Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Dương hoa lý thụ







La Thành chậm rãi bước vào vương phủ. Cảnh vật tĩnh lặng, không một bóng người khiến chàng cảm thấy vô cùng cô độc. Theo hẹn ước giữa chàng với Lý Thế Dân, toàn bộ vương phủ của Vương Thế Sung không ai được xâm phạm trước khi chàng đến. Vì vậy, mọi thứ giống y như khi chàng rời đi. Chàng dừng lại bên hoa đình, ngồi xuống bên chiếc bàn đá, lặng lẽ nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng. Dường như phảng phất đâu đó hình dáng bé nhỏ của Doanh Doanh khiến tim chàng thắt lại. Đây là nơi chàng đã trao cho Doanh Doanh nụ hôn đầu tiên và cũng là nơi nói chuyện với nàng lần cuối cùng, khi nàng khuyên chàng hãy mau chóng rời bỏ nơi này, trở về bên các ca ca của chàng dưới trướng của Lý Thế Dân. La Thành vuốt nhẹ chiếc áo choàng lông cừu trên vai, cảm giác như nàng vẫn đang dựa đầu vào đây và những giọt nước mắt nàng đã khóc vẫn còn thấm ướt vai chàng.


La Thành đứng dậy, bước vào căn phòng quen thuộc trước đây Doanh Doanh từng ở. Những tấm rèm màu tím khẽ lay trong gió, như thể Doanh Doanh chỉ vừa bước ra ngoài giây lát rồi sẽ trở vào. Chàng bước lại gần bên giường, tay vuốt nhẹ lên lớp lụa của chiếc gối vẫn còn vương vài sợi tóc mềm mại. La Thành ngồi xuống, bất giác nhìn thấy một lá thư thò ra dưới gối. Chàng vội vã mở ra đọc.

"La Thành! 

Xin huynh hãy thứ lỗi cho muội không thể đợi huynh. Thứ lỗi cho muội không thể giữ lời hứa cùng bên huynh sống những ngày tháng yên bình. Thứ lỗi muội đi mà không từ biệt. Kiếp này có thể gặp được huynh, quen biết huynh, yêu huynh đó là may mắn không gì sánh bằng. Hiện huynh còn phải gánh vác đại sự, còn muội nhà tan cửa nát. Có lẽ số mạng của chúng ta tại thời khắc này khiến chúng ta phải phân ly. 

La Thành! Hẹn gặp lại."

Những giọt nước mắt rơi trên trang giấy mỏng làm nhòe nét chữ như hoa của Doanh Doanh. La Thành nắm chặt lá thư, ấp vào ngực chàng. Doanh Doanh vốn đã có thể đợi chàng, nhưng nàng cũng thừa hiểu tính cách ca ca Hùng Tín. Một khi huynh ấy bị bắt sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Đứng giữa một bên là ca ca, một bên là đại nghiệp của chàng, Doanh Doanh không thể lựa chọn. Nàng chỉ có thể ra đi.

"Nếu không biết muội ở đâu, ta làm sao có thể bảo vệ muội". Cho dù Doanh Doanh có đi đến chân trời góc bể thì La Thành vẫn tìm được nàng. Giờ đây, khi cuộc chiến đã vãn hồi, chàng đã có thể đi đón Doanh Doanh. Nhưng hình ảnh Ngũ ca ngã xuống hàng đêm vẫn khiến chàng đau xót mà không thể chợp mắt được. Chàng làm sao đối diện với nàng đây? 

La Thành ngả đầu xuống gối còn thơm thoang thoảng mùi hương quen thuộc của nàng, mệt mỏi nhắm mắt lại. Hôm nay là ngày giỗ đầu của Ngũ ca. Các huynh đệ đã bàn định sẽ tới bái tế và đã tụ tập cả ở chỗ của Tần Quỳnh nhưng La Thành muốn trở lại nơi này trước khi đi. Chàng cần yên tĩnh một mình.

Đột nhiên La Thành bật ngồi dậy. Ngày giỗ của Ngũ ca. Sao chàng lại có thể không nghĩ tới chứ? La Thành vội vã lao ra khỏi vương phủ, giục lính dắt ngựa rồi phóng như bay về phía mộ của Hùng Tín. Theo nguyện vọng của tất cả các huynh đệ ở Ngõa Cương trại trước đây, Lý Thế Dân cho phép họ được an táng cho Hùng Tín đàng hoàng, thậm chí vì cảm cái tinh thần bất khuất, anh hùng của Hùng Tín, họ Lý còn cho xây mộ thật tử tế. Ngôi mộ nằm ngoài kinh thành, nhìn về phía núi để ông có thể trở về với cuộc sống tự do, hào hùng trước đây.

La Thành từ xa đã thấy một chiếc xe phủ rèm đỗ bên lề đường dẫn vào khu mộ. Trong lòng chàng vừa hồi hộp vừa không khỏi run rẩy. Càng gần tới nơi, tim chàng càng đập dữ dội hơn. Ước mong đó là nàng. Nhất định phải là nàng.

Một bóng người mảnh mai đang quỳ trước mộ. Chiếc áo choàng màu tím lay động và mái tóc dài xòa xuống bên vai mỗi lần người đó cúi lạy. La Thành gần như bay xuống khỏi ngựa ngay khi giật cương cho nó ngừng lại khiến bụi tung mù mịt.

- Doanh Doanh! Doanh Doanh!

Người con gái vẫn bình thản lạy nốt lần cuối cùng rồi mới chậm rãi đứng dậy ngoảnh nhìn. La Thành ngỡ ngàng khi nhận ra không phải là nàng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Chàng đứng khựng lại, ngơ ngác nhìn người con gái không nói lên lời. Cô gái khẽ cúi mình, nhỏ nhẹ chào:

- Tiểu Tuyết bái kiến cô phu!

La Thành ngạc nhiên trước cách gọi của cô gái. Nhìn kỹ lại thì cô gái còn rất nhỏ tuổi. Vóc dáng cũng nhỏ bé. Vì quá nôn nóng muốn gặp Doanh Doanh, lại thấy phục trang có phần giống nàng nên trong lúc vội vã đã không nhận ra sự khác biệt. Nhưng tại sao lại gọi chàng là cô phu thì chàng hoàn toàn không hiểu nổi.

- Cô phu...? Ai là cô phu của cô?

Cô gái bước lại gần La Thành thêm một chút nữa, khẽ hỏi:

- Chẳng phải cô phu đến tìm cô cô của tiểu nhi là Doanh Doanh sao?

La Thành túm lấy hai vai cô bé, nôn nóng hỏi:

- Vậy muội ấy đâu rồi? Muội ấy đâu rồi?

Trên khuôn mặt buồn bã của Tiểu Tuyết thoảng qua một nụ cười:

- Cô cô bị phong hàn. Hôm nay tới đây bái tế thật là quá sức của người nên đã ngất đi rồi. Đang nằm trong kia.

Tiểu Tuyết mới chỉ tay về phía cỗ xe ngựa thì La Thành đã chạy như bay về phía đó. Chàng nhẹ nhàng vén rèm lên và tim chàng chùng xuống khi nhìn thấy Doanh Doanh. Nàng nằm im, thiêm thiếp ngủ. Gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Chàng ngồi xuống bên nàng, nắm lấy bàn tay nàng thật chặt trong tay mình rồi khe khẽ chạm môi vào. Bao nhiêu nỗi nhớ thương khiến chàng bất giác rơi lệ. Doanh Doanh, ta nhớ muội biết bao. Lần này, ta sẽ không bao giờ rời xa muội nữa.

- Cô phu! - Tiếng Tiểu Tuyết khẽ gọi.

La Thành nhìn Doanh Doanh thêm giây lát rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi xe.

- Cũng đã muộn rồi, chúng tôi phải lên đường. Cô phu...

- Đừng gọi ta là cô phu. 

Tiểu Tuyết khẽ lắc đầu, điềm nhiên hỏi:

- Không lẽ không đúng?

La Thành ngẩn người giây lát, trong khoảnh khắc không biết trả lời sao cho phải.

- Tiểu Tuyết vô lễ rồi - Cô gái vẫn giữ giọng nói lễ độ - Nếu cô phu không muốn thì tiểu nhi sẽ gọi người là La thúc vậy.

La Thành không nói gì, lẳng lặng tiến lại gần mộ rồi quỳ xuống bái lạy.

- Ca ca. Đệ tới rồi. Ca ca yên tâm. Đệ nhất định sẽ bảo vệ Doanh Doanh, để muội ấy được sống hạnh phúc. Ca ca linh thiêng phù hộ cho bọn đệ. Khi ổn định rồi, đệ nhất định sẽ đưa huynh về quê nhà. 

Chàng lạy 3 lạy rồi đứng dậy, ngoảnh sang Tiểu Tuyết vẫn đứng lặng thinh bên cạnh, nói:

- Tiểu Tuyết, hãy theo ta về tướng phủ. Đợi ta thu xếp xong sẽ đưa cô cô của cô về.

- Nhưng...

- Cứ quyết định như vậy đi - La Thành nghiêm khắc nói rồi không để Tiểu Tuyết nói thêm, chàng xoay người vẫy tay ra hiệu cho xa phu thu dọn đồ đạc, đưa Tiểu Tuyết lên xe rồi chàng cũng lên ngựa dẫn đường.

o0o

Tần Quỳnh sốt ruột đi đi lại lại trong tướng phủ. Nghe bọn hầu báo lại, chàng không hiểu có chuyện gì mà La Thành lại phải vội vã phóng ngựa ra khỏi thành như vậy. Không lẽ có chuyện gì xảy đến với Doanh Doanh? Việc quân đã ổn định. Chỉ có Doanh Doanh mới có thể khiến La Thành sốt sắng đến như vậy.

Tiếng bước chân ở bên ngoài khiến Tần Quỳnh nôn nóng chạy ra, thấy La Thành đi cùng một cô bé tuổi chừng 11, 12. Gương mặt xinh xắn lại ăn mặc khá giống với Doanh Doanh khiến chàng suýt nữa kêu lên mừng rỡ.

- Biểu ca! Huynh tới lúc nào?

- Chỉ mới tới thôi. Đệ đi đâu thế?

La Thành không trả lời, ngoảnh nhìn Tiểu Tuyết rồi nói:

- Đây là Tiểu Tuyết, huynh còn nhớ không?

