

Cuối cùng Insook cũng thốt lên. Jihoon sửng sốt đến sững người. Anh thoạt tiên không hiểu cô hỏi anh hay là ai khác, bèn vô thức ngoảnh lại phía sau. Trong phòng bệnh, chỉ có anh và cô.

- Insook à? - Jihoon run run gọi.

- Anh biết tôi? - Cô tiếp tục hỏi lại, lần này rõ ràng hơn. Jihoon cắn môi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh và mỉm cười:

- Em đang đùa đúng không, Insook? Này, anh không đủ sức để chịu đựng kiểu đùa này đâu nhé - Jihoon đặt tay mình lên ngực, cười cười, dù mắt anh đã bắt đầu đỏ lên.

Cửa bỗng bật mở rồi Soon Ae, Hyunjin và mọi người bước vào. Jihoon đứng dậy, chớp mắt để lấy lại bình tĩnh.

Soon Ae nhận thấy ngay thái độ của Jihoon có gì đó không bình thường. Chị lại gần bên giường, nắm tay Insook, dịu dàng hỏi:

- Mary à, em thấy sao? Em tỉnh lại thì tốt quá rồi. Mọi người đều lo lắng quá.

Insook lặng lẽ giây lát rồi chợt nói:

- Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không biết mọi người là ai.

Jihoon nắm chặt bàn tay lại. Vẻ mặt của Insook không có vẻ gì là đang đùa cả. Ánh mắt cô nhìn hết người này đến người khác, lộ vẻ ngạc nhiên hết sức.

Đúng lúc mọi người không ai biết phải nói gì thì Bandi bước vào. Trên tay anh cầm một bó hoa dại nhỏ. Thấy trong phòng đông đủ người thân của Insook, anh hơi ngại ngần nhưng vẫn quyết định tiến vào rồi cúi chào theo cách của người Hàn Quốc.

- Bác Han, xin chào ạ! Mọi người tới sớm quá. Tôi rẽ qua trước khi tới sở làm thôi.

Dứt lời, Bandi lại gần bên Insook, mỉm cười với cô:

- Hoa cho chị đây. Chị cảm thấy thế nào?

Một nụ cười nhợt nhạt lướt qua môi Insook:

- Tốt lắm, cám ơn anh, Phillips!

Jihoon ngây người một lúc mới định thần, hỏi:

- Em ... em nhận ra anh ta?

Insook bối rối nhìn Bandi như cầu cứu. Lúc này, Jihoon không còn giữ được bình tĩnh:

- Em đang đùa kiểu gì vậy?

Bandi ban đầu ngơ ngác trước thái độ của Jihoon, nhưng rồi cuối cùng chợt hiểu ra. Anh giơ tay đặt lên vai Jihoon rồi nhẹ nhàng nói:

- Anh Han, tôi phải nói chuyện với anh một lát.

Jihoon đẩy cánh tay Bandi ra rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.

- Anh Han - Bandi khẽ nói - mấy hôm trước thấy anh căng thẳng lo cho chị nhà quá nên tôi đã không giải thích lại với anh. Thực tế là tuy chị Han tỉnh lại, nhưng có thể bị mất trí nhớ một phần.

- Mất trí nhớ một phần?

- Bác sỹ nói chị ấy có thể sẽ quên đi những ký ức chị ấy không muốn nhớ. Có lẽ ... - Bandi hơi ngập ngừng rồi tiếp - có lẽ anh và mọi người ở đây đều gắn với một quá khứ không tốt đẹp của chị ấy nên ... chị ấy đã quên đi.

Jihoon nắm chặt tay lại. Cô ấy có thể quên được anh sao? Có thể quên được sao?

- Tôi nghe Hyunjin nói, anh và chị nhà đã từng trải qua những ngày khủng khiếp trong quá khứ ở Hàn Quốc. Có thể ký ức đó quá khó khăn để chị nhà nhớ lại.

Jihoon im lặng giây lát, rồi ngẩng nhìn Bandi:

- Xin lỗi, tôi đã mất bình tĩnh. Không sao, chỉ cần cô ấy khỏe lại, cô ấy có thể quên tôi cũng không sao - Anh cố gắng mỉm cười, nhưng thất bại - Cám ơn anh, anh Bandi. Anh cứ đi làm đi, mấy ngày này không có Insook, anh có thể giúp cô ấy chứ?

- Được, không có vấn đề gì. Tôi nghĩ chỉ vài hôm là chị ấy có thể đi làm. Nếu chị ấy còn nhớ tôi thì chắc những công việc ở Hiệp hội, chị ấy cũng không quên đâu.

- Phải, anh nói đúng - Jihoon khẽ gật đầu. Lời nói vô tình của Bandi khiến anh thấy tim mình nhói lên.

- Vậy tôi đi đây. Anh chăm sóc chị ấy nhé.

Jihoon quay trở lại phòng bệnh. Dù Insook không hề nhớ ra ai nhưng cô vẫn tỏ ra rất lịch thiệp. Anh bước vào, nghe thấy tiếng rì rầm của mẹ anh. Cô đang ngoan ngoãn ăn súp mẹ anh mang tới, dù có vẻ như không hoàn toàn thoải mái trước những người mà cô cho là xa lạ.

- Mọi người về đi, con muốn nói chuyện với Insook một lát.

Soon Ae ngập ngừng nhưng rồi chị vẫn đứng dậy. Khi đi ngang qua Jihoon, chị khẽ thì thầm:

- Hãy cho Mary thêm thời gian. Con đừng quá gấp.

Jihoon chỉ lẳng lặng gật đầu. Cảm xúc trong anh đang rất hỗn độn và anh đang cố gắng để giữ bình tĩnh. Anh và Insook đã mất quá nhiều thời gian, vì thế khi mà anh đang tràn đầy hy vọng về tương lai anh muốn xây dựng với cô, thì chuyện này xảy ra khiến anh không thể dễ dàng chấp nhận. Dù Insook đã tỉnh trở lại và không còn chút tổn thương nào trong thân thể, nhưng chuyện cô không thể nhớ ra anh quả thực là một sự đả kích rất lớn. Nó khiến tim anh không thể chịu đựng nổi.

Jihoon ngồi xuống bên giường trong sự quan sát tò mò của Insook. Ánh mắt này thật khiến anh muốn phát điên lên, nhưng anh nhẫn nại cầm chén súp lên, xúc cho cô. Insook giơ tay ra, nói:

- Để tôi tự làm được rồi.

Jihoon không nói không rằng, đưa thìa súp lại gần miệng cô. Insook dường như cảm nhận được sự im lặng đó nghĩa là gì, cô ngoan ngoãn húp thìa xúp. Cả hai cứ người xúc, người ăn trong im lặng cho đến khi chén súp hết.

Anh đứng dậy, kéo bàn ăn ra khỏi giường, lấy khăn ăn lau khóe miệng cô, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói:

- Anh tên là Han Jihoon - Insook gật đầu, tỏ ý là cô biết rồi, Jihoon nói tiếp - em nhớ tên của em chứ?

Insook lại gật đầu, nói khẽ:

- Là Insook.

- Đúng rồi - Jihoon tán thưởng - có phần thưởng đây.

Jihoon đặt vào tay cô một chiếc kẹo mút. Insook cúi đầu, tay cô xoay xoay chiếc kẹo trong tay khiến anh không nhìn được mắt cô, không biết cảm xúc thật của cô như thế nào.

- Giờ thì nằm nghỉ một lát đi. Anh phải đi làm rồi. Gặp lại em sau nhé.

Jihoon đứng dậy.

- Em không chào tạm biệt sao?

Insook dứt ánh mắt khỏi cây kẹo mút, ngẩng lên, bối rối mỉm cười:

- Tạm biệt.


Jihoon gật đầu, định giơ tay chạm vào tóc cô, nhưng rồi lại rụt tay lại. Anh không muốn Insook cảm thấy anh không an toàn.


8.


Hyunjin không thể trì hoãn thêm việc quay trở lại Hàn Quốc, JK không thể vắng chủ tịch quá lâu. Vì chuyện của Insook mà bữa tiệc chia tay không thực hiện được như mong muốn. Gaeun chỉ nấu một bữa ăn đơn giản bởi không ai có tâm trạng vui vẻ được trong lúc này.

Ngôi nhà thiếu vắng Insook bỗng trở nên buồn tẻ. Mọi người ăn trong yên lặng, bởi Jihoon để hồn anh ở tận đâu đâu. Cuối cùng Soon Ae cất tiếng phá tan bầu không khí lặng lẽ.

- Jihoon à, hôm nay Mary thế nào?

- Tốt mẹ ạ - Jihoon đáp gọn.

- Chuyện ... chuyện mất trí nhớ của Mary có khi lại là một điều tốt.

Jihoon ngoảnh nhìn mẹ, khuôn mặt anh lộ vẻ mệt mỏi.

- Ý mẹ là quá khứ đó đối với Mary mà nói rất bi kịch. Cô ấy có thể quên được để bắt đầu một cuộc sống mới cũng tốt, phải không?

Jihoon khẽ thở dài, anh phải thừa nhận mẹ anh nói đúng. Nhưng sao anh lại cảm thấy đau lòng như thế này?

- Con đau lòng vì Mary quên con, nhưng đứng trên lập trường của Mary, điều đó con nên mừng cho cô ấy.

Jihoon im lặng không đáp. Hyunjin chợt hỏi:

- Anh có nghĩ đến chuyện đưa chị ấy về Hàn Quốc không?

- Về Hàn Quốc?

- Chị ấy đã quên quá khứ, vậy thì dù có về Hàn Quốc cũng không có gì là không tốt.

- Nhưng Insook chỉ nhớ những gì xảy ra ở đây thôi. Sự yên bình ở đây là thứ cô ấy nhớ nhất. Tôi không muốn cô ấy gặp lại ký ức xấu. Bác sỹ nói, ký ức kiểu như vậy chỉ làm tình trạng của cô ấy xấu đi thôi.

Tất cả lại chìm vào yên lặng, cho đến khi Jihoon kéo ghế đứng dậy:

- Con đủ rồi mẹ. Con muốn đi dạo một lát.

Nói rồi không để ai kịp phản ứng gì, Jihoon bước nhanh ra ngoài. Không khí biển đêm mát mẻ không khiến anh dễ chịu hơn. Hôm nay anh bắt đầu suy nghĩ kế hoạch làm sao để chinh phục lại Insook. Không có quá khứ biết đâu lại tốt. Cô sẽ không còn nhớ mối quan hệ với mẹ anh, sẽ không gán ghép anh và Hyunjin, sẽ không cố tình đẩy anh ra xa nữa. Anh và cô sẽ bắt đầu lại, như mới bắt đầu làm quen và anh nhất định sẽ khiến cô phải yêu anh thôi.

Nghĩ thế rồi Jihoon cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh ngồi xuống mỏm đá nơi anh và cô vẫn thường ngồi ngắm biển, trong lòng bỗng thấy trống trải.
Biết đến bao giờ mới có thể dừng lại.

Còn phải đi bao xa nữa mới có thể được ôm em?

Còn bao xa nữa mới có thể khóc?

Ngày ấy rồi có tới?


- Jihoon à!

Tiếng mẹ anh khẽ cất lên phía sau lưng. Jihoon không ngoảnh lại, vẫn im lặng nhìn ra phía biển.

- Biển ở đây đẹp quá.

Soon Ae khẽ thốt một câu bâng quơ, rồi ngồi xuống bên anh. Jihoon ngoảnh sang, cầm lấy tay chị:

- Xin lỗi mẹ, lại làm mẹ phải lo lắng.

- Gì chứ? Mẹ đâu có lo lắng. Jihoon à, chuyện của Mary... chuyện của con và Mary, mẹ không có ý ngăn cấm. Mẹ đã nói với cô ấy, nếu hạnh phúc của con là ở nơi Mary, mẹ không thể ngăn cản con.

Jihoon cảm động nhìn chị, xiết chặt bàn tay chị trong bàn tay to lớn của anh, không nói nên lời.

- Nhưng Mary đã nhờ mẹ...

Jihoon biết ngay là giữa cô và mẹ anh nhất định có chuyện quan trọng liên quan tới anh. Anh xoay hẳn người sang nhìn chị, nôn nóng hỏi:

- Cô ấy bảo sao?

- Mary nói muốn mẹ đưa con về Hàn Quốc.

Jihoon cúi đầu, không nói gì.

- Mẹ sẽ nói với con điều mà mẹ nghĩ. Con không nghĩ tình cảm của con là gánh nặng với Mary sao? Hãy đặt địa vị mình vào cô ấy, con nghĩ, cô ấy có thể đơn giản đến bên con, nhận lấy hạnh phúc từ con sao?

Jihoon ngẩng đầu, ánh mắt anh bừng sáng lên:

- Gánh nặng sao? Cô ấy đã cùng con tới đây, gây dựng mọi thứ từ đầu với bao nhiêu khó khăn. Đã rất lâu rồi cô ấy mới được cười, mới được làm chủ cuộc đời mình, mới được tự do làm những gì mà cô ấy muốn. Cô ấy hạnh phúc khi ở bên con. Đó là sự thật mẹ ạ.

- Mẹ không nói cô ấy không hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc con mang tới là quá lớn khiến cô ấy không dám đón nhận nó, con không hiểu sao? Nếu con cứ tiếp tục, cả con và Mary đều khốn khổ, con có hiểu không Jihoon?

- Buồn cười thật. Đây đâu phải là Hàn Quốc. Có ai đánh giá chuyện này chuyện kia mà cô ấy không dám chứ?

Soon Ae kiên nhẫn nhìn Jihoon, từ tốn nói:

- Con vẫn đứng trên lập trường của con mà suy nghĩ. Con có biết vì sao cô ấy không thể nhớ ra con không?

- Không phải vì quá khứ đau buồn mà con và cô ấy cùng trải qua sao?

- Không hẳn như thế. Chỉ đơn giản là cô ấy muốn quên con thôi - Soon Ae bình tĩnh nói, dù trong lòng chị biết những lời nói như vậy lúc này thực sự hơi nhẫn tâm với con trai chị. Nhưng chị thấy khổ sở khi chứng kiến Jihoon bị nhấn chìm vào sự ám ảnh về Mary.

Jihoon đứng bật dậy. Anh thực sự choáng váng trước lời nói thẳng thắn của chị. Nhưng sau giây lát trấn tĩnh lại, Jihoon ngoảnh nhìn chị, cả quyết nói:

- Không. Con sẽ không từ bỏ cô ấy. Dù Insook không còn quá khứ, dù cô ấy không bao giờ nhớ ra con, thì con cũng không thay đổi đâu.

Soon Ae thở dài, đứng dậy bước lại gần anh:

- Jihoon, dù con làm bất kỳ điều gì, mẹ cũng luôn ủng hộ con - chị đặt tay lên má anh, khẽ nói - đừng để mình mệt mỏi quá mà hãy chia sẻ với mẹ. Được không hả Jihoon?

Jihoon ôm chị vào lòng, mỉm cười:

- Cám ơn mẹ. Thật may mắn vì có mẹ. Nếu không con thực sự không biết phải làm thế nào mới cảm thấy tốt hơn.


Soon Ae vỗ nhẹ lưng anh, cố nén tiếng thở dài trong lòng. Chị quá yêu con để có thể khiến cho Jihoon phải thất vọng.


9.


Jihoon tới bệnh viện trước khi đến tòa án. Trong phòng bệnh không một bóng người khiến anh hốt hoảng sợ hãi, trong đầu anh lướt qua ý nghĩ có thể Insook đã... Anh lao ra ngoài, chạy đi tìm y tá.

- Cô Han Insook ...

Nhưng đúng lúc đó, anh nhìn thấy Insook đi vào cùng với Bandi. Trên môi cô đang nở một nụ cười, dù không phải thực sự tươi tắn nhưng cũng làm gương mặt vốn dĩ xinh đẹp của cô sáng bừng lên. Jihoon đứng chờ cho đến khi Insook và Bandi bước tới gần.

- Anh Han! - Bandi cười chào, nhưng nụ cười đó Jihoon thấy giả tạo hết sức, vì trước khi nói câu đó, Bandi liếc sang nhìn Insook và hai người trao đổi ánh mắt một cách kỳ lạ.

- Anh Han! - Insook cũng bắt chước chào anh như Bandi.

- Hai người đi đâu?

- Chị nhà muốn đi dạo nên tôi đã đi cùng chị ấy một lát. Anh mới tới phải không? - Bandi hỏi nhưng không đợi anh trả lời, mà lại ngoảnh sang Insook mỉm cười - Chị vào đi nhé. Tôi phải đi làm rồi. Ngày mai gặp lại chị.

"Ngày mai?" Câu hỏi ngay lập tức vang lên trong đầu Jihoon, nhưng anh vẫn yên lặng không nói một lời, chỉ gật đầu chào Bandi.

- Anh Han - Insook nói khi anh và cô trở lại phòng bệnh - tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không?

Jihoon ngồi xuống chiếc ghế bên giường, yên lặng nhìn cô.

- Tôi thật sự xin lỗi là không thể nhớ ra anh. Lúc đi dạo cùng Phillips, anh ấy nói tôi là vợ anh.

Insook ngừng lời, nhưng Jihoon vẫn tiếp tục im lặng, nên cô lại tiếp tục:

- Tôi... tôi không biết phải nói sao, nhưng nếu anh thực sự là chồng tôi, hẳn anh đã rất lo lắng.

"Phải, lo lắng đến phát điên lên được". Đó là câu nói vang lên trong đầu anh, nhưng anh vẫn chưa thể thốt ra lời.

- Ngày mai tôi sẽ được xuất viện, nên anh có thể yên tâm, tôi hoàn toàn không sao cả.

- Hoàn toàn không sao cả. Chỉ là em đã quên anh thôi - Jihoon chua chát nói, dù không cố ý.

- Xin lỗi - Insook nhìn anh, bối rối - thực sự xin lỗi. Vì tôi đã không thể nhớ anh, nên chuyện là vợ anh... ý tôi là... tôi cảm thấy không thoải mái khi anh cứ quan tâm như thế này. Để nói như thế, mong anh hiểu là tôi thấy rất khó khăn. Nhưng tôi... tôi không thể tiếp tục.

- Không thể tiếp tục cái gì?

- Phillips nói với tư cách là giám đốc Hiệp hội, tôi được bố trí một căn nhà.

- Em nói sao? - Jihoon khó khăn thốt lên.

- Tôi định ngày mai sẽ chuyển đến đó.

- Insook - Jihoon quát lên khiến cô giật mình, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định nhìn anh, không mất bình tĩnh chút nào.

- Tôi cảm thấy như thế sẽ tốt hơn, cho cả anh và tôi. Đến khi nào nhớ ra mọi chuyện, lúc đó...

- Nếu em không bao giờ nhớ ra thì sao? - Jihoon buột miệng hỏi, mắt anh đã đỏ lên vì xúc động.

Insook không trả lời, ngoảnh nhìn ra cửa sổ để tránh ánh mắt anh.

- Em quyết định như vậy thật sao? - Jihoon lặng lẽ hỏi.

- Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, nhưng tôi không còn cách nào khác.

- Vậy được, em cứ làm như thế đi - Jihoon nói, anh lại gần cô - Em hãy cứ quên quá khứ đi, nhưng từ giờ em hãy nhớ em là người mà anh yêu mãi mãi. Anh sẽ không bao giờ từ bỏ đâu.

Nói dứt lời, Jihoon đi nhanh ra cửa. Anh không thể ở lại lâu thêm vì như thế có thể khiến anh sẽ khóc trước mặt cô. Điều đó thì anh không muốn.
Từ trên lầu qua cửa sổ, Insook có thể thấy Jihoon đang sải bước mạnh mẽ dưới sân bệnh viện. Cô không thể thấy nét mặt anh, nhưng cảm xúc từ những lời anh vừa nói như thấm vào tim cô.


Insook bước lại ngăn tủ bên cạnh giường bệnh. Cô rút ra cây kẹo mút mà Jihoon đã đưa cô hôm trước, nắm chặt trong tay. Và trên má cô, những giọt nước mắt bắt đầu chảy.

10.


Bandi mỉm cười quan sát Insook đi một vòng ngắm nghía căn hộ mới. Khi anh đến để đón cô đi, Jihoon không có nhà. Nếu là anh, anh cũng không thể chứng kiến nổi người mà mình yêu thương dọn ra khỏi nhà. Trong lòng anh bất giác cảm động vì cô đã tin tưởng anh.

- Sao hả? Cô thấy có hài lòng không?

Insook ngoảnh lại, nhẹ mỉm cười:

- Sao lại không chứ? Quá đẹp mà. Cám ơn anh.

- Có cần tôi giúp gì không?

- Ồ không, anh thấy đấy, tôi chỉ có một chút ít đồ đạc.

Một nét buồn phảng phất trên gương mặt Insook. Bandi lại gần, nắm nhẹ vai cô, trìu mến nói:

- Mary à, nếu cô thấy buồn, cô cứ bộc lộ nó ra, không cần phải cố gắng che giấu nó trước mặt tôi.

Insook nhìn anh đầy biết ơn.

- Nói thật là tôi cũng không biết mình làm như thế này có đúng không nữa.

- Xin lỗi nếu tôi đã quá tò mò, nhưng cô biết đấy, cô làm thế này anh Han sẽ rất...

- Tôi biết. Nhưng anh nghĩ tôi có lựa chọn nào khác sao?

- Tôi không hiểu văn hóa của nước cô - Bandi thành thật nói - nhưng đây không phải là Hàn Quốc. Cô không thể cho mình một cơ hội nào sao?

Insook trầm ngâm cúi đầu. Cô không biết phải nói như thế nào để Bandi có thể hiểu.

- Thôi, không nói chuyện này nữa - Bandi tinh tế chuyển đề tài - để tôi đi kéo rèm ra cho cô. Ánh sáng sẽ khiến cô cảm thấy khá hơn đấy.

Insook mỉm cười. Bandi hài lòng khi hôm nay anh đã thấy cô cười nhiều hơn. Cô quả thực là rất đẹp khi cười.

Có tiếng động ở phía sau khiến cả Bandi và Insook đều giật mình ngoảnh lại. Jihoon đang đứng trước cửa, trong khi Bandi vẫn chưa kịp buông bàn tay anh đang đặt trên vai cô.

- Jihoon à! - Insook quá bất ngờ thốt lên.

Lúc này thì đến lượt Bandi và Jihoon đều sững người, nhưng với hai thái độ ngược hẳn nhau. Bandi thì căng thẳng còn Jihoon thì sửng sốt.

- Em vừa gọi gì thế? - Jihoon cuối cùng cũng thốt lên.

Insook vội vã cúi xuống, tiếp tục tháo nút buộc thùng đồ, nhẹ nhàng đáp:

- Thì không phải anh tên là Jihoon sao?

Jihoon lúc này mới lấy lại được cảm giác. Anh bước tới, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng đối diện với mình, nói dằn từng tiếng một:

- Kim Insook! Em không hề bị mất trí nhớ!

Insook gượng cười, cố gắng rút tay ra khỏi tay anh, nhưng thất bại:

- Anh nói gì thế?

Mắt Jihoon đỏ lên vì xúc động. "Con không nghĩ là tình cảm của con có thể là gánh nặng với cô ấy sao?". Lời mẹ anh nói vang lên bên tai anh. Là gánh nặng sao? Jihoon nhìn xoáy vào mắt cô, bình tĩnh nói:

- Em làm như thế này là ý gì? Em thực sự muốn đẩy anh ra xa đến thế sao?

- Anh Han! - Bandi cố gắng chen vào, dù hoàn toàn không hiểu Jihoon đang nói gì.

Jihoon không buồn ngoảnh sang Bandi, vẫn tiếp tục nói một cách điềm tĩnh:

- Chà, diễn một màn kịch rất hay cho anh xem. Được lắm, Kim Insook. Cảm xúc của anh vốn dĩ không quan trọng. Trái tim của anh cũng không quan trọng. Tình yêu mà anh dành cho em cũng không là gì hết.

Insook cảm thấy từng lời từng lời Jihoon nói như xoáy vào trái tim cô. Cô đặt tay lên ngực, nỗ lực phi thường để không khóc, cũng không thốt lên một lời nào. Jihoon buông tay cô ra, lùi lại rồi tiếp:

- Anh sẽ không làm em cảm thấy phiền nữa. Em cứ làm những gì mình muốn.

Dứt lời Jihoon bước nhanh ra cửa. Bandi hết nhìn Insook rồi lại nhìn về phía Jihoon vừa đi ra, cuối cùng anh lựa chọn chạy theo Jihoon. Anh nghĩ nên để Insook lại một mình có lẽ tốt hơn.

- Anh Han!

Jihoon không buồn ngoảnh lại tiếp tục bước nhanh hơn khiến Bandi buộc phải chạy theo, kéo tay anh lại.

- Anh Han, nghe tôi nói đã.

Jihoon dừng lại, khuôn mặt anh bình thản khiến Bandi đột nhiên lại cảm thấy đáng sợ.

- Tôi nghĩ để Mary giải thích cho anh thì tốt hơn. Nhưng mà, thái độ này của anh, tôi nghĩ... tôi cho là tôi cũng nên nói vài lời.

Jihoon thoáng có chút khó chịu khi nghe Bandi gọi Insook là Mary. Nhưng cô đã tin cậy Bandi tới mức này, sự thân thiết giữa họ như thế cũng có thể lý giải được. Anh vẫn yên lặng, nhìn Bandi chờ đợi.

- Tôi không biết cụ thể mọi chuyện vì Mary không nói, nhưng có một điều tôi biết là tại sao cô ấy làm như thế này.

Jihoon vẫn tiếp tục im lặng, không nói gì.

- Mary không tin vào bản thân. Cô ấy sợ không mang lại hạnh phúc cho anh. Cô ấy cho là mình không xứng - Bandi ngừng lời, khẽ lắc đầu - tôi thật không hiểu nổi văn hóa người á châu, nên thực lòng cũng không tán thành cách nghĩ của cô ấy. Nhưng...

Jihoon ngẩng nhìn Bandi, lần đầu tiên anh cảm thấy Bandi vốn dĩ không đáng bị anh đối xử như trước nay anh vẫn làm.

- Tôi rất yêu mến Mary, tôi cũng rất tôn trọng anh - Bandi thẳng thắn nói - Nhưng đây là quyết định của cô ấy.

- Bandi, xin lỗi đã thiếu lịch sự với anh thời gian qua - Jihoon chợt nói - Anh quay lại với cô ấy đi - anh ngước mắt lên phía căn hộ của Insook, rồi nói tiếp - tôi nghĩ cô ấy nhất định lại khóc rồi.

- Anh không lên sao?

Jihoon khẽ lắc đầu:

- Nhờ anh chăm sóc cô ấy. Nói với cô ấy là tôi hiểu rồi.


Bandi đứng sững một lúc nhìn theo Jihoon đi xa dần. Không hiểu nổi. Anh không thể hiểu nổi họ.


11.


- Xin mời vào!

Insook vuốt lại mái tóc, ngồi thẳng dậy sau khi nghe tiếng gõ cửa, mặc dù cô biết chắc vẻ mặt mình hiện giờ dù có cố gắng đến mấy cũng không thể khá hơn.

- Mary, sao cô còn ở đây giờ này? - Bandi thân mật trách.

Insook thoải mái để lộ vẻ mệt mỏi khi nhận ra Bandi. Cô đứng dậy nói:

- Anh thì sao? Sao anh không về thẳng nhà luôn? Từ hôm tổ chức tang lễ cho Antonio, anh cũng vất vả rồi còn gì.

Bandi tựa lưng vào bàn làm việc của cô, khuôn mặt đượm buồn:

- Tự nhiên cảm thấy cô đơn khi không còn Antonio nữa.

Insook vỗ nhẹ tay lên vai anh, yên lặng. Bandi đột nhiên nói:

- Đi ăn tối với tôi nhé?

Insook hơi ngần ngại. Dù cô và Bandi đã trở nên thân thiết hơn sau khi cô chuyển nhà, nhưng cô vẫn cố tình giữ một khoảng cách với anh. Cô không muốn anh hiểu lầm và nuôi hy vọng với cô. Insook nhiều khi tự ngạc nhiên khi thấy mình hoàn toàn không muốn phát triển tình cảm với một ai, dù người đó là Bandi.

- Chỉ là bữa tối thôi mà, Mary. Sao cô giữ ý quá vậy? - Bandi cười buồn - Tôi không định ăn thịt cô đâu.

- Phillips, tôi đâu có sợ anh chứ - Insook ngượng nghịu nói - Thôi được, hôm nay là vì tôi thấy anh cô đơn đấy nhé.

- Nếu thế thì tôi cô đơn cả đời đấy, cô có lo nổi không? - Bandi đùa.

- Thôi nào Phillips...

- Được rồi, được rồi. Sợ cô quá đi - Bandi xua tay, rồi nheo mắt nhìn cô, nói - Cô biết không, đôi khi cứ nghĩ đến cái anh chàng Han Jihoon lạnh lùng đó là tôi lại thấy ghen tỵ đấy.

Insook ngoảnh đi, giả vờ lấy túi xách. Nhắc đến Jihoon, tim cô lại nhói lên. Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì? Có nhớ tới Corsica hay không? Có nhớ không?...

- Ghen tỵ gì chứ? - Insook nói lảng - nào, chúng ta đi thôi. Anh kêu đói mà cứ nói chuyện mãi.

Insook khoác túi lên vai, nắm nhẹ vào tay anh giục giã rồi bước đi trước. Bandi nhìn theo cô, khẽ cúi đầu.

Cả hai chọn bàn ăn ngoài trời, nhìn ra biển. Đã muộn nên quán thưa thớt khách, nhưng vì Bandi và Insook quá nổi tiếng ở đây nên mỗi lần họ tới, nhân viên phục vụ rất tận tình chăm sóc họ.

- Jo Hyunjin là người như thế nào?

Bandi đột ngột hỏi khi bữa ăn gần kết thúc. Insook nhìn Bandi hơi tò mò nhưng cô vẫn đáp:

- Một cô bé thẳng thắn, quyết đoán, tự tin, giỏi giang nhưng cũng rất đáng yêu.

- Chà, cô dùng nhiều tính từ quá. Hyunjin đặc biệt đến như vậy sao?

- Tất nhiên. Tôi nghĩ là anh cũng ấn tượng mạnh với cô bé, đúng không?

- Đúng vậy. Rất ấn tượng - Bandi cười - ấn tượng hơn cô nhiều.

Insook bật cười, không thấy tự ái trước câu nói của anh.

- Phải thế chứ. Nếu không thì mắt nhìn của anh quá kém đó.

Bandi nhìn nụ cười tươi tắn của cô, buột miệng:

- Đã lâu rồi không thấy cô cười như thế. Tôi sẽ phải nhắc đến Jo Hyunjin nhiều hơn để cô cười mới được.

Insook khe khẽ lắc đầu:

- Anh không chọc tôi không được hay sao? Tôi một ngày tiếp xúc với rất nhiều người, nếu không cười, họ sẽ sợ tôi như ngáo ộp đấy.

- Không phải, ý tôi là nụ cười như bây giờ cơ, rất thật và tự nhiên. Tôi thấy rất nhớ đấy.

- Anh thấy nhớ cô em tôi hả? - Insook giả bộ nghiêm túc hỏi, khiến Bandi chăm chú nhìn cô giây lát rồi bật cười - Thực ra, Hyunjin rất cô đơn đấy, anh biết không? Hai con người cô đơn biết đâu ...

Insook bỏ lửng câu nói đầy ẩn ý. Bandi hơi mỉm cười:

- Mary, cô biết tại sao tôi nói cô không ấn tượng không?

- Ủa, thế hóa ra anh nói thật chứ không phải đùa hả? Vậy mà tôi đã hy vọng là anh đùa đấy - Insook lại cười - Hmm, để tôi xem... hmm... thì những tính từ vừa rồi với Hyunjin, tôi không có, đúng không?

Bandi lắc đầu:

- Vì cô không cởi mở tấm lòng. Cô giữ trong tim mọi thứ, kể cả nỗi cô đơn của cô.

- Phillips, đừng có nhìn ai cũng giống anh nhé. Tôi không hề cô đơn đâu đấy - Insook phản bác - Tôi có rất nhiều bạn bè, một công việc tốt mà tôi ưa thích, tôi có một người bạn rất tuyệt vời như anh. Sao lại nói tôi cô đơn?

- Mary, dạo này cô có vẻ mệt mỏi lắm. Madeline không giúp được gì sao? - Bandi đột nhiên thay đổi đề tài.

- Chị ấy có rất nhiều kinh nghiệm, giúp tôi quá nhiều ấy chứ. Chỉ là bao tử của tôi có vấn đề một chút nên...

- Có vấn đề sao? Sao cô không nghỉ đi khám xem thế nào?

- Chà, Phillips, tôi không có đến mức đó. Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Cuối tuần này nghỉ ngơi chút là xong thôi - Insook mỉm cười - Anh thấy đấy, tôi ăn hết đĩa rồi này.

- Mary, tôi đã nói với cô một lần rồi đấy. Nếu buồn, cô cứ thoải mái bộc lộ với tôi.

Insook nhìn vào đôi mắt thẳng thắn của Bandi, mỉm cười:

- Phillips, tôi sẽ làm được gì ở đây nếu không có anh nhỉ? - Cô đặt nhẹ tay lên bàn tay anh để trên bàn, khẽ nói tiếp - tôi rất biết ơn, thật đấy. Rất biết ơn - cô ngừng lời, rút tay lại, đứng lên trầm ngâm nhìn ra ngoài biển - trong cuộc đời tôi có rất nhiều người tôi phải biết ơn, thậm chí có người đã chết vì tôi nữa.

Bandi bước đến bên cạnh, lẳng lặng nghe cô nói. Khi cô tỉnh lại và hẹn gặp anh ở bệnh viện lần trước, Insook không nói cụ thể về quá khứ của cô, chỉ nhờ anh giúp cô làm sao để Jihoon tin là cô bị mất trí nhớ thật. Anh có cảm giác quá khứ của cô vô cùng đen tối và phức tạp, nhưng đến mức sợ cả hạnh phúc thì anh không tài nào hiểu nổi.

- Đôi khi tôi tự hỏi, sự bình yên này, những niềm vui này, liệu tôi có xứng đáng được hưởng hay không? Đôi khi tôi tự hỏi, liệu tôi có quá tham lam không khi tôi có được tất cả, Corsica và cả Jihoon nữa?

-...

- Jihoon nói tôi phải biết tha thứ cho bản thân mình và cả những người xung quanh nữa. Như thế mới là một con người - Insook ngừng lại giây lát, mỉm cười tiếp - Nhưng tôi vẫn tiếp tục không tha thứ cho mình. Johny và chú Uhm đã ra đi mà tôi vẫn có thể sống hạnh phúc được sao?

- ...

- Nhưng mà Phillips à, giờ tôi thực sự hối hận lắm - Insook cúi đầu, giấu đi đôi mắt đã nhòa lệ - Jihoon đã luôn vì tôi, sống có lẽ cũng vì tôi. Tất cả, tất cả đều là vì tôi. Thế mà tôi lại... Thế mà một câu thích cậu ấy, tôi cũng không chịu nói ra...


Insook ngừng lại, cố gắng nén tiếng thổn thức vào trong lòng. Bandi thò tay vào túi áo, tắt nút ghi âm trên điện thoại rồi bước lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Jo Hyunjin, cô đã đúng! Bandi thầm nghĩ.

12.


Insook đứng trước căn nhà quen thuộc. Jihoon đã đi rồi. Cô vào nhà, qua phòng khách tới phòng bếp. Mọi thứ vẫn y nguyên như khi cô rời đi, tất cả mọi thứ. Sau lần gặp nhau ở căn hộ mới đó, cô chưa đủ can đảm đối diện với Jihoon. Những lời nói bình tĩnh của anh hôm đó khiến tim cô rất đau đớn. Cô không ngờ Jihoon lại phản ứng như vậy. Cô tự hỏi, cô mong muốn anh sẽ đối xử với cô như thế nào? Anh sẽ vẫn chạy theo cô, nài nỉ cô ở lại bên anh? Cô cười mỉa mai vào ý nghĩ của mình. Jihoon đã vì cô mà đến tính mạng cũng không màng, nhưng cô đã làm gì? Cố tình tìm mọi cách để đẩy anh ra khỏi cuộc đời cô. Vậy đấy.

Insook đi vào phòng ngủ của Jihoon. Trong phòng phảng phất mùi thơm quen thuộc của anh. Cô kéo rèm cửa, nhìn ra phía biển lấp lánh ánh nắng. Những ngày vui vẻ vô tư lự đã như rất xa rồi. Tại sao không thể đơn giản sống những ngày tháng như thế hả Jihoon? Tại sao cứ nhất định phải là gì đó của nhau? Cô không trả lời được, bởi cô thực sự nhớ anh.

Jihoon đã rời khỏi 1 tháng trước. Anh trở lại Hàn Quốc cùng với Soon Ae. Có lẽ anh cần có thời gian để bình tâm lại. Nếu ở đây, cô sẽ khiến anh phải khốn khổ. Insook mệt mỏi ngả người xuống giường, nhắm mắt lại. Công việc những ngày qua vô cùng bận rộn cũng không khiến cô quên nghĩ về Jihoon. Nếu lần trở lại Hàn Quốc này khiến anh từ bỏ ý định quay trở lại đây thì sao? Cô sợ không dám nghĩ đến. Buồn cười thật, Kim Insook. Chẳng phải đó là điều mình đang mong muốn sao? Nghĩ lại vẻ mặt của Jihoon, tim cô lại nhói đau. Cô thực sự, thực sự rất nhớ anh.

Gió biển mơn man trên tóc cô và mùi thơm nhè nhẹ quen thuộc trong căn phòng rất dễ chịu khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu, không mộng mị. Giấc ngủ ngon đầu tiên trong suốt những ngày qua.

Insook bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Không biết đã mấy giờ và cô đã ngủ bao lâu? Cô ngồi dậy, bất giác nhận thấy trên người cô đã được đắp chăn lên.

- Em dậy rồi à?

Giọng nói quen thuộc của Jihoon vang lên trong bóng tối. Khi mắt đã quen với không gian căn phòng, Insook nhận ra anh đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa ra ban công.

Insook bất giác thấy tim mình trào lên một cảm xúc ấm áp khó tả. Vì Jihoon đã trở lại? Vì Jihoon đã không còn tỏ vẻ giận cô? Trong chốc lát cô không thể phân tích nổi tình cảm của chính mình. Chỉ là cô thấy vui, rất vui, vui đến mức có thể òa khóc.

- Jihoon à!

- Em có đói không? - Jihoon chợt hỏi một câu hoàn toàn không ăn nhập gì.

Insook mỉm cười trong khi nước mắt đã lăn dài trên má cô. Cô khẽ hỏi:

- Trong nhà có gì để nấu ăn không?

- Chỉ có mì gói thôi, anh đoán thế - Jihoon đáp.

Hai người đối thoại giản dị, như thể giữa họ chưa từng có bất kỳ điều gì xảy ra. Trong bóng tối, cô không nhận rõ nét mặt anh, qua giọng nói chỉ thấy anh rất bình thản. Không hiểu sao cách nói bình thản này lại khiến cô cảm thấy cô trở nên bé nhỏ trước anh, thật bé nhỏ.

- Đi nào - Jihoon nói, cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô thấy anh đứng dậy, bàn tay anh đưa ra trước mặt cô.

Cô đã từng không ngần ngại nắm lấy bàn tay này khi hai người ở trên chiếc máy bay trực thăng. Giờ Jihoon lại đưa nó ra cho cô. Anh vốn không bao giờ có thể bỏ lại cô, không bao giờ có thể rời xa cô. Tim cô nhói lên, không phải vì đau đớn mà vì quá hạnh phúc. Cô nắm lấy tay anh rồi đứng dậy.

Nhưng Jihoon thay vì buông cô ra, anh lại ôm cô. Lúc đầu nhẹ nhàng, nhưng vòng tay anh mỗi lúc một chặt khiến cô thấy nghẹt thở.

- Jihoon à! - Insook khẽ thốt lên.

- Anh rất nhớ em, anh nhớ em muốn phát điên lên - Anh nói đơn giản. Nước mắt lại trào xuống má Insook. Cô chầm chậm vòng tay ôm lấy anh. Trong yên lặng, cô nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh bên ngực cô.

- Xin lỗi, Jihoon à, xin lỗi anh.

Jihoon cảm thấy người cô rung rung trong tay anh. Anh khẽ lắc đầu, tựa cằm vào vai cô, nhắm mắt lại.

- Anh không thấy đói nữa à? - Một lúc sau, Insook chợt hỏi, hơi lùi người lại. Lúc này, cô mới nhìn khá rõ mặt anh. Có vẻ như Jihoon đã trải qua những ngày khổ sở nên trông anh khá tiều tụy. Chỉ có đôi mắt anh sáng ngời và đôi môi anh ẩn hiện nụ cười. Insook đặt tay lên má anh, hối hận nói - Anh gày quá. Chỉ có 1 tháng mà gày đi nhiều quá.

- Thế nên bây giờ em phải tiếp thêm năng lượng cho anh thôi - Jihoon đùa và nhoẻn cười. Nụ cười nghịch ngợm đặc trưng của Jihoon khiến Insook cũng bật cười.

- Bằng cách nào?

- Em sẽ hối hận vì hỏi câu đó đấy - Jihoon cười. Trong mắt Jihoon ánh lên một tia nhìn ranh mãnh khiến Insook hoang mang.

- Ý anh là gì?

- Em sẵn sàng chưa? - Jihoon tủm tỉm hỏi.

Insook lùi lại, cảnh giác, giơ hai tay lên xua xua:

- Chưa, chưa đâu.

Jihoon bước tới, ôm hai tay lên má cô, cười cười:

- Thật sự chưa hả?

Insook đứng sững, nhìn vào mắt anh, không đáp. Jihoon ngừng cười, nhìn sâu vào mắt cô rồi cúi xuống đặt môi lên môi cô rất dịu dàng. Anh cảm thấy Insook níu nhẹ tay vào áo anh rồi cũng đáp lại nụ hôn của anh. Anh vòng tay ôm cô sát lại, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô lan truyền sang anh. Giữa khi ngây ngất vì cảm giác hạnh phúc được đáp lại, anh bỗng cảm nhận vị mằn mặn của những giọt nước mắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét