Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Quan quan thư cưu




La Thành quả là một nhân vật tuyệt vời. Dung mạo phi phàm. Văn võ song toàn. Kiêu hãnh nhưng cương trực, hào sảng, trọng tình trọng nghĩa. Những bộ võ phục mà chàng mặc thực sự tuyệt hảo, tôn lên sự kiêu dũng có một không hai của chàng, đặc biệt là bộ áo đỏ với chiếc áo choàng lông cừu trắng hay bộ áo giáp bạc. Mỗi lần xuất hiện trên yên ngựa, tay cầm ngọn thương bạc, chàng oai dũng vô cùng.


Xuất hiện bên cạnh các anh hùng hảo hán của Tùy Đường, La Thành nổi bật một cách xuất sắc, ngay đến Tần Quỳnh cũng trở nên lu mờ. Mỗi lúc mỗi trưởng thành, từ một cậu bé ngạo mạn trở thành một con người có lý tưởng, theo đuổi chính nghĩa; từ một người không chịu được sự xúc phạm nhỏ biến thành một trang nam tử có thể đối diện với mọi hoàn cảnh mà vẫn điềm đạm. 

"Ngọc diện hàn thương tiếu La Thành". Cái biệt hiệu thực sự đã nói lên tất cả. Nhưng cái đáng yêu của La Thành là ở chỗ, bên cạnh cái vẻ ngoài kiêu hùng, lạnh băng, chàng cũng rất hài hước và thích đùa. Và trên khuôn mặt lúc nào cũng lãnh đạm đó, đôi lúc đột nhiên nở ra một nụ cười. Sáng rạng rỡ như nắng mùa thu.


Anh hùng là thế nhưng La Thành khi ở bên cạnh Doanh Doanh lại trở nên trẻ con. Cô bé này cũng có thể coi là một nữ hào kiệt. Trực tính, ngay thẳng, đôi khi nóng nảy, hành sự thiếu suy nghĩ khi mất bình tĩnh, nhưng cũng có lúc rất ngây thơ, dễ thương và khi quan tâm đến người khác lại trở nên dịu dàng. La Thành vốn dĩ có thể có một hàng dài các thiếu nữ chạy theo chưa biết chừng nhưng trong mắt của Doanh Doanh, chàng chỉ là "La bao tử", "La bánh bao". Cũng giận, cũng bực nàng, nhưng phải thừa nhận "nhiều khuyết điểm như thế nhưng khi cô thẳng thắn cũng rất đáng yêu". Cái vẻ mặt và nụ cười nửa miệng khi nói câu đó của La Thành đã làm tim Doanh Doanh xao động. Nàng bắt đầu để ý, bắt đầu nhận ra chàng vốn không phải là một người vô lý. Còn La Thành bất giác nhận ra mình tự nguyện để cho Doanh Doanh chọc giận mà vẫn vui vẻ. Khi Doanh Doanh nhờ La Thành chọn cho 1 trong hai cái trâm, chàng ướm thử một cái lên tóc nàng rồi bảo nàng cái đó đẹp; nàng liền chọn cái còn lại khiến La Thành không khỏi ngạc nhiên; "cái nào huynh chọn thì hiển nhiên là không đẹp". Ha ha, chàng chỉ còn nước cười khổ.


La Thành có lẽ cũng không biết được từ lúc nào chàng lại thấy thích cô bé ngang ngược này. Từ lúc thấy nàng mắt nhòa lệ, nhất định không chịu về nhà trước khi Tần nhị ca của nàng đấu võ, bởi nàng đã phạm lỗi mà không thể sửa? Hay từ lúc thấy nàng khi tạm biệt mẫu thân chàng đã âu yếm ôm lấy thật dịu dàng? Hay khi thấy cô bé trời không sợ đất không sợ lại sợ ca ca của mình một cách rất ngây thơ? Chỉ biết khi nàng bảo phải về nhà, La Thành phần cũng muốn ra ngoài bôn ba hành tẩu, phần cũng muốn ở bên nàng thêm một đoạn đường; rồi đến khi phải chia tay, lại mượn cớ là Tần Quỳnh muốn đưa nàng về tận nơi; thực chất lòng đã muốn lo cho nàng, nhưng lại đổ cho biểu ca không yên tâm khi để nàng đi một mình. Ha ha La Thành ơi La Thành, chẳng phải lộ liễu lắm đó sao?


Còn Doanh Doanh, nàng vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ. Tuy luôn thẳng thắn bộc lộ lòng mình nhưng vốn dĩ chưa biết tình yêu là cái gì. Nàng quan tâm quá nhiều đến Tần Quỳnh khiến La Thành đôi lúc cảm thấy ghen tỵ. Thảng đôi khi thấy nàng bận tâm, chàng cũng không biết đó là thứ tình cảm gì. Khi các anh hùng hảo hán tìm cách cứu Trình Giảo Kim, La Thành không được tham dự vì các đại ca đều lo sẽ ảnh hưởng đến cha mẹ chàng. Phản đối không được, chàng đành miễn cưỡng từ biệt. Khi đi ngang qua Doanh Doanh, chàng ngừng lại rồi trong giây lát không thể không ngoảnh nhìn nàng. Trước mặt các đại ca, chàng không dám nói gì, nhưng ánh mắt dứt khoát, đầy vẻ quan tâm, như muốn nói "muội nhất định phải bảo trọng". Doanh Doanh lúc này có lẽ cũng chưa biết trong lòng nàng, La Thành quan trọng đến mức nào. Chỉ là nàng cảm thấy thực sự lo lắng khi chàng không ở bên lúc này. Ánh mắt của Doanh Doanh lúc đó như muốn nài nỉ La Thành ở lại, mà như không dám, chỉ đăm đăm nhìn chàng mà thôi.


Vì ánh mắt đó, La Thành âm thầm quay trở lại và khi biết Doanh Doanh gặp nạn, chàng ngay lập tức xin được đi tìm nàng. Gặp được nàng rồi, thấy nàng mặt mũi lem luốc, tóc rối lòa xòa, trong lòng không nén nổi thương xót, giơ tay vuốt má nàng, hỏi nhỏ "muội không sao chứ?". Doanh Doanh khảng khái lắc đầu, điệu bộ trẻ con, ngây thơ, dường như hoàn toàn không để tâm đến cái thâm tình của La Thành. 


Vì Tần Mẫu, La Thành và Doanh Doanh phải đi kiếm ngựa. Muốn bảo vệ nàng, La Thành nhất định giành lấy việc cướp ngựa. Doanh Doanh vốn dĩ là người trong chốn lục lâm; nàng hiểu dù không quen biết nhưng chỉ cần nghe danh tiếng là giúp nhau không cần hỏi phải trái. Nàng nấp trong bụi cây, khúc khích cười thầm trước dáng vẻ thể hiện của La Thành (ai đời đi cướp còn đọc thơ) và chỉ đợi khi cuộc chiến giữa hai bên trở nên căng thẳng, nàng mới can thiệp. Một cô tiểu thư bé nhỏ, thốt lên một ám hiệu của lục lâm, trong nháy mắt chẳng cần động tay động chân đã được cho cả ngựa lẫn xe. La Thành đứng sát bên, luôn trong tư thế sẵn sàng che chở nàng, ai dè mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng như vậy, ánh mắt nhìn nàng đã có chút ngưỡng mộ "Không ngờ tiểu thư tài giỏi như vậy, "tiểu đệ" đây được mở rộng tầm mắt. Nhưng mà..." La Thành nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi sáng đặc trưng, "muội vẫn còn trẻ con lắm". Ha ha, chẳng biết ai là trẻ con lúc này đây.



Lúc nghỉ lại dọc đường, La Thành đi lượm được ít trái cây cho Doanh Doanh và Tần Mẫu. Chàng ăn trước vì sợ quả có độc; Doanh Doanh thấy vậy lo lắng hỏi "Nhỡ có độc thật thì sao?" La Thành cười cười, ghé sát vào nàng đùa "Sao tự nhiên muội trở nên dịu dàng thế? Muốn ta thích muội à?" Doanh Doanh nóng mặt đứng bật dậy "Huynh muốn ăn thì ăn, chết thì chết". La Thành bất giác ôm bụng kêu lên đau đớn "Có độc" khiến Tần Mẫu phát hoảng, chạy lại vỗ lưng chàng. La Thành liếc nhìn ra, thấy Doanh Doanh bình thản ngồi yên một chỗ, tịnh không một chút lo lắng, đã vậy còn cười nhạt "Đừng có giả vờ nữa". La Thành sợ Tần Mẫu lo lắng, lén ngoảnh lại nháy mắt ra hiệu. Tần Mẫu kể cũng thức thời, tuy khẽ lắc đầu vì tính trẻ con của La Thành nhưng vẫn phối hợp ăn ý, hốt hoảng la lớn "La Thành bị trúng độc thật rồi. Doanh Doanh, con tới xem sao." Lúc này Doanh Doanh mới tin là thật, chạy vội tới sợ hãi vỗ vào lưng chàng "Huynh đừng có chết. Huynh chết thì muội biết làm sao?" La Thành lúc này mới cười lớn "Sao muội lại quan tâm tới ta như vậy?". Cái tiếng cười vừa sung sướng vì trêu được Doanh Doanh, lại vừa hạnh phúc vì rốt cuộc chàng đã biết trong lòng Doanh Doanh đã có chàng.



Quan tâm lo lắng cho nàng là vậy nhưng La Thành vẫn giấu kín trong lòng tình cảm của chàng. Biết vậy nên các đại ca muốn cho tên lãnh diện tiểu tử này phải lộ cái tâm của chàng ra. Bắt đầu từ Trình Giảo Kim ra mời Doanh Doanh uống rượu, lại nhân đà khoác vai, nắm tay nàng. La Thành ngồi kế bên, quắc mắt nhìn sang khiến Doanh Doanh bình thường ngây thơ, ban đầu còn đang cười cười nói nói vui vẻ với Trình cũng phải vội vã rụt tay lại. Chỉ buồn cười đại ca của Doanh Doanh tủm tỉm ngồi ngắm La Thành giận dữ, lại có thêm Tần Mẫu và Trình Mẫu thì thầm to nhỏ chuyện gả Doanh Doanh cho Trình, đã vậy còn có Tam thập lục ca rót thêm dầu vào lửa "Doanh Doanh nhà chúng ta có phước thật, sắp làm áp trại phu nhân rồi". Haha, cái ánh mắt như lửa của La Thành khiến các đại ca đều muốn phá lên cười mà không thể cười.



Chàng hầm hầm bỏ ra ngoài, ngang qua Doanh Doanh, không quên va vào vai nàng một cái thật mạnh cho bõ tức. Nàng ngơ ngác đuổi theo, gọi mãi mà La Thành vẫn rảo bước, không ngoảnh lại, đành phải dùng chiêu cũ, kêu "ối" lên một tiếng. La Thành ngoảnh nhìn, thấy Doanh Doanh xuýt xoa ôm chân, hết cả giận, chạy như bay lại, lo lắng "Muội bị làm sao thế? Để ta xem nào. Có sao không?"



Doanh Doanh bật cười trước sự hốt hoảng của chàng, le lưỡi đứng bật dậy "Lừa được huynh rồi. Lần trước huynh lừa muội, lần này tới lượt muội". La Thành vẫn hờn mát "Huynh uống nhiều rượu, ra ngoài hóng gió thôi. Muội vào mà uống rượu với đại đức hoàng thượng của muội". Lúc này Doanh Doanh có ngây thơ đến mấy cũng đã hiểu được La công tử đang ghen rồi.



Nàng bình thường sống giữa toàn anh hùng hảo hán, nói năng khảng khái, thoáng đạt, giờ cũng biết nói một câu khiến La Thành mát lòng mát dạ "Muội không đi đâu hết, chỉ đi theo huynh thôi". Chàng đã hơi nhích miệng cười nhưng vẫn chưa quên lời Tần Mẫu và Trình Mẫu rằng "cho hai đứa chúng nó thành thân sớm", còn lảm nhảm thêm "Trong đó có người "anh tuấn hào kiệt", muội không vào, theo ta làm gì?" Doanh Doanh ngơ ngác "Ai là anh tuấn hào kiệt". "Thì là đại đức hoàng thượng của muội đó". "Huynh ấy mà anh tuấn hào kiệt sao?" Cả hai cùng phá lên cười và không cần phải nói thì cơn ghen của La công tử cũng đã tan biến hoàn toàn. 



Chàng đốt lên một đống lửa cho nàng sưởi, trong lòng tuy đã dịu lại nhưng vẫn làm ra vẻ mặt lành lạnh. "Huynh nghĩ gì thế?" La Thành ngoảnh nhìn nàng một lúc lâu, không nói gì. Được yên lặng ngồi bên nàng, tránh xa sự ồn ào náo nhiệt của đám hảo hán trong kia, chẳng phải đã quá đủ hay sao. Doanh Doanh huých vai vào vai chàng, cố làm cho La Thành vui lên "Huynh đừng giận nữa mà. Đừng giận nhé?" La Thành nhoẻn cười, dang tay ra vừa lúc vai của Doanh Doanh huých tới khiến cả người nàng ngã vào lòng chàng. Cô bé ban đầu hơi giật mình nhưng rồi khúc khích cười, dụi dụi đầu vào vai chàng như một đứa trẻ. Đôi mắt nàng rạng rỡ, long lanh nhìn La Thành khiến chàng không khỏi ngây ngất, ôm lấy vai nàng mà thốt lên "nha đầu ngốc này". 



La Thành bị cha đến tận Ngõa Cương trại lôi về vương phủ. Chống đối không được, các đại ca vì lo lắng sự an nguy của cả nhà chàng cũng khuyên nhủ không thôi, La Thành đành phất áo bỏ đi, thủy chung không nhìn Doanh Doanh lấy một lần. Làm sao chàng nhìn được đây, khi trước mặt nàng, bị cha tát cho một cái trời giáng? Doanh Doanh nổi giận muốn chạy theo mà ca ca giữ nàng lại, nhưng mà trong lòng nàng tràn đầy sự thất vọng với La Thành. Lẽ nào những lời nói chí khí bất khuất mấy bữa trước của chàng là giả dối? Rồi trong 1 ngày, toàn bộ người nhà Nhị hiền trang bị giết sạch. Cái nỗi đau đó với trái tim non nớt của Doanh Doanh là quá lớn, quá sức chịu đựng của nàng. Một hai đòi xung trận, một hai đòi xuống núi giết quân Đại Tùy khiến các ca ca của nàng rối tung đầu óc không biết thi kế làm sao cho phải. Cuối cùng vẫn là Trình Giảo Kim, cười cười thốt lên hai chữ "La Thành". Quả vậy, chỉ có La Thành mới cầm cương được con ngựa nóng nảy là nàng mà thôi.




Mặc dù còn giận, nhưng vì lời hứa nếu mời được La Thành về trại thì được cho ra trận, Doanh Doanh miễn cưỡng xuống núi. Khi gặp nàng, La Thành không hề biết đến vụ thảm sát Nhị hiền trang, còn cười cợt trêu ghẹo "Sao lại đến đây? Có phải nhớ ta quá không?" Câu nói đó giống như là giọt nước tràn ly, khiến bao nhiêu uất ức, bao lời cay nghiệt từ miệng Doanh Doanh tuôn ra hết cả. La Thành từ ngạc nhiên đến giận dữ, cũng hét lên với nàng. Doanh Doanh ngoảnh mặt đi, mắt rưng rưng lệ, nghiến răng không nói nữa. Sau khi La Thành được giải thích, chàng dịu lại nhưng cũng không dám lại gần Doanh Doanh, chỉ nhận lỗi. Nhưng nàng lúc này đâu còn biết lý lẽ gì nữa, những lời không nên nói thì nói ra cho bằng hết mất rồi. 



Căm hận Đại Tùy đến tận xương tủy, Doanh Doanh nửa đêm bỏ trốn ra ngoài đuổi giết một tên quan vô lại. Dù giết được vô số lính nhưng nàng vẫn bị một nhát thương vào bên ngực trái, bắt buộc phải chạy trốn. La Thành sau khi thoát ra khỏi phủ, thần tốc lên Ngõa Cương trại hỗ trợ các đại ca phá trận. Ngang qua rừng, nghe tiếng thét lanh lảnh quen thuộc, nhận ra là Doanh Doanh đang bị một đám lính vây bắt, La Thành hét lên một tiếng, nhảy vào giữa trận; chỉ một chiêu đã khiến đám lính tơi bời, người chết, người bỏ chạy. Doanh Doanh phần vì vết thương quá sâu, phần vì một đêm chạy trốn không nghỉ, đã không thể trụ thêm, ngã trong tay của La Thành. Nhìn ngực trái của nàng đỏ máu, La Thành đau xót bồng nàng lên, vội vã trở lại khách điếm.



Trong suốt hai ngày đêm, chàng luôn túc trực bên giường không hề nghỉ ngơi ăn uống, chỉ đăm đăm  nhìn khuôn mặt bừng bừng sốt của Doanh Doanh. Trong cơn mê sảng, nàng vừa khóc vừa đuổi chàng "muội không cần. Muội không cần huynh lo. Huynh đi đi. Mau đi đi", rồi liên tục gọi tên người nhà, cầu xin tha mạng cho họ, cầu xin họ đừng chết. La Thành đau xót khóc theo nàng. Chuyện lên Ngõa cương trại cũng vì nàng mà trễ nải. 


Khi Doanh Doanh tỉnh dậy, nàng thấy La Thành vẫn còn ở đó, trong lòng thực sự đã không còn giận nữa, nhưng bất giác nghĩ đến các ca ca đang bị bao vây trên núi, liền vội vã đuổi chàng đi. "Nếu đi chúng ta cùng đi. Ta không thể bỏ lại muội. Trong lúc này, quan trọng nhất với ta là chăm sóc cho muội". Doanh Doanh đăm đắm nhìn chàng cảm động, lúc này nàng đã thực sự thấu hiểu tấm lòng của La Thành. Rốt cuộc cái đôi oan gia này trải qua hiểm nguy sinh tử mới thấu tỏ chân tình."Từ nay ta sẽ luôn ở bên muội, không để muội bị ăn hiếp nữa."



Đó là lời hứa mà La Thành trong bất kỳ hoàn cảnh nào "dù chết cũng không thể để mặc muội ấy". Khi cả gia đình chàng bị thảm sát, La Thành đau đớn đến cùng cực, tới mức trái tim trở nên băng giá. Dù rất yêu Doanh Doanh nhưng chàng còn có mối hận thù phải trả, trong phút chốc quên mất lời hứa bảo vệ nàng. Sau này, khi gặp lại Doanh Doanh, La Thành thừa nhận "Khi Nhị hiền trang của muội bị giết hại, ta đã nghĩ, tình yêu có thể vượt lên trên thù hận. Nhưng khi chính cả nhà ta gặp chuyện, ta đã không làm được". Thực ra, có một cảnh La Thành ngồi thổi sáo và nhớ đến những người thân yêu nhất trong cuộc đời mình; ban đầu là hình ảnh của Doanh Doanh và chàng, đầy màu sắc, vui vẻ, có tiếng cười và giọng nói; trong khi các hình ảnh của cha mẹ và anh trai chàng thì lại chỉ có hai màu đen trắng và câm lặng, dù vẫn là ký ức hạnh phúc. Điều đó hàm ý La Thành luôn hiểu rõ Doanh Doanh chính là hiện tại và tương lai của chàng; có điều đã không chịu nói ra mà thôi.

La Thành cũng có một cảnh vô cùng cảm động khi nói chuyện với cha về lý tưởng; ánh mắt sáng rực đầy nghĩa khí khi nói đến thời cuộc, đến thế nào là hảo hán; rồi sau đó đột nhiên vẻ mặt trở nên ôn nhu khi thú nhận với cha "ở nơi đó còn có một người mà con quan tâm".



Trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời, một anh hùng như La Thành rốt cuộc "chỉ mong được ở bên cạnh người mà ta yêu nhất, cùng với cô ấy sống đến bách niên giai lão", "chỉ cần được ở bên muội là ta đã mãn nguyện rồi" và cũng có lúc cảm khái với Tần Quỳnh "Đệ chỉ mong chiến tranh chấm dứt. Đệ sẽ đưa Doanh Doanh tới một nơi bình yên để sống ẩn cư". 




Nhưng mà Doanh Doanh, dù rất đau lòng, vẫn mong La Thành rời xa nàng để làm nên nghiệp lớn, đến cuối cùng một mình mang theo hài nhi của ca ca, lặng lẽ rời khỏi Lạc Dương không từ biệt vì "huynh còn có trọng trách bên mình". Doanh Doanh bồng bột và thiếu suy nghĩ ngày nào giờ đã thực sự trưởng thành. Khoảnh khắc xe nàng đi ngang qua đội quân của La Thành, linh cảm khiến chàng dừng lại nhìn theo chiếc xe, trong giây lát đã mong có một làn gió thổi bay cái rèm cửa để ít nhất họ có thể nhìn nhau trong thoáng chốc.



Nhưng thôi. Như thế cũng đã đủ rồi. Trong lúc binh đao loạn lạc, ít nhất Doanh Doanh và La Thành cũng đã có những ngày tháng bên nhau hạnh phúc, vui vẻ. "Chúng ta chỉ là tạm thời phân ly. Muội đợi huynh. Hẹn gặp lại". Vì câu nói đó của Doanh Doanh mà yên tâm. Nhất định một lúc nào đó, họ sẽ gặp lại nhau.


Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu




3 nhận xét:

  1. hức hức hay quá đi, coi phim thik nhất cặp này mà đoạn cuối bùn gần chết, nhưng may còn câu hẹn gặp lại níu giữ hy vọng của mình, giá như chỉ giá như thôi nếu lúc đó có 1 cơn gió thôi qua làm tung rem cửa nhỉ ad hazz TT.TT

    Trả lờiXóa
  2. ak chết đấy đãng trí quên ko hỏi ad có biết cái pic mà la thành thôi cái j đó còn doanh doanh đang ngắt hoa nó ở tập bnhiu ko, mih tìm lòi cả mắt mà ko thấy

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn ơi, trong phim k có cảnh đó đâu bạn ạ. Có thể là bị cắt. Mình đọc 1 số forum thấy nói vậy. Mình cũng tiếc hùi hụi vì cảnh đó đẹp quá. Haizzz

      Xóa