Nghe cái tên này, Tần Quỳnh mới chợt nhớ đến cô bé mấy năm trước đã từng đến Ngõa Cương trại khi Nhị hiền trang bị thảm sát. Hôm nay ngày giỗ đầu của Ngũ đệ, Tiểu Tuyết đã tới, vậy Doanh Doanh đâu? Như đọc được ý nghĩ của Tần Quỳnh, La Thành nói:

- Muội ấy bị phong hàn nên sức khỏe rất yếu, đang nằm ở trong xe. Biểu ca, đệ có chuyện muốn nói với huynh. Tiểu Tuyết, cô vào trong một lát với cô cô đợi ta. Lát nữa chúng ta sẽ đi.

Tiểu Tuyết gật đầu, theo người hầu vào trong. Tần Quỳnh nghe thấy nói "Lát nữa chúng ta sẽ đi" thì như sét đánh ngang tai, kinh ngạc hỏi:

- Đệ nói vậy là sao?

Nhưng La Thành chưa trả lời vội, bước nhanh vào trong.

- Biểu ca, đệ sẽ về quê.

- Về quê? Ý của đệ là...?

- Đệ nhìn ra rồi biểu ca. Tuy Đại Đường đã thắng, nhưng thế sự khó lường. Nay thế lực của Lý Thế Dân còn chưa đủ mạnh, trong khi Lý Kiến Thành là con trưởng, hành sự quyết liệt, ác độc. Đệ nghĩ chúng ta cũng khó lòng dung thân ở chốn này. Vả lại - La Thành ngừng lời giây lát rồi tiếp - Doanh Doanh đang cần có đệ. Muội ấy giờ không còn ai cả, chỉ có mình đệ là có thể chăm lo cho muội ấy.

- Đệ đâu cần phải như vậy? Có thể mang Doanh Doanh tới đây mà. Muội ấy chẳng phải là tiểu muội của tất cả huynh đệ chúng ta ở đây hay sao?

La Thành thở dài, vỗ nhẹ vào tay của Tần Quỳnh:

- Huynh còn lạ gì tính của Doanh Doanh nữa. Ca ca của muội ấy bị Đại Đường hành hình, huynh nghĩ muội ấy chịu tới đây hay sao? - La Thành giơ tay ngăn không cho Tần Quỳnh nói rồi tiếp - Vả lại, muội ấy đang nuôi dưỡng hài nhi của Ngũ ca. Đệ không muốn bọn họ gặp nguy hiểm.

Tần Quỳnh im lặng một lát rồi nói:

- Nhưng Doanh Doanh đang bệnh, để muội ấy ở lại đây vài ngày, khỏe lại rồi đi cũng chưa muộn. Tẩu tẩu của đệ cũng rất thương nhớ Doanh Doanh, để tẩu muội gặp nhau không được sao?

- Đệ không muốn khi Doanh Doanh tỉnh dậy thấy đây không phải là nhà. Tâm trạng muội ấy đã không tốt, đệ e bệnh càng khó lành.

- Nhưng ít nhất thì chờ bái tế Ngũ đệ xong rồi hãy đi.

La Thành lắc đầu:

- Đệ không thể đợi được, muốn đi ngay.

Tần Quỳnh nghe nói vậy thì thở dài, không thuyết phục nữa:

- Biểu đệ, ý đệ đã quyết, ta không ngăn cản nữa. Nhưng nếu có bất kỳ chuyện gì, đệ phải báo cho ta biết.

La Thành đặt tay lên vai Tần Quỳnh, trầm giọng nói:

- Biểu ca, mọi việc huynh phải bảo trọng. Có chuyện gì cấp báo cho bọn đệ biết. Đệ nhất định sẽ tới trợ giúp huynh.

- Yên tâm, biểu đệ. Mọi chuyện đệ phải tự mình cân nhắc. Đợi đến khi nào ổn định, ta sẽ sai người gọi đệ và Doanh Doanh trở về.

La Thành gật đầu:

- Thôi cũng muộn rồi, chắc các ca ca đang chờ huynh đi bái tế Ngũ ca. Đệ cũng phải lên đường.

- Đệ không chào từ biệt họ sao?

- Từ biệt gì chứ. Các ca ca không thể đến thăm đệ và Doanh Doanh sao?

Tần Quỳnh vỗ vai chàng:

- Đương nhiên rồi. Chúng ta còn phải uống rượu mừng của đệ và Doanh Doanh muội muội nữa chứ.

La Thành nhoẻn cười. Sau bao nhiêu ngày tháng kể từ lúc từ biệt Doanh Doanh, và nhất là sau khi Hùng Tín bị chém đầu, đây là lần đầu tiên Tần Quỳnh mới thấy lại nụ cười của La Thành.

- Biểu ca. Bảo trọng!

- Biểu đệ. Bảo trọng!

Tần Quỳnh tần ngần nhìn theo đoàn xe của La Thành dần dần khuất bóng, bất giác trong lòng như mất mát điều gì. Nhớ lại khi xưa, lúc đầu tụ nghĩa ở Ngõa cương trại, huynh đệ bên nhau khoái hoạt, vui vẻ biết bao nhiêu. Thoáng một cái đã bao nhiêu người ngã xuống, không kịp hưởng những ngày thái bình. Chàng may mắn có Ngọc Nhi bên cạnh cùng nhau trải qua hoạn nạn. Giờ La Thành có thể được ở bên Doanh Doanh, chàng không thể không mừng cho biểu đệ của mình. Dù sao thì La Thành mới chỉ có hai mươi tuổi. Còn nhỏ như vậy mà khí phách đã ngút trời, lại cũng đã trải qua bao nhiêu biến cố đau khổ, chẳng mấy khi nở một nụ cười. Nghĩ lại thật thương cho biểu đệ.

Tần Quỳnh chờ cho đến khi cả đám bụi cũng biến mất mới thở dài ngước nhìn trời. Thời thế, thế thời. Cho dù thế nào thì mỗi người đều đã lựa chọn con đường đi riêng của mình. Ngũ đệ. Biểu đệ. Hay là bản thân chàng. Có đi vào lịch sử hay không rốt cuộc là tại ý trời.

o0o

Trời đã về chiều. Những đám khói lan tỏa trong không gian yên bình càng khiến cho lòng người ấm áp, dễ chịu. Tiểu Tuyết vén rèm nhìn ra, bất giác nhoẻn cười:

- Cô phu xem, cảnh vật Hà Đông đẹp đến thế nào.

La Thành mỉm cười. Cô bé tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã phải chứng kiến một thảm cảnh không dễ quên trong đời, có thể cười được như vậy thì cảnh vật rõ là thần tiên rồi. Chàng cũng vén rèm nhìn ra, thấy Tiểu Tuyết nói đúng. Một nơi non xanh nước biếc như thế này, Doanh Doanh của chàng chắc đã có những ngày tháng bình an. Giờ chàng và Tiểu Tuyết đã trở nên quen thân hơn, chàng bất giác hỏi:

- Tiểu Tuyết, ta vốn chưa gặp cô bao giờ, sao cô lại biết ta?

- Tiểu nhi đã từng gặp cô phu rồi.

La Thành kinh ngạc hỏi:

- Khi nào?

Tiểu Tuyết ngoảnh lại, chăm chú nhìn chàng giây lát như cân nhắc có nên nói ra hay không, rồi đáp:

- Từ khi tiểu nhi gặp lại cô cô, suốt vài tháng liền người không nói gì cả. Người không khóc nhưng cũng không cười - nghe tới đây, La Thành cúi nhìn Doanh Doanh đang say ngủ, nắm chặt tay nàng trong tay mình; chàng đã từng chứng kiến Doanh Doanh vật vã đau đớn khi cả nhà nàng bị thảm sát, chàng có thể hình dung được lúc đó nàng như thế nào - cô cô không để ý gì đến bản thân mình, suốt ngày chỉ chăm chắm lo cho đứa nhỏ mà thôi.

- Có phải là con của Ngũ ca?

Tiểu Tuyết gật đầu:

- Nhưng đến một lần, vào tháng bảy, cô cô đột nhiên mặc lễ phục rồi nói người nhà chuẩn bị xe. Cô phu có đoán được là người đi đâu hay không?

La Thành khe khẽ lắc đầu.

- Đến Bắc Bình.

- Bắc Bình?

- Dạ phải. Cô cô đến cúng tế.

La Thành ngẩn người, bất giác mắt chàng nhòa lệ. Chính là nàng. Giờ thì La Thành đã hiểu. Ngày giỗ của cả nhà chàng, khi chàng tới cúng tế đã thấy có ai đó đến bày biện, cúng trước rồi. Khi đó, chàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho là chắc có người hầu cận trước đây mang ơn cha mẹ chàng mà tới bái tế. La Thành ngoảnh đầu, không để cho Tiểu Tuyết thấy chàng khóc. Lòng chàng vừa cảm động vừa đau xót. Thì ra Doanh Doanh đối với chàng vẫn một lòng không hề thay đổi. Chàng lén lau nước mắt, lại nghe Tiểu Tuyết nói tiếp:

- Cô cô không nói gì, Tiểu Tuyết cũng không dám hỏi. Khi cô phu đến, cô cô chỉ lặng lẽ đứng nhìn người từ xa. Lúc đó, lần đầu tiên tiểu nhi thấy cô cô khóc. Vì thế mà hôm nay tiểu nhi khi nhìn thấy đã nhận ngay ra người.

Một lần nữa, tim La Thành thắt lại vì đau đớn. Nàng không ra gặp, cũng không nhắn gửi một tin tức gì, nhất định là nàng vẫn còn oán giận chàng đã để Ngũ ca chết thảm dưới đao của nhà Đường. La Thành không thốt lên lời. Tiểu Tuyết cũng không nói một lúc lâu, rồi sau khẽ thở dài:

- Đến hôm qua, người bị phong hàn. Trong lúc mê sảng, người cứ gọi tên của cô phu mãi. Tiểu Tuyết biết được trong lòng cô cô, người rất quan trọng. Dù cô cô không bao giờ nói gì nhưng tiểu nhi rất muốn gọi một tiếng cô phu. Cô phu, tiểu nhi xin người đừng rời bỏ cô cô. Có được không?

La Thành ngoảnh nhìn Tiểu Tuyết, cả quyết nói:

- Tiểu Tuyết ngoan, hãy yên tâm. Ta nhất định không bao giờ rời xa cô ấy nữa.

Tiểu Tuyết mỉm cười. Đúng lúc đó xe ngựa dừng lại trước một sơn trang nhỏ. La Thành nhìn ra thấy một tấm biển đề "Nhị hiền trang".

- Chúng ta đã tới rồi. Cô phu xuống đi thôi.

La Thành không phản đối cô bé gọi mình là cô phu nữa. Dù còn chưa quen tai nhưng không hiểu sao chàng lại thấy giống như là có người thân bên mình, chờ đợi mình.

Sơn trang này so với Nhị hiền trang thì không thể nào sánh bằng nhưng cách bài trí khiến chàng cảm giác thân thuộc. Có lẽ để nhớ tới Nhị hiền trang, Doanh Doanh đã cho người làm lại y hệt nó. La Thành bất giác bùi ngùi. Ngũ ca! Nhị hiền trang của huynh sống lại rồi đây!

Căn phòng của Doanh Doanh nhỏ nhắn, ấm cúng và giản dị, khác hẳn phòng nàng khi ở vương phủ. Có lẽ đây cũng giống với phòng của nàng ở Nhị hiền trang năm xưa. Chàng bồng Doanh Doanh đặt nàng xuống giường rồi cứ ngồi yên lặng bên nàng, không biết là bao nhiêu lâu. Trời đã hửng sáng và ánh nắng ban mai ấm áp rọi qua cửa sổ khiến cả căn phòng sáng bừng lên. Bàn tay Doanh Doanh trong tay chàng khẽ động khiến La Thành mừng rỡ, đăm đăm nhìn vào khuôn mặt nàng. Nàng từ từ mở mắt. Trong ánh mắt nàng có chút ngỡ ngàng rồi nàng bỗng nhiên nhắm mắt lại, sau đó ngay lập tức lại mở ra. Có lẽ nàng không tin vào mắt mình. 

La Thành nhoẻn cười, thì thầm:

- Muội không sao chứ?

Từ đôi mắt tuyệt đẹp của Doanh Doanh, nước mắt đã chảy dài. La Thành lau đi cho nàng, rồi nói:

- Sao thế? Muội không vui khi gặp lại ta sao?

- La Thành! - Doanh Doanh thốt lên - Là huynh?

La Thành gật đầu, trêu nàng:

- Thế muội nghĩ là ai? Không phải muội đang mong một ai khác đấy chứ?

Doanh Doanh không đáp, chỉ đăm đăm nhìn chàng. La Thành cúi xuống đỡ nàng ngồi dậy rồi ôm nàng sát vào lòng mình:

- Doanh Doanh, ta rất nhớ muội. Ta nhớ muội vô cùng, biết không?

Doanh Doanh vẫn chưa thốt lên lời. Mãi sau, La Thành buông nàng ra, lau nước mắt cho nàng rồi đùa:

- Coi nào, coi nào. Lần nào muội đón ta cũng bằng gương mặt xấu xí này. Muội xem...

Doanh Doanh lúc này dường như đã qua cơn xúc động, lặng lẽ hỏi:

- Sao huynh tới được đây?

Thái độ thay đổi của nàng khiến tim La Thành bất giác nhói lên. Chàng cân nhắc giây lát rồi đáp:

- Ta gặp Tiểu Tuyết khi bái tế Ngũ ca và đã đưa muội về đây...

Vừa nhắc tới Ngũ ca, nét mặt của Doanh Doanh ngay lập tức trở nên u buồn hẳn. Nhưng chuyện này, chàng nhất định phải đối diện một lần, cho dù kết quả là như thế nào.

- Vả lại, hôm nay nếu không gặp Tiểu Tuyết thì cho dù muội có đi đến nơi nào, ta vẫn luôn dõi theo muội. Chỉ có điều ... chỉ có điều ta không biết phải làm sao tới gặp muội mà không làm muội đau khổ.

Nghe tới đây, Doanh Doanh ứa nước mắt cúi đầu. La Thành ôm lấy hai má nàng, lo lắng nói tiếp:

- Xin lỗi muội, Doanh Doanh, ta đã không thể bảo vệ được Ngũ ca. Muội cứ trách ta, cứ làm gì tùy ý muội.

Doanh Doanh khe khẽ lắc đầu, vẫn tránh ánh mắt của chàng, thở dài:

- Sao muội lại trách huynh? Khi rời Lạc Dương, muội đã biết con đường mà ca ca lựa chọn. Nếu có trách, muội chỉ còn biết trách ông trời. Bây giờ, điều quan trọng nhất với muội là nuôi nấng hài nhi của ca ca thành người. Những chuyện khác muội không còn quan tâm nữa.

La Thành đau xót nhìn nàng. Quả thật Doanh Doanh đã trưởng thành lên rất nhiều rồi. Nhưng vẻ tiều tụy đau buồn này của nàng, giọng nói thờ ơ và ánh mắt nàng không hướng vào chàng nữa khiến La Thành không thể chịu đựng nổi.

- Doanh Doanh, muội hãy nhìn ta, nhìn ta một lát. 

Nhưng nàng vẫn cúi đầu một cách bướng bỉnh khiến La Thành phải nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, đau khổ nói:

- Ta biết trong lòng muội vẫn còn oán trách nhiều lắm. Từ lúc ca ca... từ lúc ca ca qua đời, đến một chữ muội cũng không nhắn gửi. Ta lại còn không hiểu hay sao? Nhưng muội vẫn tới bái tế cha mẹ ta, vẫn nhớ ta. Muội vẫn yêu ta, có phải không?

- Muội... Huynh đừng nói nữa... Huynh đừng nói nữa...

Nàng ôm mặt, òa lên khóc. La Thành ôm chặt lấy nàng vỗ về.

- Muội cứ khóc đi. Cứ khóc đi, muội sẽ thấy dễ chịu hơn.

Doanh Doanh sau một hồi nức nở, sức khỏe lại yếu nên nàng dường như ngất đi. La Thành thấy nàng đột nhiên trở nên im lặng thì lo lắng cúi nhìn. Mặt nàng trong suốt, xanh xao và người nàng nhũn ra trong tay chàng khiến La Thành tưởng tim mình ngừng đập vì sợ hãi.

- Doanh Doanh! Doanh Doanh! Muội sao vậy?

Nàng giơ tay ra hiệu một cách yếu ớt rồi từ từ mở mắt ra.

La Thành mừng rỡ, nắm tay nàng:

- Muội xem, tay ta toát mồ hôi lạnh đây này. Muội dọa ta sợ cuống cả lên rồi đấy.

Môi Doanh Doanh thoáng qua một nụ cười mơ hồ khiến La Thành cảm động, thốt lên:

- Cám ơn muội.

- Cám ơn gì chứ?

- Cám ơn muội đã cười. Cám ơn muội đã nhớ ta, đã chờ đợi ta, đã yêu ta.

- Ai nhớ huynh, chờ huynh, yêu huynh?

La Thành mỉm cười, đăm đắm nhìn nàng. Nàng nói qua nói lại đủ khiến chàng thấy nhẹ lòng rồi. Nhớ lại khi xưa, nếu không phải cô bé bướng bỉnh là nàng, La Thành đâu có được những cung bậc yêu thương, hờn giận, đau lòng chứ. Doanh Doanh nhìn vẻ mặt ôn nhu và nụ cười âu yếm của chàng, bất giác tim nàng mềm lại.

Thấy ánh mắt của Doanh Doanh đã có phần dịu đi, La Thành cầm tay nàng lên, nói:

- Doanh Doanh, ta đã hứa với Ngũ ca, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho muội. Lần này tới đây, ta muốn đưa muội về quê. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, có được không?

Doanh Doanh không đáp, trong lòng bần thần, nghĩ ngợi. Nàng vốn dĩ không còn oán giận ai cả, nhưng cứ hình dung ra cảnh tượng La Thành giám trảm ca ca của nàng, Doanh Doanh lại ứa nước mắt khóc thầm. Tại sao lại cứ phải là La Thành? Nỗi đau này liệu nàng có thể vượt qua mà ở bên chàng hay không? Nàng sợ không dám nghĩ đến.

- Doanh Doanh, bây giờ ta chỉ còn có muội là người thân duy nhất. Thiên hạ đã thái bình, chúng ta có thể sống những ngày vô ưu rồi. Muội có theo ta không?

Doanh Doanh khe khẽ lắc đầu khiến La Thành nén giận, hỏi:

- Muội lắc đầu là ý gì?

- Còn ca ca của muội. Còn điệt nhi của muội. Muội không muốn là gánh nặng cho huynh. La Thành, huynh là tướng quân. Huynh đừng vì muội mà bỏ lỡ tương lai. Huynh còn trẻ, lại là một bậc anh hùng, huynh về quê với muội chẳng phải là lãng phí cả cuộc đời của huynh đó sao?

- Doanh Doanh! Chỉ là muội đang viện cớ thôi, phải không? Muội vẫn còn giận ta?

Doanh Doanh thở dài, không nhìn chàng, đáp khẽ:

- Muội ... Muội chẳng phải đã nói là không giận rồi sao?

La Thành xót xa nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng mình. Rõ ràng nàng đang lảng tránh. Rõ ràng nàng đang tự dối mình.

- Doanh Doanh, muội đừng nói nữa. Ý ta đã quyết rồi. Bây giờ là ta đang cầu thân với muội, muội định từ chối mãi hay sao?

Nàng cúi đầu giây lát rồi chợt nói:

- La Thành, muội thấy đói rồi.

La Thành nhắm mắt lại để trấn tĩnh, không nổi cáu với nàng. Đang nói chuyện quan hệ trọng đại, nàng lại nhắc đến chuyện ăn uống. Nhưng chàng tự nhủ lòng mình, đối với Doanh Doanh lúc này phải thật kiên nhẫn. Nghĩ vậy rồi, chàng bảo:

- Được, muội ở đây đợi ta.

Doanh Doanh nhìn theo La Thành chạy đi, buồn rầu ngồi lại một mình. Trong lòng nàng rất nhiều ý nghĩ rối ren. La Thành! Muội đâu có muốn rời xa huynh. Nhưng mà...

o0o

Khi bọn Tần Quỳnh tới nơi thì trời cũng đã muộn lắm rồi. Nhìn tấm biển "Nhị hiền trang", trong lòng Tần Quỳnh bất giác bùi ngùi mà rơi lệ vì thương nhớ Ngũ đệ. Không kịp nghĩ lâu đã thấy La Thành cùng Doanh Doanh bước ra. Trên tay La Thành, một cậu bé chừng 1 tuổi sáng sủa khôi ngô, thấy đông người e thẹn níu chặt lấy tay áo của chàng. Mọi người đều nhìn chằm chằm cậu bé, không ai là không ngậm ngùi khi nghĩ đến Đơn Hùng Tín.

Doanh Doanh chắp tay thi lễ, mắt đã nhòa lệ. Tất cả bọn họ đều đã tề tựu đông đủ, chỉ thiếu mỗi ca ca của nàng khiến Doanh Doanh không khỏi thương tâm. La Thành nhìn nàng, làm sao không hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì, bèn nắm chặt tay nàng trong tay mình rồi nói với mọi người:

- Biểu ca, Tam ca, Tứ ca, các vị ca ca, xin mời vào trong.

Doanh Doanh trấn tĩnh lại, dịu giọng nói:

- Bọn muội đã trông chờ suốt một ngày, sao mọi người tới muộn thế? Các huynh đã vất vả rồi, xin vào trong nghỉ ngơi.

- Doanh Doanh muội muội, có gì vất vả đâu.

- Tẩu tẩu của muội đâu?

Vừa dứt lời hỏi đã thấy Ngọc Nhi và Thúy Vân chạy tới. Cả ba ôm chầm lấy nhau òa lên khóc. Lâu ngày không gặp, buồn vui lẫn lộn khiến cả ba vừa khóc vừa cười.

La Thành lại gần Doanh Doanh, đưa tay lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói:

- Thôi nào, đừng khóc nữa. Muội xem, điệt nhi đang cười muội kìa. Tẩu tẩu, xin nhờ các tẩu tẩu chăm sóc cho muội ấy giùm đệ.

- Không phải nói đâu La Thành – Thúy Vân gạt nước mắt, cười cười – chưa phải trượng phu của người ta mà đã lo lắng cho người ta như thế rồi. Chả bù cho Tứ ca của đệ.

Nghe Thúy Vân nói đến từ “trượng phu”, nét mặt Doanh Doanh có chút thay đổi nhưng nàng miễn cưỡng mỉm cười. Rất may là Trình Giảo Kim đã lên tiếng, ồn ào nói:

- Ta làm sao chứ?

- Được rồi được rồi – Ngọc Nhi mỉm cười – chúng ta vào trong thôi. Doanh Doanh, muội đưa hai tẩu tẩu này thăm thú một lượt nhé.

La Thành nhìn theo ba chị em ríu rít vừa đi vừa chuyện trò, trong lòng nhẹ bớt phiền muộn. Những ngày qua ở bên Doanh Doanh, nàng vẫn luôn dành sự yêu thương, quan tâm hết mực đến chàng nhưng dường như có một khoảng cách vô hình nào đó khiến La Thành không có cơ hội nói thêm một lời nào về chuyện thành thân.

Chàng đã nghĩ sẽ cho Doanh Doanh thêm một chút thời gian nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy từ từ thuyết phục cũng không phải là cách hay. La Thành bèn viết thư cho các ca ca cầu cứu. Ngoại trừ Tần Quỳnh, các huynh đệ khác cũng đều đã từ quan về quê nên khi nhận được thư của La Thành, ai nấy đều nhanh chóng thu xếp đến Hà Đông tụ họp. Thấy các ca ca đều đến đông đủ, La Thành vô cùng mừng rỡ. Có sự trợ giúp của họ, La Thành muốn xem Doanh Doanh còn cứng đầu đến bao giờ.

Lâu ngày không gặp, huynh đệ tẩu muội quây quần bên nhau vô cùng đầm ấm, vui vẻ. Ai cũng nhận thấy Doanh Doanh đã không còn là một cô bé ngang ngạnh, bồng bột như xưa nữa. Nàng quả đúng là một chủ nhà hiếu khách, làm tròn bổn phận tiếp đãi khiến ai cũng được thoải mái, dễ chịu. Nhờ không khí đó mà khoảng cách giữa nàng và La Thành cũng từ từ ngắn lại. Còn phải nói, La Thành vui mừng đến thế nào.

Một buổi tối khi chỉ còn lại ba chị em, Ngọc Nhi vui vẻ nói:

- Doanh muội, muội thật khéo. Ta thích Nhị hiền trang của muội lắm.

Doanh Doanh cười nhẹ:

- Tẩu quá khen rồi. Muội chỉ có một mình nên mọi chuyện phải tự cân nhắc, muội cũng đã quen.

Nghe Doanh Doanh nói đến đây, trong lòng Ngọc Nhi và Thúy Vân có chút thương xót. Cả hai liếc nhìn nhau, rồi Thúy Vân nói:

- Giờ muội đã có La Thành, sao lại nói là một mình chứ? Muội muội à, muội nghĩ rộng ra một chút có được không?

- Tẩu tẩu – Doanh Doanh gượng cười đáp – Muội và La Thành có gì đâu.

- Doanh Doanh – Ngọc Nhi nắm tay nàng, dịu dàng nói – Ta hiểu lòng muội đang nghĩ gì. Nhưng muội có biết trong suốt 1 năm qua, La Thành không đêm nào chợp mắt nổi không? Muội có biết từ khi từ biệt muội, đệ ấy chưa từng nở nụ cười hay không?

Doanh Doanh ứa nước mắt, cúi đầu không nói. Ngọc Nhi lại tiếp:

- Muội còn có điệt nhi, có Tiểu Tuyết, có Nhị hiền trang này. Còn La Thành, đệ ấy không còn ai ngoài muội. Trong lúc Nhị ca và Tứ ca của muội còn có ta và Thúy Vân bên cạnh, La Thành đệ ấy lúc nào cũng cô độc, lúc nào cũng thương nhớ về muội, nhưng mà lại không dám đến gặp muội. Lần này, nếu không phải vì muội ốm, đệ ấy làm sao dám tới đây? Muội nghĩ có phải tội nghiệp cho La Thành đệ đệ lắm không?

Doanh Doanh cắn môi để kìm lại những giọt nước mắt chỉ chực trào ra. Nàng ngẩng lên nhìn gương mặt dịu dàng của Ngọc Nhi và ánh mắt đầy vẻ quan hoài của Thúy Vân. Lần này các ca ca và tẩu tẩu đến đây, nàng há không hiểu chính là vì La Thành đã mời thuyết khách đến hay sao? Những lời nói nhỏ nhẹ mà đầy sức mạnh này của Ngọc Nhi khiến trái tim Doanh Doanh không thể không bị tác động. Nàng nắm lấy tay hai tẩu tẩu, mỉm cười:

- Đa tạ các tẩu tẩu lúc nào cũng lo lắng cho muội và La Thành. Các tẩu và ca ca vì bọn muội mà lặn lội đường xa tới đây, muội cũng không thể ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình – Nàng dừng lại, rồi bất giác cười khẽ qua làn nước mắt – La Thành cũng thật là… Thế này thì các tẩu tẩu bảo muội còn biết làm sao đây?

Ngọc Nhi và Thúy Vân cũng bật cười. Cả hai ôm lấy Doanh Doanh, sung sướng nói:

- Được rồi, được rồi. Chúng ta thật là nhớ nụ cười này của muội.

Thúy Vân vuốt tóc Doanh Doanh, tiếp lời:

- Năm xưa muội từng mong muốn được mặc áo tân nương để xinh đẹp giống như ta. Nhưng mà ta đảm bảo với muội, khi muội mặc vào sẽ đẹp gấp trăm lần ta. Cái tên tiểu tử La Thành đó tu thế nào mà lấy được muội muội đáng yêu của ta thế này chứ?

Doanh Doanh đỏ mặt, nói:

- Tẩu tẩu!

- Nhưng mà nghĩ lại ta thấy La Thành không xứng – Thúy Vân vừa cười vừa giỡn – Hay để ta kiếm mối khác cho muội. Thiên hạ này thiếu gì anh hùng hảo hán cho muội lựa chọn.

Doanh Doanh lại càng đỏ mặt lên, không nói trong khi Thúy Vân và Ngọc Nhi nhìn nhau, vỗ tay cười ầm cả lên.





Khi Doanh Doanh còn lại một mình, khuôn mặt giấu kín dưới chiếc khăn trùm đỏ, nàng vẫn còn nghe tiếng ồn ào huyên náo của đám đông bên ngoài. Nàng nắm chặt bàn tay để không cảm thấy quá hồi hộp. Nhớ lại câu chuyện ngày xưa nàng và Tần Mẫu đã từng nói, bất giác Doanh Doanh nhoẻn cười. Rốt cuộc nàng thực sự đã chọn được một người đối tốt với nàng. Ca ca, huynh ở trên trời nhất định là mừng cho muội phải không? Xin huynh hãy phù hộ để La Thành của muội được bình an.

Tiếng cửa kẹt mở rồi nàng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của La Thành. Doanh Doanh níu chặt tay vào gấu áo, run rẩy. Nhưng La Thành đã dịu dàng nắm lấy hai bàn tay nàng trong bàn tay ấm áp và to lớn của chàng:

- Doanh Doanh. Cám ơn muội. Cám ơn muội đã bằng lòng ở bên huynh.

Doanh Doanh im lặng không nói gì nhưng La Thành bỗng thấy những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay chàng. Chàng thận trọng kéo chiếc khăn che mặt lên. Dưới ánh nến, dù má nàng ướt lệ nhưng Doanh Doanh quả thật vô cùng xinh đẹp khiến La Thành ngẩn người như thể mới gặp nàng lần đầu tiên.

- Gì vậy? Sao huynh ngó muội chăm chăm vậy?

La Thành định thần, nhoẻn cười:

- Mỗi lần muội khóc, ta lại thấy muội xấu một kiểu.

Doanh Doanh không nhịn được, khẽ cười. La Thành vuốt nhẹ má nàng, âu yếm nói:

- Hứa với ta, Doanh Doanh. Từ nay không được khóc nữa. Ta muốn muội luôn vui vẻ và hạnh phúc giống như khi xưa, lúc ta mới gặp muội. Muội có làm được không?

Doanh Doanh nhìn chàng rồi nghiêng người, dựa đầu vào ngực chàng, khẽ đáp:

- Chỉ cần có huynh bên cạnh, muội nhất định được hạnh phúc.

La Thành mỉm cười. Cả hai yên lặng trong vòng tay nhau, không nói gì một lúc lâu. Bất chợt La Thành lấy từ trong ngực áo ra một vật rồi nói:

- Ta có một món quà tặng cho muội.

 Doanh Doanh ngẩng nhìn. Thì ra đó là một chiếc trâm cài đầu rất đẹp.

- Muội có còn nhớ chiếc trâm này không?

Nàng cầm lấy chiếc trâm, ngẩn người giây lát rồi như sực nhớ ra, nàng thốt lên:

- Có phải là...?

La Thành cười, gật đầu không nói gì. Doanh Doanh kinh ngạc ngước nhìn chàng:

- Tại sao huynh lại có nó? Huynh còn giữ nó đến tận bây giờ sao?

- Thực ra lúc đó vì tức giận với muội mà mua đại nó thôi. Ai bảo ta chọn mà muội lại chê chứ - Doanh Doanh nghe đến đây thì cười khẽ - Nhưng sau này ta quyết định giữ lại nó để tặng cho muội khi chúng ta thành thân.

Doanh Doanh cảm động hỏi:

- Huynh đã nghĩ sẽ thành thân với muội sao?

La Thành vỗ nhẹ vào má nàng, cười cười:

- Nương tử ngốc! Muội không nhìn ra sao?

Doanh Doanh thành thật lắc lắc đầu nói:

- Huynh lúc nào cũng mặt mày lãnh đạm, muội làm sao nhìn ra chứ? Khi Tứ ca thành thân, muội đã từng hỏi huynh, mà huynh cứ lắp bắp mãi đấy thôi.

La Thành chợt trầm nét mặt, buồn rầu nói:

- Ta vốn định nói với muội hãy chờ ta cho đến khi chiến tranh kết thúc, nhưng mà rồi sau đó có quá nhiều chuyện xảy ra...

Doanh Doanh đau lòng nhìn vẻ mặt của La Thành. Nhất định là đang nhớ tới cha mẹ của chàng. Nỗi đau mất người thân, há nàng chẳng hiểu hay sao? Nàng nắm chặt bàn tay chàng trong yên lặng. La Thành cảm nhận được sự chia sẻ ấy của nàng, bèn tươi nét mặt, nói đổi sang chuyện khác.

- Nhưng mà nha đầu ngốc này tối ngày đều không tin tưởng ta. Còn lạnh lùng bỏ ta mà đi nữa. Thật chẳng ra sao.

Doanh Doanh không cười, chỉ ngước nhìn chàng hồi lâu. La Thành giờ đã không còn người thân nào nữa, chỉ còn mỗi một mình nàng và nàng cũng vậy. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ giây phút này sẽ không được kéo dài vĩnh viễn.

- La Thành, hứa với muội một việc.

- Ta có thể hứa với muội bất kỳ việc gì. Muội nói đi.

- Cho dù bất kỳ hoàn cảnh nào, huynh phải nghĩ đến muội, luôn thận trọng giữ mình, có được không?

La Thành hiểu ý của nàng, nắm lấy tay nàng, gật đầu:

- Ta hứa với muội. Không chỉ vì muội mà còn vì những đứa con của chúng ta.

Doanh Doanh đấm nhẹ vào ngực chàng:

- Huynh nói gì vậy!

- Sao? - La Thành cười cười - không phải hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu có một đứa hay sao?

Doanh Doanh đỏ mặt, cúi đầu khiến La Thành thấy nàng thật đáng yêu, bèn đùa thêm:

- Muội e thẹn gì chứ. Xem nào, đứa đầu tiên ta muốn đặt tên là Thông, để tưởng nhớ đến ca ca. Thông nhi. Muội thấy có được không?

Doanh Doanh cảm động ngẩng lên nhìn chàng, không đáp. La Thành vuốt tóc nàng, mỉm cười:

- Nó nhất định sẽ thông minh, lanh lẹ giống như muội.

- Muội lại muốn nó anh tuấn hào kiệt giống như huynh - Doanh Doanh tựa vào vai La Thành khẽ nói.

Lúc này, khuôn mặt của Doanh Doanh đã ở rất gần chàng. Mắt nàng sáng long lanh, âu yếm và dịu dàng. La Thành ôm nàng kéo lại gần hơn chút nữa rồi khẽ phất tay áo một cái khiến nến trong phòng vụt tắt. Trong bóng tối, mắt La Thành vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nụ cười hạnh phúc và gương mặt kiều diễm của Doanh Doanh.


Doanh Doanh âu yếm ngắm La Thông đang say ngủ. Gương mặt khôi ngô, hơi phụng phịu của thằng bé giống hệt La Thành khiến nàng bất giác nhoẻn cười.

- Nương tử, muội cười gì thế?

Doanh Doanh hơi giật mình ngoảnh lại khi bàn tay của La Thành đặt lên vai nàng.

- Huynh xem, chẳng khác gì huynh cả.

La Thành cười, ngồi xuống bên nàng, vuốt nhẹ má La Thông, đáp khẽ:

- Như thế khi không có ta ở đây, muội sẽ đỡ cô đơn hơn.

Doanh Doanh chăm chú nhìn La Thành, đột nhiên cảm thấy lo lắng, hỏi:

- Huynh định đi đâu sao?

La Thành nắm tay nàng, trầm ngâm đáp:

- Ta muốn đi thăm biểu ca, luôn tiện thăm Lý Thế Dân. Dù sao thì cũng có chút tình nghĩa, không thể không quan tâm - chàng khẽ thở dài - muội... muội thấy sao?

Doanh Doanh ngước nhìn La Thành rồi nói:

- Muội hiểu. Huynh cứ yên tâm đi đi. Không phải lo cho muội và Thông nhi - nàng mỉm cười nhưng ánh mắt buồn rầu.

La Thành không chịu nổi ánh mắt đó, ôm nàng vào lòng. Doanh Doanh nói tiếp:

- Huynh cũng đã lâu rồi không ra bên ngoài. Ngọn thương của huynh từ lúc Thông nhi ra đời chưa qua tay huynh lần nào. Huynh xem, cánh tay huynh ôm muội không còn chặt nữa.

La Thành xiết chặt vòng tay thêm chút nữa, hơi mỉm cười trước lời nói của Doanh Doanh. Nàng khẽ thở dài, tựa đầu vào vai chàng, âu yếm nói:

- Hứa với muội, huynh phải bình an trở về. Muội và Thông nhi ở đây đợi huynh, huynh biết không?

La Thành lùi lại, nhìn vào mắt nàng lúc này đã nhòa lệ, nói:

- Doanh Doanh, đừng khóc - chàng lau nước mắt cho Doanh Doanh rồi bất giác cúi xuống hôn vào môi nàng - Muội hãy nhớ ta bây giờ sống là vì muội và Thông nhi.

- Khi nào huynh đi?

- Ngày mai.

- Vậy để muội đi chuẩn bị.

Doanh Doanh vội vã đứng dậy nhưng La Thành níu tay nàng lại.

- Muội không phải gấp. Để ta giúp muội.

Doanh Doanh mỉm cười nói:

- Huynh hãy ở bên con thêm một lát. Muội sẽ trở lại ngay.

Doanh Doanh bước ra đến cửa rồi, bất giác ngoảnh lại. La Thành đang cúi xuống nhìn La Thông, khuôn mặt thâm trầm như rất nhiều suy tính trong lòng. Nàng đứng lại, ngẩn người nhìn hai cha con, trong lòng chợt có cảm giác bất an. Nàng lắc đầu, cố gắng xua đi dự cảm không lành, nhưng chân nàng dường như không nỡ bước đi. La Thành cảm nhận nàng vẫn còn đứng đó bèn ngẩng nhìn. Thấy dáng vẻ tần ngần và ánh mắt lo lắng của Doanh Doanh, trong lòng chàng cũng có chút do dự. La Thành đứng dậy, bước lại ôm nàng vào lòng, cảm thấy cả người nàng dường như run rẩy.

- Doanh Doanh, nếu muội không muốn, ta sẽ không đi nữa.

Doanh Doanh lùi lại, khẽ lắc đầu, đặt tay lên má chàng, mỉm cười:

- Không phải, muội chỉ muốn ngắm cha con huynh thôi - nàng kéo chàng quay lại, tựa vào người chàng, nhìn về phía La Thông rồi tiếp - huynh yên tâm, con trai của huynh làm muội bận rộn suốt cả ngày, e là muội không có thì giờ mà nghĩ tới huynh.

La Thành cúi nhìn nàng, biết là nàng đang nói dối nhưng chỉ yên lặng không nói gì. Doanh Doanh nén tiếng thở dài, cả quyết đẩy chàng ra, nói:

- Thôi, huynh lại với con. Muội đi đây.

La Thành nhìn theo Doanh Doanh thoăn thoắt bước ra cửa, mơ hồ nghĩ ngợi. Chuyến đi kinh thành lần này chàng cũng đâu có dự định gì nhiều. Nếu mọi việc không thuận lợi, chàng vẫn có thể về đây đoàn tụ với Doanh Doanh. Nghĩ thế rồi, chàng bước lại ngồi xuống bên cạnh tiểu hài tử, đắp lại chăn cho con. Thông nhi, con thay ta làm cho mẹ vui khi ta vắng nhà nhé!

o0o

- Cô cô! Cô cô!

- Gì mà ồn ào vậy, Tiểu Tuyết. Thông nhi còn đang ngủ mà.

- Tần bá bá đang ở ngoài - Tiểu Tuyết ôm ngực, vừa thở vừa nói - Cô cô mau lên. Nhìn mặt Tần bá bá đáng sợ lắm.

Chiếc áo của La Thông trong tay Doanh Doanh đột nhiên rơi xuống đất. Nàng run rẩy đứng dậy rồi không nói thêm lời nào, vội vã chạy ra phòng khách. Tần Quỳnh ngồi yên lặng trên ghế, hai tay ôm đầu, dáng điệu vô cùng mệt mỏi.

- Biểu ca. Có chuyện gì?

Doanh Doanh thốt lên. Từ khi thành thân với La Thành, Doanh Doanh không gọi Tần Quỳnh là Nhị ca nữa mà theo chồng gọi là Biểu ca. Nghe tiếng nàng, Tần Quỳnh vội vã ngẩng đầu. Trên mặt chàng đầm đìa nước mắt khiến Doanh Doanh hoảng sợ. Nàng phải nắm chặt tay vào thành ghế để đứng vững.

- La Thành... La Thành gặp chuyện gì phải không?

- Doanh muội. Muội bình tĩnh nghe huynh nói - Tần Quỳnh gắng hết sức để không rơi lệ - La Thành... La Thành đã tử trận rồi.

Doanh Doanh cắn môi, bàn tay nàng xiết chặt tay ghế đến trắng bệch. Ngực nàng buốt như bị hàng ngàn cây kim châm vào một lúc. Nàng buông người xuống ghế. Mặt nàng tím sẫm lại như bị ngạt thở. Tần Quỳnh đứng dậy sợ hãi nói:

- Doanh Doanh, muội không sao chứ?

Vừa lúc đó, Tiểu Tuyết bế La Thông bước ra. Cậu bé còn ngái ngủ, tuy không khóc nhưng đang phụng phịu đòi mẹ. Thấy Doanh Doanh như vậy, Tiểu Tuyết cũng biết là có chuyện lớn, vội vã dỗ dành La Thông im lặng.

- Tiểu Tuyết, con bế Thông nhi vào trong cho ta.

Giọng Doanh Doanh khô khốc. Rốt cuộc nàng cũng đã cất tiếng nói. Tiểu Tuyết vâng lệnh đi ngay, không dám trái ý, dù thực tâm muốn ở lại để biết có chuyện gì.

- Huynh ấy ... ở đâu? - Nàng quay lại, hỏi Tần Quỳnh.

- Tử Kim ải - Tần Quỳnh dù không muốn trả lời nhưng thấy thái độ của Doanh Doanh, tự nhiên chàng có cảm giác sợ hãi - Doanh Doanh, chúng ta muốn đưa đệ ấy về, nhưng trong chiến trận hỗn loạn, không thể biết được xác đệ ấy ở chỗ nào.

- Được rồi, biểu ca. Huynh đi đường đã mệt, để muội bảo người thu xếp chỗ nghỉ cho huynh.

- Doanh Doanh, muội không cần phải lo cho ta. Chuyện này ta vốn dĩ không thể để ai khác tới báo cho muội nên đã đích thân tới đây - Tần Quỳnh thấy Doanh Doanh không hề khóc, trong lòng càng lo lắng hơn, bèn tiếp - Muội... người cần nghỉ ngơi là muội.

- Biểu ca, đa tạ huynh đã tới báo - Doanh Doanh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt Tần Quỳnh nói - Muội còn có chuyện này muốn nhờ huynh.

- Muội cứ nói, ta nhất định giúp cho muội.

- Vài ngày nữa là ngày giỗ của cha mẹ La Thành. Muội muốn đi Bắc Bình phủ. Muội tính nhờ tẩu tẩu chăm lo cho Thông nhi và bọn trẻ giúp muội.

Tần Quỳnh ngạc nhiên khi thấy lúc này, Doanh Doanh vẫn còn nghĩ được tới chuyện bái tế cha mẹ La Thành. Đối với cái chết của người thân, phản ứng của Doanh Doanh chưa bao giờ có thể điềm tĩnh đến như vậy, nhất lại là La Thành chứ không phải ai khác. Nghĩ vậy nhưng Tần Quỳnh không tài nào hiểu được tại sao, đành chấp thuận lời đề nghị của nàng.

- Được, muội cứ giao cho ta và tẩu tẩu của muội. Yên tâm mà đi Bắc Bình. Nhưng mà để ta nói mấy huynh đệ đưa muội đi.

- Không cần. Mấy năm qua, La Thành vắng nhà, muội vẫn tự đi một mình, huynh không cần lo cho muội. Biểu ca, giờ muội muốn yên tĩnh một mình. Huynh có thể...

- Ta biết phải làm sao rồi, Doanh Doanh, không cần phải khách sáo.

- Vậy muội vào trong trước.

Nói rồi Doanh Doanh quay người đi ngay. Nàng trở về phòng, lặng lẽ ngồi xuống bên giường. 2 năm qua, những lần La Thành có thể về nhà gặp mẹ con nàng quả thật vô cùng hiếm hoi. Nhưng mỗi lần như vậy nàng đều nghĩ tới một ngày đoàn viên để có sức mạnh vượt qua những tháng ngày dài xa cách. Nàng có rất nhiều chuyện để nói với La Thành, nhưng mỗi lần chàng về đều luôn để chàng vui vẻ ở bên con, còn mình chỉ lặng lẽ ngồi ngắm hai cha con. Giờ đây, không thể gặp lại chàng được nữa, Doanh Doanh hối hận đã không biết trân quý những giây phút ở bên chàng. Doanh Doanh đặt tay lên ngực, cố gắng làm dịu đi sự thống khổ tràn ngập trái tim nàng, khiến nàng nghẹt thở. Nàng cần phải trấn tĩnh lại, bởi nàng còn có nhiều việc quan trọng phải làm.

o0o

- Công tử, xin mời dùng trà! Công tử là người nơi khác tới đây?

- Phải. Ngươi cho ta hỏi thăm...

- Công tử cứ nói.

- Ải Tử Kim này nghe nói có một cái đầm lầy rất nguy hiểm, có phải không?

Tên tiểu nhị quan sát người khách giây lát. Dáng điệu thư sinh, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú. Hắn cân nhắc rồi nói:

- Công tử định đến đó sao? Nguy hiểm lắm đó. Chúng tôi sống ở đây hàng chục năm rồi nhưng không dám tới đó đâu. Hơn nữa, vừa xảy ra một trận chiến. Quân ta bị dồn vào đó và bị tiêu diệt hết rồi. Nghe nói La Thành tướng quân cũng bị tử nạn - Tiểu nhị chép miệng, vắt cái khăn đang cầm ở tay lên vai rồi nói tiếp - Từ lúc họ thất bại tới nay, có một vài toán quân tới, nghe nói đi tìm thi thể của La tướng quân, nhưng cũng phải thất vọng ra về.

- Vậy sao? Ngươi cũng nắm được nhiều tin tức đó. Ngươi cầm lấy chút bạc này đi.

- Công tử hào phóng quá. Được, tiểu nhân sẽ hầu chuyện ngài. Ngài muốn biết chuyện gì?

- Về cái đầm lầy. Càng chi tiết càng tốt.

Công tử mặt trắng, chính là Doanh Doanh cải nam trang, lắng nghe chăm chú câu chuyện của gã tiểu nhị. Nàng trầm ngâm hồi lâu rồi đưa cho hắn vài đĩnh bạc, dặn dò chuẩn bị cho nàng ít lương khô, chút nước uống và mấy thứ lặt vặt khác.

- Công tử định tới đó thật sao? Nhưng...

Doanh Doanh giơ tay không cho hắn nói tiếp, đoạn ngoảnh nhìn về phía thung lũng đã mờ sương, rồi nói:

- Ngươi thu xếp phòng cho ta. Sáng sớm mai ta phải lên đường.

Nàng kêu tiểu nhị lấy giấy bút rồi viết một lá thư gửi cho Tần Quỳnh. Lúc này nàng cũng không thể giấu được nữa bởi việc tìm kiếm La Thành sẽ mất nhiều thời gian hơn nàng nghĩ.

o0o

Khi Doanh Doanh tới nơi, trước mặt nàng là một khu đầm lầy mênh mông. Bao quanh là những tán rừng rậm rạp chằng chịt. Nàng ngừng lại, thắp một nén nhang, hướng về phía đầm lầy, rồi quỳ xuống thi lễ. Nàng cầu xin linh hồn của những người đã tử trận được siêu thoát và trợ giúp nàng tìm được La Thành.

Sau khi đã bái lễ xong, Doanh Doanh xốc lại túi đồ nặng trịch trên lưng rồi cả quyết tiến vào. Từ vị trí xuất phát bên cánh phải của đầm lầy, Doanh Doanh cắm xuống một lá cờ. Qua lời tên tiểu nhị, nàng biết rằng để có thể tìm kiếm không sót chốn nào, nàng phải đánh dấu những nơi nàng đã đến.

Xác chết đã bắt đầu bốc mùi và những đám quạ đen kêu ầm ĩ, váng cả óc nhưng Doanh Doanh đã phòng bị sẵn. Cả người nàng trùm kín mít trong tấm vải bố đen đã được nhúng trầm hương, tai nút bông để không bị mùi hôi và những âm thanh đáng sợ quấy nhiễu. Nàng dò từng khu vực một, đến đâu đánh dấu tới đó. Thỉnh thoảng nàng dừng lại bên bìa rừng, nhấm nháp chút lương khô rồi lại tiếp tục. Khi trời tối, nàng vào rừng, căng dây vào hai gốc cây rồi ngả lưng chút ít.

Cứ như thế ròng rã hàng tuần liền, Doanh Doanh miệt mài tìm kiếm và mỗi lần thấy xác chết không phải La Thành, hy vọng lại nhen nhóm trong lòng nàng. Cho đến một buổi chiều, Doanh Doanh đã thấm mệt. Nàng dừng lại ven rừng, ngước nhìn lên dãy núi phía xa, bất chợt phát hiện ra một làn khói mỏng. Nàng kinh ngạc tự hỏi, tại sao trong khu rừng âm u này lại có người sinh sống. Vừa tò mò, cũng lại vừa muốn thay đổi một chút để không u uất vì cô độc trong đầm lầy, nàng dò dẫm tìm ra một con đường mòn dẫn đến chân núi. Đi một hơi không nghỉ, cuối cùng Doanh Doanh cũng thấy một quãng rừng thưa rộng. Một ngôi nhà đơn sơ nhưng vững chãi nằm giữa khoảng trống, hai bên là hai khu vườn nhỏ trồng rau. Phía bên phải là một ngôi mộ được đắp bằng đá. Tấm bia đã mòn không rõ chữ.

Doanh Doanh ngập ngừng không biết có nên đường đột tiến vào hay không thì bất giác trời đổ mưa rào. Nàng vội vã chạy vào cổng nhà, đứng dưới mái gỗ nhỏ vừa đủ che người nàng. Doanh Doanh bất giác cảm thấy có người quan sát mình, bèn vội vã quay ngoắt lại. Nàng thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi không thấy có bóng dáng khả nghi nào.

- Công tử! Xin mời vào trong này trú mưa.

Lúc này Doanh Doanh mới nhìn thấy một lão bà tuổi chừng 70, tay chống gậy trúc, ăn mặc tồi tàn đứng trên thềm cửa, vẫy vẫy. Nàng chắp tay thi lễ nói:

- Lão nương, không phiền bà chứ ạ? Trời mưa quá nên vãn bối có chút đường đột.

- Ồ thì ra là một cô nương - Lão bà mỉm cười đôn hậu. Doanh Doanh hơi bối rối vì bà lão nhận ra quá nhanh, nhưng trước thái độ rất ân cần của bà, nàng chạy vào nhà.

- Cô nương một thân một mình cũng dám tới đây hay sao? - Lão bà từ tốn hỏi, đưa cho nàng một chiếc khăn tay rồi tiếp - Mau vào đây, ta lấy cho ít nước nóng rửa mặt.

- Đa tạ lão nương. Tiểu nữ không dám phiền bà. Chỉ xin trú chân một lát rồi đi ngay.

- Trời cũng sắp tối rồi, còn đi đâu chứ? Ở lại đây dùng bữa với lão nương già cả này, rồi mai đi đâu thì đi.

Doanh Doanh cảm động bước theo bà lão xuống bếp. Nước nóng khiến nàng tỉnh táo và dễ chịu.

- Lão nương, bà ở đây có một mình thôi sao?

- Còn có con trai của ta nữa. Nhưng mà nó bị tàn phế, nên không tiện ra chào hỏi.

Nàng nhìn bà lão đầy thương cảm. Bất giác nghĩ đến công việc mình đang làm, nghĩ đến La Thành, nàng cúi đầu rơi lệ.

- Cô nương! Tại sao tự nhiên lại cảm khái như vậy? Có chuyện gì lão nương có thể giúp cho cô chăng?

Doanh Doanh ngẩng nhìn. Ánh mắt bà lão tinh anh, ân cần khiến nàng cảm thấy tin cậy. Nàng gạt nước mắt, nắm lấy bàn tay gày guộc của bà, đau xót kể:

- Trượng phu của tiểu nữ vốn là một tướng quân. Huynh ấy đến đây đánh giặc rồi nghe nói đã chết trận ở vùng đầm lầy này - Doanh Doanh đứng dậy, bước ra cửa, nhìn ra màn mưa mù mịt, càng thêm thê lương - Tiểu nữ vốn không tin huynh ấy đã chết nên tới đây tìm xác. Mấy tháng nay đã đi gần hết đầm lầy rồi, không thấy. Trong lòng tiểu nữ đã có chút hy vọng.

Một tiếng động khô khốc vẳng lại từ buồng bên cạnh. Doanh Doanh giật mình ngoảnh nhìn. Lão bà đứng dậy lại gần bên nàng, nói:

- Không có gì đâu, chắc tại con trai ta làm rơi đồ thôi, cô nương đừng ngại. Vậy ra cô nương tìm trượng phu của cô? - Bà lão thở dài, im lặng một lát rồi tiếp - Nhìn cô nhỏ bé, yếu mềm như thế này mà đã lang thang ở đầm lầy này mấy tháng rồi sao? Thật tội cho cô quá. Nhưng mà...

Doanh Doanh thấy tim mình thắt lại khi nghe thấy từ "nhưng mà" của bà lão. Nàng tha thiết nhìn bà, hy vọng không phải nghe thấy những lời không muốn nghe. Bà lão thấy ánh mắt của nàng thì trong lòng thập phần thương xót, ngoảnh nhìn vào căn buồng kế bên rồi im lặng không nói nữa.

Doanh Doanh cũng nhìn ra cửa, chìm trong ý nghĩ của riêng nàng. Mãi rồi bà lão chợt nói:

- Cô nương, có thể nói cho ta biết tên của cô?

- Xin lão nương thứ lỗi, tiểu nữ thất lễ quá. Tiểu nữ tên là Doanh Doanh. Còn trượng phu của tiểu nữ là La Thành.

- Thì ra là La phu nhân. Đứng ngoài này lạnh quá, chúng ta vào trong thôi. Đợi một lát rồi cùng ăn cơm với ta. Cũng đã xong từ nãy rồi.

- Dạ, xin đa tạ lão nương. Cứ gọi con là Doanh Doanh được rồi.

Lão bà mỉm cười hiền từ, vuốt tóc nàng, nói:

- Ta chỉ có một mụn con trai, giá mà có được con gái như con thì tốt quá.

Doanh Doanh cảm động nhìn lão bà, mỉm cười:

- Nếu lão nương không chê, xin nhận con làm nghĩa nữ.

Lão bà cười cười, vỗ nhẹ vào má nàng:

- Ngoan. Nếu mà như thế thì ta có phước quá. Thôi, mau ăn cơm không con cũng đói rồi.

Khi đồ ăn được dọn ra, Doanh Doanh vẫn không thấy con trai bà lão ra ăn cùng. Nàng lấy làm lạ hỏi:

- Lão nương, vậy còn con trai của bà? Sao huynh ấy không ra ăn?

- Nó chưa từng thấy ai ngoài ta nên có chút e ngại. Lát nữa, ta sẽ đưa đồ ăn vào cho nó.

- Thế thì phiền quá - Doanh Doanh áy náy nói - Hay để tiểu nữ ...

Lão bà hiểu ý nàng, vội nắm tay nàng kéo lại:

- Con trai ta sợ người lạ lắm. Không phải lo, con cứ yên tâm mà ăn đi.

Doanh Doanh đành ngồi xuống. Nàng ân cần gắp thức ăn cho bà lão khiến bà rất hài lòng, ánh mắt nhìn nàng vừa như có chút đau xót lại vừa như có chút áy náy, băn khoăn. Sau khi thu dọn xong, bà lão sắp xếp cho nàng chỗ nghỉ ngơi. Vì vất vả suốt một thời gian dài, Doanh Doanh vừa nằm xuống đã ngủ được ngay.

Lão bà kéo lại chăn đắp cho nàng một cách âu yếm rồi khẽ khàng bước ra ngoài. Lúc này từ trong buồng bên cạnh, một chiếc xe lăn bằng gỗ lạch xạch chạy tới. Lão bà chậm rãi ngồi xuống, khe khẽ nói:

- Con nghe cả rồi chứ.

Người ngồi trên xe lăn gật đầu, đăm đắm nhìn về phía căn phòng nơi Doanh Doanh đang nằm ngủ, không nói gì.

- La Thành. Con xem. Con bé lặn lội hàng tháng trời trong khu đầm lầy đầy xác chết đó, con nghĩ ai làm nổi điều đó ngoài hiền thê của con?

Người ngồi trên xe lăn đích thực là La Thành lúc này mới cất lời:

- Nghĩa mẫu. Xin đừng nói nữa.

- Nó đã làm được một việc như vậy, thì con nghĩ há nó không chấp nhận một La Thành như con bây giờ hay sao? Con định để con bé phải chịu dày vò đến bao giờ?

- Nhưng mà nghĩa mẫu - La Thành khó nhọc thốt lên - Doanh Doanh còn trẻ quá. Để muội ấy phải chăm sóc, hầu hạ một người tàn phế như con suốt cả đời thì thiệt thòi cho muội ấy. Con...

- Con sai rồi. Một người như Doanh Doanh có thể tìm được hạnh phúc khác sao? Hay là nó cứ ôm nỗi đau mất con cả đời, để rồi sống không ra sống, chết không ra chết? Như thế là tốt cho nó hay sao?

- Nghĩa mẫu, không phải nói nữa. Lúc này muội ấy có thể đau khổ nhưng một năm, hai năm, năm năm, muội ấy sẽ khác. Hơn nữa - chàng đẩy xe lại gần lão bà, nói tiếp - con biết nghĩa mẫu không bao giờ rời khỏi nơi này vì nghĩa phụ, con phải ở đây với người.

Lão bà mỉm cười, âu yếm vỗ nhẹ vào tay La Thành:

- Hảo hài tử. Ta cứu con không vô ích. Có con ở đây, đúng là ta bớt cô độc rất nhiều. Nhưng La Thành, ta không phải là gia đình của con. Còn Doanh Doanh, còn Thông nhi, con trai của con. Con tính sao?

Khuôn mặt gày guộc đã sạm lại vì gian khổ của La Thành trở nên đau xót. Chàng lại hướng mắt về phía Doanh Doanh mà ứa lệ. Lão bà đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy xe chàng vào trong phòng Doanh Doanh đang ngủ khiến chàng hốt hoảng níu tay bà lại.

- Không sao đâu. Lúc nãy ta có cho một chút lá vào trong canh để nó ngủ được ngon giấc. Giờ có sấm nổ bên tai nó cũng không biết gì đâu. Con cứ yên tâm.

Khi La Thành chỉ còn lại một mình, chàng lặng lẽ ngắm Doanh Doanh say ngủ. Nàng gày đi nhiều quá. Làn da cũng sạm lại vì vất vả. Bộ quần áo nàng mặc trên người đôi chỗ đã rách bươm khiến chàng đau xót vô cùng. La Thành nắm chặt bàn tay nàng áp vào má mình, rồi cúi xuống hôn vào môi nàng. Những giọt nước mắt chàng khóc rơi lã chã xuống má nàng. Chàng những muốn ôm nàng thật chặt trong tay mình cho thỏa nỗi nhớ mong, nhưng mà bây giờ chàng không thể làm như vậy được nữa.

- Doanh Doanh, xin lỗi muội. Tại sao muội phải tự làm khổ mình như thế này chứ? Tại sao không quên ta đi để sống thật vui vẻ?

Càng nghĩ càng thêm u uất, chàng gục đầu xuống cánh tay nàng, bật khóc. Một tướng quân anh hùng tung hoành ngang dọc như chàng cũng có lúc phải khóc đầy ai oán như lúc này.

Khi đã nguôi cơn xúc động, bất giác chàng cảm thấy một bàn tay mềm mại vuốt tóc mình. La Thành ngẩng phắt dậy, nhận ra Doanh Doanh đã mở mắt nhìn chàng từ lúc nào. Chàng đờ người vì kinh ngạc khi Doanh Doanh giơ tay lên ôm lấy hai má chàng. Mắt nàng đã nhòa lệ và nàng không thốt lên một lời nào.

Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Doanh Doanh cũng nói:

- Tại sao huynh không ra gặp muội?

La Thành đã trấn tĩnh lại, ngả người vào xe lăn định bỏ đi nhưng Doanh Doanh đã ngồi dậy, chạy tới giữ chàng lại.

- Huynh nghĩ muội không cảm nhận được sự có mặt của huynh sao? - Doanh Doanh quỳ xuống trước mặt chàng, nắm lấy tay chàng thật chặt trong tay mình - Huynh nghĩ, muội không để ý thấy khi muội nói về huynh, huynh đã làm rơi đồ trong phòng sao? Ánh mắt liếc nhìn vào phòng huynh của lão nương, muội không để ý thấy sao?

- Vì thế mà muội đã không uống chén canh nghĩa mẫu đưa? - La Thành lúc này mới thốt lên lời.

Doanh Doanh nhoẻn cười. Nụ cười làm bừng sáng khuôn mặt xanh xao của nàng.

- Huynh nghĩ muội là ai chứ? Ngay cả chuyện đó muội cũng không phát giác ra, muội làm sao là người của lục lâm?

La Thành không nhịn được cũng cười khẽ. Nàng đặt tay lên má chàng, âu yếm nói:

- Phải cười như vậy chứ. Như thế này mới đúng là La Thành anh tuấn hào kiệt của muội.

Nghe thấy từ "anh tuấn hào kiệt", mặt La Thành có chút biến sắc. Chàng giờ đã tàn phế, phải ngồi trên xe lăn, nàng dùng từ đó khiến chàng thấy tổn thương. Doanh Doanh không thể nào không nhận ra. Nàng rướn người lên, hôn lên môi chàng rồi nói:

- Trong lòng muội, dù huynh có biến thành như thế nào, vẫn là anh tuấn hào hiệt của muội. La Thành, nếu huynh từ bỏ muội, muội sẽ chết cho huynh coi.

- Doanh Doanh!

- Huynh thậm chí không hiểu muội bằng nghĩa mẫu của huynh - giọng Doanh Doanh có chút giận dỗi - Con người của muội như thế nào, huynh không rõ hay sao?

La Thành yên lặng nhìn nàng. Nếu không gặp thì thôi, gặp rồi thì La Thành biết chắc, chàng không còn con đường nào khác để đi nữa. Doanh Doanh như thế nào, chàng lại không biết hay sao? Không để La Thành tiếp tục suy nghĩ, Doanh Doanh ôm chặt chàng trong tay nàng. La Thành đau xót khi thấy nàng nhỏ bé quá, vòng tay khi xưa giờ phải xiết chặt thêm một ít khiến chàng thương Doanh Doanh vô cùng.

- Doanh Doanh, thật khổ cho muội. Muội xem, muội gày đi bao nhiêu?

- Chỉ cần gặp được huynh, muội có phải gian khổ thế nào cũng được hết. Huynh biết không, khi biểu ca tới báo tin, muội tưởng như mình có thể chết ngay lúc đó - La Thành nghe tới đây thì ôm chặt nàng thêm một chút nữa vì cảm động - nhưng rồi sau đó muội nghĩ, huynh không thể chết dễ dàng như thế. Muội nhất định phải nhìn thấy xác của huynh, muội mới tin.

La Thành buông nàng ra, vuốt nhẹ tóc nàng, yên lặng không nói, chỉ chăm chắm nhìn vào mắt nàng. Con người nhỏ bé này sao có thể vì chàng mà làm chuyện phi thường đến như thế? Doanh Doanh mỉm cười nói:

- Huynh cảm động, phải không?

La Thành gật đầu, bất giác nhoẻn miệng cười. Nàng đã có con rồi mà đôi khi vẫn chưa hết được cái tính nhí nhảnh ngày xưa.

- Thông nhi thế nào rồi?

- Nó ngoan lắm, không giống như huynh, tối ngày bắt nạt muội.

- Ta bắt nạt muội bao giờ chứ? - Chàng gõ ngón tay vào mũi nàng - Nó có nhớ ta không?

- Tất nhiên là nhớ chứ. Suốt ngày hỏi khi nào cha về. Lần này, muội đi mất mấy tháng, muội cũng thương Thông nhi quá mà không biết phải làm sao. May có biểu tẩu tẩu chăm lo giúp muội.

- Bọn họ có biết muội đi tìm ta không?

- Khi muội tới đây rồi mới biên thư cho biểu ca - Doanh Doanh le lưỡi nói - Muội không muốn họ can ngăn, làm hỏng việc của muội.

- Trên đời này có ai can ngăn được muội chứ? - La Thành cười.

Doanh Doanh hứ một tiếng, rồi gối đầu lên chân chàng, không đáp. La Thành vuốt tóc nàng, trầm ngâm một lúc lâu. Nàng chợt nói:

- Nói cho muội biết, tại sao huynh lại ở đây?

La Thành thở dài, hồi lâu rồi đáp:

- Khi ta tuân mệnh đến Tử Kim ải này, biết trước địa thế hiểm trở, địch cũng tăng cường phòng bị nên đánh trực diện không thể nào thắng được. Nhưng địch đông, ta ít, sức người và lương thực cũng đã cạn vì đường dài, ta cũng không thể chần chừ thêm. Nghĩ đến muội và Thông nhi, ta quả tình muốn đánh một trận long trời lở đất cho dứt khoát để còn trở về. Ai ngờ... chúng ta bị dồn vào đầm lầy này, không thể chống cự. Ta nhớ lúc đó bị trúng một mũi tên độc nên khi lùi mãi sâu vào trong đầm lầy thì ngất đi. Khi ta tỉnh dậy thấy đã ở trong nhà nghĩa mẫu. Sau này nghe nghĩa mẫu nói mới biết người thấy ta còn thở nên đã cứu được ta - La Thành ngừng lại giây lát rồi tiếp -Ta thấy mình không cử động được chân, lại thấy nghĩa mẫu sống cô độc một mình ở đây, nên nhận người làm nghĩa mẫu, trong lòng không còn muốn trở về nữa.

Doanh Doanh nắm chặt tay chàng, nhìn vào đôi mắt sầm tối của La Thành, dịu dàng nói:

- Muội hiểu. Huynh không muốn là gánh nặng của muội và Thông nhi. Nhưng huynh phải nhớ, đối với muội và con, chỉ cần huynh còn sống, bọn muội mới có thể sống.

La Thành vuốt má nàng, mỉm cười:

- Doanh Doanh, đời này ta có hai mẹ con muội là đại phúc của ta. Ta chỉ...

- Có phải huynh lo cho nghĩa mẫu?

La Thành khẽ thở dài, đáp:

- Nghĩa phụ năm xưa cũng là một tướng quân, từng chết trận ở đầm lầy này. Nghĩa mẫu cũng đi tìm ông ấy, khi thấy xác nghĩa phụ rồi thì ở hẳn đây. Ta biết nghĩa mẫu sẽ không theo ta rời khỏi đây đâu. Trước đây sống một mình không sao, giờ có ta ở đây một thời gian dài, nếu ta bỏ đi e nghĩa mẫu sẽ thấy cô độc lắm.

Doanh Doanh khẽ thở dài rồi nàng nói:

- Chúng ta thuyết phục nghĩa mẫu là được chứ gì? Chuyện đó huynh cứ để muội. Bây giờ muội thực sự buồn ngủ quá - Doanh Doanh ngẩng nhìn chàng, khẽ hỏi - Muội... muội có thể ngủ trong lòng huynh, được chứ?

La Thành để Doanh Doanh gối đầu lên cánh tay chàng. Đã lâu lắm rồi chàng mới được nằm bên nàng, ôm nàng ngủ. Nhìn gương mặt bình yên trong giấc ngủ của nàng, La Thành cảm thấy giống như là được sống lại một lần nữa. Doanh Doanh trở mình, úp mặt vào ngực chàng đầy tin cậy. La Thành ôm chặt nàng, nhắm mắt lại và trong tâm trí chàng lúc này, hiện ra rất rõ ràng khuôn mặt khôi ngô và nụ cười tươi sáng rạng rỡ của La Thông.

o0o

Doanh Doanh thu xếp đưa nghĩa mẫu và La Thành rời khỏi đầm lầy, trở về thị trấn. Để thuyết phục được lão nương, nàng và La Thành cuối cùng đã quyết định ở lại ải Tử Kim. Dù sao thì họ cũng không muốn về lại kinh thành. Khi đã ổn định mọi thứ, nàng trở lại đón La Thông và Đơn Thiên (con trai của Đơn Hùng Tín) đưa về đoàn tụ. Sau này, ngay cả Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim cũng không biết được tung tích của cả nhà nàng. Họ đều cho là La Thành đã chết. Lịch sử cũng ghi chép như vậy.



3 nhận xét:

  1. tuyệt vời quá, khâm phục ad ghê ta, mong là nếu như có tùy đường diễn nghĩa phần 2, ak ko có dự án đó r mà nghe đâu là trương hàn đã xác nhận đã tham gia thì có thể dc giồng như trog nì của ad, hoặc nếu ko la thành-chỉ cần a ko chết ^^

    Trả lờiXóa
  2. ủng hộ hết mình fanfic thành-doanh của ad và các fic khác lun, nếu có thêm fic nữa về thành doanh mình sẽ bay vào đầu tiên a~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi, cảm ơn bạn. Mình thích cặp này nhất phim, cứ xuất hiện là sáng cả màn hình. Phim k kết được như ý thì đành tự sướng vậy. Có phần 2 hả bạn? Haizz, mình k hy vọng lắm vào vụ Thành Doanh, còn Thành phải chết hay k thì chắc họ k dám sửa lịch sử giống như mình :)

      Xóa