Bên ngoài sắc trời đã
tiệm vãn, Tô Vân Khai chờ hoàng hôn xuống, liền tắt đèn, chuẩn bị đi ra bên
ngoài. Hắn từ hành lang đi đến trước cửa, cân nhắc là nên đi phủ nha hay là
Hình Bộ, cũng không biết hiện tại xác chết kia là ở nơi nào. Hắn muốn nhìn một
chút xem cổ thi kia có thể hay không lưu lại chút manh mối.
Nhưng hắn đối với việc
nghiệm thi không am hiểu, nếu có Minh Nguyệt ở đây thì tốt rồi.
“Tô ca ca.”
Người quả nhiên không
nên nghĩ nhiều, tưởng tượng liền dễ dàng xuất hiện ảo giác.
“Tô ca ca.”
Tô Vân Khai bỗng dưng
ngẩn người, hồ nghi mà hướng vào bên trong nơi hắn vừa đi ra, liền thấy Minh
Nguyệt. Hắn tức khắc kinh ngạc, “Minh Nguyệt?”
Minh Nguyệt tiến lên vài
bước rồi dừng lại, trung gian ước chừng nửa trượng. Tô Vân Khai xác định chính
là nàng, bước tới nắm lấy tay nàng nhìn trên lại xem dưới, không thấy vết
thương nào, mới không đến nỗi lo lắng, “Xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại tới
đây?”
“Muội không có việc gì.”
Minh Nguyệt nhanh chóng rút tay về, “Đừng cho cha mẹ huynh thấy, như vậy không
tốt.”
Tô Vân Khai thấy nàng
thật sự không việc gì, cũng không bắt lấy tay nàng nữa, “Vậy sao nàng lại tới
đây?” Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng khụ một tiếng, thấp giọng, “Nhớ
ta sao?”
Minh Nguyệt hai má tức
khắc ửng đỏ, “Không cần nói bậy.”
“À, à, nguyên lai là
không nghĩ đến ta.”
Minh Nguyệt nhấp môi
cười, “Nhớ, nhớ cực kỳ.”
Tô Vân Khai cũng giãn
mặt ra cười cười, nhìn sâu vào mắt nàng nói, “Ta cũng muốn gặp nàng, sợ nàng ở
đó không tốt, ăn không ngon miệng.”
Minh Nguyệt cúi đầu nhìn
mũi giày, nhẹ giọng, “Đều tốt cả, chỉ là không được gặp huynh.” Nàng lại ngẩng
đầu nói, “Cho dù muội cũng rất muốn nhưng không thể đột nhiên tới nơi này tìm
huynh được, muội minh bạch như vậy không tốt.”
Tô Vân Khai hiếu kỳ nói,
“Vậy sao nàng lại tới?”
“Là cha mẹ huynh.”
Tô Vân Khai kinh ngạc
nói, “Cha mẹ ta?”
“Phải. Muội ban đầu
tưởng người lừa gạt, nhưng huynh thật quá giống cha, muội liền tin. Bọn họ đưa
muội đến một gian trà lâu, hỏi nhà cửa, tên tuổi, đãi muội ăn uống rồi đem muội
đến nơi này.”
Nghe vậy Tô Vân Khai rốt
cục cười khổ, “Tâm thật lớn a.”
Minh Nguyệt ánh mắt ảm
đạm, “Muội không dám nói gì, vô cùng thận trọng ... Nhưng mà khả năng lúc này
cũng không thể giấu được nữa.”
Tô Vân Khai thế mới biết
nàng vẫn để ý thân phận. Hắn xuất thân quan lại thế gia, tổ tiên thư hương mãn
phiêu, nguyên lai Minh Nguyệt vẫn luôn để ở trong lòng. Nhưng ngày thường căn
bản nhìn không ra nàng băn khoăn chuyện đó, “Cha mẹ chỉ là giảng đạo lý, nàng
đừng sợ.”
Minh Nguyệt cười cười,
“Không sợ, muội có bị ăn đâu.”
Tô Vân Khai hơi mỉm
cười, nhẹ nhàng xoa tóc nàng. Cổ nhân có câu một ngày không gặp như cách ba
thu, lúc này hắn mới hiểu được ý tứ những lời này. Nếu ở trong nhà, hắn thật
muốn ôm chặt nàng, an ủi nàng, để nàng không cần nghĩ nhiều. Từ khi biết mình thích
nàng, hắn liền không nghĩ tới những chuyện dư thừa, đại loại như lực cản. Bất
luận là loại lực cản nào đều không làm hắn bận tâm.
Hắn còn định hỏi nhiều
nữa, nhưng ngoài cửa hình như có người đứng, bóng người chiếu rọi ở tường, hơi
đong đưa. Hắn nhịn xuống, không hé răng. Chỉ chốc lát quản gia từ bên kia đi
ra, cung kính nói, “Thiếu gia, ăn cơm.”
Tô Vân Khai nói, “Ta đưa
Minh Nguyệt cô nương về nhà trước đã.”
Quản gia cười nói, “Lão
gia và phu nhân nói, thỉnh Minh cô nương cùng đến.”
Minh Nguyệt bất an ngẩng
đầu nhìn hắn, Tô Vân Khai lấy ánh mắt trấn an, “Vô luận lát nữa cha mẹ ta nói
gì, nàng đều không cần sợ, để mình ta nói, sau đó đưa nàng trở về.” Thấy nàng
vẫn nhíu mày, Tô Vân Khai giơ tay vuốt vuốt trán nàng, cười nói, “Xấu tức phụ
còn gặp được người, nàng lại đẹp như vậy, không phải sao?”
Minh Nguyệt nhịn không
được cười cười, ngước mắt nhìn hắn, dư quang thấy quản gia còn chờ ở kia, liền
đem lời nói nuốt xuống.
Tô gia chuyên môn chiêu
đãi khách nhân ở đại sảnh, nhưng quản gia lại không dẫn về hướng đó. Tô Vân
Khai nghi hoặc, xuyên qua trước viện hướng sang hành lang bên trái, hắn mới
hiểu được. Tô gia ít người, đồ ăn cũng bất quá hai ba đĩa, cho nên ngày thường
một nhà ba người ăn cơm đều không ra đại sảnh, có vẻ quạnh quẽ. Bởi vậy Tô phu
nhân sửa riêng một gian nhỏ để cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Hiện tại quản gia dẫn
đường, rõ ràng chính là đi đến chỗ này. Tô Vân Khai nghĩ nghĩ, mới vừa rồi song
thân mang Minh Nguyệt đi tửu lầu dùng trà hỏi chuyện, lại xem xu thế hiện giờ,
liền cảm thấy cha mẹ đã đáp ứng chuyện của hai người.
Hắn kiềm chế ngọn lửa
chợt bùng lên, không thể tin được lại thuận lợi như vậy. Cho dù thật sự Tô gia
vui vẻ nhận Minh Nguyệt làm con dâu, nhưng hiện giờ lại còn cùng nhau dùng cơm
thì vẫn thật là kỳ quái.
Tự xưng là thông minh
hắn cũng không nghĩ được chuyện này là thế nào.
Quản gia dừng bước, quả
nhiên là gian phòng nhỏ, Tô Vân Khai ở cửa đã ngửi thấy mùi cơm thơm. Lại nhìn
vào bên trong thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn. Thức ăn hôm mừng thọ phụ thân
hắn cũng không phong phú quá mức như vậy.
Minh Nguyệt cũng hoảng
sợ, cùng ăn cơm sao?
Tô phu nhân thấy hai
người tới nhưng vẫn đứng ở cửa, cười nói, “Còn không mau vào đi.”
Tô Vân Khai nghiêng
người để Minh Nguyệt đi vào trước còn mình theo ở phía sau, “Mẹ.”
“Cứ ngồi xuống trước đi,
cha con đang đi lấy rượu.”
“Rượu?” Cha hắn chưa bao
giờ uống rượu.
“Hôm nay cao hứng, cũng
có việc cần thiết phải có rượu mới được.” Tô phu nhân gọi Minh Nguyệt ngồi
xuống, chính mình lúc này mới ngồi, “Con có đói bụng không? Đói liền ăn trước
đi.”
Minh Nguyệt có chút thụ
sủng nhược kinh, “Không đói bụng, mới vừa rồi ở tửu lầu con ăn thật sự no.”
“Con nào có ăn được
nhiều, nhất định là bị Tô bá bá con dọa đi.” Tô phu nhân lúc này mới nghiêng
đầu cùng nhi tử nói, “Cha con cũng thật là, cả ngày lạnh mặt, khó trách con khi
còn nhỏ thường bị dọa đến khóc.”
Tô Vân Khai ngượng
nghịu, không khỏi nhìn Minh Nguyệt, “Dọa ... khóc?”
“Đúng vậy, lúc con một
hai tuổi liền đem con nhốt vào thư phòng, một ngày không đọc một quyển sách
liền không được ăn cơm. Ta khi đó mỗi ngày đưa trộm cơm, cha con còn nói ta từ
mẫu bại nhi, thật là người bảo thủ.”
Chuyện cũ xa xôi, Tô Vân
Khai nghĩ không ra, Minh Nguyệt cười nói, “Nhưng nếu mỗi lần đều có thể trộm
đưa cơm, vậy thì kỳ thật Tô bá bá cũng không tính toán cản người. Nếu không sau
lần đầu tiên phát hiện sẽ phong bế cả cửa chính lẫn cửa sổ.”
Tô phu nhân cũng cười
cười, “Miệng dao găm tâm đậu hủ, chỉ là cứ thích cau mặt, không hài tử nào thấy
ông ấy mà không khóc.”
Ngoài cửa có người ho nhẹ
nhắc nhở, chỉ chốc lát Tô Cố liền đi vào, trong tay cầm một bầu rượu. Ba người
mới vừa đứng dậy, Tô Cố liền nói, “Ngồi đi.” Ông đem rượu đặt ở một bên, cũng
không mở, cầm đũa lên nói, “Ăn đi.”
Minh Nguyệt còn đang đờ
người chờ “tuyên án”, không để ý đến việc lấy đũa, Tô Vân Khai cùng Tô phu nhân
đồng thời duỗi tay đưa đũa cho nàng. Tô phu nhân cười cười thu tay lại, Tô Vân
Khai liền đem đũa đưa cho nàng.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện,
Minh Nguyệt ăn đến có chút ... hoảng. Trong đầu luôn hiện ra mấy chữ to: Ăn
cơm, ăn cơm, đây là ngươi đang cùng Tô Vân Khai ăn cơm nha! Ngươi còn ăn ăn ăn
nữa đi, đợi lát nữa khóc là vừa.
Nàng chuyên tâm ăn, nhai
vội vàng rồi một ngụm nuốt xuống, yết hầu liền bị nghẹn đến đau. Nàng dừng lại,
nỗ lực nuốt nuốt, sắc mặt có điểm khó coi.
Tô Vân Khai lo lắng, vội
hỏi, “Làm sao vậy?”
Minh Nguyệt nhéo nhéo
yết hầu, Tô Cố vừa thấy, ngẩng đầu gọi hạ nhân, “Mau lấy nước trà tới.”
Tô Vân Khai đứng dậy đi
ngoài cửa nhận lấy nước trà, cầm cho nàng uống. Minh Nguyệt chậm rãi nuốt
xuống, lúc này mới thoải mái chút. Tô phu nhân nói, “Ăn vội như vậy làm cái
gì?”
Minh Nguyệt gật đầu, lại
cầm lấy chiếc đũa, phát hiện vừa rồi căn bản là nhạt như nước ốc. Nàng im lặng
một chút, mới thấp giọng đáp, “Sợ hãi.”
Tô phu nhân vội hỏi, “Sợ
cái gì?”
Minh Nguyệt đặt đũa
xuống, lại lần nữa đáp, “Sợ hãi đây là ... muốn con cùng Tô ca ca tách nhau
ra.”
Tô phu nhân hơi sững
người, có chút không biết làm sao mà nhìn về phía trượng phu. Tô Cố im lặng một
lát, mới nói, “Kỳ thật mới vừa rồi phu nhân bà nói sai rồi, không phải toàn bộ
hài tử đều kinh sợ ta, có hài tử thấy ta không những không khóc mà còn cười.”
Tô phu nhân đôi mắt bỗng
nhiên có chút ướt, âm điệu đã biến, “Phải... hài tử đó thấy ông, liền đứng ở
cửa nhìn. Ông cầm mứt hoa quả đưa cho con bé, nó cũng không nhận, chỉ nói lời
cảm tạ, còn cười cười với ông. Khi đó ta liền suy nghĩ, một tiểu cô nương tốt
như vậy, lại sớm không có cha mẹ, ngày sau nên làm thế nào cho phải...” Bà nâng
khăn chấm nước mắt, nước mắt lại tràn mi, ngước nhìn Minh Nguyệt, có chút hổ
thẹn lại trìu mến, “Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, nhìn thấy con lớn lên thật
duyên dáng yêu kiều, chúng ta nhớ mong mười bốn năm, rốt cuộc cũng buông xuống
được rồi.”
Tô Vân Khai khó hiểu,
Minh Nguyệt cũng không rõ. Tô Cố đem bình rượu vẫn luôn đặt ở trên bàn mở nút,
rót lên mặt đất, “Rượu này là hiến tế cha mẹ con, Minh cô nương.”
Minh Nguyệt ngẩn ra một
lát, có chút không biết làm sao. Nàng thoáng lui một bước, đụng vào ghế phía
sau, thiếu chút nữa đã ngã. Cũng may Tô Vân Khai nhanh tay đỡ lấy nàng, nàng
mới ổn định tâm thần.
Tô phu nhân duỗi tay cầm
lấy tay nàng, gần như rơi lệ, “Là chúng ta sai rồi, không nên để con lưu tại
chỗ đó, chúng ta nên đem con theo, chăm sóc tốt cho con. Tô bá bá con năm ấy bị
biếm trích đi Cẩm Quan thành, bị người giám thị, đường xá lại xa xôi, không
tiện đi thăm con. Đến lúc chúng ta trở lại Giang Châu, đi tìm các người lại
phát hiện đã dọn đi rồi. Chắc là gia gia con không muốn lưu lại nơi thương tâm
đó, sợ xúc cảnh sinh tình, cho nên mang con đi nơi khác.”
Tô Vân Khai vẫn ôm ngang
eo Minh Nguyệt, hắn cảm thấy Minh Nguyệt như đang nhớ tới điều gì, nếu không
lâu như vậy sao vẫn không hỏi chuyện là như thế nào. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một
chuyện, “Khi còn nhỏ cha mẹ thường cùng con đề ân nhân, chính là Minh Nguyệt
song thân sao?”
Tô phu nhân nước mắt rơi
xuống gò má, run giọng, “Đúng vậy, năm đó phụ thân con bị biếm trích đi Cẩm
Quan thành nhậm tiểu lại, đi nhậm chức trên đường gặp thổ phỉ, chúng ta tùy
thời chạy trốn nhưng bọn họ đuổi giết. Tới trên đường, vừa lúc có đôi vợ chồng
trẻ tuổi đi ngang qua, liều chết cứu giúp, cưỡng chế được bọn cướp. Thân bị
trọng thương, người qua đường đưa chúng ta đến trấn trên, khi tỉnh lại, đại phu
lại nói cho ta, hai vị ân nhân thương thế quá nặng, đã ly thế.”
Tô Cố nói, “Chúng ta
thương thế khá lên một chút, tìm được chỗ ở của đôi phu thê, mang theo tiền tài
đồ vật, gặp được gia gia con. Nhưng gia gia con cái gì cũng không cần, chúng ta
muốn đem gia tôn đi cùng, ngày sau đãi như thân nhân, nhưng gia gia con cũng
không muốn nhận. Sau lại vì ta phải đi nhậm chức, không thể cãi lời thánh chỉ,
bởi vậy định sau khi ở Cẩm Quan thành yên ổn, sẽ lại đi tìm các người. Chính là
năm thứ hai qua đi, các người lại dọn đi rồi. Ta tìm người hỏi thăm, lại là
biển rộng tìm kim.”
Chuyện này Minh Nguyệt
lúc còn rất nhỏ đã biết, chỉ là nàng không biết song thân bởi vì cứu người mà
ly thế, chỉ cho rằng bị thổ phỉ giết chết. Sau gia gia mang nàng đi Nam Nhạc
huyện, ở nơi đó định cư suốt mười ba năm, trừ bỏ mỗi năm thanh minh tảo mộ,
ngày thường đều sẽ không trở về.
Nàng vẫn luôn không lên
tiếng, nước mắt rơi đầy mặt, có chút không đứng vững được. Tô Vân Khai đã hoàn
toàn đứng ở phía sau nàng làm chỗ dựa. Hắn không nghĩ tới ân nhân mà cha mẹ nhớ
mười bốn năm lại chính là cha mẹ Minh Nguyệt. Càng không nghĩ tới, năm thứ hai
nàng theo gia gia chuyển nhà đến Nam Nhạc huyện, còn hắn lại theo cha mẹ từ
Giang Châu đi tìm Minh gia, cũng đã gặp nàng. Cuộc gặp thoáng qua, ước chừng bỏ
lỡ hơn mười năm.
Nguyên lai mười ba năm
trước không phải hắn cứu Minh Nguyệt, mà là cha mẹ nàng cứu cha mẹ hắn, mới có
năm đó bọn họ tương ngộ.
Minh Nguyệt nước mắt rơi
không ngừng, nàng thấy khuôn mặt mình được hắn giơ tay áo lau khô, liền hơi
ngẩng đầu, dùng hai mắt đẫm lệ nhìn nam tử bên cạnh, nghẹn ngào đến nói không
ra lời.
Tô Cố nói xong những lời
này, trong tay bình rượu đã không còn một giọt. Ông kéo vạt áo liền hướng nàng
quỳ xuống định dập đầu, Minh Nguyệt cả kinh hoàn hồn, duỗi tay nâng ông đứng
dậy, “Tô bá bá, cha mẹ con nếu biết được, dưới chín suối cũng sẽ không an tâm.
Sau khi bọn cướp bị bắt, con từng nhờ cữu cữu đi hỏi thăm, bọn chúng không
chuyện ác nào không làm, trên tay đã có bao nhiêu mạng người, chỉ là quan địa
phương không làm, cho nên bọn cướp ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm. Cữu
cữu nói nếu không phải sau có vị Tô đại nhân vài lần đốc xúc, bọn cướp cũng sẽ
không sa lưới, quan địa phương cũng sẽ không mạnh mẽ sửa trị, cữu cữu nói mấy
năm rất nhiều ác nhân bị xử, bá tánh nhật tử thái bình. Cha mẹ ở trên trời có
linh, biết chuyện này khẳng định sẽ thật cao hứng. Cha con tuy rằng chỉ là ngỗ
tác, nhưng ông rất thích thái bình thịnh thế. Ông từng nói, chẳng sợ có một
ngày ăn không hết chén cơm, ông cũng vui.”
Chuyện cũ vốn nhiều
thương cảm, Tô Cố cùng đôi vợ chồng trẻ cũng không có thâm giao, thậm chí chỉ
là bèo nước gặp nhau, chỉ là nghe nàng kể vài câu, lại bất giác nghĩ nếu lúc
trước bọn họ còn sống, nhất định có thể trở thành tri kỷ.
Tô phu nhân cũng đem
trượng phu đỡ lấy, nói, “Ông quỳ thế này, ngày sau làm con bé như thế nào cho
phải?”
Tô Cố khó hiểu, Tô phu
nhân than nhẹ, đem lời nói làm rõ, “Ông lẽ nào đã quên, con bé cùng Vân Khai có
duyên, là phu thê sau này, ông trước mặt con dâu quỳ xuống, về lý không hợp,
cảm kích nhớ trong lòng, không kém gì quỳ xuống cảm ơn.”
Tô Cố lúc này mới nhớ
tới, cũng liền đứng dậy. Thật ra Minh Nguyệt có chút không được tự nhiên. Chỉ
là Tô phu nhân nói không sai, nàng cùng Tô Vân Khai hữu duyên, Tô gia cùng Minh
gia cũng hữu duyên, vòng đi vòng lại như vậy nhiều năm, số mệnh đã sớm đem hai
nhà bên nhau.
Cha mẹ nàng có lẽ cũng
không nghĩ tới, bọn họ năm đó cứu vợ chồng Tô Cố lại có một ngày, mười mấy năm
sau, cũng trở thành người nhà.
Tô Cố cùng Tô phu nhân hỏi
Minh Nguyệt nhiều chuyện, nhân trước đây hỏi thăm đã biết nàng một mình vào
kinh, ở bên ngoài cư trú, bèn thúc giục hai người hôn sự. Bọn họ muốn đem Minh
Nguyệt sớm một chút vào Tô gia, không đơn thuần chỉ là làm con dâu Tô gia, mà
còn muốn chăm sóc tốt cho nàng. Chỉ là sốt ruột hôn sự, bọn họ cũng không muốn
ủy khuất Minh Nguyệt, cuối cùng nói, “Trước nhất mời gia gia con đến Khai
Phong, cùng nhau bàn bạc, chọn ngày hoàng đạo, sau đó phải gả con đến thật vẻ
vang, không thể làm con chịu một chút ủy khuất.”
Lúc Minh Nguyệt từ Tô
gia ra tới, ngồi trên xe ngựa cùng Tô Vân Khai, nàng nói, “Kỳ thật... cũng
không cần quá mức phong cảnh, Tô gia nhiều thế hệ thanh liêm, không cần rêu rao
làm gì.”
Tô Vân Khai nhẹ cười
nói, “Tô gia bao năm qua được ban thưởng không ít, muốn vô cùng náo nhiệt thành
thân còn không đến mức người đời miệng lưỡi.” Hắn biết đêm nay Minh Nguyệt
trong lòng tư vị nhất định là đau xót, nhưng lại không thể để nàng lưu tại
trong nhà, ngày đêm bầu bạn. Hắn thẹn trong lòng, nắm tay nàng, “Minh Nguyệt...
từ nay về sau, để ta chăm sóc cho nàng.”
Minh Nguyệt ngước mắt
nhìn, nhẹ nhàng gật đầu, lại nói, “Tô ca ca, muội không biết có nên nói chuyện
của Thủy Thủy với cha mẹ huynh không, cho nên vừa rồi không dám hé răng. Chỉ là
muội muốn chờ chuyện của Thủy Thủy giải quyết xong hẵng bàn chuyện cưới hỏi.”
“Ta minh bạch, ta cũng
có ý này.” Tô Vân Khai nhẹ kéo nàng lại, ôm xiết vào trong lòng ngực hắn.
o0o0o0
Bóng đêm đã bao trùm,
vạn vật không tiếng động.
Minh Nguyệt không biết
Tần Phóng có tìm được Bạch Thủy không, cũng không biết Tô Vân Khai lúc này đang
làm gì. Nghĩ nhiều vô dụng, đi bên ngoài cũng không an toàn, nàng chuẩn bị trở
về phòng ngủ một giấc, sáng mai, nhờ Lý Khang phái hai hộ viện đi theo tìm bọn
họ.
“Minh cô nương.”
Minh Nguyệt nghiêng
người nhìn lại, thấy cách ăn mặc là hạ nhân Lý phủ, hỏi, “Chuyện gì?”
Hạ nhân đáp, “Lão gia
bảo tiểu nhân tới thông báo cô nương một tiếng, nói cửa sau có người chờ cô.”
“Người nào?”
“Lão gia không nói,
người nọ ngồi trên xe ngựa, tiểu nhân cũng không phát hiện.”
Đã là Lý Khang nói,
không cho người khác thấy mặt, lại đi cửa nhỏ, Minh Nguyệt vui mừng, nếu không
phải Tô Vân Khai thì cũng là Bạch Thủy, “Ta đây sẽ ra ngay.”
Người nọ ở phía trước
dẫn đường, từ đường mòn hoa viên thẳng đến cửa sau, cửa nhỏ mở bèn nghiêng
người thỉnh nàng đi ra ngoài. Trong hẻm phía sau quả nhiên thấy một chiếc xe
ngựa, màn xe buông, nhìn không thấy bên trong. Nàng túm vạt váy trèo lên, cúi
người hé mành, thấy người trong xe, tức khắc kinh ngạc.
Ngu Phụng Lâm cười nói,
“Minh cô nương, mời.”
Minh Nguyệt xoay người
muốn đi xuống, ai ngờ hạ nhân kia hung hăng đẩy mạnh nàng vào bên trong. Nếu
không phải Ngu Phụng Lâm hảo tâm đỡ lấy, trán nàng liền đập mạnh vào xe ngựa.
Hạ nhân kia nhảy lên
ngựa, đánh xe rời khỏi Lý gia.
Ngu Phụng Lâm thấy nàng không
giãy giụa cũng không kêu cứu, ngược lại ngồi xuống, an tĩnh đến nửa câu cũng
không nói, hắn cười cười nói, “Vì sao không kêu cứu? Nơi này ngay cửa sau Lý
gia, cô kêu cứu, bọn họ khẳng định sẽ lao tới cứu cô.”
Minh Nguyệt ngẩng nhìn
hắn, “Hầu gia nếu dám đơn thương độc mã tới đây, hẳn đã phòng bị. Hơn nữa hiện
tại đêm dài, ta có kêu, chờ bọn họ chạy ra, cũng làm sao đuổi kịp xe ngựa của
ngươi?”
“Cô không sợ ta giết
cô?”
Minh Nguyệt nhịn không
được cười khẽ, “Hầu gia cho người của mình giả thành hạ nhân Lý gia, thần không
biết quỷ không hay tiến vào, tự nhiên có thể sai hắn trực tiếp giết ta ở đó,
cần gì phí công phu đem lừa ta vào xe ngựa. Nếu ta thật sự phản kháng, nói
không chừng mới có thể thật sự bị giết, cho nên ta nghĩ Hầu gia hẳn là muốn lợi
dụng ta làm cái gì. Nhưng ta cũng chỉ là người nghiệm thi, Hầu gia khẳng định
không cần, cho nên người chân chính ngươi muốn thấy, chính là Tô ca ca đi.”
Ngu Phụng Lâm lúc này
mới nhìn kỹ nàng, mảnh mai đến một tay có thể bóp chết, lại không kinh không sợ,
càng làm cho hắn cảm thấy chán ghét, khiến hắn dù nguy hiểm vào đầu cũng muốn
tra rõ chân tướng Tô Vân Khai sao cũng lại đáng ghét như vậy, “Là Tô Vân Khai
bức ta, vì sao hắn phải đối nghịch với bản hầu, cắn chặt không bỏ.”
“Ngươi nếu là người tốt,
không có làm chuyện trái với lương tâm, Tô ca ca chính là bằng hữu của ngươi.”
Minh Nguyệt nâng mi nhìn nhìn hắn, “Đáng tiếc ngươi không phải, cho nên vô luận
ngươi như thế nào ngăn trở, cũng vô dụng.”
“Bản hầu biết, đấy cũng
chính là nguyên nhân vì sao bản hầu muốn thỉnh cô đi.”
Minh Nguyệt không khỏi
xoắn chặt ngón tay, “Ngươi muốn bắt ta làm mồi dụ để giết huynh ấy?”
Ngu Phụng Lâm không đáp,
bỗng nhiên thấy nàng giơ tay rút cây trâm trên búi tóc, hắn một tay đánh rớt,
bẻ bàn tay Minh Nguyệt đến cơ hồ trật khớp, sắc mặt nàng nháy mắt trắng bệch.
“Các ngươi thật giống
nhau, Bạch Thủy vì một khối thi cốt thà rằng bại lộ thân phận nữ tử. Ngươi vì
một nam tử cũng thà rằng tự sát. Các ngươi chỉ có một cái mệnh, tội gì đem
huyết nhục của cha mẹ trao tặng cho người khác?”
Minh Nguyệt cầm cổ tay
run giọng, “Ngươi sẽ không thể hiểu được.”
“Ngươi tốt nhất đừng có
cắn lưỡi tự sát, cũng không cần nghĩ đến chuyện tự sát, bởi vì dù ngươi hiện
tại đã chết, ta cũng sẽ coi như ngươi còn sống, dụ Tô Vân Khai đến. Hắn không biết
ngươi sống chết, đương nhiên vẫn tới, có lẽ còn có thể cứu ngươi. Nhưng nếu
ngươi đã chết, không sợ hắn tới cũng không thể nào cứu ngươi được nữa hay sao?”
Minh Nguyệt hung hăng
phi hắn một ngụm, “Chuyện tới lúc này ngươi nên làm, chính là đến trước cửa
cung tự thú đi.”
Ngu Phụng Lâm lạnh lùng
nói, “Tự thú? Ngươi nói quá nhẹ nhàng rồi. Chỉ cần Tô Vân Khai ra tay, bản hầu
vẫn có thể tiếp tục ở kinh sư làm hầu gia! Dù hắn kiên trì muốn tra, cứ cho là
bản hầu chết, cũng muốn kéo các ngươi đi theo.”
Minh Nguyệt dựa vào tấm
ván gỗ, nghe hắn bạo nộ lại cảm thấy vui vẻ, ít nhất như vậy chứng minh, Tô ca
ca nhà nàng tra án không sai, thậm chí đã chạm đến điểm mấu chốt, làm hắn có
nguy cơ tiêu tùng. Nếu không hắn sẽ không mạo hiểm bắt nàng bắt đi, lợi dụng
nàng để dụ Tô Vân Khai.
Chỉ là căn cứ lời hắn
vừa rồi, thân phận Thủy Thủy lẽ nào bại lộ?
Nàng ánh mắt ảm đạm,
trong lòng vừa lo lắng cho bạn tốt vừa lo lắng cho tình lang.
Quả thật là thu đã đến,
sự tình cũng nhiều lên, nhiễu loạn nhân tâm.
o0o0o0
Đến rạng sáng, Tô Vân
Khai mới từ trong cung ra tới, cùng phụ thân ngồi xe về nhà. Mới vào ngõ nhỏ đã
thấy có người ở bên kia nhìn ra. Tựa hồ vừa thấy xe ngựa, liền vội chạy tới, xe
ngựa chưa dừng, đã gấp gáp nói, “Tô đại nhân, lão gia nhà tiểu nhân báo cho
ngài, từ đêm qua đã không thấy Minh cô nương, cửa sau mở ra, lại còn có vết xe
ngựa, chắc hẳn đi từ cửa sau. Nhưng mới vừa rồi tiểu nhân hỏi qua hạ nhân nhà
ngài, nói nàng cũng không có tới nơi này.”
Tô Vân Khai sửng sốt,
vội xuống xe hỏi, “Đã đi tìm các nơi hay chưa?”
“ Đã tìm, nhưng không
thấy người.”
Tô Vân Khai cúi đầu, Tô
Cố xuống xe, nói, “Minh Nguyệt không phải đứa nhỏ không hiểu chuyện, hơn nữa từ
cửa sau rời đi, cửa lại chưa đóng, chỉ sợ...”
Tô Vân Khai nghĩ nghĩ,
chợt nhận ra manh mối, liền cất bước về phía cổng nhà.
Thủ vệ hạ nhân nghe thấy
bên ngoài có động tĩnh, đã mở cửa, Tô Vân Khai liền đi vào hỏi, “Từ tối hôm qua
đến bây giờ, có người nào đưa lời nhắn hoặc là thư từ muốn giao cho ta không?”
Hạ nhân chớp mắt một
cái, kinh ngạc, đáp, “Không có.”
Tô Vân Khai ngập ngừng,
xoay người nhìn phụ thân nói, “Cha, trước vào hỏi rõ hạ nhân Lý gia, con đi
loanh quanh xem thế nào.”
“Được.” Tô Cố thở dài,
hy vọng Minh Nguyệt sẽ không có việc gì, nếu không Tô gia không có mặt mũi nào
tái kiến Minh gia.
Chờ ông đi vào, Tô Vân
Khai không đi đâu mà quay nhìn hạ nhân nói, “Nói đi.”
Hạ nhân trong lòng gần
như xem hắn là thần, cái gì cũng biết, “Gần giờ Dần, tiểu nhân nghe thấy có
người gõ cửa, mở cửa nhìn lên, liền có người mang tin tới, còn nói, chỉ có thể
để một mình thiếu gia biết, nếu không người sẽ chết. Tiểu nhân không dám làm
bậy, vừa rồi liền nói dối.”
Tô Vân Khai gấp giọng,
“Thư đâu?”
Hạ nhân vội lấy thư cho
hắn. Tô Vân Khai nhìn thấy, mặt trên chỉ có mấy chữ ít ỏi, hẹn hắn giờ mẹo gặp
nhau tại vùng ngoại ô phương đông. Phong thư bên trong dường như còn có cái gì
khác, hắn dốc ra tay, thấy một cây trâm bằng gỗ nam. Lật xem lại bìa thư, chỗ niêm phong rõ ràng không phải hồng sáp, mà là huyết đọng. Hai tay hắn run lên,
sắc mặt xanh mét.
Hạ nhân thấy mấy thứ
này, cũng hoảng thần, “Thiếu gia, việc này phải bẩm báo lão gia mới được a.”
“Không thể nói!” Tô Vân
Khai đã đoán được đây là ai gửi, mục đích là cái gì, nhưng cho dù là Hồng
Môn Yến, hắn vẫn muốn dự tiệc, càng không thể nói cho người khác. Hắn thu lại
đồ vật, lại dặn dò hạ nhân thêm một lần nữa, “Không được nói cho phụ thân ta.”
Hạ nhân gật đầu đáp ứng,
chờ hắn vừa đi, vẫn là lập tức đi vào bẩm báo.
Tô Vân Khai đi ra ngõ
nhỏ, lúc này sắc trời đã mau trong sáng, giờ mẹo đã tới, ánh sáng mặt trời dâng
lên. Hắn ra ngõ nhỏ, đi về hướng không phải phía đông, mà là phía nam. Cây trâm
vốn không phải của Minh Nguyệt, lại làm bằng gỗ nam; phía nam thành có khách điếm, trùng hợp có tên là Ánh sáng phương đông. Bởi vậy, hắn thẳng bước đến
đông thành.
Tiểu nhị không nói một lời
dẫn Tô Vân Khai lên lầu. Hắn mới vừa vào cửa, sau lưng liền có người đóng cửa
lại. Gian khách điếm an tĩnh đến quỷ dị, nhưng mỗi một góc tựa hồ đều có tiếng
vang rất nhỏ, nơi này mai phục không ít người. Hồng Môn Yến, mưa gió sắp đến.
Tiểu nhị dẫn hắn bước
lên lầu ba, tới trước một gian sương phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, đợi người bên
trong lên tiếng, hắn mới đẩy cửa ra.
Cửa gỗ thong thả mở ra,
Tô Vân Khai liếc mắt một cái liền thấy Minh Nguyệt ngồi đối diện ngay cửa. Nàng
khí sắc không tốt, tóc cũng có chút hỗn độn, môi trắng bệch, nhưng vẫn an an
tĩnh tĩnh nhìn mình. Hắn trong lòng đau xót, chậm rãi đi qua. Lúc này mới thấy
bên phải chiếc bàn là Ngu Phụng Lâm.
Ngu Phụng Lâm cười nói,
“Bản hầu sẽ không nhận tội, chỉ là các ngươi cũng thoát được khỏi nơi này.”
Minh Nguyệt nhận thấy
giọng hắn lạnh đến tận xương, vội nắm lấy tay Tô Vân Khai. Nàng bị dẫn đến nơi
đây liền biết khách điếm mai phục rất nhiều người, không có cơ hội chạy trốn.
Nàng vừa định đưa tay, Tô Vân Khai đã duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng, đem
nàng hoàn toàn bảo hộ ở phía sau.
“Tô ca ca...”
Tô Vân Khai khe khẽ xoa
bàn tay nàng, trấn an. Hắn nhìn Bình Tây Hầu, nói, “Thánh thượng niệm ngươi
chiến công hiển hách, thủ vệ ranh giới Đại Tống hơn mười năm, có tâm muốn buông
tha ngươi, nhưng ngươi lại không biết hối cải.”
Ngu Phụng Lâm bỗng nhiên
ý thức được không đúng, hắn vội vàng đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đường phố
như cũ vắng tanh, nhưng hắn đột nhiên thăm dò, liền thấy đối diện cây cột chỗ
tối có người ẩn nấp. Hắn quay đầu lại trừng mắt, “Nhiều người như vậy mà ta đều
không phát hiện, bên ngoài hẳn là hoàng cung thị vệ?”
Tô Vân Khai gật gật đầu,
Ngu Phụng Lâm đột nhiên nở nụ cười, giơ tay hướng bên phải chụp mạnh, cửa sổ
giống như trang giấy mỏng, vỡ thành trăm mảnh.
Dưới lầu đã có tiếng
binh khí tương giao, Ngu Phụng Lâm hiểu được người của mình đã hoàn toàn bị áp
chế. Hắn một bước tiến lên, cho dù là chết, cũng muốn trước hết giết Tô Vân
Khai! Nếu không phải tại hắn, căn bản mình sẽ không đến nỗi chật vật như thế!
Tô Vân Khai sớm đoán
được hắn sẽ tiến lên, câu lấy một bên ghế hướng hắn ném tới. Ngu Phụng Lâm nhấc
chân bổ ra, một chưởng đánh về phía trước. Tô Vân Khai cho rằng hắn sẽ giết
chính mình, nhưng ai ngờ hắn lại bắt lấy vai Minh Nguyệt, dùng sức kéo ra
ngoài.
Một trảo dùng thập phần
sức lực, Minh Nguyệt rõ ràng nghe thấy thanh âm trật khớp, sắc mặt nàng tức
khắc trắng bệch. Tô Vân Khai tái mặt, tiến lên bắt được tay Ngu Phụng Lâm.
Nhưng Ngu Phụng Lâm là
tướng quân sa trường, muốn chế phục người hai tay trói gà không chặt căn bản
không khó. Tô Vân Khai vội nắm lấy cánh tay Minh Nguyệt trong khi chính mình
cũng bị hắn một quyền đánh thẳng vào ngực, tức khắc phun ra một búng máu tươi.
Nhưng dù như thế, có đến hôn mê thì hắn vẫn nhất quyết không buông tay Minh
Nguyệt.
Ngu Phụng Lâm không muốn
giết hắn, hắn trước hết muốn giết chết Minh Nguyệt, muốn Tô Vân Khai tận mắt
nhìn thấy nàng chết ở trước mặt hắn!
“Phanh ...” một thân ảnh
đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ, ánh đao lóa lên, trực tiếp bổ về phía Ngu Phụng Lâm.
Ngực bị thương nặng, Tô
Vân Khai lại phun ra một búng máu. Minh Nguyệt hoảng thần, “Tô ca ca.”
Tô Vân Khai nhẹ nhàng
lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”
Bất chấp hoàng cung thị vệ
lúc này lục tục dũng mãnh tiến vào, Minh Nguyệt ôm lấy hắn, nghẹn ngào “Nếu đều
đã bố trí cả rồi, vì cái gì không đợi thị vệ mà tự mình tới? Huynh biết rõ mình
đánh không lại Ngu Phụng Lâm. Nhỡ có chuyện gì, huynh cũng sẽ chết.”
“Muốn gặp nàng.”
Là một lời nói dối,
nhưng cũng là nói thật. Bởi vì hắn không bố trí gì cả; hoàng cung thị vệ là do
phụ thân hắn đưa tới. Bởi vì hắn thật muốn gặp nàng, cho dù có đi vào chỗ chết.
Mắt Minh Nguyệt đẫm lệ,
“Tô ca ca...”
Tô Vân Khai khẽ vuốt lại
mái tóc nàng bị xổ ra, nhìn xung quanh mặt đất hỗn độn, lòng đầy cảm khái.
Trong lòng có người, ngày sau dù có ngôi vị hoàng đế cũng chỉ là thứ trống rỗng.
o0o0o0
Văn nhân ít nhiều ưa
thích cảnh xuân, không thích cảnh thu, chỉ vì cảnh thu nhiều bi thương, dễ dàng
xúc cảnh sinh tình.
Minh Nguyệt ngồi trước
mộ bia mới dựng, đốt tiền giấy, Tô Vân Khai ở bên cạnh thắp hương.
Hai người cúi đầu bái mộ
Bạch Ảnh. Trong lúc chờ Bạch Thủy và Tần Phóng, hai người liền tản bộ, hưởng
thụ tiết trời mùa thu.
Minh Nguyệt cúi người
rửa tay, vớt lên nước sông lạnh lạnh. Nước quay về sông, chung quy sẽ trở về
biển rộng, vĩnh viễn tràn ngập sinh cơ.
“Tần Phóng nói chờ Thủy
Thủy ra ngục sẽ mang nàng rời đi.” Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn nam tử bên
cạnh, sắc mặt hắn dù còn nhợt nhạt nhưng vẫn vô cùng anh tuấn dưới ánh mặt
trời. Sự việc ở khách điếm đã qua đi hơn một tháng, nhưng thương thế của hắn
còn chưa lành hẳn, liền không được đi lại nhiều, miễn cho vết thương lại đau.
Ngự y nói một quyền đánh
vào trong ngực lực đạo như vậy, hắn còn sống, đã là kỳ tích.
Tô Vân Khai cười nói,
“Nàng cũng muốn rời đi, đúng không?”
Minh Nguyệt cười cười,
không trả lời. Tô Vân Khai lại nói, “Hay là sau khi thành thân, chúng ta theo
chân bọn họ cùng nhau đi thôi. Đương nhiên, đưa cả gia gia đi cùng, không để lão
nhân gia phải bôn ba nữa.”
Minh Nguyệt thẹn thùng
cười, cuối cùng lắc đầu, “Triều đình cần huynh làm quan tốt, nếu bắt cóc huynh
đi thì quá đáng tiếc. Muội nguyện ý nhưng chưa chắc ông nội muội đã muốn.”
“Ta không ở Khai Phong
làm quan, còn có thể đi địa phương khác. Thánh thượng đáp ứng ta, chờ ta dưỡng
thương khỏe lại, muốn làm quan gì đều có thể.”
“Chẳng lẽ Thừa tướng
cũng có thể?”
Tô Vân Khai cười cười,
vuốt tóc nàng, “Là Hoàng thượng hứa hẹn như vậy. Sao, nàng muốn làm Thừa tướng
phu nhân? Để ta đi cầu xin.”
Minh Nguyệt cười nói,
“Muội tin tưởng huynh có thể lên làm Thừa tướng mà không phải dựa vào hứa hẹn
của thánh thượng. Thậm chí, Ngài chẳng sợ hứa hẹn cho huynh làm quốc công, bởi
biết chắc huynh không muốn. Huynh họ Tô, là người của Tô gia, có Tô gia cốt
khí.”
Tô Vân Khai cúi đầu chạm
chạm vào trán của nàng, “Có nàng hiểu ta.”
Minh Nguyệt níu níu cánh
tay hắn, nhoẻn cười, “Muội đang nghĩ huynh làm quan, muội làm ngỗ tác, lại cùng
với Thủy Thủy giống như trước kia.”
Tô Vân Khai cũng đang có
ý này. Minh Nguyệt làm ngỗ tác giỏi, hắn cũng không muốn nhốt nàng trong trạch
viện, lãng phí tài năng. Hơn nữa quan trường phía trên, phu thê liên thủ, cộng
đồng tiến thối, cũng là hắn sở cầu suy nghĩ.
Chợt hắn phát hiện hai
tay hắn đang ôm lấy vòng eo nàng, vừa mềm mại, vừa nhỏ xinh. Hương thơm từ mái
tóc nàng quẩn quanh quấn quýt bên người, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi hồng đang cười ánh lên dưới mặt trời, đẹp hơn cả hoa đào mùa xuân, bất giác khiến
hắn ngẩn người rung động, huyết mạch xông lên một hồi nóng ran.
Không nhịn được, hắn cúi
mình, nhẹ hôn lên môi nàng. Minh Nguyệt run người đỏ mặt, hốt hoảng nhìn quanh
khẽ thốt, “Tô ca ca, huynh làm càn...”
Tô Vân Khai xưa nay là
người nghiêm cẩn, ở bên ngoài hắn hiếm khi trực diện bộc lộ cảm xúc như thế.
Thấy Minh Nguyệt xấu hổ, hắn cười cười, có chút kích động, giơ tay kéo sát eo
nàng về phía mình.
“Ở đây đâu có ai”.
“Huynh... chuyện này ...
huynh học ở đâu...”
Tô Vân Khai có chút ấm
ức. Học ở đâu? Nàng này là có ý gì? Hắn thân là thám hoa, không phải ngốc đầu ngỗng
nha. Nghĩ vậy rồi, hắn dứt khoát cúi xuống, một lần nữa áp môi lên môi nàng.
Minh Nguyệt nhũn người trong cánh tay mạnh mẽ của hắn, hai tay nàng níu chặt
đai áo hắn, tưởng ngã.
Nhưng mà nụ hôn của hắn
quá dịu dàng, chốc lát khiến tâm hồn nàng phiêu đi, không còn biết gì đến xung
quanh nữa. Nàng nhón chân, ngẩng đầu, hé môi đáp lại.
Xung quanh hai người,
sương chiều bảng lảng. Chút nắng cuối cùng rớt trên sóng nước, óng ánh loang
xa. Gió thổi làm tung bay vạt áo của họ, quấn quýt vào nhau, tựa như gió xuân
đang cười.
Tác giả: Nhất Mai Đồng
Tiễn
Editor: Fanfiction Drama
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét