Baek Hyun ngẩng nhìn lên vòm hoa mộc lan. Trong làn gió nhẹ tháng Tư, từng cánh hoa trắng phớt hồng lất phất bay. Cậu giơ tay lên đón lấy một cánh hoa, nhẹ mỉm cười. Cũng đã từng có những cánh hoa như thế rơi trên mái tóc của Pulip. Nụ cười của cô ấy, đôi mắt long lanh biết nói của cô ấy luôn khiến trái tim cậu đập rộn ràng. Cậu làm sao quên được ngày đó. Một nụ hôn dở dang dưới cơn mưa hoa mộc lan. Baek Hyun cúi đầu, cười khẽ. Vẻ mặt ngỡ ngàng của Pulip khi cậu coi đấy là món quà tặng sinh nhật vẫn làm cậu thích thú khi nhớ lại. Có lẽ ngoài bà nội ra, chỉ mỗi khi ở bên Pulip, mỗi khi nghĩ về cô ấy, cậu mới cười nhiều như thế.
Baek Hyun nhìn về phía khu giảng đường của Bộ môn Khoa học xã hội Chun Hwa. Từng tốp từng tốp sinh viên ríu rít đùa nghịch trên những thảm cỏ dài, dưới những hàng cây mộc lan nở rộ. Không hổ là trường nổi tiếng bậc nhất của Đại hàn Dân quốc, ngay cả môi trường nơi đây cũng có thể khiến người ta ham học hơn.
- Pulip à, chúc mừng sinh nhật.
- Pulip, sinh nhật vui vẻ nhé.
- Này các cậu, không được quên tối nay vẫn phải lên thư viện đó. Sinh nhật vui vẻ nha Pulip.
Những giọng nói vui vẻ vây quanh một cô gái đang cười rạng rỡ. Trong chiếc áo sơmi kẻ đỏ giản dị, khuôn mặt Pulip nhìn vẫn như một cô bé học trung học. Chỉ có điều cô đã cao hơn, dáng người mảnh khảnh hơn và hình như... Baek Hyun nghĩ, có vẻ gì đó hấp dẫn hơn. Không hiểu tại sao.
- My baby, Pulip - một thanh niên cao lớn chạy lại gần Pulip rồi ôm choàng lấy vai cô thân mật - quà cho em nè!
- Sunbae - Pulip cười, đôi mắt cô cũng cười khiến Baek Hyun hơi run người lên vì phẫn nộ. Sao cô ấy có thể để cho đàn ông con trai ôm ấp như thế. Chỉ có một người cậu có thể chấp nhận hành động ấy, chính là Chan Doo mà thôi.
Baek Hyun đột ngột bước ra trước đám đông đang vây quanh Pulip, cất tiếng gọi:
- Gil Pulip!
Pulip ngoảnh nhìn. Đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc. Cô thốt kêu "ôi" lên một tiếng rồi giơ tay bụm miệng lại. Dáng vẻ này vô cùng quen thuộc. Pulip vẫn luôn làm như thế. Đám đông xì xào khe khẽ, hoàn toàn tò mò trước một anh chàng trông có vẻ lãng tử chưa bao giờ xuất hiện ở Chun Hwa.
Anh chàng cao lớn vẫn chưa buông tay khỏi vai Pulip trong khi cô vẫn đứng ngẩn người vì sửng sốt.
- Làm thế nào mà...
Baek Hyun mỉm cười:
- Chào cậu, Pulip!
Pulip cũng cười nhưng mắt cô đã hoe đỏ. Cô ngoảnh lại nhìn đám bạn, bối rối nói:
- Xin lỗi các cậu. Hẹn tối gặp lại ở thư viện nha.
Dứt lời, cô bước lại gần Baek Hyun hơn chút nữa. Sau một năm, cậu đã trở nên cao lớn tới mức cô chỉ còn đứng đến vai cậu.
- Cậu thay đổi nhiều quá, suýt nữa mình đã không nhận ra.
- Cậu cũng thay đổi rất nhiều - Baek Hyun định nói cô đã xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng lại nói tránh đi. Cậu cảm thấy xấu hổ khi phải nói những lời khen ngợi như thế, dù trái tim cậu rất muốn thốt lên điều đó.
- Cậu ngồi xuống đây - Pulip đã kìm lại được sự xúc động, níu tay Baek Hyun để cậu ngồi xuống bên cô trên thảm cỏ.
Ánh nắng rực rỡ chiều tháng Tư sáng lấp lánh trên mái tóc của Pulip. Lúc này, Baek Hyun mới nhận ra cô vẫn cài chiếc kẹp tóc màu hồng mà Chan Doo đã tặng khi còn học trung học.
- Chan Doo vẫn tốt chứ? - Baek Hyun đột nhiên hỏi.
- Phải - Pulip hào hứng nói - cậu ấy vừa mới điện thoại qua cho mình. Giờ Chan Doo tham gia một nhóm nhảy bên Mỹ, vừa sáng tác nhạc, vừa biểu diễn nữa. Nói chung là thành công lắm. Cậu ấy nói sẽ về Hàn Quốc vào... - Pulip hơi ngập ngừng, liếc nhìn Baek Hyun rồi bỗng tiếp - ... vào hôm nay nhưng cuối cùng lại không kịp vì tour diễn kéo dài hơn dự kiến.
- Cậu và cậu ấy vẫn liên lạc nhỉ - Baek Hyun cố gắng nói với một giọng bình thường nhất có thể, nhưng cậu vẫn có cảm giác Pulip đọc được suy nghĩ của mình.
- Ừ, bọn mình là bạn thân mà - Pulip mỉm cười vui vẻ - thế còn cậu? Mọi việc ở Taepyong tốt chứ?
- Tất nhiên, cậu nghĩ mình là ai chứ. Vì là năm đầu tiên nên khá vất vả. Nhiều chuyện phải làm quen, nhưng giờ thì tốt rồi.
- Mình biết - Pulip gật đầu mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cậu - việc gì cậu làm cũng muốn phải hoàn hảo cả.
Baek Hyun chỉ mỉm cười. Pulip luôn là người hiểu cậu, luôn biết lúc nào cần nói, cần gặp cậu.
- Bà của cậu sức khỏe có tốt không? Mình nghĩ, khi cậu đỗ vào Đại học Taepyong, người hạnh phúc nhất không phải là cậu, mà là bà nội nhỉ?
Baek Hyun gật đầu:
- Ừ, bà vui lắm, vì thế mà lại khỏe ra. Ở Taepyong, bà không phải làm việc nặng như ở Seoul nữa, nên cũng đỡ vất vả.
- Thật tốt quá - Pulip thật lòng nói - Thật tốt quá.
- Thế còn ... mẹ của cậu? - Baek Hyun dè dặt hỏi - Mẹ cậu vẫn liên lạc với cậu chứ?
- Ừ, mẹ làm ở một cửa hàng ăn. Thỉnh thoảng mẹ rảnh rỗi thì tới thăm mình, hoặc cuối tuần mình tới thăm mẹ. Có lẽ giờ mình đã trưởng thành nên có thể cảm thông cho mẹ hơn.
Baek Hyun gật đầu. Vẻ mặt của Pulip phảng phất buồn khi nhắc tới mẹ.
- Pulip à...
Pulip khe khẽ lắc đầu, mỉm cười:
- Thật vui vì gặp cậu ... lại đúng hôm nay... - Pulip chợt ngừng bặt, rồi bỗng chuyển đề tài - à, mà sao cậu lại trở lại Seoul vào thời gian này? Trường cậu có kỳ nghỉ đặc biệt hay là cậu đi dự hội thảo hay gì đó ở đây?
Baek Hyun lại mỉm cười yên lặng. Từ nãy giờ, Pulip đã mấy lần tế nhị không nhắc đến sinh nhật cô. Có lẽ cô ấy nghĩ mình đã quên. Paboo, Gil Pulip. Cậu lấy trong túi áo gói quà, rồi đưa ra trước mặt cô.
- Tặng cậu!
Pulip mở to mắt vì kinh ngạc, hết nhìn cậu lại nhìn gói quà, lúng búng nói:
- Baek Hyun, cậu... cậu...
Baek Hyun cầm lấy tay Pulip rồi đặt món quà vào tay cô:
- Mình đã hy vọng là người đầu tiên tặng quà cho cậu. Nhưng khi mình đến thì anh chàng kia đã ... - Baek Hyun hất hàm về phía đám bạn của Pulip. Cô ngoảnh nhìn theo và hiểu hàm ý của Baek Hyun nên mỉm cười. Cậu chợt nhận thấy má cô hơi hồng lên và Pulip lúc này trông không khác gì một đóa hoa mộc lan.
- Cậu xinh quá! - Baek Hyun buột miệng thốt lên, nhưng vì cậu nói quá nhỏ nên Pulip không nghe rõ.
- Cậu nói gì cơ?
Baek Hyun lắc đầu:
- Cậu không định xem quà mình tặng cậu à?
- Ừ nhỉ. Mình mở nhé?
Pulip cúi xuống bóc gói quà. Khi chiếc hộp mở ra được một lúc, Pulip vẫn cúi nhìn hồi lâu mà không ngẩng lên.
- Pulip à!
Cô hơi ngẩng đầu rồi lại cúi xuống. Trong giây lát, Baek Hyun vẫn có thể nhìn ra mắt cô nhòa lệ nhưng môi cô đang mỉm cười.
- Hey, Gil Pulip - Baek Hyun đùa để cho cô vui lên - sao cậu vẫn mít ướt như còn học mẫu giáo thế. Sinh viên Chun Hwa mà dễ dàng rơi nước mắt thế sao?
Pulip cười khẽ:
- Chỉ là... cậu vẫn còn nhớ ...
Baek Hyun nhìn cô yên lặng. Trong chiếc hộp nhỏ trên tay Pulip là hai quả dâu tây chín đỏ. Cô nhẹ nhàng bóc cuống quả dâu tây, đặt lên thảm cỏ. Cô lục trong túi xách mang ra một quyển sách nhỏ, bên trong kẹp hai cuống quả dâu tây đã khô, rồi nhẹ nhàng đặt thêm hai chiếc mới vào đó.
- Cái này là... - Baek Hyun ngỡ ngàng hỏi, dù cậu đã biết chúng là cái gì.
Pulip không trả lời, chỉ mỉm cười tinh nghịch. Trong lòng Baek Hyun trào lên một cảm giác hạnh phúc không thể nói ra thành lời.
Trước khi tới gặp Pulip, Baek Hyun đã rất lo lắng. Những cảm xúc đã từng có giữa cậu và Pulip mới chỉ là những rung cảm của tuổi học trò. Khi chuyển đến Taepyong, tin nhắn cuối cùng mà cậu gửi cho Pulip rất đơn giản. "Cậu có thể làm tốt khi không có mình không?". Không biết Pulip có hiểu tấm lòng của cậu, rằng cậu sẽ vẫn luôn lo lắng cho cô ấy dù cậu ở rất xa? Không biết Pulip có nhận ra hàm ý của cậu, rằng cậu vẫn muốn ở vị trí quan trọng trong lòng cô ấy? Một năm đã trôi qua rồi, Pulip có thể đã thay đổi. Tình cảm giữa cô và Chan Doo rất tốt. Biết đâu cậu ấy đã thành công? Dù đã rất đắn đo nhưng cuối cùng Baek Hyun vẫn quyết định tới.
Trong trái tim cậu, từ bao giờ và bằng cách nào đó, Pulip thực sự đã chiếm một vị trí rất quan trọng. Từ lúc cậu luôn lo lắng cho cô, để ý đến mọi sở thích của cô, cảm thấy bực bội khi cô và Chan Doo quá thân thiết, khó chịu cả chuyện cô, chứ không phải ai khác, lúc nào cũng răm rắp nghe lời Kang Seok Ho? Hay từ lúc cậu có thể vì cô mà chủ động làm lành với Chan Doo và cố gắng nỗ lực học tập dưới sự uốn nắn của Kang Seok Ho - người mà cậu căm ghét? Baek Hyun không trả lời được.
Pulip là một cô gái mạnh mẽ. Cho dù khó khăn cỡ nào, cô ấy vẫn luôn nghĩ cho người khác trước. Chính vì vậy, khi Pulip vì Na Hyun Jung mà từ bỏ cậu, thì cậu cũng có thể vì cô mà giữ lại tất cả tình cảm của mình trong lòng. Cậu là đàn ông, khiến cho Pulip phải lựa chọn giữa cậu và Hyun Jung là điều cậu không bao giờ muốn. Nếu Pulip muốn... Chỉ cần Pulip luôn cười... Chỉ cần thế thôi... Cậu sẽ đợi đến một lúc nào đó thích hợp, khi Pulip, khi cậu và cả Na Hyun Jung nữa đủ trưởng thành, cậu sẽ tới gặp Pulip. Cậu đã nghĩ như thế...
Na Hyung Jung. Baek Hyun đã từng vô cùng khó chịu khi cô bé suốt ngày bám dính lấy cậu. Nhưng khi đã trưởng thành hơn, giống như cô giáo dạy Văn đặc biệt của cậu nói, Baek Hyun bắt đầu đặt địa vị mình vào Hyun Jung để xử sự. Rốt cuộc, cậu phát hiện mình yêu mến và quan tâm đến cô bé, giống như một cô em gái hay nhõng nhẽo của cậu, chứ không phải đáng ghét như cậu vẫn nghĩ. Và đáng ngạc nhiên hơn là Hyun Jung thực sự trưởng thành nhanh hơn cậu tưởng. "Chingu à, cậu hãy làm những gì trái tim mách bảo nhé. Mình... mình biết con đường mình sẽ đi rồi. Chỉ cần có cậu và Pulip, hai người bạn thân thiết nhất của mình, mình ... nhất định không thất bại".
Pulip cất quyển sách và cả chiếc hộp đựng dâu tây vào trong túi. Baek Hyun ngăn cô lại, nói:
- Cậu vẫn còn chưa xem hết. Vẫn còn quà mà.
Pulip ngơ ngác nhìn lại trong lòng hộp nhưng không thấy gì đặc biệt cả.
- Còn một đáy nữa đấy... - Baek Hyun cười, cầm lấy chiếc hộp trong tay Pulip rồi gỡ lớp giấy ra giùm cô. Bên dưới là một chiếc dây chuyền mảnh với một cái mặt nhỏ nhắn hình trái tim.
- Đẹp quá - Pulip thốt lên - cậu...
- Cậu nghĩ chỉ có mình Chan Doo là có thể tặng cậu cái kẹp tóc xinh đẹp đến thế kia hay sao?
Pulip vô thức đặt tay lên cái kẹp tóc, nhìn Baek Hyun bối rối. Cậu cốc nhẹ lên trán cô, cười:
- Paboo! Nào, để mình đeo cho cậu.
Baek Hyun ngồi dậy, vòng tay ra phía sau, đeo chiếc dây chuyền vào cổ Pulip. Trong tích tắc, cậu cảm nhận tóc cô mềm mại chạm vào má cậu, khuôn mặt cô áp vào vai cậu và mùi hương nhè nhẹ ngọt ngào từ cô bao trùm lên cậu. Rất tự nhiên, cậu vẫn gần như ôm cô như thế, khẽ thì thầm:
- Sinh nhật vui vẻ!
Baek Hyun không thấy cô trả lời, chỉ cảm thấy cô khe khẽ gật đầu, người cô rung lên, có vẻ như rất xúc động. Baek Hyun buông cô ra. Bất giác cả hai đều trở nên bối rối và trong giây lát, không ai nói với ai câu nào, chỉ ngồi bên nhau, yên lặng.
- Cậu... khi nào cậu sẽ trở lại Taepyong? - Pulip chợt nói.
- Ngay đêm nay, chuyến tàu cuối cùng.
Pulip có vẻ hơi buồn, nhưng rồi cô nhanh chóng mỉm cười:
- Vậy còn mấy tiếng nữa nhỉ. Tối nay nếu cậu không bận gì thì lên thư viện cùng mình nhé.
Baek Hyun suýt phì cười vì đề nghị của Pulip. Cậu từ Taepyong tới để gặp cô ấy, nghĩ sao mà lại muốn cậu cùng lên thư viện không biết. Nhìn vẻ mặt thất vọng của Baek Hyun, Pulip nhoẻn cười.
- Thực ra, mình nghĩ đám bạn đó đã chuẩn bị một surprise party - Pulip thì thào - Từ sáng tới giờ, mỗi người bọn họ đều làm ra vẻ vô tình nhắc mình lên thư viện. Mình giả bộ không biết gì cả - Cô chợt khúc khích cười. Baek Hyun âu yếm nhìn cô. Cậu biết chắc với tính cách của Pulip, dù cô ở đâu, cô cũng luôn có nhiều bạn.
- Vì thế cậu không muốn làm họ thất vọng chứ gì?
Pulip gật đầu, áy náy nói:
- Xin lỗi cậu. Lẽ ra mình phải dành thời gian cho riêng cậu.
- Không sao. Mình cũng muốn cậu tham dự party đó, sinh nhật cậu phải thật vui vẻ với nhiều bạn bè chứ. Còn mình, cậu còn có cả đời để chăm sóc, đâu chỉ mỗi hôm nay.
Pulip hơi đỏ mặt vì câu nói của cậu. Cô xì lên một tiếng rồi bĩu môi nói:
- Cậu làm như chúa lắm. Đời mình đâu phải là để chăm lo cho cậu. Từ giờ đến tối cậu muốn làm gì?
- Mình có rất nhiều việc muốn cùng làm với cậu.
- Việc gì thế?
- Bí mật. Mà này, Pulip, cậu không nghĩ là để mình đến bữa tiệc đó là một ý hay đấy chứ? - Baek Hyun lảng sang chuyện khác.
- Sao?
- Nếu mình đến thì sunbae của cậu thất vọng lắm đấy - Baek Hyun lại hất hàm về phía đám bạn của cô khiến Pulip mỉm cười.
- Seung Ho sunbae ý hả? Anh ấy đã giúp mình rất nhiều khi mới vào học ở đây đấy. Giống như là anh trai của mình, vậy đó.
Baek Hyun yên lặng không nói gì. Pulip quá trong sáng để nhận ra ánh mắt của anh chàng đó dành cho cô ở mức nào.
- Mình nói thật mà - Pulip thành khẩn nói.
- Mình tin cậu, Pulip - Baek Hyun nói - chỉ là ... ý mình là cậu phải giữ khoảng cách với anh ta đó, biết chưa?
Pulip nhìn cậu với vẻ mặt không-thể-tin-đó-là-sự-thật. Baek Hyun giơ tay xoa lên tóc cô, càu nhàu:
- Thật không tin nổi cậu. Mình biết ngay mà, không có mình, cậu ...
Pulip bật cười, vuốt lại mái tóc bị Baek Hyun vừa làm cho rối lên, khe khẽ lắc đầu:
- Baek Hyun à, cậu chẳng thay đổi chút nào. Vẫn ra vẻ ta đây như thế.
- Ra vẻ ta đây? Cậu... Gil Pulip... hãy thu hồi câu nói vừa rồi ngay - Vừa nói, cậu vừa xiết chặt bàn tay cô trong tay cậu. Pulip á lên một tiếng xuýt xoa rồi vội nói:
- Thôi được, thôi được. Cậu không ra vẻ ta đây...
Baek Hyun cúi nhìn bàn tay cô đã đỏ ửng lên trong tay cậu, trong lòng thấy hối lỗi. Cậu xoa nhẹ lên các ngón tay cô, bất giác phát hiện ra những vết chầy xước. Cậu lật bàn tay cô lên, nghiêm giọng hỏi:
- Cậu sao thế này? Bàn tay cậu sao thế này?
Pulip vội rụt tay về, nói lảng:
- Cậu không đói à? Mình thì có thể ăn hết một con gấu ngay bây giờ đấy.
- Pulip...
Nhưng cô đã đứng lên, khoác túi lên vai nói:
- Đi nào, mình đãi cậu. Tokkboki nhé? Chà, mình thèm quá. Còn ngồi đó làm gì, đi thôi.
Baek Hyun yên lặng ăn trong khi nghe Pulip luyên thuyên. Trên con phố dài đã thưa thớt người qua lại, làn gió đầu hè vẫn còn hơi se lạnh lướt nhẹ qua khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
- Cậu suy nghĩ gì mà yên lặng thế? - Pulip chợt hỏi.
- Chỉ là nghe cậu nói thôi.
Pulip hơi đỏ mặt, bối rối cúi đầu chọc chọc cái xiên vào miếng tokkbuki. Baek Hyun chợt đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô nói:
- Nào, đi với mình.
- Đi đâu?
Cậu mỉm cười không đáp. Khi cả hai dừng lại, Pulip nhận ra công viên trước nhà cũ của cô. Baek Hyun kéo cô lại ngồi xuống chiếc xích đu. Cậu ngước mặt lên, đón những cánh hoa mộc lan êm ái chạm vào mặt, khẽ thở dài:
- Đã lâu lắm rồi nhỉ...
Pulip chăm chú nhìn cậu. Cô và Baek Hyun đã có nhiều kỷ niệm ở chỗ này. Hồi đó cô và cậu còn quá trẻ con và cố chấp. Cô đã nghĩ những cảm xúc nhẹ như cơn gió tháng Tư rồi cũng sẽ trôi qua, nhưng khi gặp lại cậu ấy, cô nhận thấy tim mình vẫn đập mạnh như lúc trước.
Na Hyun Jung. Bạn thân của cô. Hồi đó cô đã nghĩ đơn giản, chỉ cần cô rút lui, bạn cô sẽ được hạnh phúc. Sau khi Baek Hyun rời đến Taepyong, cậu ấy đã không liên lạc. Cô mừng cho Hyun Jung rất nhiều. Đôi khi lật quyển sách mà cô ưa thích để nhìn thấy hai cuống quả dâu tây, cô vẫn thường mỉm cười. Chúng ta là bạn, đó là câu thần chú của Pulip.
Cô và Hyun Jung vẫn thường gặp gỡ nhưng cô chưa bao giờ đề cập đến Baek Hyun khi nói chuyện về lớp đặc biệt ngày xưa, dù trong thâm tâm cô thực sự muốn biết họ như thế nào. Cô thường nói với Hyun Jung về Seung Ho sunbae, như ngầm nói với bạn, cô đã có một người quan tâm đặc biệt. Cho mãi đến gần đây, khi gặp Hyun Jung đi cùng với một chàng trai lạ, cô mới biết Baek Hyun và Huyn Jung vẫn chỉ là bạn bè như trước.
Và giờ thì Baek Hyun đang ở đây...
- Cậu nghĩ gì thế?
Pulip giật mình trở lại thực tại. Má cô hơi đỏ lên.
- Lại nghĩ cái gì đó xấu xa hả? - Baek Hyun đùa.
Pulip đánh nhẹ vào vai Baek Hyun, phì cười:
- Mình đang nghĩ về lớp đặc biệt của chúng ta. Nếu hôm nay có Chan Doo và Hyun Jung ở đây thì tốt thật. Cả nhóm chúng ta sẽ lại tụ tập như ngày xưa. Sẽ rất vui đúng không? Còn Bong Goo, lát nữa ở thư viện thế nào cũng sẽ gặp cậu ấy đấy.
Baek Hyun mỉm cười gật đầu.
- Nhưng Pulip à, hôm nay mình chỉ muốn ở riêng bên cậu.
Pulip bối rối cúi đầu, im lặng không nói gì. Baek Hyun tiếp:
- Mình... mình đã rất lo cho cậu... rất muốn liên lạc với cậu. Nhưng cậu đã nói muốn tập trung học cho thật tốt. Cậu nói cậu chưa đủ trưởng thành để nghĩ về mình...
Pulip ngẩng nhìn Baek Hyun đầy ngạc nhiên. Những lời này cô đã nói với Hyun Jung trên xe bus từ khu nghỉ dưỡng của thày Anthony trở lại Seoul. Sao Baek Hyun lại biết?
- Mình đã nghe được hai cậu nói chuyện với nhau. Khi cậu nói, điều quan trọng nhất của cậu lúc đó là việc học và trở thành bạn thân nhất của Hyun Jung, mình đã rất cảm động. Mình... mình đã khiến cậu phải khó xử trong khi cậu đã có quá nhiều thứ để bận tâm.
- Baek Hyun à, không phải đâu...
- Vì thế ... mình đã hạ quyết tâm, nhất định phải học chăm chỉ. Mỗi lần nghĩ đến cậu, mình lại nỗ lực hơn nữa, hơn nữa.
Pulip gật đầu, mắt cô sáng lên đầy tự hào.
- Mình luôn tin cậu mà, Baek Hyun. Không có gì làm khó được cậu, mình đã luôn nghĩ như thế.
Baek Hyun cảm động nhìn cô:
- Vì thế nên cho dù mình ở xa cậu, Pulip à, cậu không được giấu mình những khó khăn của cậu - Baek Hyun đưa tay ra nắm lấy tay cô rồi tiếp - Có thể mình không giúp được gì, nhưng mình hy vọng mình là chỗ dựa của cậu.
- Baek Hyun à, mình không sao, thật đấy. Cậu nghĩ sinh viên Chun Hwa lại dễ dàng đầu hàng thế sao?
- Không, ý mình không phải vậy. Nhưng bàn tay của cậu... - Baek Hyun cúi nhìn những vết xước vẫn còn mới trên những ngón tay của Pulip, dịu dàng nói - nói cho mình biết.
Pulip im lặng giây lát. Giọng nói ấm áp và quan tâm của Baek Hyun khiến cô mềm lòng. Cô thực tế không muốn cậu phải lo lắng, nhưng nếu cô không nói, có lẽ cậu ấy còn sốt ruột hơn.
- Học hành ở Chun Hwa cậu biết đấy... dù mình được nhiều loại học bổng, nhưng vẫn chưa đủ để trang trải mọi thứ.
Baek Hyun hiểu. Nhìn dáng vẻ giản dị của Pulip giữa một rừng các thiếu nữ xinh đẹp và ăn diện của Chun Hwa, cậu biết cô đã sống rất tiết kiệm.
- Mình đi dạy thêm cho mấy cậu nhóc con nhà giàu có - Pulip cười khẽ - bọn trẻ như cậu biết đấy, nghịch ngợm lắm. Những vết xước này là sản phẩm của chúng nó đấy.
Baek Hyun im lặng.
- Baek Hyun à!
Cậu khẽ thở dài, không trả lời.
- Thực ra... - Pulip ngập ngừng lí nhí nói - xin lỗi cậu... mình không biết nói dối nhỉ?
Baek Hyun hơi mỉm cười khi nghe Pulip thú nhận. Cô bé vẫn rất ngoan, giống như khi còn học trung học.
- Mình... là mình làm ở một xưởng may đồ chơi. Cái này là do mình hậu đậu đấy - Pulip le lưỡi - chứ không có gì nguy hiểm đâu.
- Cậu đừng làm gì quá sức nhé - Baek Hyun nói đơn giản. Cậu không muốn Pulip phải thấy có lỗi.
Pulip gật đầu. Muốn thay đổi không khí, Pulip tinh nghịch nói:
- Mình muốn đu. Cậu giúp mình nhé. Có làm nổi không?
Baek Hyun bật cười. Cậu đứng dậy lại phía sau Pulip, đe dọa:
- Cậu cẩn thận nhé. Đừng có hét quá to đấy.
Trong chốc lát, Baek Hyun và Pulip như trở lại là những đứa trẻ. Cuộc sống đầy khó khăn và thử thách phía trước hai đứa bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn. Có lẽ, khi có hai người, những mệt mỏi dường như vơi đi một nửa.
Khi Baek Hyun và Pulip quay trở lại Chun Hwa thì trời đã sẩm tối. Những con phố nhỏ trong khuôn viên của trường đã lên đèn, trông ấm áp và bình yên. Baek Hyun bước từng bước thật chậm bên cạnh Pulip. Chỉ còn vài tiếng nữa, cậu sẽ phải trở lại Taepyong và cậu đã thấy rất nhớ cô. Pulip cũng yên lặng. Giữa cô và Baek Hyun đôi khi không cần phải nói nhiều, chỉ cần ánh mắt thôi họ cũng có thể hiểu được nhau. Cô ngước nhìn sang Baek Hyun. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu trông nghiêm nghị, già dặn so với tuổi. Cậu giống như một ông lão vậy, Baek Hyun. Pulip chạm tay vào chiếc dây chuyền trên cổ mà Baek Hyun đã tặng; cô nắm chặt mặt dây hình trái tim trong tay, nhè nhẹ mỉm cười.
Pulip cùng Baek Hyun đi về phía phòng thuyết trình của Thư viện. Ngay khi cả hai đẩy cửa bước vào, pháo hoa giấy bắn tung lên trùm lấy họ. Một đám đông khoảng gần 20 người đứng dưới tấm panô bằng vải được trang trí sặc sỡ. Mừng sinh nhật Gil Pulip đáng yêu của chúng ta!
Happy birthday to you! Happy birthday to you! I love you, lovely Pulip! Happy birthday to you!
Baek Hyun nhận ra Bong Goo ngay lập tức. Đứng ngay hàng đầu, trông cậu ta vẫn béo tròn như xưa. Nhìn thấy Baek Hyun, cậu ta ngừng hát, chạy lại bắt tay cậu một cách chững chạc.
- Hwang Baek Hyun, sao cậu tới đây? - Bong Goo la lên - Lại đi cùng Pulip nữa.
- Suỵt - Baek Hyun khẽ nói - để lát nữa nói chuyện nhé.
Lúc này Pulip, dù đã đoán biết trước, vẫn không kiềm chế được sự cảm động. Cô quay mặt đi lau nước mắt, rồi ngoảnh lại mỉm cười:
- Cám ơn các cậu! Mình... mình...
Anh chàng cao lớn mà Baek Hyun gặp lúc chiều tiến lại nói:
- Em thổi nến đi.
Pulip cúi xuống thổi tắt nến trong sự hò reo của tất cả bạn bè. Nhạc đã bắt đầu nổi lên và đám đông dần tách thành từng nhóm nhảy. Những người còn lại ở bên cạnh Pulip, Baek Hyun thầm nghĩ, chắc là bạn thân của cô.
- Pulip à, anh chàng này là ai vậy? Cậu vẫn chưa giới thiệu đó.
- À, mình quên mất. Đây là Baek Hyun, bạn học trung học của mình và Bong Goo đó.
- Anh chàng dâu tây? - Một cô gái buột miệng kêu lên - Là cậu ấy đây hả?
Baek Hyun lịch sự mỉm cười gật đầu. Chắc phải là bạn thân lắm, Pulip mới kể về cậu.
- Mình là Haerin, hân hạnh được biết cậu. Mình và Pulip chung phòng nhau ở ký túc xá. Nghe Pulip nói, cậu học rất giỏi khi còn học trung học. Là số một, đúng không?
- Pulip mới là số một - Baek Hyun khiêm tốn nói.
- Chà, khen nhau kìa - Haerin bật cười, đấm nhẹ vào vai Pulip.
Bong Goo vỗ vào vai Baek Hyun ngờ vực hỏi:
- Này Hwang Baek Hyun, cậu và Pulip... không phải là ...
- Bong Goo à, cậu không phải học cùng lớp đặc biệt với họ sao? - Haerin thắc mắc - sao giờ cứ ngơ ngác như nai rừng thế?
- Bong Goo học hành chăm nhất trong đám bọn mình đấy - Pulip gỡ rối cho Bong Goo, nói - Lúc đó cậu ấy chỉ biết học và học thôi.
- Xin lỗi, Pulip à - Bong Goo mấp máy miệng. Dường như cậu vẫn chưa quên được cậu đã bỏ rơi Pulip ở thời điểm khó khăn chỉ để về nhà học bài.
Pulip nắm cánh tay Bong Goo cười:
- Thôi nào, Bong Goo, mình chưa bao giờ trách cậu cả.
Seung Ho nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe câu chuyện, giờ mới chìa tay ra trước Baek Hyun, nói:
- Xin chào. Tôi là Seung Ho!
Baek Hyun bắt tay một cách lễ phép rồi mỉm cười:
- Cám ơn anh, Seung Ho. Pulip nói đã được anh giúp đỡ rất nhiều khi học ở đây.
- Ồ - Seung Ho nheo mắt nhìn Pulip - em đã kịp kể về anh cho cậu bạn này sao?
Pulip nhoẻn cười gật đầu.
- Cậu ấy có dặn em phải giữ khoảng cách với anh không, Pulip?
Pulip tròn mắt nhìn Seung Ho. Vẻ mặt ấy của cô như ngầm khẳng định câu nói của Seung Ho là đúng. Trong khi anh bật cười thì Baek Hyun thở dài trong lòng, nghĩ thầm. Paboo, Gil Pulip. Seung Ho quàng tay lên vai Pulip, thân mật nói:
- Cậu có lẽ sẽ phải bận tâm nhiều đấy, vì Pulip ở đây được nhiều anh chàng theo đuổi lắm.
Pulip dùng khuỷu tay thụi nhẹ vào ngực Seung Ho một cái, đỏ mặt nói:
- Sunbae, anh nói vớ vẩn gì đấy. Lúc nào cũng giỡn được.
Haerin bật cười trong khi Seung Ho gập người lại, giả bộ đau đớn.
- Pulip ở đâu cũng được yêu mến như thế mà. Tôi đã biết điều đó - Baek Hyun bình thản nói.
Haerin và Seung Ho cùng nhìn Baek Hyun với ánh mắt như muốn nói "Chà, tự tin đây".
- Hey, các bạn chú ý này!
Nhạc đột nhiên ngừng lại, đèn bật sáng và cả đám đông trật tự hướng lên phía sân khấu nhỏ ở phía cuối căn phòng.
- Mình có ý này mừng Pulip của chúng ta.
- Hoooray! - Đám đông reo váng lên.
Người đang nói giơ tay ra hiệu trật tự rồi đột nhiên nhìn thẳng về phía Baek Hyun, nói:
- Mời bạn của Pulip lên hát tặng bạn ấy một bài.
Baek Hyun đứng ngây người vì ngạc nhiên. Đề nghị này quá bất ngờ và cậu hoàn toàn không chuẩn bị gì. Đám đông dạt sang hai bên và mọi ánh mắt lúc này đổ dồn vào cậu khiến cậu hơi bối rối. Pulip lo lắng nhìn Baek Hyun rồi nhìn sang đám bạn, xua tay nói:
- Các cậu, không cần đâu. Không cần đâu.
Sự quan tâm của Pulip đối với cậu khiến cậu trở nên can đảm hơn. Baek Hyun nhìn Pulip khẽ gật đầu như muốn bảo cô yên tâm, rồi lẳng lặng bước lên sân khấu. Tiếng reo Hooray ầm ĩ khắp gian phòng. Baek Hyun khẽ nói thầm vào tai cậu DJ rồi tiến lại cầm lấy micro. Khi tiếng nhạc nổi lên, đám đông một lần nữa lại reo lên cuồng nhiệt. What makes you beautiful của One Direction! Không thể tin được. Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đang hướng về phía Baek Hyun đều cùng chung một hàm ý như thế.Baby you light up my world like nobody else
The way that you flip your hair gets me overwhelmed
But you when smile at the ground it aint hard to tell
You don't know, oh
You don't know you're beautiful
If only you saw what I can see
You'll understand why I want you so desperately
Right now I'm looking at you and I can't believe
You don't know, oh
You don't know you're beautiful
Đến đoạn điệp khúc này thì tất cả các cánh tay giơ lên và đám đông cùng cất cao giọng hát hòa với Baek Hyun. Pulip giơ hai tay lên ôm lấy mặt, miệng thì mỉm cười nhưng nước mắt đã trào ra vì cảm động.
- Pulip à, anh chàng của cậu tuyệt vời thật đấy - Haerin níu lấy tay Pulip, hét bên tai cô, rồi ngoảnh sang Seung Ho cũng đang phấn khích hát theo, cười cười - sunbae, anh có đối thủ tầm cỡ thật đấy.
- Thế mới là đối thủ chứ. Anh chấp nhận - Seung Ho bật cười trước vẻ mặt nhăn nhó của Pulip.
Khi Baek Hyun ngừng lại, tiếng huýt sáo vang lên khắp phòng. Lúc này, Minho, người đề nghị cậu lên hát đã nhảy lên bục, kéo Baek Hyun dừng lại khi cậu định bước xuống, nói vào micro:
- Pulip à, bạn trai của cậu quá cool!
Pulip bối rối ngoảnh ra xung quanh, mỉm cười bẽn lẽn.
- Sao cậu không lên đây nói vài lời nhỉ. Bữa tiệc hôm nay là dành cho cậu mà.
Pulip ngần ngại giây lát, nhưng Haerin đã đẩy cô tiến ra phía trước. Không còn cách nào khác, Pulip đành cầm lấy micro rồi không dám nhìn sang Baek Hyun, cô quay nhìn khắp lượt các bạn bè, mỉm cười:
- Các bạn rất yêu quý. Mình không biết phải nói gì ngoài việc cám ơn tất cả các bạn. Lần đầu tiên mình đã có một sinh nhật thật vô cùng đặc biệt. Mình sẽ không bao giờ quên được - Pulip ngừng lời để cố nén xúc động rồi tiếp - Mình ... mình thực sự rất yêu các bạn.
Đám đông vỗ tay trước lời nói chân thành của Pulip, nhưng Minho giật lấy micro cười cười nói:
- Pulip, cậu nói thế thì anh chàng này sẽ ghen với bọn mình đến chết mất đấy - Minho chỉ sang Baek Hyun khiến cô bối rối đỏ mặt.
Đám đông cười ầm lên. Minho nói tiếp:
- Các bạn thân mến, bữa tiệc hôm nay đã đến hồi kết rồi. Còn phải để Pulip của chúng ta đưa bạn ra ga nữa chứ.
Baek Hyun nhìn tất cả bạn bè của Pulip đầy vẻ hảo cảm. Cậu lúc này đã có thể hoàn toàn yên tâm về Pulip. Sống giữa tình yêu thương như thế này, Pulip có thể hoàn thành ước mơ của mình.
- Cậu sao thế? - Pulip hỏi khi thấy Baek Hyun trầm ngâm đi bên cạnh cô và Bong Goo trên đường ra bến xe bus. Cậu ngoảnh nhìn lại phía Thư viện, nơi đám bạn của Pulip đang ở lại thu dọn chiến trường, mơ hồ mỉm cười.
- Mình chỉ thấy vui, rất vui vì cậu có nhiều bạn bè tốt như thế.
- Baek Hyun, cậu yên tâm. Ở đây còn có mình nữa mà - Bong Goo nói - Mình sẽ bảo vệ Pulip cho cậu.
Pulip nhoẻn cười.
- Vậy cậu đừng lo lắng quá nhé. Thấy không, mình rất ổn mà.
Baek Hyun nhìn gương mặt sáng rạng rỡ đầy hạnh phúc của Pulip, khẽ gật đầu.
- Thôi, mình phải quay lại đây - Bong Goo đột ngột dừng lại - Pulip, cậu đưa Baek Hyun ra ga nhé. Nếu hè này rảnh rỗi, mình sẽ đưa Pulip đến Taepyong với cậu.
Baek Hyun và Bong Goo ôm nhau chào tạm biệt. Pulip nhìn cả hai mỉm cười, trong lòng cô, từ lúc mẹ bỏ đi đến nay, chưa bao giờ thấy bình yên và hạnh phúc như lúc này.
Pulip chợt nói khi chỉ còn lại cô và Baek Hyun trên xe bus.
- Baek Hyun à!
- Hmmm?
- Cám ơn cậu - Pulip thì thầm - cám ơn cậu.
- Vì cái gì?
- Vì món quà cậu đã tặng. Vì cậu đã hát cho mình. Vì cậu đã ở đây hôm nay. Tất cả.
Baek Hyun mỉm cười.
Sân ga không còn đông người qua lại. Baek Hyun và Pulip ngồi đợi ở platfom số 5, nơi chuyến tàu đi Taepyong sẽ đón cậu.
- Nào, Baek Hyun - Pulip chợt nói - cậu nói muốn làm gì đó cùng với mình mà?
- Cậu hồi hộp sao? - Baek Hyun tủm tỉm cười.
- Cậu... cậu có ý gì? - Pulip ngờ vực nhìn nụ cười ranh mãnh của Baek Hyun.
Baek Hyun thôi không đùa Pulip nữa. Cậu giơ tay nắm lấy bàn tay Pulip, kéo cô ngồi sát lại ngả đầu vào vai cậu. Những ngón tay cậu đan vào những ngón tay mềm mại có những vết xước của Pulip.
- Những gì mình muốn làm chỉ là như thế này thôi.
Pulip mỉm cười trên vai cậu. Baek Hyun ngoảnh nhìn. Gương mặt trong sáng của Pulip ở rất gần cậu. Cậu khẽ thở dài, tựa đầu vào cô, yên lặng cảm nhận niềm hạnh phúc mà cậu vẫn luôn mong đợi.
Tiếng chuông ngân nga vang lên. Từ trên loa phát thanh, người ta đã thông báo chuyến tàu đi Taepyong chuẩn bị khởi hành. Pulip đứng dậy, trong khi Baek Hyun đeo túi xách lên vai.
- Cậu giữ gìn sức khỏe nhé.
Không hiểu sao Pulip chỉ có thể nghĩ ra được câu nói đó. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng dù trong tim cô có quá nhiều thứ muốn nói với Baek Hyun. Nhưng cậu hiểu tất cả.
- Cậu cũng vậy nhé.
Baek Hyun giản dị nói. Một cơn gió thổi tới làm tóc Pulip bay lòa xòa trên má cô. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Pulip như một bông hoa mộc lan dịu dàng. Baek Hyun chợt mỉm cười:
- Pulip à!
- Sao? - Pulip ngước lên nhìn cậu.
- Mình còn một món quà nữa.
Pulip ngạc nhiên nhìn Baek Hyun. Không phải đã quá nhiều rồi sao? Ánh mắt cô như muốn nói vậy. Baek Hyun đứng lại gần Pulip thêm một chút nữa rồi không báo trước, cậu cúi xuống đặt lên môi Pulip một nụ hôn. Pulip đứng ngây người, không kịp có bất kỳ một phản ứng nào. Baek Hyun nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tựa cằm vào vai cô, khẽ nói:
- Bù cho quà sinh nhật năm ngoái.
Dứt lời, cậu lùi lại, giơ tay tạm biệt cô, rồi xoay người chạy đi. Vừa chạy, cậu vừa ngoái lại, vẫy vẫy tay, hét lớn:
- Pulip à, đợi mình nhé!
Pulip giơ tay lên vẫy lại cậu. Hôm nay là một sinh nhật quá đặc biệt, có quá nhiều cảm xúc ùa đến với cô cùng một lúc. Baek Hyun à, cám ơn cậu. Mình ... mình nhất định sẽ đợi cậu. Pulip thầm nói trong lòng trong khi những giọt nước mắt hạnh phúc liên tục lăn dài trên má cô.
Baek Hyun nhìn ra ngoài cửa sổ toa tàu. Ánh đèn lấp loáng trong thành phố lướt qua bên ngoài cửa kính. Tàu đã ra đến ngoại ô. Giờ này, không biết Pulip đã về đến nhà chưa. Khi chào tạm biệt, cậu đã quên không dặn cô phải nhắn lại cho cậu. Cảm thấy không yên tâm, Baek Hyun bấm máy gọi điện cho cô.
- Baek Hyun à?
- Cậu về tới ký túc xá chưa?
- Mình về tới rồi.
- Cậu vẫn chưa ngủ à?
- Mình không ngủ được - Pulip thú nhận.
- Vì nhớ mình à? - Baek Hyun mỉm cười đùa.
Pulip im lặng không trả lời. "Ừ, mình rất nhớ cậu". Trong lòng cô nghĩ như thế.
- Pulip à.
- Hmmm...
- Cậu nhắm mắt lại đi.
- Sao?
- Cậu đã nhắm mắt lại chưa?
Pulip chợt nhớ lại những câu đối thoại này cậu và Baek Hyun đã nói khi ở nhà nghỉ của thày Anthony. Khi đó, vì cô không thể ngủ được, Baek Hyun đã hát ru cô bằng bài Trot mà cô vẫn thường nghe. Cô mỉm cười đáp:
- Đã nhắm rồi.
- Vậy mình hát nhé?
Tôi đối với cuộc sống đã cảm thấy mỏi mệt, ong đất, ong đất
Chờ đợi mỏi mệt rồi, ong đất, ong đất
Căn phòng một người thực sự thực sự quá lạnh lẽo
Pulip mỉm cười, nhắm mắt lại. Giọng hát ấm áp của Baek Hyun khiến cô cảm thấy bình yên và Pulip chìm dần vào giấc ngủ.
Baek Hyun khe khẽ hát. Ở đầu dây bên kia, tiếng thở đều đặn của Pulip khiến cậu biết cô đã ngủ say. Nhưng Baek Hyun vẫn chưa dừng lại. Có lẽ, cảm giác hạnh phúc mạnh mẽ đến mức cậu không tài nào ngủ nổi. Mỗi khi nhắm mắt lại, nụ cười và hình ảnh sống động của Pulip luôn hiện ra rõ ràng như thể cô vẫn đang ở bên cạnh cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét